Hương Thảo Thúc Tình

Chương 12: Cắm hoa




Trong nháy mắt nửa năm thấm thoát trôi qua, xuân đi thu đến, mùa biến hóa.

Hương thảo trong hoa viên rất nhiều hoa cỏ đã héo tàn, nhưng bởi vì được chủ nhân để ý chăm sóc, hương thảo chịu rét cùng nhóm hoa kia, sinh trưởng như trước, mọc ra như ban đầu.

Một cây nhiều khóm hoa tròn vo, tư thế phấn khởi, trồng ở bên trong đất giữa hai phiến đá, một đường kéo dài tới cửa nhà gỗ.

Bên trong nhà gỗ, một vị nam nhân cả người trần trụi, nằm úp sấp trên bàn giữa phòng. Một đóa hoa trà trắng như tuyết nở rộ giữa hai mông, nhụy hoa màu vàng nhạt thoạt nhìn nhẵn nhụi tinh xảo, mỹ lệ thơm ngát nhánh hoa vừa mảnh vừa dài, bị câu sâu vào trong mông, chỉ lộ ra đỉnh xanh mơn mởn.

“Thật là đẹp…!” Phó Tiểu Thanh tự đáy lòng tán thưởng nói.

Cái mông to đầy đặn của nam nhân, đại khái là lọ chứa *** đãng nhất thế gian.

“Nhưng ông chủ Tần, còn có một ít chuyện, em muốn hỏi anh một chút.” Phó Tiểu Thanh nói tiếp, mọt bên cầm một cây xô thơm tới. Thời gian sáu tháng không lưu lại trên người cậu dấu vết gì, bề ngoài vẫn ngây ngô như cũ.

Nam nhân hai mắt mông lung, như có như không ưỡn ẹo thân thể, dùng mặt bàn cạ cứng đầu nhũ: “Ưm a…”

“Ông chủ Tần, anh quen biết mẹ em, đúng không?” Phó Tiểu Thanh chuyển động cái cành trong tay, đưa nó từng chút đưa vào trong miệng huyệt.

Thân cây bốn phía có một lớp lông tơ dầy đặc, quét cọ bên trong vách, khiến tiểu huyệt cực kỳ ngứa. Nam nhân kìm lòng không được thắt chặt nhục đạo, muốn đánh đuổi đi cảm giác dằn vặt người khác, khó nhịn kêu ra tiếng: “Nha a — Ưm a… Phải…”

Nhục thịt của ông chủ Tần cương lên dán vào bàn, cánh mông nôn nóng rung động, xạ thơm xanh nhạt cùng hoa trào nằm thật chặt cùng chỗ, từng cánh hoa chèn ép người.

Nghĩ đến mình mấy lần mình từng rơi lệ, Phó Tiểu Thanh cảm thấy hiện tại mình rốt cuộc cũng hòa nhau một trận, ngốc hề hề nhìn, cười đến vui vẻ. Chỉ chốc lát sau, cậu liền nâng lên một đám hoa violet, một bên đâm từng cây vào trong huyệt, một bên hỏi: “Vậy anh, từ lúc mới bắt đầu đã biết em là con trai bà?”

“Tôi biết… Nơi này, trước đây vốn là hoa viên của cô ấy.”

Phó Tiểu Thanh lập tức lộ ra biểu tình “Bị em đoán trúng đi?”

Bên trong huyệt từ lâu đã tự phân bố ra mật ngọt, nhiều cành cây nhỏ nhắn như vậy chen vào, đâm vào bên trong dũng đạo mềm mại, *** của ông chủ Tần tăng vọt, dùng sức rút mông, đem từng cánh hoa vững vàng giữ lấy.

“Nha ừ… Tôi, lúc còn trẻ… Ở đây làm việc cho cô ấy,” Ông chủ Tần thở hồng hộc nói, êm tai nói: “Mẹ cậu trước khi qua đời, đem hoa viên này để lại cho tôi. Nhưng cô ấy vẫn hy vọng cậu sau khi trưởng thành, có thể có thể nhìn thấy di sản của mình… Ừm…”

— Dĩ nhiên, là thế này sao? Phó Tiểu Thanh ngây người tại chỗ, động tác trong tay dừng hẳn. Nơi này từng hoa hoa viên của mẹ? Còn có…

“Cho nên, anh vì nguyên nhân này, mới đồng ý để em lưu lại sao?” Cậu nhẹ giọng hỏi.

Nam nhân lắc lắc đầu, khàn cổ họng: “Lúc bắt đầu chỉ muốn hoàn thành nguyện vọng của cô ấy, ai biết, kết quả tôi… Thích cậu…”

—- Ông chủ Tần nói, “Thích”! Lần đầu tiên nghe được nam nhân thổ lộ tâm ý với mình, trong lòng Phó Tiểu Thanh nóng lên.

“Anh tự nhiên nói thích em, nửa năm trước lúc em tỏ tình với anh, sao còn vô tình như vậy!” Bỗng nhiên, cậu nhớ tới cái gì, đầy ủy khuất lên án, bàn tay từ chỗ cao không nặng không nhẹ rơi xuống, “ba” đánh vào trên mông ông chủ Tần.

“Hừ ân…!” Nam nhân rên một tiếng, mông đỏ lên, run rẩy, bó hoa cũng thuận theo lung lay.

Âm thanh lanh lảnh vang lên trong nháy mắt, Phó Tiểu Thanh liền ngây dại. Trong tiềm thức của cậu vẫn là hắn ở vị trí lãnh đạo, không nghĩ tới mình dám đánh cái mông ông chủ Tần, đôi môi run lên, vội vàng nói: “Ông chủ Tần, em không phải…”

Ông chủ Tần quay đầu sang, nhìn dáng vẻ kinh hoàng thất thố của cậu, bên trong cuống họng phát ra tiếng cười khẽ. Hắn cố ý mân mê cái mông phiến hồng, biểu diễn cho Phó Tiểu Thanh xem. Ba loại hoa cổ bị huyệt kẹp lấy, kiêu ngạo mà nở trên không trung.

Khoan hãy nói, nếu không phải cái mông kia quá mức tao lãng, này quả thực là một tác phẩm cắm hoa đặc sắc.

Phó Tiểu Thanh cũng không nhịn được nữa, hai ban lần hủy hoại tác phẩm của mình, cùng nam nhân lăn tới trên bàn, hô mưa gọi gió. Chờ hai người sau khi qua cao trào, Phó Tiểu Thanh lấy cái quần của bản thân ra, luồn vào trong túi dùng ngón tay cạy ra hộp thuốc lá bên trong, rút ra một điếu, để ở bên miệng nhen lửa.

Cậu đã sớm lên kế hoạch, muốn cùng ông chủ Tần lúc gặp lại, biểu hiện tốt một chút thành thục của mình.

Trải qua nhiều lần thí nghiệm, cậu phát hiện chỉ có loại khói này, cậu hút qua không sặc cũng không ho khan. Bất quá thuốc lá này hộp trắng trẻo mũm mỉm, bên ngoài còn vẻ một cây hoa đào lớn, thực sự quá mất thể diện, cậu quả thực không nên trước mặt ông chủ Tần rút ra.

“Ừm…” Phó Tiểu Thanh giả vờ thâm trầm hút một hơi. Cậu giả bộ nhắm mắt, trên thực tế chỉ híp lại như sợi chỉ, lặng lẽ quan sát biểu tình của ông chủ Tần.

Thế nào! Đối phương có bị mình thành thục mà kinh diễm không?!

—- Không có?!

Phát hiện nam nhân chỉ nhướng mày, Phó Tiểu Thanh nhất thời cảm thấy có chút bất mãn, dời thân lại gần, giận hờn đem một đám sương phun lên trên mặt trắng nõn của đối phương.

“Người bạn nhỏ, nửa năm không gặp, lá gan tăng trưởng a.” Nam nhân nói, tay phải luồng về hạ thể trần truồng của Phó Tiểu Thanh, hơi dùng sức, móng tay liền bấm vào giữa khe đầu đỉnh, “Không chỉ học xong bức hỏi vấn đề, còn biết hút thuốc lá?”

Phó Tiểu Thanh bị đau, hô hấp lập tức rối loạn, khụ liên tục. Lúc này, một tay khác của nam nhân nắm lấy cổ tay hắn, đem vị thuốc lá mùa hoa đào kia cố định ở giữa không trung.

“Ông chủ Tần —-“ Phó Tiểu Thanh rụt cổ kêu lên. Thiêu một chút, khói bụi dần tan hết, lảo đảo, chỉ lát nữa rơi vào trên thịt trụ —-

Ông chủ Tần chậm rãi, ôn nhu hỏi: “Sau này còn hút không?”

“Sẽ không, không bao giờ hút.” Phó Tiểu Thanh lập tức can đoan, lắc đầu như đánh trống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.