Hướng Dẫn Chạy Trốn Khỏi Game Kinh Dị

Chương 60: Sự khảo nghiệm chết chóc




[60] - Lâu đài cổ của Ma Vương (5): Sự khảo nghiệm chết chóc


Tác giả: Đường Đường Yêu Nhi


Editor: Hoa Lạc Thiên Tế


.


"Không được ngừng ăn, không được ngừng ăn..." Tên thị vệ béo trợn mắt, đi tới đi lui giữa những cái bàn để tuần tra, thỉnh thoảng còn có vài cái đầu bay lên, máu tươi trào ra như suối từ chỗ cổ rơi xuống, tròng mắt của đám người xung quanh đỏ lên, nhưng ai cũng không dám nhìn nhiều, chỉ vùi đầu trong đống đồ ăn, liều mạng nuốt xuống.


Hùng Gia Bảo không muốn ăn, anh ta chỉ muốn ói.


Nhưng cái đầu bên chân mắt trợn trừng trừng như đang nhắc nhở anh ta, anh ta không thể không ăn, không thể không ăn, tuyệt đối không được dừng lại !


Tất cả mỹ thực đều mất đi hương vị mà nó nên có, Hùng Gia Bảo không biết mình nhét gì vào miệng, chỉ biết phải cố gắng nuốt xuống. Ngón tay anh ta run rẩy không ngừng, dạ dày rất nhanh liền được lấp đầy, lại vẫn bị dồn nhét vào nhiều hơn, đầy đến nỗi sắp nổ tung, nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống, chảy vào miệng cùng với thức ăn, vừa đắng vừa mặn.


Thật đáng cười, anh ta còn nghĩ rằng sự lựa chọn của mình là trăm năm khó có được, chẳng hề có gì đau đớn, nhưng hiện tại, anh ta chỉ cảm thấy chính mình sắp nổ tung đến nơi !


Thì ra, không chỉ có sự đau đớn khi bị chết đói, một khi ăn no đến mức nào đó, cũng có cảm giác sắp chết...


"Cứu tôi với, ai đến cứu tôi với..." Ngay cả mở miệng nói chuyện cũng trở thành điều xa xỉ, Hùng Gia Bảo chỉ có thể đau đớn mà thầm cầu nguyện, mong rằng có ai đó có thể kéo anh ta khỏi vực sâu này...


Không có bất cứ ai.


Ngoại trừ anh ta, không có bất cứ ai để anh ta dựa vào, dưới sự tuyệt vọng của mình, tiềm năng của Hùng Gia Bảo ngược lại lại bộc phát, anh ta bắt đầu suy nghĩ sách lược, hệt như trước khi lúc đang làm việc có thể dùng vài mẹo nhỏ để tìm được cơ hội nghỉ ngơi vậy, hiện tại anh ra cũng muốn nghĩ ra cách gì đó để giảm bớt đau khổ của mình, anh thử dò xét mà thả chậm tốc độ, chậm rãi nhai, chậm rãi nuốt...


Tên thị vệ béo không hề đến, đầu của anh ta vẫn còn nguyên mà nằm trên cổ.


Hùng Gia Bảo nhẹ nhàng thở ra.


(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)


...


"Ta thu nhận ngươi !" Chân của Ma Tướng Đố kị bắt chéo, nhận lấy ly rượu mà thị nữ xinh đẹp bên cạnh dâng lên, ôm lấy thắt lưng của ả, rồi hôn lên đôi môi đỏ tươi của ả, sau đó mới xoay đầu lại nhìn về phía Lý Hữu Căn, vừa lòng mà đánh gia gã: "Lớn lên không đẹp trai bằng ta, không cao bằng ta, dáng người cũng không tốt như ta, cái vật tượng trưng cho sự duy trì giống nòi của đàn ông cũng không lớn như ta..."


"Quả thật chỗ nào cũng xấu, ta rất vừa lòng !"


Lý Hữu Căn trần truồng đứng trên sảnh lớn của một bữa tiệc đầy ác ma, gã mất tự nhiên mà dùng hai tay che lại hạ thể, khoé miệng run rẩy, trong lòng thầm chửi mẹ nó, nhưng trên mặt lại là nụ cười đầy nịnh nọt: "Ngài đồng ý rồi ư ? Thật tốt quá ! Đây chính là vinh hạnh của tôi, tôi nhất định sẽ một lòng một dạ trung thành với ngài !"


Ma Tướng Đố kị nhướng mày, ngón tay đặt trên bộ ngực đầy đặn của thị nữ mà vuốt ve thưởng thức, một lát sau liền dừng lại, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, chậm chạm nói: "Ngươi muốn trung thành với ta à, đương nhiên là được, đầu tiên ta muốn giao cho ngươi 1 nhiệm vụ, nếu ngươi hoàn thành, ta sẽ thưởng cho ngươi 1 phần thưởng xứng đáng."


Lý Hữu Căn nói thầm trong lòng: "Tưởng nói thu nhận là xem như qua cửa rồi, ai mà ngờ vẫn trốn không thoát chuyện làm nhiệm vụ."


"Trong vườn hoa sau của ta, luôn có vài tên rất đáng ghét." Ma Tướng Đố kị híp mắt lại, dường như nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, "Ngươi đến đó giúp ta bỏ đi chỗ gây ngứa mắt trên người bọn họ, hoặc... trực tiếp giết luôn. Ngươi có làm được không ?"


Gã làm gì có quyền từ chối, chỉ có thể vội vàng gật đầu không ngừng, liên tiếp nói vâng vâng, mọi chuyện để gã lo.


Ma Tướng Đố kị vung tay lên, từ phía bên cạnh có một tên thị vệ ục ịch xấu xí mang vẻ mặt dữ tợn bước lên, dẫn Lý Hữu Căn rời khỏi sảnh tiệc.


Đi trên con đường nhỏ uốn éo, Lý Hữu Căn đi theo thị vệ gần một tiếng đồng hồ mới đến điểm đến.


Hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng, vườn hoa sau của nơi này không có cây xanh sum xuê, không có hoa tươi gió mát, chỉ có mảnh đất khô cằn cùng vách tường đổ nát lồ lộ. Trong khu tường đá đều là vật dụng hư thối dính đầy bùn đất, vài cái cây được cắt tỉa đẹp đẽ chỉ chỉ còn lại thân cây trụi lủi, cháy đen hệt như từng bị lửa đốt qua, móng vuốt của ác ma được dùng làm móc, trên đó treo đầy những dụng cụ ghê người, kéo lớn, lưỡi cưa, búa... vết máu khô màu đen dính đầy bên trên, trên chóp mũi dường như còn có thể ngửi được mùi máu tươi nồng nặc.


(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)


Đây đâu phải vườn sau, đây rõ ràng là địa ngục !


Lý Hữu Căn hơi run lên, bắt đầu hối hận mình vừa nãy đồng ý hơi qua loa.


"Bọn họ ở bên trong." Thị vệ ục ịch đẩy gã một cái, "Vào đi."


Lý Hữu Căn chưa kịp phòng bị nên bị đẩy lảo đảo một cái, nhưng gã không nổi giận lên như bình thường, gã đảo con ngươi, quay đầu lại, cười xu nịnh lấy lòng với thị vệ ục ịch, "Anh, vừa rồi em đã cảm thấy anh nhìn rất quen, vừa nãy liền nhận ra, anh có bộ dáng rất giống anh trai ruột của em."


Sau khi gã ưỡn mặt nói xong, liền lấy một thanh socola trong ba lô ra nhét vào tay thị vệ.


Thị vệ ục ịch cúi đầu nhìn nhìn, cười cười, "Tên nhóc này cũng biết điều đó chứ."


"Đương nhiên, đương nhiên." Lý Hữu Căn trộm lau mồ hôi, gã vốn muốn hối lộ nhưng thứ đáng giá nhất trong ba lô hẳn chỉ có thanh socola này, nếu thị vệ không nhận hắn cũng không biết nên làm gì bây giờ.


Nhưng hiện tại đối phương rõ ràng hiểu được ý của gã, cũng nhận thanh socola, vậy mọi thứ đều dễ nói rồi, gã nên thể hiện ra sở trường của mình, bắt chuyện với thị vệ.


"Anh, nếu em có thể qua cửa này, vậy sau này chúng ta có thể làm việc chung với nhau, đến lúc đó em còn phải nhờ anh chiếu cố nhiều rồi. Em da mặt dày muốn hỏi, vị Ma Tướng này tính tình thế nào ? Thích cái gì ?"


Thị vệ ục ịch xé bao socola ra, cắn một miếng, lộ vẻ mặt hài lòng, nhép miệng nói: "Thích gì hả ? Thích tất cả những vật không tốt không đẹp bằng ông ta. Nhưng mà, chuyện của đại nhân, đầy tớ như chúng ta vẫn đừng nên lắm mồm, nếu không coi chừng sẽ ôm hoạ vào thân."


(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)


Câu nói sau cùng rõ ràng là lời cảnh cáo, Lý Hữu Căn biết từ chỗ này của thị vệ sẽ hỏi thăm không ra chuyện liên quan đến Ma Tướng Đố kị, nhưng nhiệm vụ thì sao ? Nhiệm vụ thì nên cho gợi ý gì đó chứ nhỉ ?


"Anh, anh nói xem chỗ này ngay cả một đoá hoa cũng không có, đại nhân tại sao lại gọi nơi này là vườn hoa ?" Lý Hữu Căn thăm dò hỏi thử một câu.


"Ai, là do lỗ tai của ngươi không tốt hay không có đầu óc vậy ?" Thị vệ ục ịch mất kiên nhẫn nói, "Không phải đại nhân đã nói nơi này có người mà ông ta không thích, ông ta có thể để người mà ông ta không thích trong vườn hoa nhà mình à ? Nơi này là 'vườn hoa sau' thật ra chính là nơi lưu đày, đại nhân sẽ đem những người mà ông ta ghét ném hết đến đây. Lát nữa ngươi đi vào thì tốt nhất nên cẩn thận một chút, từ khi đại nhân ném bọn họ vào thì không cho ăn uống gì nữa, chậc chậc, không biết nhiều năm như vậy, mỗi ngày họ ăn cái gì."


"Nhưng mà." Thị vệ ục ịch không có ý tốt đánh giá Lý Hữu Căn, nói sâu sa: "Ngẫu nhiên... đại nhân sẽ thả vào con mồi sống vào, có thể săn được hay không thì là do bọn họ."


Lý Hữu Căn kém chút nữa bị doạ tiểu, tại sao lại là quỷ ăn thịt !


Lần này vào, rốt cuộc là ai diệt trừ ai ?!


"Anh anh anh anh anh." Mặt mũi Lý Hữu Căn trắng bệch, "Thân thể của em, thân thể này của em quá yếu, sợ hoàn thành không nổi nhiệm vụ đại nhân giao..."


Thị vệ cực kỳ hứng thú mà nhét mảnh socola cuối cùng vào miệng, không kể tiếp mà nói một câu: "Socola này của ngươi mùi vị rất ngon."


Lý Hữu Căn rất biết mình biết ta, lập tức từ trong balo lấy ra 2 thanh socola cuối cùng, dâng hết lên cho thị vệ ục ịch, nhưng gã cũng giảo hoạt mà có mắt nhìn, trộm để lại bánh mì và bánh bích quy có thể chống đói, đặt sâu trong balo không hề bị lộ ra.


Thị vệ ục ịch xé mở bao bì tiếp tục ăn, "Không hoàn thành được cũng phải hoàn thành, tên đã bắn ra sao lấy lại, chuyện này không thương lượng được."


(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)


Ngay lúc Lý Hữu Căn sắp chìm trong tuyệt vọng, lời nói của thị vệ ục ịch liền thay đổi, "Nhưng nếu biết được cách chính xác thì cũng không gặp nguy hiểm quá lớn."


Lý Hữu Căn quá đỗi vui mừng, vội vàng hỏi: "Cách gì ?"


Thị vệ ục ịch đã nhận đồ nên cũng không làm khó gã, sảng khoái nói: "Trong đó có một hòn đá phù thuỷ, đại nhân đã tặng cho người tiền nhiệm trông coi, ngươi cầm lấy chiếu lên người những tên đó thì có thể khống chế bọn họ, khiến bọn họ để mặc ngươi muốn làm gì làm. Nhưng ngươi đừng hỏi ta hòn đá đó ở đâu, từ khi tên ngu ngốc kia không cẩn thận bị đám người bên trong kéo vào, thì không thấy ra ngoài nữa, quỷ mới có phải gã đang nằm trong bụng tên nào đó không."


Thị vệ nói xong liền nhún vai, ra vẻ lực bất tòng tâm, khiến câu hỏi tiếp theo của Lý Hữu Căn chưa ra khỏi miệng liền bị nuốt xuống.


"..." Lý Hữu Căn nghẹn một lát, hỏi, "Vậy hòn đá phù thuỷ đó có dáng vẻ ra sao ?"


"Không biết !" Ăn hết socola, thái độ của thị vệ ục ịch lại trở về thành mất kiên nhẫn, gã ta đẩy Lý Hữu Căn về hướng vườn hoa sau, "Đi mau đi mau, mất nhiều thời gian quá !"


Lý Hữu Căn bị đẩy đến một vị trí, liền nhìn thấy mớ tóc mái dài trên trán đột nhiên bị cắt đi, chóp mũi đau đau tê rần, giống như đụng phải lưỡi dao, máu tươi chảy ra.


"A, không xong không xong." Thị vệ ục ịch vỗ mạnh cái ót, cười gượng đứng lên, "Ngươi xem đầu óc này của ta, kém chút nữa quên mở cửa ! Ngươi đừng thấy xung quanh đây không có gì, thật ra là do đại nhân đã làm phép, nếu muốn xông vào liền sẽ bị cắt thành thịt vụn, ngươi có từng nhìn thấy miếng thịt dê chưa ? Cái loại mà loài người các ngươi xâu lại thành xiên đó... Thôi không nói nữa, ngươi đợi chút, ta mở cửa cho ngươi."


Lý Hữu Căn ngay cả động đậy cũng không dám, tim như sắp rớt ra ngoài, hai mắt trợn to như chuông đồng, con ngươi chuyển động không ngừng, hoảng sợ mà tìm kiếm 'vách tường' trong suốt, đáng sợ kém chút nữa để khiến gã chết không toàn thân, không mãi không ra, tầm mắt gã liền dừng trên cái mũi chảy múi của mình, không dám thở mạnh, từ đũng quần lại ồ ồ chảy ra chất lỏng nóng nóng hôi thối.


"Ai, tên nhát gan nhà ngươi, tè ra quần rồi ? Vậy lát nữa khi đi vào, đối mặt với đám 'quái vật' kia còn không phải bị hù chết." Thị vệ ục ịch lắc đầu, vốn dĩ chỉ muốn đùa một chút để xoá đi sự thất trách của mình khi nãy, không nghĩ rằng kém chút nữa doạ Lý Hữu Căn lên cơn đau tim.


(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)


Trong lòng Lý Hữu Căn hiện tại ngoại trừ sợ hãi thì đều là hối hận, gã hối hận tại sao mình lại chọn cánh cửa này, nếu chọn cửa khác chắc chắn sẽ không đáng sợ như vậy, còn phải liều mạng với đám sát nhân trong kia !


Phàm là người đã có công ăn việc làm, đều sẽ hiểu câu nói này —— Luôn luôn có một định luật như thế này: Lúc nào cũng cảm thấy việc người khác làm thoải mái hơn so với mình.


Lý Hữu Căn lúc này đã chìm trong định luật đó, gã cảm thấy mình quả thật là người xui xẻo nhất trên đời, một bên nghĩ người khác chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm như mình, một bên âm thầm nguyền rủa bọn họ, hy vọng bọn họ sẽ chết nhanh hơn mình.


Loại cảm xúc này khiến gã vốn mang bản chất miệng cọp gan thỏ không muốn tiếp tục làm nhiệm vụ này, cái vườn hoa sau tồi tàn trong mắt gã đã sớm biến thành địa ngục máu me khủng bố đầy bẫy rập, chỉ sợ bước tiếp một bước sẽ tan xương nát thịt.


Gã run rẩy không muốn bước về phía trước, nhưng tên thị vệ ục ịch lại không thèm để ý trong lòng gã muốn gì, chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, sau khi trên vách tường trong suốt mở ra một thông đạo màu đen chỉ đủ một người đi qua, thị vệ liền một cước đá lên mông Lý Hữu Căn ép gã tiến vào.


.


HLTT: Ngâm bộ này lâu quá, cuối cùng hôm nay cũng edit xong mà đăng lên. Mỗi chương đều hơn 2000 chữ, mình lại không có hứng edit nên làm lâu thật sự 😢


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.