"Bắc Đường Húc Vinh, ngươi làm càn." Lông mày của Tần Hương Y dựng thẳng, một đôi mắt đẹp động lòng người trong khoảnh khắc giống như ngưng tụ ngàn vạn cái gai nhọn, hung hăng đâm hướng Bắc Đường Húc Vinh.
"Hoàng hậu -- không, vẫn nên là gọi nàng là Hương Y." Trên mặt Bắc Đường Húc Vinh không hề có tư thái cao ngạo, vẻ mặt khiêm tốn, giữa trán và lông mày của hắn tràn đầy mong đợi, một đôi con ngươi đen ôn nhu nhìn chằm chằm nữ tử thế gian ít có.
"Bỏ tay ngươi ra!" Tần Hương Y lạnh lùng quát một tiếng, cực kỳ chán ghét trừng hắn. Bởi vì cặp bàn tay to không an phận kia cư nhiên bắt đầu dao động ở bên hông của nàng. Nàng bất chấp tất cả, phút chốc vung chưởng lên, mãnh liệt bổ về phía ngực của đối phương.
Bắc Đường Húc Vinh không hổ là kinh nghiệm sa trường, phản ứng rất nhanh nhẹn, vươn một tay ra, vung lên không, tay vững vàng giữ chặt cổ tay nàng, "Hương Y, ngươi ngẫm lại, nếu không phải hắn - Bắc Đường Húc Phong diệt Băng Tuyết quốc, ngươi đã là thê tử của ta." Hắn nói được đúng lý hợp tình, không chút nào kiêng kỵ.
"Câm miệng!" Tần Hương Y lạnh lùng liếc Bắc Đường Húc Vinh, lại vung cánh tay kia lên, giương chưởng lên, lần này nàng dùng mười phần công lực, chưởng sinh gió, lệ khí bức người, không vì cái gì khác, chỉ vì thương trên người Nguyên Tinh, đánh hắn một chưởng cũng không quá đáng. Ai ngờ Vinh vương gia này rất giảo hoạt, nhanh chóng dời bàn tay to bên hông Tần Hương Y, dùng một phần công lực đẩy nàng ra, sau đó thi triển khinh công trượt về phía sau hai bước, né tránh chưởng lực của đối phương.
Tần Hương Y không nghĩ tới Bắc Đường Húc Phong sẽ đến một chiêu này, thân thể đột nhiên mất đi cân bằng, va mạnh vào trên chiếc ghế lê phía sau, nàng thống khổ hự một tiếng.
"Hương Y, nàng sao rồi?" Bắc Đường Húc Vinh ngẩn người, trên mặt nổi lên vẻ lo lắng, nhanh tiến lên, đỡ nàng đứng lên.
"Không cần ngươi giả mù sa mưa." Tần Hương Y trừng mắt Bắc Đường Húc Vinh, đẩy cái tay vươn tới của hắn ra, sau đó đỡ tay vịn ghế, chậm rãi đứng lên.
"Hương Y, theo bản vương, nàng sẽ hạnh phúc." Bắc Đường Húc Vinh vẫn không chịu bỏ qua, thừa lúc Tần Hương Y sơ hở trong nháy mắt, bàn tay to của hắn đột nhiên rơi vào trên vai Tần Hương Y, rất nhanh, không kịp cho nàng phản ứng, hắn liền điểm huyệt của nàng.
"Bắc Đường Húc Vinh, bản cung là hoàng hậu, ngươi cũng biết cợt nhã hoàng hậu, là phải thiên đao vạn quả. Đương kim hoàng thượng là huynh đệ ruột của ngươi, vợ huynh đệ, không thể đụng, ngươi đường đường Vinh Vương gia, lại làm ra chuyện này?" Trong lòng Tần Hương Y lạnh lên, toàn thân không thể động đậy, hôm nay đối mặt Vinh vương gia mất lý trí này không thể dùng cường, bằng không chuyện gì hắn cũng làm ra được.
Sau khi Bắc Đường Húc Vinh nghe xong, lắc đầu cười, nói: "Hương Y, nàng sai rồi. Thiên hạ hôm nay vốn dĩ là của ta, Bắc Đường Húc Phong chỉ là mệnh tốt, đầu thai thành con của Giang hoàng hậu nên được làm thái tử. Hôm nay ta từ bỏ giang sơn, chắp tay đem bố binh đồ nhường cho, chính là vì giành được lòng của nàng. Chẳng lẽ còn chưa đủ sao?"
Hôm nay Vinh vương gia thanh cao thoát tục tựa như một hài tử bị ủy khuất, hai mắt đỏ bừng, nhìn Tần Hương Y, vẻ mặt rất chân thành.
"Chắp tay nhường cho? Có ý tứ gì?" Trong lòng Tần Hương Y nói thầm.
"Bản vương sớm biết nàng là vì bố binh đồ mà đến, nhưng vì nụ hôn của nàng. Bản vương tình nguyện từ bỏ binh quyền, như vậy còn chưa đủ sao?" Bắc Đường Húc Vinh đi từng bước về phía Tần Hương Y, hai mắt ẩn tình, "Bản vương cho tới bây giờ chưa động tâm với bất kỳ nữ tử nào, duy chỉ có nàng, khiết ta vừa gặp khó quên. Chỉ tiếc -- nhưng vì nàng, ta nguyện ý từ bỏ cơ hội tranh thiên hạ với Bắc Đường Húc Phong, ta chỉ muốn có nàng."
Những lời này nói ra, khiến Tần Hương Y cảm khái không ít. Người trước mắt này là Vinh vương gia chiến công hiển hách trong truyền thuyết sao? Cái loại người cao ngạo như hắn, cái loại cứng cỏi này, ở một khắc này biến mất hết, chỉ lưu lại có một lời tình, trong hốc mắt đỏ bừng kia, là một cỗ trong suốt kỳ quái. Trong lòng đột nhiên rất chua xót --
Trong cung yên tĩnh nửa khắc, bốn mắt nhìn nhau, một người hữu tình, một người mê man.
Bắc Đường Húc Vinh sửng sốt nửa khắc, hít hít mũi thở, đột nhiên khóe miệng cong lên, nổi lên một nét cười tà tà, sải bước đi về phía Tần Hương Y.
Một cỗ dự cảm không tốt chạy lên não, hắn muốn làm gì? Trong lòng Tần Hương Y lạnh đi, môi động nhẹ vài cái, trong đôi mắt đẹp lóe sắc lạnh
"Hương Y --" Bắc Đường Húc Vinh nhẹ nhàng gọi, một phen kéo Tần Hương Y vào ngực.
"Vinh Vương gia, ba năm trước đây chúng ta vô duyên kết hợp, ba năm sau cũng sẽ không." Tần Hương Y trấn định nói, lông mi đen thật dài đột nhiên run run lên, trong cứng cỏi lộ ra vài phần kinh sắc, trong lòng kỳ thật một tia hoảng loạn, nàng không biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.
"Đừng nói gì cả." Mặt mày Bắc Đường Húc Vinh trầm xuống, ngón tay nhanh chóng điểm ở cổ họng Tần Hương Y, điểm lại huyệt câm của nàng, tiếp theo bàn tay to liền ôm chặt eo nhỏ của nàng, môi mỏng chậm rãi tới gần đôi môi hồng bóng của nàng.
Bắc Đường Húc Vinh, ta sẽ không bỏ qua của ngươi. Toàn thân Tần Hương Y không thể động đậy, miệng không thể nói, tay không thể động, trong lòng sinh sôi đau, một thoáng ấm áp rơi xuống trên môi, cảm giác tựa như đao cắt.
Nữ tử kiên cường, khóe mắt đột nhiên thêm một tia trong suốt. Trong cung hiểm ác đáng sợ, một thiếu nữ như nàng làm sao đối mặt tất cả, mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, vì sao nàng là công chúa mất nước? Vì sao? Chẳng lẽ mặc cho hắn phá hư sao? Không, ta Tần Hương Y vĩnh viễn sẽ không, nàng cắn răng, thầm vận nội lực, cực lực muốn phá tan vài đạo đại huyệt.
"Nương nương --" đúng lúc này, ngoài cửa cung ngoại truyền đến thanh âm của Lương Mỹ.
Cả người Bắc Đường Húc Vinh run lên, phút chốc dời môi, ngón tay nhanh chóng điểm trên người Tần Hương Y, giải huyệt đạo của nàng, sau đó để ý sửa sang quần áo rối loạn rồi lui một bên.
Trong lòng Tần Hương Y cực kỳ vui mừng, Lương Mỹ, ngươi thực sự là cứu tinh của bản cung. Nàng sửa sang chân khí tán loạn trong cơ thể, thở dài một hơi, trấn định ngồi trở lại trên chiếc ghế lê, ngước mắt nhìn ra cửa cung, một bóng hình xinh đẹp bay tới.
Lương Mỹ gấp gấp mà vào, liếc mắt Bắc Đường Húc Vinh có chút hoảng loạn, cặp con ngươi linh hoạt kia hiện lên một tia dị dạng. "Nô tỳ khấu kiến nương nương, khấu kiến Vinh Vương gia." Tiểu nha đầu tựa hồ nhìn ra cái gì, sửng sốt một chút, rồi thi lễ.
Bắc Đường Húc Vinh liếc Lương Mỹ, trên trán hiện lên một tia tức giận, lắc lắc ống tay áo, để ý cũng chưa để ý, khôi phục tư thế cao ngạo bình thường.
"Lương Mỹ, có chuyện gì?" Tần Hương Y hỏi.
"Nương nương, đã muộn. Nền cho gọi bữa tối." Lương Mỹ sửng sốt một chút, len lén liếc mắt Bắc Đường Húc Vinh, nhỏ giọng nói.
"Ah. Thật là đã muộn." Tần Hương Y liếc mắt ngoài cửa sổ, mặt trời chiều đã về tây, trong vườn một mảnh vàng óng ánh, tựa như rắc kim cương vỡ, nói xong, nàng lạnh lùng nhìn thoáng qua Bắc Đường Húc Vinh, khóe miệng đột nhiên lộ ra cười nhàn nhạt, "Vinh Vương gia có đồng ý lưu lại cùng nhau dùng bữa tối?"
"Tạ ý tốt của hoàng hậu, không cần." Vẻ mặt Bắc Đường Húc Vinh khó chịu, trừng mắt Lương Mỹ, lắc lắc tay áo, vội vã đạp cửa đi.
Tần Hương Y nhìn Bắc Đường Húc Vinh đi xa, than dài một hơi, cả người tê liệt ngồi ở trên ghế, yếu ớt ngẩng mắt lên nhìn Lương Mỹ, bộ dạng nàng phục tùng không nói, một hình dạng khiêm tốn.
Nàng tới đúng lúc, lẽ nào tất cả vừa rồi nàng thấy được.
"Nương nương, trên mặt nô tỳ trên có cái gì sao?" Lương Mỹ cong môi đỏ mọng lên, sợ hãi nhìn Tần Hương Y.
"Lương Mỹ, bản cung vẫn muốn hỏi ngươi, ngươi là người ở nơi nào? Bản cung thấy trên người ngươi có một cỗ khí chất đặc biệt." Tần Hương Y nhàn nhạt quét mắt Lương Mỹ, tựa hồ thấy một cỗ quý khí. Nàng, chỉ đơn giản là một cung nữ sao?
"Nô tỳ --" Lương Mỹ ngẩng đầu, trong đôi mắt hiện lên một tia kinh ngạc, ngôn ngữ đột nhiên nghẹn lại.
"Nương nương." Đúng vào lúc này, Lệ Hưu vội vã vào, vẻ mặt vội vàng, giống như xảy ra chuyện lớn gì.