Hứa Với Em Mười Năm Tình Thâm

Chương 53




Edit: V.O

Lúc Vệ Đình Quân chạy tới nhà họ Vệ, Cố Hướng Tinh mới vừa được chuyển dịch xong, nằm ở trên giường, sắc mặt còn có chút tái nhợt.

Yên lặng nhìn mặt cô ngủ không yên, hồi lâu, Vệ Đình Quân không nói một lời đứng dậy, đi xuống lầu dưới.

Trong phòng khách, Vệ lão gia tử và cả mấy anh chị em nhà họ Vệ đều ở đây, bởi vì chuyện của Cố Hướng Tinh, không khí có chút nghiêm trọng.

Lúc Vệ Đình Quân xuống lầu, Vệ Huyền sờ sờ đầu, đi tới, cười đến có chút bất đắc dĩ: "Đình quân, chuyện lúc nãy..."

Lời còn chưa dứt, sát khí trong mắt Vệ Đình Quân tóe lên, bỗng dưng vung nắm đấm, ngay trước mặt lão gia tử, một quyền nện thẳng lên mặt Vệ Huyền.

Vệ Huyền thình lình bị Vệ Đình Quân đấm một cái ngã xuống đất, mấy anh em bên cạnh cũng trợn tròn mắt.

Mắt thấy Vệ Đình Quân còn muốn tiến lên, một đám người liên tục không ngừng xông lên, vài người hợp lại mới kiềm chế được Vệ Đình Quân, chẳng qua là vẻ giận dữ trên mặt người nọ, lại làm cho một đám anh chị em đều hết sức sợ hãi.

Nhớ năm đó, lúc anh mới vừa được lão gia tử dẫn từ trong ngục giam thành phố S về nhà họ Vệ, chính là vẻ mặt âm nộ người sống chớ gần.

Nhưng, thấy dáng vẻ trước mắt của Vệ Đình Quân, đột nhiên bọn họ cảm thấy, năm đó cũng không coi vào đâu.

Một đấm kia của Vệ Đình Quân không lưu tình chút nào, Vệ Huyền phụt ra ngụm máu trong nháy mắt, cánh tay chống lên mặt đất, mặt cũng không cười được nữa.

Mẹ kiếp, khóe miệng cũng rách.

"Còn không dừng tay cho ta!" Vệ lão gia tử quát một tiếng chói tai, mọi người tại chỗ chấn động, ông đứng dậy, dieendaanleequuydoon – V.O, nhìn Vệ Đình Quân, mặt uy nghiêm: "Là ta kêu Vệ Huyền dẫn người tới, con muốn ra tay với ta sao?"

Vẻ tức giận trên mặt Vệ Đình Quân chưa tiêu, tròng mắt đen giận kinh người, thật lâu, anh hất người hai bên trái phải ra, lạnh lùng nói: "Nếu như hôm nay cô ấy xảy ra chuyện ở nhà họ Vệ, cho dù là ông, con cũng tuyệt không tha thứ."

Ở nhà họ Vệ, Vệ lão gia tử chính là uy nghiêm tuyệt đối, đừng nói là dám ra tay ở trước mặt ông, mọi người trên dưới nhà họ Vệ, cho dù là nói chuyện lớn tiếng ở trước mặt ông cũng không dám, chớ nói chi là, giống như Vệ Đình Quân hiện tại, không chút khách sáo.

Một khắc kia, mọi người thấy rõ được, Vệ Đình Quân từ trước tới nay lì lợm dầu muối không vào, lại có một căn xương sườn mềm.

Đó chính là người phụ nữ đang nằm ở trên lầu kia vào giờ phút này.

Thậm chí bọn họ không hề nghi ngờ, nếu như hôm nay người phụ nữ kia thật sự gặp chuyện không may ở nhà họ Vệ... Vệ Đình Quân còn có thể làm ra hành động điên cuồng hơn.

Trong phòng khách, không khí giương cung bạt kiếm, Vệ lão nhìn Vệ Đình Quân, sắc mặt tái xanh.

Vệ Đình Quân lại không có chút ý nhượng bộ nào, cho đến khi, chỗ cầu thang truyền đến giọng nói yếu ớt của phụ nữ: "Vệ Đình Quân?"

Bỗng dưng thân thể cao lớn run lên, trong nháy mắt nhìn thấy Cố Hướng Tinh, tức giận trong mắt Vệ Đình Quân tiêu hết, bước lên cầu thang như đi trên đất bằng, ba bước thành một bước, đảo mắt đến bên cạnh Cố Hướng Tinh.

Một đôi mắt đen trầm trầm, lại lộ vẻ quan tâm: "Tại sao lại ra ngoài?"

Cố Hướng Tinh nhìn mọi người trong phòng khách, im lặng im lặng, nhẹ giọng nói: "...có chút ồn."

Trong nháy mắt đó, thiếu chút nữa con cháu nhà họ Vệ ở đây quỳ xuống tại chỗ cho cô.

Không thấy Vệ Đình Quân đang chống lại người nhà sao?

Cô lại còn dám nói ồn!

Đây là vấn đề ồn hay không ồn sao? Đây là vấn đề công khai chống đối người nhà đó!

Vậy mà, phản ứng sau đó của Vệ Đình Quân, trong nháy mắt lại làm cho mọi người ngạc nhiên.

Chỉ thấy anh đi tới, hai tay đỡ vai Cố Hướng Tinh thật chặt, giọng nói êm dịu: "Ừ, không ồn nữa."

Mọi người, kể cả Vệ lão cũng có chút kinh hãi.

Kể từ lúc người này 17 tuổi trở về nhà họ Vệ, từ lúc nào thì anh dịu dàng như thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.