Huyết Mạch Thiên Tôn

Chương 17: 17: Thiên Tài Tề Tụ





“Dương Hiên bái kiến chủ sự!”, Dương Hiên hờ hững nhìn thoáng qua mấy người Lôi Bạo, sau đó cung kính hành lễ với Triệu Nhất Minh, trong mắt thoáng lộ vẻ cảnh giác, hắn đã lờ mờ hiểu được mục đích của đám người Lôi Bạo, không biết hai nắm đấm đã siết chặt thành quyền từ lúc nào.

Nếu Triệu chủ sự này không phân biệt tốt xấu muốn bênh vực đám người Lôi Bạo, hắn nhất định sẽ không ngồi yên chờ chết hay bó tay chịu trói.

“Dương Hiên, là ngươi làm mấy người Lôi Bạo bị thương à?”, sau khi phất tay ra hiệu Dương Hiên không cần đa lễ, Triệu Nhất Minh vội vàng hỏi Dương Hiên.

“Chẳng lẽ Triệu chủ sự này thật sự muốn ra mặt thay Lôi Bạo?”, Dương Hiên thầm nghĩ trong lòng, nhưng vẫn gật đầu, thừa nhận là mình làm bị thương mấy người Lôi Bạo, trận chiến tối qua có rất nhiều người nhìn thấy, dù hắn muốn chối cũng vô dụng.

“Ha ha ha ha…”, thấy Dương Hiên gật đầu thừa nhận, Triệu Nhất Minh đột nhiên cất tiếng cười to: “Hay! Hay! Hay lắm! Có thể đánh bại Lôi Bạo bằng một quyền, trong mấy đệ tử tạp dịch của tông môn, e rằng chẳng có bao nhiêu người có thể đánh bại được ngươi.


Cuộc chiến hẻm Đồng Nhân mười ngày sau, chắc chắn ngươi có thể giành được thành tích tốt cho Mặc Trúc Phong của chúng ta, thậm chí bước vào vị trí mười người đứng đầu cũng không phải không có khả năng.

Kiểm tra đánh giá của núi ta năm nay chắc chắn sẽ được đánh giá cao, đến lúc đó, vị trí của Mặc Trúc Phong trong Tạp Dịch Phong ít nhất cũng có thể thăng lên một cấp!”
Triệu Nhất Minh lầm bầm một hồi, lại không nhịn được cười to: “Tăng một cấp trong Tạp Dịch Phong, vậy số lượng Tạp Dịch Phong bản tọa quản lý và các loại phúc lợi ít nhất sẽ có thể tăng lên một cấp bậc, phát tài, bản tọa thật sự sắp phát tài rồi… Ha ha ha…”
“Chủ… Chủ sự, người… người gọi con đến chẳng lẽ không phải vì ra mặt thay bọn họ à?”, Dương Hiên không kịp phản ứng, hình như vở kịch này không đúng lắm, trông Triệu chủ sự không giống như muốn tính sổ với hắn!
“Dương Hiên, trước giờ tông môn chúng ta chưa từng cấm đệ tử tạp dịch cạnh tranh với nhau, bọn họ rơi vào tình cảnh ngày hôm nay hoàn toàn là vì bọn họ học tập không tốt, không thể trách người khác, bản tọa cũng không phải người không phân biệt thị phi!”, Triệu Nhất Minh cười khẽ một tiếng, ông ta không khen thưởng Dương Hiên thì thôi, sao có thể vì mấy tên vô dụng mà đi trách tội một thiên tài như Dương Hiên chứ!
“Còn mười ngày nữa sẽ diễn ra cuộc chiến hẻm Đồng Nhân, mười ngày này bản tọa cho ngươi nghỉ, không cần làm việc nữa, để ngươi tập trung chuẩn bị chiến đấu, chăm chỉ tập luyện để lấy được thành tích càng xuất sắc hơn!”
Nghe vậy, Dương Hiên lập tức thấy vui mừng, không cần làm những công việc rườm rà kia, tốc độ phát triển tu vi của hắn chắc chắn sẽ nhanh hơn một bậc, ngược lại, sắc mặt của mấy người Lôi Bạo thì tái nhợt, cái này gọi là gì, trộm gà không được còn mất nắm gạo à?
Nhưng rõ ràng mọi chuyện vẫn chưa giải quyết xong!
Triệu Nhất Minh đảo mắt nhìn về phía đám người Lôi Bạo, sắc mặt lập tức từ gió xuân nhẹ nhàng trở thành gió đông thấu xương: “Lôi Bạo, La Thành, cả các ngươi nữa, đều nghe kỹ cho bản tọa, dù các ngươi bị thương, nhưng vẫn phải làm việc, tự nghĩ cách đi!”
Nói xong, ông ta nhìn thoáng qua Dương Hiên, trong mắt thoáng hiện ý cười khó hiểu.

Dương Hiên biết là Triệu chủ sự đang lấy lòng mình!
“Người… Phụt!”, Lôi Bạo tức giận nhìn Triệu Nhất Minh, hắn ta cũng không chịu nổi đả kích liên tục như thế, đỏ mặt phun ra một ngụm máu tươi, sau đó trợn trắng mắt ngất đi.

“Các ngươi còn ngây ra đấy làm gì? Rảnh rỗi lắm à? Còn không mau đi làm việc?”, theo tiếng quát của Triệu chủ sự, đám tiểu đệ của Lôi Bạo lập tức giải tán, chỉ để lại Lôi Bạo hôn mê nằm lẻ lôi trên cáng, vô cùng thê thảm!
“Người đâu! Mang tên vô dụng này đi cho bản tọa, đừng để hắn ở chỗ này làm chướng mắt!”


Không biết qua bao lâu, Lôi Bạo từ từ tỉnh dậy, phát hiện mình đã ở bên ngoài tiểu viện, xung quanh không một bóng người, mấy con quạ đen quanh quẩn trên đầu, cực kỳ thê lương.

Hắn ta ngây người nhìn chằm chằm cửa lớn một lúc, vẻ mặt trở nên dữ tợn và căm thù, tựa như ác quỷ đến từ Địa Ngục Cửu U: “Dương Hiên, mối thù này không báo, lão tử thề không làm người! A! Đồ súc vật, ta muốn ngươi phải chết, ngươi nhất định phải chết!”
Trong một hang động bí ẩn phía sau Mặc Trúc Phong, Dương Hiên ngồi xếp bằng ở đó, đôi mắt nhắm chặt, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy tự tin, chớp mắt chuyến đi đến hẻm Đồng Nhân đã gần trong gang tấc, ngày mai sẽ là ngày tổ chức cuộc chiến hẻm Đồng Nhân mỗi năm một lần của Thất Tinh Tông!
Mười ngày nay, tu vi của Dương Hiên lại có tiến bộ vượt bậc, chỉ còn cách cảnh giới Lục Trọng Thiên một bước, lúc này hắn đang đột phá Khai Mạch Lục Trọng!
Ầm ầm!
Linh lực trong người cuồn cuộn như nước sông Trường Giang, Dương Hiên hét to một tiếng, đứng bật dậy từ dưới đất.

Khai Mạch Lục Trọng!
Thông Mạch đan thượng phẩm không hổ là linh đan thượng phẩm, là linh dược thượng cấp để võ giả Lục Trọng đại viên mãn phá vỡ bình cảnh vào Thất Trọng, chỉ một viên đã có thể so với toàn bộ năng lượng của mấy dị thú cấp năm.

Dương Hiên nhún chân, lập tức bay thẳng ra ngoài, theo tu vi tăng vọt, huyết mạch lột xác, dù là lực lượng hay tốc độ của Dương Hiên đều phát triển vượt bậc, mỗi một bước nhảy ra đều đi xa mười mét, giống như một mũi tên sắc bén vút qua không khí, chưa tới một giây đã ra khỏi hang động sâu thẳm.


“Gào!”
Dương Hiên gào to một tiếng, khí thế như hổ, lao nhanh vào trong rừng rậm cây mọc um tùm, xương cốt cả người phát ra tiếng vang, gân cốt da thịt đều đang dao động như nước sông Trường Giang, cuộn cuồn không ngừng, tựa như sóng đập vào bờ, cá voi ra biển, như sói như hổ! Dương Hiên giậm chân một cái, không khí phát ra âm thanh đáng sợ, một gốc đại thụ mấy người ôm mới hết bị lực chân mạnh mẽ của hắn làm gãy, đổ ầm xuống đất!
Sau đó, Dương Hiên dùng cả tay chân đánh ra mười mấy quyền, đá thêm mười mấy cái, hắn tựa như một người đốn củi, tay tựa như sắt, chân tựa như đao, những cây cổ thụ chọc trời liên tục gãy đổ.

“Phù!”
Đánh xong một bộ Mãng Ngưu Khai Mạch Quyền, Dương Hiên đứng yên không động đậy nữa, tựa như một ngọn núi cao trăm trượng, cao lớn phi phàm, dòng khí không ngừng di chuyển trên đỉnh đầu, mơ hồ ngưng tụ thành một hư ảnh của man ngưu, man ngưu ngửa mặt gào to, uy chấn thiên hạ!
Dị tượng hình thành, man ngưu xuất hiện, chính là dấu hiệu Mãng Ngưu Khai Mạch Quyền bước vào Hóa Cảnh!
Khí thế của Dương Hiên chợt thay đổi, tóc bay tán loạn, một chút hơi nóng bốc lên khiến hắn nổi bật như kim cang liệt hoả trong truyền thuyết, lòng bàn tay di chuyển, sóng nhiệt dâng trào khiến không khí nóng lên như nước sôi!
“Ha!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.