Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội II

Chương 30: Chương 30




Chương 30
Diêu Kế Tông liền chọn một cái tạo hình hoa đăng mẫu đơn không có xương, vừa đi vừa tinh tế ngắm. Khác tạm thời không đề cập tới, ánh đăng trên mặt sống động liền đủ để xem không rời. Mà hắn liền cẩn thận thưởng thức, mới hiểu được vì sao mặt đăng lưu động các màu sắc lung linh như bảo thạch. Chiếc hoa đăng này có ngọn đèn xuyên thấu qua hoa văn đồ án, ngàn vạn mũi thêu phát ra ánh sáng rạng rỡ sinh động.
Diêu Kế Tông có chiếc hoa đăng này nơi tay, hắn thấy hoa đăng này cảm thấy thập phần vừa mắt. Hắn bắt đầu đem tâm tư từ ngắm hoa đăng chuyển sang người đẹp ngắm hội hoa đăng. Trên đường cái những nữ tử đi tới đi lui, người người đều có mùi thơm theo làn gió tản ra xung quanh. Như nhưng con thiên nga trắng đi lại, nói truyện nụ cười như hoa mai nở. Ở ngàn vạn ngọn đèn chiếu sáng, diện mạo còn đẹp hơn ban ngày. Như châu ngọc phát ra ánh sáng, để người bên cạnh xem không đủ.
Diêu Kế Tông nhìn đi lại nhìn lại, chỉ cảm thấy người người đều xinh đẹp. Đầy đường mỹ nữ giai nhân đi lại lưu động như dòng nước, nhưng tất cả không nọt vào trong mắt của hắn. Hết thảy không có người nào giống với hình tượng trong lòng của hắn, làm cho hắn tỉnh mộng. Diêu Kế Tông cưỡi ngựa xem hoa giống như thưởng mỹ nhân xong rồi, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ. Lại ma xui quỷ khiến thế nào hắn quay đầu lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy xa xa có một thân ảnh đang tĩnh lặng đứng đó.
Dưới hàng ngàn hoa đăng chiếu sáng, người nọ đứng ở địa phương ngọn đèn chiếu không tới. Cách giữa một ngã tư đường huyên náo, xe đi như thoi đưa, người đến người đi như nước chảy, giữa đám đông đúc đó như ẩn như hiện, như trong rừng rậm ở chỗ sâu trong hồ nước làm cho người ta xem chẳng phân biệt được. Diêu Kế Tông nhưng bằng vào trực giác của mình, trong lòng tự nhiên có cảm giác thân thuộc. Liền tách đám đông ra bước qua, khi thấy rõ khuôn mặt người nọ, hắn bật cười nói: "Tứ lang, nguyên lai là ngươi nha."
Sở Thiên Diêu một mình yên lặng đứng tại chỗ ngẩn người, đang nghĩ tới là một mình trở về vương phủ, hay là đi tìm Diêu Kế Tông cùng về. Nhưng liếc mắt một cái liền thấy Diêu Kế Tông chạy tới, nàng lập tức mặt như phủ một lớp băng. Nặng nề mà hừ một tiếng, thân mình vừa chuyển liền nhấc chân bước đi.
"Tứ lang, ngươi làm sao vậy? Như thế nào chỉ có một mình ngươi, hai cái muội muội ta đâu?" Diêu Kế Tông không rõ nàng vì cái gì sinh khí, lại không thấy tung tích Bảo Trân Bảo Châu, liền chạy theo phía sau đặt câu hỏi.
"Ta làm sao vậy, ngươi cố ý để lại ta và hai cái muội muội ngươi cùng một chỗ, ngươi tính toán cái gì a?" Sở Thiên Diêu tức giận nói.
"Oan uổng, ta làm sao là cố ý để lại các ngươi. Thật sự là người nhiều lắm, bị tách ra. Hai cái muội muội của ta đối với ngươi cố ý, tự nhiên liều mạng cũng muốn đi theo ngươi, ta có biện pháp gì. Ta tìm các ngươi đến nửa ngày nha." Diêu Kế Tông kêu oan.
Nghe hắn nói hợp tình hợp lý, Sở Thiên Diêu sắc mặt dịu đi. Diêu Kế Tông lại hỏi tiếp: "Tứ lang, hai cái muội muội của ta chạy đi đâu?"
"Ta đem các nàng đưa trở về." Sở Thiên Diêu không muốn nói thêm, đơn giản trả lời một câu.
Diêu Kế Tông nghe nói đã đưa về Diêu phủ, cũng không hỏi nhiều, miễn cho nàng lại mất hứng. Liền giơ lên đèn lồng hoa mẫu đơn trong tay cho nàng xem, nói: "Tứ lang ngươi nhìn một cái, này đèn lồng rất khác biệt đi?"
Sở Thiên Diêu mắt vừa thấy, đột nhiên liền cảm thấy thích, đến tiếp nhận tinh tế xem, lại cảm thấy đẹp. Diêu Kế Tông ở một bên đem cách làm hoa đăng giảng cho nàng nghe, nghe được nàng cũng chậc chậc lấy làm kỳ. Càng đem hoa đăng nhìn lại, yêu thích không buông tay.
Diêu Kế Tông gặp nàng thích như vậy, lập tức khẳng khái bỏ những thứ yêu thích. "Tứ lang, nếu ngươi như vậy thích, hoa đăng này liền cho ngươi." Ngay cả vậy, từ "đưa" không nói, mà là "cho". Ở trong tiềm thức hắn, đối với nàng không có gì đưa cùng tặng. Đưa cùng tặng, người nhận cảm thấy muốn nhờ ơn. Diêu Kế Tông không cần Sở Thiên Diêu thừa nhận ân tình hắn, phàm ta có, ngươi thích cứ cầm, huynh đệ thôi!
"Vậy cám ơn ngươi." Sở Thiên Diêu cũng không chối từ, thoải mái nhận lấy. Nàng đã muốn không coi hắn làm người ngoài.
"Tứ lang, ngươi vừa rồi dẫn theo hai cái muội muội ta chắc không kịp thưởng hoa đăng đi, có muốn không cùng ta nhìn lại một cái?"
" Người nhiều lắm, không nghĩ nhìn, muốn xem hoa đăng liền xem cái đèn trong tay này cũng đủ rồi. Chúng ta liền về vương phủ đi."
Hai người vì thế chuẩn bị đi trở về. Tuy rằng không biết đường trở về vương phủ, nhưng đèn đuốc như ban ngày đám người giống như biển trên đường Lạc Dương này, tìm người hỏi đường là chuyện quá dễ dàng rồi. Bọn họ vừa hỏi vừa đi vừa thuận tiện ngắm đèn, đi qua mấy phố chính phồn hoa đèn đuốc sáng ngời. Các tòa nhà đốt đèn sáng như ánh trăng, rốt cục những cái đèn hoa đăng phát huy tác dụng. Diêu Kế Tông cùng Sở Thiên Diêu sóng vai bước đi, cước bộ lên xuống, như ngâm một tay một trí áp vận thi.

"Gió xuân giờ này qua khoảng trời trống ‘Xuân tiêu nhất khắc thiên kim’*, hoa cỏ tỏa sáng như ngọc trong đêm. Những nữ ca tiếng hát thánh thót, những tiếng đàn vang vọng xa xa." Như thế xuân đêm, Diêu Kế Tông không khỏi ngâm ra một bài thơ của đông pha cư sĩ ‘Đêm xuân’. Tô Thức thi từ tuy rằng lấy dũng cảm sở trường, nhưng cũng đủ như vậy tươi mát bút pháp. Chỉ tiếc câu đầu tiên bị người sau trích dẫn không phải tươi mát như vậy.
* Đêm xuân đáng giá ngìn vàng
Sở Thiên Diêu nghe được nao nao, "Ngươi biết ngâm thơ?" nàng kinh ngạc hỏi.
"Ta nào có khả năng này, chỉ là bắt chước lời người khác thôi." Diêu Kế Tông phân bua nói.
" Ai viết? Thật sự là một bài thơ hay."
Diêu Kế Tông đương nhiên không thể là nói cho nàng đây là bài thơ do thi nhân Tô Thức của mấy trăm năm sau viết, vì thế cười nói: "Không nhớ rõ ai viết, ta xem thơ bình thường rất ít khi nhớ tác giả. Cảm thấy trứng chim ăn ngon, không nhất định phải biết con chim hay là gà mái đẻ trứng nha.”
Sở Thiên Diêu bật cười, "Của ngươi ngụy biện thật đúng là nhiều."
Diêu Kế Tông nhìn miệng nàng cười, môi hồng răng trắng, như cánh hoa đào trên lền tuyết trắng. Không khỏi cười nói: "Tứ lang, đáng tiếc ngươi không phải nữ hài tử."
Sở Thiên Diêu cước bộ một chút, ánh mắt có chút bối rối lại kinh ngạc, "Lời ấy là gì?"
"Đêm trăng đẹp đẽ như thế này, nên là một nam một nữ sóng vai bước chậm khanh khanh ta ta mới phải. Ngươi nếu là cái nữ hài tử cùng ta bước đi, mới không cô phụ cảnh đẹp như này nha."
Sở Thiên Diêu nhất thời khuôn mặt phớt hồng, xoay người bước đi không nghĩ làm cho Diêu Kế Tông phát hiện. Trong miệng lung tung đáp: "Ngươi không phải là muốn cùng nữ tử khanh khanh ta ta, đi tìm một cái là được."
"Tìm một? Ngươi cho là tìm rau xanh cây cải củ, đưa đến miệng thành đồ ăn. Ánh mắt của ta là rất cao, bình thường nữ nhân, ta căn bản......" Diêu Kế Tông chưa có nói xong, đột nhiên ngừng lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước.
Sở Thiên Diêu theo ánh mắt hắn quay đầu nhìn lại, thấy phía trước có một nữ tử áo trắng, ước chừng đôi mươi, dưới ánh trăng sáng chậm bước đi về phía hai người. Một thân áo trắng, khuôn mặt thản nhiên, má lúm đồng tiền nhợt nhạt. Nhất cử nhất động đều xinh đẹp, hư hư thực thực giống như hằng nga tiên nữ.
Xinh đẹp như vậy, tự nhiên không phải "Bình thường nữ nhân". Khó trách Diêu Kế Tông nhìn xem nói không ra lời. Nhớ ngày đó hắn ở Khúc Giang mới gặp Lý Sướng khi đó là như thế, bệnh cũ lại phát tác. Sở Thiên Diêu ngắm nàng kia liếc mắt một cái, như nhìn thấy mặt trời buổi sáng. Quay đầu nhìn thấy Diêu Kế Tông bộ dáng như si mê, nhịn không được thúc hắn một cái, không tốt tin tức nói: "Uy, ngươi phát ngốc cái gì?"
Diêu Kế Tông thế này mới phục hồi lại tinh thần, mỹ nhân cũng đang tiến dần đến trước mặt bọn họ. Mỉm cười nhìn hai người, một bộ dáng không biết nên mở miệng như thế nào. Nhìn kĩ nàng như có chuyện gì? Chớ không phải là lạc đường, muốn tìm người hỏi đường nha. Khẳng định không phải, tuy rằng Diêu Kế Tông cũng không biết phố lớn ngõ nhỏ thành Lạc Dương, nhưng cam đoan tới bình minh cũng sẽ đưa nàng an toàn hồi phủ. Vì thế không đợi mỹ nhân mở miệng, hắn tiến lên vẻ mặt ôn hoà cười nói: "Cô nương, ngươi có chuyện gì sao? Cứ việc nói nha. Phàm là có thể, ta Diêu Kế Tông tuyệt không chối từ."
"Nguyên lai là Diêu công tử." Mỹ nhân giọng ngọt ngào như tiếng ca, nụ cười
làm người say đắm. Diêu Kế Tông chỉ cảm thấy cả người như chìm trong men say.
"Tiểu nữ tử họ Bạch." Mỹ nhân vừa nói xong vừa hành lễ.

"Xin chào Bạch cô nương." Diêu Kế Tông vội vàng khom người đáp lễ.
"Vị công tử này lại xưng hô như thế nào?" Bạch cô nương nhìn về phía Sở Thiên Diêu, Sở Thiên Diêu cũng không nhìn nàng, chỉ cúi đầu xem hoa đăng trong tay mình. Nàng cũng không trả lời, bởi vì nàng biết Diêu Kế Tông nhất định thay nàng trả lời.
"Vị này là Sở Thiên Diêu bạn tốt của ta." Diêu Kế Tông quả nhiên thay nàng trả lời.
"Là Sở công tử nha. Sở công tử, có thể hay không...... Cho ta mượn hoa đăng trong tay đánh giá một chút?" Mỹ nhân tiến tới, nguyên lai là vì hoa đăng này.
Sở Thiên Diêu giật mình, tuy rằng một trăm hai mươi cái không nghĩ cho nàng xem, nhưng lại không nghĩ ra lý do cự tuyệt, đành không tình nguyện đưa qua. Bạch cô nương tiếp nhận hoa đăng, đôi mắt sáng tinh tế xem. Vẻ mặt lộ rõ yêu thích không muốn buông tay, chân thành khen: "Quả nhiên là Tiên Châm Cư không có xương, thực không hổ danh thần đăng. Hình hoa mẫu đơn được làm giống như thật."
Nàng thưởng thức nửa ngày, tán thưởng nửa ngày sau, có chút thẹn thùng hướng Sở Thiên Diêu nói: "Sở công tử, cái hoa đăng này...... Ta cực thích. Có thể hay không...... mua lại nó?"
Bạch cô nương nhỏ giọng mềm mại nói, mắt long lanh như nước, cười như ánh trăng sáng. Hoa đăng này nếu vẫn là ở trong tay Diêu Kế Tông, không cần nói mua, nhất định không chút do dự đưa cho vị mỹ nhân này. Đáng tiếc không phải, Sở Thiên Diêu một lời liền cự tuyệt."Thực xin lỗi Bạch cô nương, cái đèn này ta không bán."
Bạch cô nương vẻ mặt ý cười liền dừng lại, hiển nhiên Sở Thiên Diêu từ chối làm cho nàng không nghĩ tới. Mỹ nhân đại đa số đều coi sắc đẹp là vũ khí, như Đồ Long đao Ỷ Thiên kiếm một loại binh khí sắc bén, ‘Hiệu lệnh thiên hạ đừng dám không theo’. Hiện tại cư nhiên có người không để sắc đẹp của nàng vào trong mắt, giống như một đao chém ra chẳng những không chế địch ngược lại ngộ thương chính mình, mà là bị thương thể diện. Nàng vẻ mặt quẫn bách, khuôn mặt thoáng đỏ chuyển sang tái thay đổi màu sắc mấy lần.
Nhìn thấy mỹ nhân bộ dáng túng quẫn, Diêu Kế Tông tâm nổi lên thương hương tiếc ngọc. Vội nói: "Bạch cô nương ngươi đừng vội, cái hoa đăng này là ta ở chợ đèn hoa mua được. Nơi đó còn có bán, ta có thể dẫn nàng đi."
"Diêu công tử, ngươi có điều không biết. Chợ hoa đăng có mấy chỗ hoa đăng không có xương ta đều xem qua, nhưng loại có hình hoa mẫu đơn ta không thấy. Ta chỉ muốn một loại này." Bạch cô nương điềm đạm đáng yêu nhìn Diêu Kế Tông nói, thất bại ở nơi Sở Thiên Diêu, nhất định phải ở chỗ Diêu Kế Tông chiến thắng trở về. Nếu không nàng đêm nay té ngã quá đau.
"Vì cái gì chỉ cần một loại này nha? Cái khác cũng đẹp lắm, có con bướm hình, có tú cầu hình, còn có......"
"Người ta tên gọi Mẫu Đơn, đương nhiên nhất định phải chọn đăng hình mẫu đơn này." Bạch cô nương nũng nịu ngắt lời hắn.
"Nga, như vậy a. Hóa ra cô nương tên gọi Bạch Mẫu Đơn, tên rất hay, người cũng như tên." Dưới ánh trăng một thân áo trắng phiêu phiêu kiều diễm, liền như một đóa bạch mẫu đơn biến hóa mà thành. Như vậy mỹ nữ, Sở Thiên Diêu cư nhiên một liếc mắt xem đều lười xem, Diêu Kế Tông thật sự không nghĩ ra.
"Cho nên, khi ta mới xa xa nhìn thấy cái hoa đăng hình mẫu đơn này, liền lập tức lại đây. Nếu...... Sở công tử có thể chịu đau bỏ những thứ yêu thích, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích." Bạch Mẫu Đơn nói lời này, tuy là nói cho Sở Thiên Diêu nghe, nhưng ánh mắt chỉ nhìn Diêu Kế Tông. Nàng thực thông minh, biết nói với Sở Thiên Diêu vô dụng, giống như mị lực xinh đẹp cấp người mù xem, uổng công phí sức. Quay ra tấn công Diêu Kế Tông may ra mới hạ được, hắn mới vừa nói hoa đăng này là hắn mua, hẳn hắn mới là chủ nhân đi.
Mà Diêu Kế Tông không chịu nổi ánh mắt cầu xin của nàng, biết rõ Sở Thiên Diêu sẽ hờn giận, nhưng vẫn kiên trì nói: "Tứ lang, Bạch cô nương thích đèn mẫu đơn này như vậy, nếu không......"
Sở Thiên Diêu đột nhiên quay đầu nhìn lại, yên lặng nhìn hắn, mặt mày mơ hồ tức giận, ánh mắt chợt lóe nhìn qua. Diêu Kế Tông đem nời nói được một nửa ở miệng nuốt xuống, không biết vì cái gì, hắn rất sợ Sở Thiên Diêu tức giận. Đành phải đối với Bạch Mẫu Đơn nấy lòng xin lỗi nói: "Bạch cô nương, thật sự thực xin lỗi. Tứ lang cực yêu cái hoa đăng này, giống như hắn thương con mắt của mình. Nàng không thể để cho người ta nấy con mắt của mình tặng cho nàng có phải hay không?"
Khi hắn nói lời ngụy biện này, Sở Thiên Diêu ngay cả đầy bụng hờn giận, nghe được nhịn không được rất muốn cười, nhưng mạnh mẽ nhịn không phát ra tiếng.

Bạch Mẫu Đơn sợ run nửa ngày, khuôn mặt đang hồng hào cười bỗng nhiên chuyển sang tái. Cuối cùng chấn định lại, khuôn mặt dần trở về bình thường. Hít sâu một hơi, nàng yên lặng liếc nhìn Sở Thiên Diêu một cái, khôi phục lại má lúm đồng tiền nhợt nhạt nói: "Một khi đã như vậy, ta cũng không cứng rắn đoạt lại thứ Sở công tử yêu thích." Dừng một chút, nàng quay đầu nhìn về phía Diêu Kế Tông nói: "Chính là tiểu nữ tử còn có một sự việc, muốn nhờ Diêu công tử giúp."
"Có thể nói, có thể nói. Có thể làm được, ta tuyệt không chối từ." Diêu Kế Tông vừa làm mất hình tượng một lần trước mặt mỹ nhân, giờ muốn gỡ lại đương nhiên thái độ khác hẳn.
"Đêm đã dần về khuya, nơi này ngã tư đường lại yên lặng không người. Ta một mình đi đêm sợ hãi, Diêu công tử có thể hay không đưa ta một đoạn đường?" Bạch mẫu đơn dáng vẻ khiếp sợ nói.
"Có thể có thể, đương nhiên có thể." Bực hộ hoa sứ giả* này mà nói, Diêu Kế Tông như thế nào mà cự tuyệt được, tự nhiên miệng liền đáp ứng." Tứ lang, chúng ta trước đưa Bạch cô nương về nhà, rồi trở về sau cũng được."
*Sứ giả hộ tống người đẹp
"Người ta mời chính ngươi đưa, ngươi kéo ta vào làm cái gì?" Sở Thiên Diêu ý cười trên môi liền thu lại, lạnh như băng nói.
"Diêu công tử, có thể đi rồi sao?" Bạch Mẫu Đơn hơi cười nói, ánh mắt cũng không nhìn Sở Thiên Diêu. Coi như không có người này, ý định lờ Sở Thiên Diêu đi.
Diêu Kế Tông tự nhiên hiểu được nàng cùng Sở Thiên Diêu đấu khí, bất quá mỹ nhân đấu khí là có thể tha thứ. Người ta nếu không chiếm được hoa đăng, phát giận phát cáu cũng có thể lý giải được. Vì thế hướng Sở Thiên Diêu nói: "Tứ lang vậy ngươi đi về trước đi, ta tiễn Bạch cô nương một đoạn rồi trở về." Khi hắn nói xong, liền quay lại hướng Bạch Mẫu Đơn nói: "Bạch cô nương, chúng ta đi thôi."
Diêu Kế Tông nghĩ việc tốt đã tới, rốt cục có cô nương xinh đẹp cùng hắn đi dưới ánh trăng bước chậm trên phố. Tâm tư vui mừng cùng Bạch Mẫu Đơn bước đi.
Nhìn Diêu Kế Tông cùng Bạch Mẫu Đơn song song rời đi, Sở Thiên Diêu tự nhiên chán nản. Không có nói gì, nàng cảm thấy bị bọn họ khi dễ mình.
Sáng sớm hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng, Diêu Kế Tông mặt mày hớn hở, thần thái toả sáng. Nguyễn Nhược Nhược nhìn bộ dáng này của hắn, không khỏi muốn hỏi hắn: "Phát tài ở nơi nào? Xem ngươi đắc ý như vậy."
"Ha ha ha ha," Diêu Kế Tông liền ngoác to mồm cười lớn. "Ta tình trường đắc ý."
Nguyễn Nhược Nhược cùng Lý Hơi đều chấn động. "Thật vậy chăng?"
"Đương nhiên là sự thật. Tuy rằng không có được đóa hồng đỏ, nhưng lại được một đóa bạch mẫu đơn." Diêu Kế Tông một trạng thái hăng hái.
" Gặp gỡ mỹ nhân như nào?" Lý Hơi tò mò hỏi.
" Thần tiên cấp bậc." Diêu Kế Tông thổi, "Mẫu đơn tiên tử hạ phàm trần."
Nguyễn Nhược Nhược cười nói: " Mẫu đơn tiên tử, ngươi cẩn thận không bị cấp hoa yêu ăn nha."
" Ăn liền ăn, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu."
" Là khuê nữ nhà ai, mà làm cho Diêu nhị thiếu gia mê tình ý loạn nha. Bao lâu lữa làm cho chúng ta mở mắt ngắm nhìn nha?"
" Quá mấy ngày rồi nói sau." Diêu Kế Tông ăn mấy cái liền xong bữa sáng, liền đứng dậy." Hôm nay ta cùng giai nhân hẹn ước, các ngươi chính mình an bài hoạt động, không cần quản ta."
Đi ra vài bước, liền quay trở lại. Phá lệ chiếu cố đến người vẫn buồn rầu ăn bữa sáng không nói gì: "Tứ lang, ngươi đi theo Lý Hơi cùng Nguyễn Nhược Nhược chơi đi. Hai ngày này ta sẽ không đi cùng ngươi."

Nời nói vừa lọt vào tai, người của hắn đã muốn nhảy ra ngoài cửa nhìn không thấy. Sở Thiên Diêu không tự chủ được nắm chặt chiếc thìa bạc trong tay, nhìn thức ăn trong bát một miếng đều ăn không nổi nữa.
" Hắn không phải thật sự vừa vui liền quên người khác đi?" Lý Hơi hỏi Nguyễn Nhược Nhược.
" Vì cái gì hỏi như vậy?" Nguyễn Nhược Nhược không đáp mà hỏi lại.
" Hắn...... Chẳng lẽ quên Lý Sướng?"
" Chàng hy vọng hắn đem Lý Sướng ghi khắc bao lâu? Tuy rằng nàng không thương hắn, nhưng lại muốn hắn khắc ghi tình cảm ban đầu cả đời không thể quên sao, cả đời không lấy ai buồn bực mà chết?"
" Ta không có ý tứ này, bất quá, hắn có thể hay không quên quá nhanh một chút."
" Hắn mới gặp Lý Sướng có ba tháng, Lý Sướng một lần gặp Bộ Bình Xuyên liền nhất kiến chung tình. Chàng tính Diêu Kế Tông cùng Lý Sướng mới tiếp xúc thời gian bao lâu, cùng lắm mười ngày nửa tháng thôi. Liền như vậy thời gian, cảm tình có thể sâu đậm như nào? Nhất thời có thể không bỏ xuống được, nhưng một thời gian sau cũng liền phai nhạt. Hơn nữa ta dám nói, ngay lúc đó thất tình, ở trong lòng hắn, chỉ sợ tự tôn chịu thương tổn mà thôi còn cảm tình chưa có nhiều tổn thương. Chẳng qua hắn không nói ra thôi, chàng đừng nghĩ đến hắn ngoài mặt tươi cười mà không sao cả."
" Là nha, lúc ấy Lý Sướng chọn Bộ Bình Xuyên không chọn hắn, lòng tự trọng của hắn nhất định bị đả kích." Điểm này Lý Hơi đã từng trải qua một lần đau điếng người, lúc ban đầu Nguyễn Nhược Nhược đối hắn cự tuyệt cơ hồ làm cho hắn không khống chế được. So sánh với Diêu Kế Tông yên lặng nuốt xuống quả đắng, vẫn như cũ chuyện trò vui vẻ xuất hiện trước mặt mọi người, không thể không bội phục hắn.
" Hắn ở tình yêu đã chịu đau thương, nếu gặp gỡ một cái nữ tử mỹ mạo không bằng Lý Sướng, lại chủ động yêu hắn mà nói, kia quả thực là không nói trước được. Hắn ngay cả nhất thời có thể hay không yêu thương nàng, cũng tuyệt đối sẽ không cự tuyệt nàng."
" Nói như thế đến, người yêu mới của hắn hẳn là cũng là một cái đại mỹ nhân."
" Hẳn là." Nguyễn Nhược Nhược nói." Hắn cũng nên có người yêu, rất nhiều người ở trong tình yêu cũ chịu thương tổn, có thể ở trong tình yêu mới khỏi hẳn. Ta nghĩ Diêu Kế Tông vết thương hẳn là có thể rất nhanh liền lại."
Bọn họ nói chuyện với nhau, Sở Thiên Diêu không tham gia, chính là yên lặng cầm thìa bạc không có đụng vào thức ăn trong bát. Nguyễn Nhược Nhược lưu ý đến hành động của nàng, liền im lặng không nói. Diêu Kế Tông liền có người để ý đến y, Sở Thiên Diêu lại còn cô đơn chiếc bóng. Một đôi không phải anh cũng không phải em, một cái cây khô gặp mùa xuân, một cái vẫn là bệnh còn trên đầu. Thật là đối lập a!
" Sở Thiên Diêu, ngươi dùng bữa nha! Loại chuyện này không lên quá để ý nha không tốt ình đâu.” Nguyễn Nhược Nhược ân cần đãi khách.
" Cám ơn, ta đã muốn no rồi, không muốn ăn." Sở Thiên Diêu đơn giản đẩy cái bát ra.
" Lý Hơi, ngươi an bài một chút. Một hồi nữa chúng ta liền đi đâu đi?"
" Các ngươi đi đi, ta sẽ không đi." Sở Thiên Diêu nói.
" Vì cái gì không đi nha? Ngươi một người ở lại trong phủ có ý tứ gì nha!" Lý Hơi nói.
" Đi đi, đi ra ngoài đi một chút giải sầu, không khéo cũng giống Diêu Kế Tông, gặp gỡ một cái hoa tiên tử." Nguyễn Nhược Nhược cực lực muốn thuyết phục nàng, hiệu quả lại hoàn toàn ngược lại. Sở Thiên Diêu nhíu đôi chân mày, ngữ khí rắn chắc nói: "Ta thế nào cũng không muốn đi, ta có chút mệt, ta về phòng nghỉ ngơi." Nói vừa xong, xoay người liền đi.
Nguyễn Nhược Nhược cùng Lý Hơi nhìn bóng dáng nàng kiên quyết rời đi, hai người liền nhìn nhau.
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.