Huyễn Thần

Chương 4: Chương 4 : Liệp nhân tiểu thôn





HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 4: Liệp nhân tiểu thôn

Dịch : Shihamaru
Biên dịch & biên tập :blackcat132
Nguồn : tangthuvien

Sáng sớm ngày thứ hai, Tra Khắc Tư dẫn đường, hai người đi một mạch theo hướng Tây. Đi được một tháng, rốt cục cũng đi đến một tiểu thôn lạc nằm ở bên cạnh b́ìa rừng.

Thôn lạc này thật sự rất nhỏ, chỉ có khoảng hơn ba mươi hộ dân, hơn một trăm dân cư, vị trí cũng rất hẻo lánh. Trừ phi biết chỗ này, nếu không sẽ không có khả năng có người tới nơi đây.

Hai người xuất hiện nhất thời làm cho người trong thôn chú ý. Mười mấy nam nhân kiện tráng nhanh chóng hướng hai người nhìn tới, ánh mắt lộ ra thần sắc cảnh giác.

Mỉm cười, Tra Khắc Tư không có sợ hãi, rống lớn lên: “Á Sâm huynh đệ, ta đến thăm ngươi đây. Nếu ngươi không ra thì sẽ xảy ra chuyện đó!”

Ha ha ha ha…………

Âm thanh của Tra Khắc Tư chưa dứt, một thanh âm hào mại (kiểu như khí khái, hào hiệp) từ trong thôn truyền ra. Nghe tiếng cười vang lên, hắn không khỏi hoảng sợ nhìn về phía một căn phòng ốc ở giữa thôn lạc. Quả thật không dám tin tưởng, một người cười mà có thể phát ra âm thanh lớn như vậy.


Trong tiếng cười, một người với thân thể dị thường kiện tráng, ước chừng hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt kinh hãi từ trong phòng đi ra, nhanh chóng chạy về hướng hai người. Phía sau hắn, dĩ nhiên lại có một hoàng mao lão hổ( con cọp lông vàng) đi theo!

Rất nhanh, người được gọi là Á Sâm đi tới trước mặt hai người, cùng với Tra Khắc Tư ôm một cái, vỗ nhau bôm bốp, tình cảm nồng hậu, không thể dứt người ra được.

Hống!

Tựa hồ như cảm nhận được Á Sâm hưng phấn, hoàng mao lão hổ, nhỏ hơn con trâu một chút, rống lên một tiếng kinh thiên, dọa hắn thiếu chút nữa té ngã, cũng may nó ngoại trừ rống lên cũng không có làm thêm bất kì động tác nào nữa. Cho nên, mặc dù sợ hãi, nhưng hắn vẫn không chạy trốn.

Lúc này, Á Sâm và Tra Khắc Tư đã phân ra. Á Sâm cười nói: “Tra Khắc Tư, chúng ta đã hơn mười năm không gặp nhau rồi, ngươi như thế nào lại có thời gian đến thăm ta?”

Hắc hắc……….

Tra Khắc Tư không có ý tứ cười cười, đem hắn từ phía sau kéo ra, vô ý nói: “Chúng ta là hảo huynh đệ, ta cũng không cùng ngươi khách khí. Lần này đến, ta hy vọng ngươi giúp ta chiếu cố tiểu huynh đệ này!”

Cũng không hỏi nguyên nhân, Á Sâm ngay lập tức vỗ ngực đồng ý: “Không thành vấn đề. Đứa nhỏ này ngươi giao cho Á Sâm là được rồi. Ta cam đoan sẽ hảo hảo chiếu cố hắn!”

Không có ý tứ cười cười, Tra Khắc Tư lại gần Á Sâm nói thầm cái gì đó. Một lúc sau, Á Sâm kinh dị liếc mắt nhìn hắn một cái nói: “Không thành vấn đề. Cho dù thể chất hắn có yếu cũng không quan hệ, tóm lại là hắn cũng có thể lột da thú được mà. Ngươi yên tâm, đừng nói ở cả đời, ở thêm mười đời cũng không có vấn đề gì!”


Nói xong, Á Sâm quay người, lớn tiếng vỗ vỗ tay, sau đó nói: “Mọi người đều lại đây. Chúng ta Hổ Khiếu thôn có thôn dân mới đến đây!”

Nghe Á Sâm nói, mọi người đều tụ tập lại đây. Cùng lúc đó, Á Sâm kéo hắn ra, lớn tiếng nói: “Từ giờ trở đi, tiểu huynh đệ này chính là một thành viên của Hổ Khiếu thôn chúng ta!”

Nghe Á Sâm nói, tất cả mọi người đều lộ vẻ tươi cười, đối với hắn gật đầu, nhìn hắn với vẻ mặt thân thiện, hắn không khỏi yên tâm vài phần. Cuối cùng hắn cũng có một chỗ để đặt chân rồi.

Chính trong lúc đang cảm khái, thanh âm của Tra Khắc Tư lại vang lên: “Á Sâm huynh đệ, ta rời đội ngũ cũng đã lâu rồi, cho nên cũng không có thời gian ở lại lâu, ngươi xem….”

Á Sâm tiếc hận nhìn Tra Khắc Tư, khó khăn nói: “Đại ca, ngươi mỗi lần đến đi đều vội vàng. Bất quá, ngươi là người làm đại sự, huynh đệ cũng không giữ huynh lại. Sau này nếu có thời gian, nhất định phải đến nơi này hảo hảo uống với đệ vài chén!”

Tra Khắc Tư cảm động gật đầu, cam đoan với Á Sâm. Sau đó lôi hắn đến một chỗ vắng vẻ, từ cái túi sau lưng nhẹ nhàng lôi ra một thanh kiếm màu bạc, nhẹ nhàng trao cho hắn nói: “Tiểu huynh đệ, thanh kiếm này là ta cùng đồng đội trong một nhiệm vụ có được. Mặc dù hơi nhẹ một chút, nhưng rất sắc bén. Ta tặng cho ngươi để phòng thân nhé!”

Hắn không nói gì, trực tiếp nhận lấy bảo kiếm trong tay Tra Khắc Tư. Nhìn thân kiếm màu bạc, trong lòng hắn không khỏi mọc lên một cảm giác chua xót. Ở chung với Tra Khắc Tư một tháng, hai người đã có một tình hữu nghị thâm hậu, bây giờ phân biệt, hắn có một cảm giác xúc động muốn khóc.

Ai ……

Vỗ vỗ bả vai hắn, xoay người lại bắt chuyện với Á Sâm một chút, Tra Khắc Tư hào hiệp xoay người, hướng ngoài đường đi đến. Nhìn thân ảnh Tra Khắc Tư dần dần biến mất tại phương xa, hai mắt hắn không khỏi mờ đi.


Hống!

Đang trong lúc thương cảm, một tiếng hổ gầm sau lưng hắn vang lên, dọa hắn nhảy dựng lên. Quay đầu nhìn lại, hoàng mao lão hổ dĩ nhiên đứng ở sau lưng hắn, đầu của hắn cũng ngay ở trước cái miệng rộng của nó. Nếu nó cắn xuông một miếng, vậy… Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh đổ đầy sau lưng hắn!

Tự hồ như thấy hắn sợ hãi, thanh âm của Á Sâm vang lên: “Tiểu huynh đệ, ngươi không cần sợ hãi, đây là Tiểu Hoàng. Khi không có mệnh lệnh của ta, nó sẽ không cắn người đâu!”

Ách!

Có chút sửng sốt, hắn kinh ngạc nhìn Á Sâm. Cùng lúc đó, Á Sâm tiếp tục nói: “Ta là Á Sâm Bố Lý, dũng sĩ của Hổ Khiếu thôn, cũng chính là liệp thủ(thợ săn) xuất sắc nhất thôn Hổ Khiếu. Ta đại biểu cho tất cả thôn dân của Hổ Khiếu thôn, hoan nghênh ngươi đến đây!”

Xấu hổ nhìn Á Sâm, hắn không có ý tứ gãi đầu nói: “Ngươi…ngươi hảo. Ta tên là Lý Dật, đến từ Thượng Hải. Sau này mong Á Sâm đại ca chiếu cố nhiều hơn!”

Ba!

Một tiếng thanh thúy vang lên, Á Sâm vỗ một cái thật mạnh lên vai hắn. Nhất thời, hắn thân bất do kỷ (không làm chủ được bản thân), té ngồi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn Á Sâm!

A!

Á Sâm xấu hổ nhìn hắn, không có ý tứ nói: “Xin lỗi! Thật sự xin lỗi. Ta chỉ muốn vỗ vai ngươi, không nghĩ đến…”

Nghe Á Sâm nói, hắn không khỏi cười khổ. Nhẹ nhàng từ mặt đất đứng lên, hoạt động thân thể một chút. Ngoại trừ bả vai bị vỗ có chút khó chịu, hắn cũng không có thụ thương chỗ nào.


Nhìn Á Sâm vẻ mặt tự trách, hắn mỉm cười lắc đầu nói: “Không phải lo cho ta. Khí lực của ngươi thật lớn a!” truyện từ

Cười khổ nhìn hắn, Á Sâm không biết nói gì cho tốt. Vỗ vỗ bả vai của người khác vốn là một phương thức biểu đạt thân nhiệt và hữu tình. Nhưng không nghĩ tới, tiểu tử này ngay cả cái vỗ vai cũng không chịu được!

Vừa rồi, Tra Khắc Tư nói thể chất hắn rất yếu, Á Sâm không phải không nghe được. Nhưng yếu đến trình độ này thì hắn tuyệt đối không nghĩ đến. Cái này quả thật quá yếu đi!

Làm một người thợ săn, một người phải đi trong thâm sơn, rừng già thợ săn, đó là thường xuyên phải vác ba, bốn trăm cân dã thú xuyên hành trong rừng. Nhìn nam hài Lý Dật trước mặt, Á Sâm hoài nghi, hắn có thể hay không vác được một con mồi khoảng một trăm cân. Nếu như không vác được, vậy cho dù ngươi bắt được nhiều con mồi cũng vô dụng. Không đưa về được thôn, mọi người lấy gì mà ăn?

Giờ khắc này, Á Sâm hiểu được Tra Khắc Tư mang đến ình một bao quần áo (ý nói là kẻ ăn hại). Tiểu tử này còn không bằng một tiểu cô nương trong thôn. Không biết lúc lột da động vật, hắn có thể hay không bởi vì lực lượng không đủ thì không thể tách gân ra hết đây!

Lắc đầu, Á Sâm đình chỉ suy tư. Vô luận như thế nào, Tra Khắc Tư cũng đã đem hắn giao ình. Cũng may Á Sâm hắn cũng là mọt trong những thợ săn đệ nhất của thôn. Có hắn che chở, cho dù nam hài chỉ ăn mà không làm cũng không ai dám nói gì. Dù sao, con mồi mà hắn săn được bao giờ cũng nhiều hơn so với hai người thợ săn khác.

Nghĩ tới đây, Á Sâm một bên kéo nam hài kia, một bên hào mại nói: “Đi lâu như vậy, ngươi nhất định đói bụng rồi chứ. Đi, Á Sâm đại ca mang ngươi đi ăn thịt!”

Tê ……

Trong lúc không phòng bị, cánh tay phải của hắn nhất thời rơi vào bàn tay to bè của Á Sâm. Một lúc sau, dưới một cỗ cường lực lôi kéo, hắn chỉ nghe được bả vai truyền đến một tiếng khách sát trầm muộn. Sau đó, một trận đau đớn kịch liệt truyền đến, hắn không khỏi ngất đi. Trước lúc té xỉu, hắn đại khái biết được, cánh tay hắn đã gãy lìa.

Trong thói quen, Á Sâm cũng không cảm giác được có gì không đúng. Mặc dù thân thể của Lý Dật đã ngã xuống trên mặt đất, nhưng hắn theo quán tính tưởng rằng mình đang kéo thi thể một con thú vậy. Mọi người mở mắt trừng trừng nhìn Á Sâm kéo nam hài như một cỗ thi thể hướng phòng mình đi đến. Hắn hoàn toàn không biết, nam hài kia đã đau đến nỗi ngất đi.


--------------------------------------------------------------------------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.