Hương Bồ Mềm Như Tơ

Chương 9: Lăng Vi nhất kiến chung tình (Thượng)




Sáng sớm tỉnh lại phát hiện bên cạnh không có người. Ta rời giường đến toilet vừa đánh răng vừa nghe Diệu Diệu cùng Tu Uyển nói chuyện trên ban công.

“Tỷ, ngươi sẽ nuôi dưỡng bồn hoa này sao?”

“Sẽ không, bất quá ta nuôi lớn ngươi nha.”

“Ngươi một lần cũng không uống nổi một bình nước, nó nhỏ như vậy...”

“Ngươi là muốn cùng nó so tài?”

“Không có.”

“Đừng khách khí, ta đây còn nửa bình.”

“Không muốn, không muốn, a, người tới cứu mạng ~~~”, Diệu Diệu chạy vào phòng khách cùng lão Lý cáo trạng: “Anh rể, tỷ của ta muốn dìm chết cây của ngươi, A di đà phật ~ ngươi mau mau cứu nó đi.”

“Ta sẽ làm ra loại chuyện đó sao?” Tu Uyển cũng đi theo vào.

“Cái cây nhỏ như vậy ngươi tưới hết một bình nước!”

“Hắn ngày hôm qua chính là tưới như vậy. Đúng không, lão Lý?”

“Ách... Ừ.” Thanh âm của lão Lý có điểm do dự, “Bất quá, ta một tuần chỉ tưới một lần...”

Phòng khách mấy giây im lặng. Tiếp đó ta nghe được Diệu Diệu không thể kiềm chế mà cười to, sau đó là Tu Uyển cùng nàng cùng nhau truy đuổi làm huyên náo phòng khách.

Ta vẫn cảm thấy, chỉ có thời điểm ở cùng Diệu Diệu, Tu Uyển mới có thể chân chính cho thấy nàng hoàn toàn thả lỏng, có phần hoạt bát.

Ta nhớ kỹ thời điểm mười năm trước, ta lần đầu tiên đến điểm danh, chính là buổi họp lớp do nàng phụ trách, liền đối với nàng trầm ổn cùng lợi hại để lại ấn tượng khắc sâu. Đối mặt với học sinh từ năm sông bốn bể lần đầu tiên gặp mặt, nàng đâu vào đấy ra lệnh, cả lớp dưới sự chỉ huy của nàng cấp tốc phân phối xong dụng cụ học tập cùng trang phục quân huấn, khiến các lớp còn lại đang trong thao trường đón ánh mặt trời loạn thành một đoàn, chúng ta đã trở lại ký túc xá nghỉ ngơi. Từ đó về sau, thời điểm nàng trong lớp đều uy nghiêm bất khả lay động.

Lần đầu gặp mặt, ta chưa nói tới đối với nàng để lại mấy phần hảo cảm, nàng đứng trước người khác luôn tạo ra cảm giác áp bách, làm lãnh đạo là chính xác, dùng để làm bằng hữu, chỉ sợ không thể với tới. Thế nhưng ngoài ý muốn, nàng lại đối với ta vô cùng tốt. Trước khi lên đại học, ta cơ bản không có kinh nghiệm sinh hoạt độc lập, nàng mỗi lần ăn, mỗi lần lấy nước đều kêu ta; Ta đối với việc hóa trang dốt đặc cán mai, nàng bắt tay dạy ta trang điểm, nói cho ta biết phòng phơi nắng sương và phòng cách ly sương khác nhau; Kiến thức chuyên môn cơ bản của ta dường như yếu kém, nàng mỗi lần đều ra vẻ chuyên nghiệp lôi kéo ta học tập... Ta càng ngày càng thích nàng, ỷ lại nàng, có lúc thậm chí sẽ miên man suy nghĩ: Nếu như nàng là một nam nhân, chúng ta như vậy cùng một chỗ thì tốt biết bao.

Loại xung động này đến lúc nhìn thấy muội muội nàng thì không còn tồn tại nữa.

Chính là mùa đông năm thứ nhất ta ở nơi đất khách quê người, ngày thứ hai tuyết ngừng rơi, khí trời cực kỳ lạnh. Một ngày hưng phấn qua đi, ta ôm chăn bông thật mỏng mà run run. Tu Uyển không đành lòng để ta một người ở lại ký túc xá lạnh lẽo,, để ta cùng nàng về nhà. Ta phấn khích theo sát nàng leo lên năm tầng, còn không quên nhìn xuống dưới lầu nhìn tuyết rơi: “Tu Uyển, chờ một chút chúng ta đi đắp người tuyết đi.” Chỉ là lơ đãng nhìn thoáng qua, lại ngoài ý muốn thấy một cô gái, một đường đạp tuyết chạy tới. Gío lay động khăn choàng cổ của nàng, lại không quấy nhiễu bộ dáng đáng yêu của nàng.

“Ngươi thật đúng là thích tuyết.” Tu Uyển cười xoay người, bỗng nhiên đối với người dưới lầu phất tay, “Diệu Diệu.”

Người dưới lầu ngẩng đầu lên, kéo xuống khăn quàng cổ che hết nửa khuôn mặt, nhe răng cười: “Tỷ.” Trong nháy mắt đó, ta cảm giác hô hấp bị kiềm hãm, tim đập cuồng loạn không ngừng.

Ta đã từng vô số lần nghe Tu Uyển nói đến muội muội của nàng.

“Ngày hôm qua muội muội ta làm rau trộn dưa chuột, đem muối trở thành đường bỏ vào.”

“Nàng vừa gọi điện thoại nói với ta, lúc nàng giặc quần áo quên tách ra, cái quần trắng hiện tại thành màu hồng.”

“Ai, lại có tiểu nam sinh viết thư tình cho nàng, còn bị lão sư bắt được...”

Ta nhất nhất kiên trì nghe, không phải là nội dung thú vị gì, nhưng mỗi khi nhìn đến trong mắt nàng một mảnh ôn nhu, ta không đành lòng quấy rầy.

Trước khi nhìn thấy Diệu Diệu, làm cho ta cảm động, chính là hoàn cảnh đáng thương của nàng. Một người gặp tay nạn xe cộ, một người sau khi nghe tin, suy tim, trong nháy mắt ngã xuống. Đây là một nỗi đau thế nào khắc cốt ghi tâm a? Cùng nghe với ta còn có vài nữ sinh trong kí túc xá, liên tục thổn thức.

Nhưng khi ta gặp được nàng, khi nàng đi trong màn tuyết, ngẩng đầu ôn nhu nở nụ cười, mắt ngọc mày ngài, trong không khí tựa như có đom đóm bay lượn, tuyệt sắc thiên thành. Ta chợt nhìn thấy phía sau cảnh sắc sinh động này có mấy phần tàn nhẫn.

“Tu Uyển, ngươi nướng nhiều bánh mật như vậy làm gì a?”

“Diệu Diệu thích ăn.”

“Nga.”

“Tu Uyển, ngươi thích nướng cà sao?”

“Ừ, Diệu Diệu thích ăn như vậy.”

“Diệu Diệu nhà ngươi đâu? Mang đến cho ta xem.”

Ta không thể quên mà luôn nhớ đến nàng, cùng lúc lại nhịn không được chột dạ đây có tính là đứng núi này trông núi nọ không? Vì vậy đại đa số thời điểm, những hành động đều chỉ có thể thông qua Tu Uyển đến chuyển đạt. Giống như là nhờ nàng, ta mới có thể gặp được Diệu Diệu.

Đối với lần này, Tu Uyển rất hài lòng. Mỗi khi chúng ta hô to gọi nhỏ trong phòng khách, nụ cười của nàng, tràn đầy hạnh phúc. Ta cẩn thận cất dấu tư tâm của mình, nhưng vẫn duy trì lúng túng.

Ăn cơm trưa, Tu Uyển cùng lão Lý đi ra ngoài mua thức ăn. Diệu Diệu cùng ta ngồi trên ghế sa lon xem lại tiết mục mừng năm mới phát lại buổi tối. Nàng hai tay kéo cánh tay ta,, đầu tựa trên vai ta, như vô số lần tựa vào vai Tu Uyển...

“Lăng Vi, chúng ta ngày mai làm cái gì?”

“Làm yêu.”

“Ban ngày?”

“Không được sao?”

“Buổi tối?”

“Tiếp tục a.”

“Ngày mốt thì sao?”

“...”, nàng bắt tay ta lại, “Ta không muốn đùa với ngươi.”

Ta xoay người ôm chặt eo nàng, hôn lên môi nàng.

Ta mạnh bạo hôn nàng. Ta lần đầu tiên thấy nàng tựa lên người Tu Uyển giống như không có xương, cái trán của nàng dán lên cổ Tu Uyển, một lọn tóc dọc theo gò má nàng đỏ ửng rũ xuống môi, nhu tình như nước. Động tác vẽ tranh của Tu Uyển trở nên cực nhẹ, thỉnh thoảng dán lên mặt nàng, nhẹ nhàng nói vài câu, gần như vô thanh vô tức. Một khắc kia, ngay cả không khí chung quanh cũng ôn nhu. Duy nhất hỗn độn, là tiếng tim ta đập. Vì vậy ta vội vã kéo vài nét bút, thu dụng cụ vẽ tranh, đến phòng bếp làm cơm.

“Lăng Vi, bản vẽ của ngươi quá cẩu thả. Phải có tính nhẫn nại a.” Tu Uyển chỉ ra chỗ sai của ta.

“Ừ, sau này sẽ chú ý.” Ta thuận miệng trả lời một câu, trong đầu đều là sợ tóc rơi trên mặt Diệu Diệu. Ta nhìn không thấy ánh mắt của nàng, chắc là nhắm đi, cho dù mở to, trong mắt nàng cũng chỉ có Tu Uyển.

“Diệu Diệu, cuối tuần có một buổi triển lãm tranh, chúng ta đi xem đi.”

“Tốt, đến lúc đó nói cho tỷ ta một tiếng.”

“Diệu Diệu, trường học của chúng ta kỷ niệm ngày thành lập trường, ngươi tới chơi a.”

“Ừ, tỷ của ta nói cùng ta rồi.”

“Này, Lăng Vi tỷ tỷ, tỷ của ta có ở đây không?”

Nàng làm cái gì, đều muốn Tu Uyển, nghe Tu Uyển. Đây là nguyên nhân ta kiềm chế động tâm đối với nàng lâu như vậy. Cho dù ta có dũng khí nói ra, cũng không được nàng đáp ứng. Hơn nữa theo cá tính của Tu Uyển, nàng sẽ một đao cắt đứt, từ đó về sau đem ta đánh bay ra khỏi thế giới của các nàng. Loại cục diện này, ta ngay cả muốn cũng không dám muốn.

Nhưng mà giấy không gói được lửa.

Diệu Diệu đi, từ nay về sau biệt vô âm tính.

Ta bướng bỉnh lưu lại Thượng Hải, cô đơn chiếc bóng dốc sức làm nên sự nghiệp. Đến khi đạt được một chút thành tựu, ngoài ý muốn không hẹn mà gặp Tu Uyển ở bãi đậu xe. Thời gian rèn luyện, rửa đi ngây ngô bén nhọn trên người chúng ta, chúng ta bốn mắt nhìn nhau, hết thảy đều trở lại bình thường.

“Ngươi đang công tác X thị a? Thật là trùng hợp, Diệu Diệu cũng thực tập ở công ty này.”

“Có thật không?” Tim ta thoáng cái nhảy lên tới cổ họng.

“Ừ, hình như lão sư còn tiến cử nàng đến đây làm.”

Chúng ta tiếp theo một chén trà hai ly cà phê, Tu Uyển nói rất nhiều chuyện của nàng, ta một mực nghe. Đêm đã khuya cũng không chịu về. Thật giống như muốn một lần nghe hết chuyện của nàng mấy năm nay, mà ngừoi kể cũng muốn một lần kể hết, mới chịu dừng lại.

Trở lại công ty, ta bắt đầu tìm tòi tin tức Diệu Diệu. Thời điểm nhìn thấy trên diễn đàn tổng bộ, có mấy người thực tập sinh Trung Quốc post bài, sau đó lại tranh luận, có một số nghi ngờ năng lực của nàng, hoài nghi thủ đoạn của nàng, cũng có một số ý kiến tán thành. Thế nhưng sau khi nghe tin nàng chính thức được bổ nhiệm làm tổng giám nghệ thuật, tranh cãi nhanh chóng bị đánh bay. Thay vào đó, mọi người bắt đầu bàn luận đến cách ăn mặc nàng, tài năng của nàng, cuộc sống của nàng.

Nàng thủy chung độc thân, tin tức này làm ta hưng phấn, cũng làm cho ta thấp thỏm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.