Hữu Ương Lưỡng Song

Chương 35




35, Chương thứ ba mươi lăm...

Nhìn thẳng Ngôn Du hồi lâu, cố gắng từ lời cùng vẻ mặt của nàng phân biệt thật giả, Ngôn Tĩnh trầm mặc một hồi, thấy hai má Ngôn Du càng ngày càng hồng, lần đầu tiên có cảm giác không phân rõ muội muội đến cùng có nói dối hay không.

“Dù sao, em cùng Sở lão sư không phải cái loại quan hệ này, chị đừng suy nghĩ nhiều.” Lời này thật ra lại là lời nói thật, Ngôn Du ngẩng đầu không chút né tránh nhìn Ngôn Tĩnh, “Em muốn đi dạy bổ túc.”

“...” Ngôn Tĩnh trầm mặc như trước, con ngươi xinh đẹp thoạt nhìn dị thường thâm thúy, ở thật lâu sau mới nói, “Đi thôi, chú ý an toàn, nhớ mặc thêm áo khoác.”

Cho dù là ở phía nam nhưng đây là thời tiết cuối tháng mười một, Ngôn Du mỗi ngày đều chỉ mặc áo thun cùng áo sơmi, vẫn sẽ lạnh lắm.

“Ân.” Ngôn Du gật gật đầu, trở về phòng phủ thêm kiện áo khoác ở bên ngoài áo sơmi, trở ra thì thấy Ngôn Tĩnh đã cùng Lạc Học Khâm ngồi trong phòng khách. Đôi mắt buồn bã, Ngôn Du thẳng hướng đại môn mà đi, cho đến lúc mở cửa mới nói, “Hai người chậm rãi đi, em đi đây.”

Vốn bắt đầu từ hai năm trước, Ngôn Du liền đối với mình lúc lạnh lúc nóng, gần đây càng giống như thay đổi cả một người, mời trái tim nàng băng giá. Ngôn Tĩnh nhìn cửa khép lại, một trận ủy khuất ập tới nhưng trên mặt vẫn là lãnh đạm.

“Tiểu Tĩnh, anh nghĩ... Anh...” Lạc Học Khâm bỗng nhiên mở miệng, Ngôn Tĩnh quay đầu xem hắn, chờ hắn nói tiếp.

“Chúng ta... Chúng ta kết hôn đi.” Lạc Học Khâm cố lấy hết dũng khí nói ra, nhìn vào ánh mắt Ngôn Tĩnh, “Anh nghĩ cùng em kết hôn.”

Cùng hắn nhìn nhau vài giây, Ngôn Tĩnh hạ mi mắt xuống, “Em nghe theo ba ba.”

“Tiểu Tĩnh...” Lạc Học Khâm không rõ Ngôn Tĩnh vì cái gì luôn đối với mình ôn hoà như vậy, có lẽ, Ngôn Tĩnh căn bản không thích mình đi, chẳng qua là bởi vì rất nghe lời cha nàng mà thôi? Ngẫu nhiên loại ý nghĩ này sẽ theo trong đầu chợt lóe lên, Lạc Học Khâm lại tránh né, tự giễu chính mình khi nào thì không có lòng tin như vậy. Chính là thời gian theo Ngôn Tĩnh cùng một chỗ càng ngày càng nhiều, Ngôn Tĩnh lại đối với hắn luôn ôn hoà như vậy để cho lòng hắn ngày càng bất an.

Có lẽ chỉ có nhanh chóng lấy Ngôn Tĩnh về nhà, mới có thể yên tâm.

“Chờ thầy trở về, anh sẽ đi gặp ông ấy!” Thu hồi lời nguyên bản muốn hỏi Ngôn Tĩnh, Lạc Học Khâm rất kiên quyết nói.

Ngôn Tĩnh rất mệt mỏi, xoa nhẹ huyệt Thái Dương, “Tùy tiện anh thôi... Đêm nay em nghĩ muốn nghỉ ngơi thật tốt, không muốn xuất môn.”

“Anh sẽ cùng em.” Lạc Học Khâm nhìn nàng, vẻ mặt lo lắng, “Tiểu Tĩnh, em có phải quá mệt mỏi hay không? Nếu không bỏ công việc đi, anh...”

Mày khẽ nhíu, Ngôn Tĩnh cũng không thèm nhìn hắn một cái, “Em thích công việc của mình.”

Huống chi, tuyệt đối không mệt. Mà mời nàng mỏi mệt chính là, nếu ba ba thật sự bắt nàng kết hôn, nàng cũng sẽ không cự tuyệt. Còn có thái độ Ngôn Du gần đây khiến nàng không biết nên làm thế nào cho phải.

Từng nghĩ tới đem chuyện mình không thích Lạc Học Khâm nói cho Ngôn Du biết, chính là lấy tính khí của Ngôn Du nhất định sẽ lại xúc động va chạm với ba ba, đến lúc đó, chuyện gì phát sinh ai cũng không biết được. Huống chi, Lạc Học Khâm chứng thật là một đối tượng kết hôn không sai. Nàng chưa từng có thích qua ai, cho nên cứ như vậy kết hôn, cũng tốt.

...

Từ trong nhà đi ra, Ngôn Du bắt một chiếc taxi, đưa địa chỉ trên di động báo cho tài xế, dựa vào cửa kính xe, thần sắc ngưng trọng.

Thực chán ghét cái tên họ Lạc kia nhưng ngặc nỗi nàng một chút biện pháp cũng không có. Nàng căn bản không có tư cách ngăn cản tỷ tỷ gả cho cái tên họ Lạc đó... Đều là do lão nhân cổ hủ làm hại, vì sao phải đem cái tên họ Lạc đó mang về nhà, vì sao phải nhường tỷ tỷ cùng cái tên họ Lạc đó kết giao, thật sự, thật sự rất chán ghét mà!

Xe taxi đứng ở cửa tiểu khu của Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du theo trong xe đi xuống, lảo đảo đi vào tiểu khu, sau một trận tìm kiếm, bất đắc dĩ ngồi trên mặt đất.

Nàng lạc đường...

Ngôn Du thở dài, đang muốn lấy điện thoại ra gọi cho Sở Nguyệt Xuất thì phía sau bỗng truyền đến tiếng nói quen thuộc, “Ngôn lão sư!”

Vẫn duy trì tư thế ngồi xổm trên đất chậm rãi xoay người, Ngôn Du ngửa đầu xem người mới gọi mình, nháy mắt mấy cái, đứng lên, “Hải...”

Đứng phía sau là một nữ sinh mặc áo sơmi cùng váy ngắn, tóc dài phi trên vai, hai con ngươi đen láy, lộ ra vẻ mặt kinh hỉ nhìn nàng, “Ngôn lão sư cũng ở nơi này sao?”

“A... Không phải...” Ngôn Du nhức đầu, rất là xấu hổ, “Cô tới tìm Sở lão sư...”

“Em cũng tới tìm Sở lão sư.” Nữ sinh càng kinh hỉ, nhìn Ngôn Du tươi cười, “Nguyên lai buổi tối Ngôn lão sư có tinh thần như vậy.”

“Ôi chao... Ha ha...” Ngôn Du một trận cười gượng.

“Ngôn lão sư vì cái gì lại ngồi ở đây a?”

“Cô...” Ngôn Du gãi gãi hai má, có chút ngượng ngùng, “Lạc đường...”

“Phốc...” Nữ sinh lập tức nở nụ cười, tầm mắt dừng trên tay Ngôn Du, đôi mắt lóe sáng, bỗng nhiên đưa tay giữ chặt tay Ngôn Du, “Nhà Sở lão sư liền ở phía trước, để em mang cô đi.”

“A... Ân.” Thủ bị một người không phải tỷ tỷ cũng không phải Sở Nguyệt Xuất cầm lấy, Ngôn Du có chút mất tự nhiên muốn rút tay về, nữ sinh tựa hồ không có phát hiện, bắt càng chặt hơn, ngay cả lúc lên thang lầu cũng không có buông ra.

Nếm qua cơm chiều, Sở Nguyệt Xuất thu thập bàn xong, trong phòng khách đang ngồi bốn học sinh, còn hai người chưa tới. Cầm rác mở cửa muốn quẳng ra bên ngoài, mà ngay lúc mở cửa vừa hay nhìn thấy một trong hai học sinh đó đến đây, đi theo phía sau bị nắm... Lại là Ngôn Du.

Có chút kinh ngạc nhìn hai người, tầm mắt dừng ở trên tay Ngôn Du bị nữ sinh lôi kéo, trong con ngươi Sở Nguyệt Xuất có một tia bất mãn chợt lóe. Không rõ vì sao ngực bên kia bỗng nhiên xuất hiện buồn rầu, Sở Nguyệt Xuất dựa theo ý nghĩ của chính mình tiến tới, đối với nữ sinh gật đầu, “Đi vào trước đi.”

Gặp Sở Nguyệt Xuất, nữ sinh lúc này mới buông ra tay Ngôn Du ra, mà Ngôn Du khi vừa nhìn thấy Sở Nguyệt Xuất liền ngây ngô cười.

Thẳng đến nữ sinh đi vào rồi Sở Nguyệt Xuất mới chịu nói chuyện với Ngôn Du, thanh âm thản nhiên nghe không ra cảm xúc, “Tại sao ở cùng với em ấy?”

“Ngô...” Ngôn Du chớp chớp mắt, tiếp theo cúi đầu, tay níu lấy góc áo sơmi lộ bên ngoài áo khoác, “Tôi... Lạc đường...”

(Editor: Cứ mỗi lần Du đối diện với Sở lão sư là y như rằng biến thành con chim nhỏ, cúi đầu yếu đuối, chỉ còn thiếu nép vào lòng người ta nữa thôi! =))))

“Cô...” Sở Nguyệt Xuất nhất thời hết chỗ nói, tiếp theo liếc mắt, “Tôi không phải đem địa chỉ cho cô rồi sao?”

Có địa chỉ, không phải địa phương sẽ dễ tìm ra nhất rồi sao?

“Tôi... Vào tiểu khu mới lạc đường...” Biết mình như vậy quả thật quá ngu ngốc, thanh âm Ngôn Du ngập ngừng, “Vừa định gọi điện thoại cho cô liền đụng phải em ấy.”

“Được rồi.” Nghe nàng giải thích như vậy, cái loại buồn rầu này nhất thời tản ra một ít, Sở Nguyệt Xuất gật gật đầu, “Vào đi.”

“Ừ!” Ngôn Du ngốc hề hề theo sát cước bộ Sở Nguyệt Xuất, trong phòng khách trừ bỏ nữ sinh kia còn có bốn học sinh khác chứng kiến Ngôn Du, đồng dạng một trận kinh ngạc. Ngày thường xem Ngôn lão sư bị Sở lão sư quản gay gắt, còn tưởng rằng Ngôn lão sư đích thị là thực chán ghét Sở lão sư, nguyên lai quan hệ bí mật của hai người lại có thể tốt tới như vậy?

Cười híp mắt theo mấy học sinh làm cái tiếp đón, Ngôn Du xoay người, đang muốn đối với Sở Nguyệt Xuất nói cái gì đó thì chuông cửa vang lên, học trò cuối cùng cũng tới.

Mang theo sáu học sinh vào thư phòng, trước khi đi, Sở Nguyệt Xuất đưa Ngôn Du đang muốn đuổi kịp tờ giấy, ý bảo ngồi trong phòng khách chờ mình. Ngôn Du thật biết điều gật đầu, sau đó liền ngồi ở trên ghế sa lon chờ Sở Nguyệt Xuất. Tại trong phòng của mình làm bài tập, Sở Lục Y vừa nghe trong phòng khách tựa hồ an tĩnh rất nhiều liền từ trong phòng đi ra, bắt gặp Ngôn Du đang ngồi ở trên ghế sa lon, không khỏi sửng sốt, tiếp theo khóe miệng gợi lên lộ ra tươi cười, đi qua, “Ngôn lão sư.”

“Lục Y bạn học.” Nghe thanh âm, Ngôn Du ngẩng đầu gặp Sở Lục Y, nhức đầu, “Ngày đó... Thực xin lỗi...”

Nhường học trò bồi mình uống rượu, thực mệt chính mình làm ra được.

“Không sao nha.” Nhìn Ngôn Du đơn thuần cho tới hôm nay vẫn còn vì chuyện này mà cùng với mình giải thích, Sở Lục Y một chút áy náy đều không có, cười híp mắt vỗ vỗ đầu Ngôn Du, “Uống rượu xong nhìn Ngôn lão sư thực đáng yêu.”

“Ngô...” Bị học sinh của mình vỗ đầu như vậy nhường Ngôn Du càng thêm ngượng ngùng, trong lúc nhất thời chậm chạp cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

“Sao Ngôn lão sư lại ở nhà của em vậy?” Trực tiếp ngồi bên cạnh Ngôn Du, Sở Lục Y lộ ra vẻ mặt cười xấu xa, “Chẳng lẽ là do quá tưởng niệm tỷ của em?”

“A?” Không nghĩ tới Sở Lục Y sẽ nói như vậy, sắc mặt Ngôn Du ửng đỏ, “Không... Không phải a...”

Lại nói tiếp, nhất định phải tới nơi này trừ bỏ vì muốn tránh đi tỷ tỷ, có phải còn có bởi vì quyến luyến Sở Nguyệt Xuất ôn nhu còn lâu lâu sẽ thực phúc hắc hay không đây?

“Ngôn lão sư đỏ mặt nhé.” Sở Lục Y thấy bộ dáng nàng mặt cười ửng đỏ, tâm tình thật tốt, tiếp tục chọc nàng, “Ngôn lão sư không phải vẫn luôn rất sợ tỷ của em sao?”

Sở Nguyệt Xuất từ trong thư phòng đi ra, liếc mắt liền thấy Ngôn Du giống hệt một tiểu tức phụ cúi đầu ngồi trên sa lon, còn tiểu muội của mình thì mặt cười xấu xa, vội vàng đi vài bước qua đó, “Như thế nào?”

Vừa nhìn thấy Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du bật người nhảy dựng lên, lại cảm thấy như vậy quá kích động, lần nữa ngồi xuống, phó bộ dáng mơ mơ hồ hồ nhường Sở Nguyệt Xuất nhịn không được hé miệng cười khẽ, liếc muội muội mình một cái, “Không phải đang làm bài tập sao? Như thế nào đã ra đây rồi?”

Sở Lục Y thu hồi nụ cười xấu xa, thực đứng đắn nói, “Em chỉ là đi ra uống nước thôi.”

“Uống xong rồi liền vào đi thôi, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian.” (Editor: Thâm thiệt, đuổi khéo nữa cơ!~)

“Nha.” Còn muốn chọc Ngôn Du thêm vài câu, đâu có nghĩ tỷ tỷ đã ra tới rồi, Sở Lục Y đành phải uống nước xong tức thì quay về trong phòng mình.

Nhìn thấy muội muội vào phòng rồi Sở Nguyệt Xuất mới sờ sờ khuôn mặt Ngôn Du, “Làm chi cứ nhất định phải tới đây?”

Ngửa đầu nhìn Sở Nguyệt Xuất đang đứng trước mặt, Ngôn Du không muốn nói với nàng chuyện mình và tỷ tỷ giận dỗi, càng không muốn để cho Sở Nguyệt Xuất biết mình có thể “Biến thái” tới nỗi đi yêu nữ nhân cũng giống như mình, hơn nữa còn cùng với mình có quan hệ huyết thống – chính là tỷ tỷ của mình. Do dự một lúc lâu, cánh tay bắt lấy tay Sở Nguyệt Xuất, cúi đầu, “Không có gì.”

“Được rồi...” Thấy nàng không muốn nói, Sở Nguyệt Xuất cũng không miễn cưỡng, sủng nịch sờ sờ đầu nàng, “Có phải vẫn còn rất mệt không?”

“Không biết...” Lắc đầu, Ngôn Du đứng lên, “Tôi cũng đi vào trong đó luôn?”

“A, thành tích toán học của bọn nhóc cũng không tệ a.” Thân là giáo viên chủ nhiệm Sở Nguyệt Xuất đối với mỗi một học trò trong lớp đều rõ như lòng bàn tay, nghĩ nghĩ, lại nói, “Nhưng thật ra có hai vấn đề không thật tốt... Không biết bọn nhóc có mang theo sách hay không...”

“Ngô...” Cau mày, Ngôn Du nghĩ nghĩ, “Chính là tôi không biết vấn đề của bọn nhóc bây giờ là gặp khó khăn cái gì a...”

“Trong phòng tôi có máy tính, đi dùng đi, đem công việc nửa đêm của cô cần phải làm cứ làm ở chỗ này của tôi đi, đi ngủ sớm một chút.” Ngón tay gảy nhẹ cái trán của nàng hạ xuống, Sở Nguyệt Xuất chỉ nàng đi về phía gian phòng của mình, “Đi thôi.”

Hai tròng mắt phát sáng nhìn Sở Nguyệt Xuất, đáy lòng hình như có một sợi dây bị khơi lên, Ngôn Du bỗng nhiên ôm chặt Sở Nguyệt Xuất, ở trên vai nàng cọ xát, “Sở lão sư là tốt nhất.”

============================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.