Hưu Thư Khó Cầu

Chương 2




Tất cả đều do rượu trắng gây ra họa.

Nhớ lại sai lầm hôm đó, gió bắc lạnh thấu xương, lá khô bay loạn xạ.

Mỗi năm một lần, theo thường lệ công ty của chúng tôi đến nhà hàng lớn Yến Lai Cư ăn bữa cơm đoàn viên vào mỗi năm, đang lúc ăn, ông chủ vắt cổ chày ra nước dưới ánh mắt sợ hãi của mọi người khẳng khái gọi hai chai rượu trắng sa hoa hiệu XX. Nghe nói loại rượu trắng hiệu XX này một chai đã có giá bán tới 800, chậc chậc, thật sự là giậm chân giận dữ, so với nửa tháng tiền lương của một nhân viên nhỏ như tôi còn hơn tới 200!

*vắt cổ chày ra nước: bủn xỉn, keo kiệt.

Chỉ có điều bạn vẫn khoan hãy nói, rượu sa hoa chính là rượu sa hoa, không giống với loại rượu xái* chỉ có mấy đồng tiền. Ngọt như đường, hương thơm lưu tận kẽ răng, không hơn mặt không dẫn đầu, sau khi uống nhiều quá, hắc! Chân cũng không mỏi, thắt lưng cũng không đau, đi đường có lực, lên lầu…ách~~ thực xin lỗi, thực xin lỗi! Lạc đề rồi.

Dù sao cũng do tự tôi uống đến xiêu vẹo, quá trình rất sảng khoái, hậu quả thực nghiêm trọng.

Đợi đến khi tôi mơ mơ màng màng có lại ý thức, không thấy cầu Nại Hà, Mạnh bà thang trong truyền thuyết, chỉ thấy một ông già râu bạc mặc áo đen dài nhìn tôi chăm chú.

Xung quanh tối như mực, không nhìn rõ cảnh vật, chỉ có mỗi lão đầu này ở trươc mặt tôi cứ lắc lư đến lắc lư đi, rõ ràng khác thường.

Tôi há mồm định hỏi đây là đâu, nhưng nghĩ lại thấy lời này rất dung tục, không chừng mỗi người đến đây đều hỏi như vậy, ngàn năm vạn năm, lão đầu râu bạc không chừng đã nghe tới nỗi tai nổi kiển, bực mình.

Vì thế, tôi nuốt câu nói kia ngược trở vào, nuốt nuốt nước miếng nói:

“Tiểu ca, bộ râu quả thật không tệ.”

Lão đầu đôi mắt lóe lóe, có vẻ có chút xúc động.

“Thật sao?”

“Thật sự.” So với râu mép của tiểu Tuyết nhà chúng tôi tốt hơn nhiều, tiểu Tuyết là con mèo yêu quý của tôi.

Lão đầu nghe xong vô cùng thoải mái, có chút đắc ý vuốt vuốt bộ râu kéo dài âm điệu hỏi:

“Này, ngươi biết đây là đâu sao?”

Mẹ của tôi từ nhỏ đã dạy, làm người cần phải khiêm tốn, không hiểu không cần giả bộ hiểu, tôi thành thực lắc lắc đầu.

Lão đầu tựa hồ rất vừa lòng với đáp án của tôi, hắc cười một tiếng, giống như lại nghĩ tới cái gì rồi thở dài.

“Cái tiểu nha đầu nhà ngươi a, bị chết quá oan uổng. Rượu kia… Ai! Là rượu giả.”

Sấm sét bổ trúng vào đầu, tôi trừng mắt to, XX ngươi cái XX, không phải rượu trắng sa hoa sao? NND, lão tử lần đầu tiên trong đời được uống loại rượu sa hoa, rốt cuộc chết vì uống.

“Không phải đâu, rượu đó đến 800 một chai lận.” Tôi giơ cái tay run rẩy thành hình chữ “Bát”, 800 đồng bạc óng ánh a, thu nhiều tiền như vậy, rượu tốt cho dù có thiếu đạo đức chỉ cần trộn nước thôi, cư nhiên lại trực tiếp làm rượu giả?!

Lão đầu sờ sờ râu, vừa nặng nề thở dài:

“Ngươi nghĩ rượu đó giá 800 thật a? Hàng tặng thôi, giá cả tất nhiên phải ghi càng cao thì khách hàng càng thích.”

Hàng tặng?

Đôi mắt của tôi lại mở to ra thêm hai tấc, tôi nói vắt cổ chày ra nước như vậy thì làm sao tính tình lại thay đổi lớn như thế? Té ra là hàng tặng. Nghĩ tới tình cảnh lão bản hào phóng rót rượu, dưới đáy lòng của tôi lại một lần nữa thầm lặng nguyền rủa cả nhà của hắn, XX ngươi đồ XX, mời chúng ta uống đồ tặng còn không nói, lại còn thông đồng với nữ phục vụ diễn màn “Không thiếu tiền” với chúng tôi!!!

Lão đầu tiếp tục cảm khái: “Kỳ thật rượu giả cũng không có gì, thế nhưng ngươi cần nên nói ngươi a cái tiểu nha đầu, đâu cần giống như chưa từng thấy qua rượu mà cố gắng trút xuống, ai! Cái này thì được, tự mình trực tiếp trút xuống chỗ này của ta.”

Lão đầu nhún vai, bắp chân tôi mềm nhũn, hai tay chống đỡ ngã quỳ trên mặt đất.

Trời xanh a, dùng sét đánh chết tôi đi!

Cả đời này của chúng tôi, mỗi ngày vì ba bữa cơm mà vất vả bôn ba, không dễ dàng lắm mới được một lần uống loại rượu sa hoa, lại là hàng tặng của nhà hàng, hàng tặng còn chưa nói, còn là hàng giả!

Lão đầu dùng ánh mắt thương tiếc nhìn nhìn tôi, vỗ vỗ bả vai tôi dùng ẩn ý sâu xa nói:

“Bất quá ngươi cũng đừng đau lòng, dương thọ của ngươi chưa hết, hiện tại do uống phải rượu giả mà chết, ta có thể tiễn ngươi một đoạn.”

Chớp chớp hai con mắt ướt sũng, tôi lại nức nở hai cái, quả nhiên vẫn còn nhiều người tốt. Quay đầu lại định hỏi lão đầu vài câu, định đưa tôi trở về hay để cho tôi xuyên không đi làm hoàng đế cũng là lúc, cảm nhận được có một chưởng lực đang hướng tới sau lưng của tôi, cùng với âm thanh mơ hồ của lão đầu tử:

“Liêm Chi, đừng hỏi đi đường nào, nên thích ứng trong mọi tình cảnh a!” Chưa kịp suy nghĩ chuyện tại sao lão đầu lại biết tên tôi là Liêm Chi, cảm giác mất trọng lực khủng khiếp đã  kéo tới toàn thân tôi, tôi không biết ngã xuống vực sâu của triều đại nào.

Trước khi mất đi ý thức, tôi không khỏi thổn thức. Xem ra, tôi lại tính sai. Lão đầu không phải phiền người khác hỏi hắn “Đây là đâu”, mà là sợ người khác hỏi hắn đi hướng nào, vì thế cứ một chưởng đẩy đi cho xong việc.

NND, vắt cổ chày ra nước ngươi tốt nhất đừng làm cho ta gặp lại lần nữa.

Xuyên qua xong rồi, người thứ nhất trợn mắt nhìn thấy, phải là ai đây?

Nha hoàn? Gã sai vặt? Lão nương gào khóc to hay là hai mắt lệ mờ mịt của người yêu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.