Cảnh Thần ngủ một giấc
rồi tỉnh dậy, phát hiện đã là một giờ chiều ngày hôm sau. Anh vô cùng sửng sốt
khi thấy mình lại ngủ say như vậy, ngay cả chuông đồng hồ báo thức cũng không
nghe thấy. Hơn nữa buổi sáng, lúc Hạ Sơ ra khỏi nhà cũng không gọi anh. Anh
xuống giường mà đầu đau như búa bổ, ra phòng khách rót cốc nước lạnh để uống
cho đỡ háo. Lúc này anh phát hiện ra một cuốn sổ đỏ quen thuộc đặt trên sofa,
nhẫn kim cương và hộp pha lê đựng ngọc trai đó của Hạ Sơ được đặt sang một bên.
Cảnh Thần vội vàng đặt cốc nước xuống, bước đến mở cuốn sổ đỏ ra, đó chính là
giấy đăng ký kết hôn mà Hạ Sơ đang giữ, bên trong còn có mẩu giấy: Tô công tử,
trò đùa của chúng ta chấm dứt ở đây nhé! Tạm biệt!
Anh vội vàng sang đẩy cửa phòng Hạ Sơ, mọi thứ trong phòng vẫn bình thường, trừ
những vật dụng cá nhân quan trọng của cô.
Tim Cảnh Thần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh vội vàng bấm điện thoại.
Không nằm ngoài dự đoán, Hạ Sơ đã tắt máy.
Đào Đào nói: “Hả! Hạ Sơ không đi làm à?”
An Hinh nói: “Hạ Sơ xin nghỉ rồi, anh không biết à? Nhưng cô ấy không nói gì
cả.”
Bác gái nói: “Buổi sáng Hạ Sơ gọi điện thoại, nói công ty cho cháu đi nghỉ,
nhưng cũng không nói đi đâu, còn nói cháu đi với mấy bạn đồng nghiệp, bảo bác
không phải lo gì cả, cháu không biết chuyện này à?”
Cảnh Thần: “Vâng, đúng rồi, suýt thì cháu quên mất, cháu cảm ơn bác!”
Tô Cảnh Thần vô cùng tuyệt vọng khi phát hiện ra rằng, Vân Hạ Sơ đã đi nước cờ
này từng bước một với mưu kế sắp đặt từ trước. Đầu tiên là cô tỏ ra rất tình
cảm với mình, đồng thời lại lừa để chiếm được lòng tin của bác gái. Sau đó anh
đã lú lẫn để mất cảnh giác, đưa bác gái về nhà. Đáng hận nhất là cô còn ra đòn
tâm lý với anh, ví dụ nói muốn đi làm giấy khai sinh! Ví dụ hỏi anh sẽ đặt tên
con là Cảnh gì! Ví dụ nói chiều nay sẽ đến thăm ông! Sau đó chuốc rượu cho anh
say, rồi bỏ nhà đi một cách dễ dàng! Chậc chậc, nước cờ này rất chặt chẽ, ung
dung!
Hiện tại có thể thấy, cô không liên lạc với người thân vì cô đã lên kế hoạch
rất bí mật.
Anh gọi điện thoại cho ông Tô, nói dối rằng Hạ Sơ có việc đột xuất nên không
hôm khác sẽ đưa cô về nhà sau. Đầu bên kia điện thoại, ông Tô cũng không trách
gì anh mà dặn dò anh chăm sóc Hạ Sơ cẩn thận.
Cảnh Thần cúp máy trong sự thấp thỏm, sau đó đoán già đoán non một bà bầu như
Hạ Sơ sẽ đi đâu? Liệu cô có bỏ con hay không? Nghĩ đến khả năng này, Cảnh Thần
toát mồ hôi hột.
Dĩ nhiên là Vân Hạ Sơ sẽ không bỏ con. Chỉ có điều sau khi bị lừa quá ngoạn
mục, cô sẽ khiến kẻ lừa đảo đó nếm mùi đau khổ.
Lúc này đây, Vân Hạ Sơ đang nằm rất thư thái trên chiếc ghế mây, đọc một cuốn
tiểu thuyết tình yêu mà Tô Dĩ Huyên cho cô mượn. An Hinh cho cô nghỉ ba ngày
liền. Ánh nắng chiều rất dễ chịu, ấm áp. Đọc một lúc thì chán, cô ngẩng đầu lên
nheo mắt nhìn đỉnh hành lang. Bức tranh đối diện với cô vẽ một lọ hoa nguyệt
quế, nhìn rất sinh động, dường như ghé sát vào là ngửi thấy mùi thơm. Hạ Sơ
biết bức tranh này tượng trưng cho “bốn mùa bình an.” Hạ Sơ nổi hứng, đứng dậy
bước dọc theo hành lang, ngắm nghía những bức tranh dưới mái nhà, núi non, chim
chóc hoa cỏ, đồ cổ... Bút vẽ rất gọn gàng, tinh xảo. Hạ Sơ xem một hồi, liên
tục tặc lưỡi khen ngợi, một tác phẩm nghệ thuật rất đáng để thưởng thức.
Còn Tô Cảnh Thần - người bị chơi một vố rất đau không thể ngờ được rằng, Vân Hạ
Sơ không lừa anh hoàn toàn, chiều thứ tư cô vẫn đến thăm ông Tô như đã hẹn.
Ông Tô cười khà khà và sắp xếp cho cô ở phòng phía đông ở khu sân thứ ba. Từ
cánh cửa buông rèm bên phải sân chính đi vào là không gian rất yên tĩnh. Bốn
xung quanh của hành lang được trạm trổ rất công phu. Hành lang phía tây có đặt
một chiếc bàn nhỏ hình vuông, bốn chiếc ghế mây, những hôm nắng chiều dễ chịu,
có thể ngồi ở đó uống trà, chuyện trò và sưởi nắng.
Sau khi chuyển đến Vân Hạ Sơ mới biết, khu Tứ hợp viện này là khu sân có cả hoa
viên. Đằng sau sân nhà cô ở còn có một mảnh sân khác, hiện nay là nơi Tô Dĩ
Huyên ở. Cách bài trí trong sân không có gì là khác nhau nhiều, nhưng vừa bước
vào phòng của Tô Dĩ Huyên, Vân Hạ Sơ đã vô cùng sửng sốt trước những gì đập vào
mắt. Trong phòng, màu đỏ thẫm đóng vai trò chủ đạo, trên tường là một bức tranh
sơn dầu không biết đó là tác phẩm nghệ thuật gì. Trong phòng tắm lát gạch
Mosaic màu đen, bồn rửa tay có vẽ một con cá chép lớn màu xanh. Tóm lại là
phong cách bài trí theo trường phái ấn tượng hoàn toàn trái ngược với các căn
phòng ở ba khu sân đằng trước, mà còn khác hẳn với phong cách nhẹ nhàng, nho
nhã của Tô Dĩ Huyên lúc bình thường.
Trước vẻ sửng sốt của Vân Hạ Sơ, Tô Dĩ Huyên liền thè lưỡi: “Đến giờ thì chị đã
biết tại sao ông lại bắt em sống ở phòng cuối cùng của khu nhà rồi chứ? Hê hê.”
Khu nhà Hạ Sơ ở có phòng ngủ, phòng làm việc và nhà vệ sinh riêng biệt, màu
trang trí dùng gam màu nóng, cách bài trí rất ấm cúng, ông Tô đã cử cô giúp
việc tận tâm nhất trong nhà chăm sóc cho cô. Trước sự quan tâm hết sức nhiệt
tình của cả gia đình nhà họ Tô, Hạ Sơ đã nhanh chóng hòa nhập được với mọi
người trong đại gia đình này, cô không còn cảm giác gò bó như thời gian đầu mới
đến.
Ngoài Tô Cảnh Thần, cả nhà họ Tô ai cũng biết, cô vợ mà anh chạy khắp nơi để
tìm lại đang ở nhà anh. Dĩ nhiên, trong giai đoạn hiện nay, không ai dám nói
cho anh biết điều bí mật này. Tống Hàm nói: “Nơi nguy hiểm nhất đúng là nơi an
toàn nhất.” Cô đã có ý định đưa Hạ Sơ về nhà họ Tô từ lâu. Ông Tô nói: “Hạ Sơ,
cháu cứ suy nghĩ cho thật kỹ đi, nghĩ kỹ rồi hãy tha thứ cho nó. Nhưng cháu
phải chăm sóc mình cho thật tốt, ông đang mong được bế chắt đấy.”
Hạ Sơ đáp lời mà mặt đỏ bừng.
Tống Hàm đưa bạn trai Nghiêm Thụy đến thăm Hạ Sơ, đây là chàng trai nhìn rất
chín chắn với nụ cười lịch sự, điềm đạm, một kẻ điển trai như Cảnh Thần còn lâu
mới sánh kịp. Hạ Sơ thầm nghĩ, thảo nào Tống Hàm không thèm để mắt đến Cảnh
Thần! Không có khí chất, không có đầu óc thẩm mỹ, không có nội hàm! Đến khi
nghĩ vậy, trong lòng lại cảm thấy có cái gì đó quá đáng. Thế là cô lại nói thầm
với đứa con trong bụng, thực ra bố con cũng là một người tốt, rất đẹp trai, có
khí chất, phẩm chất đạo đức cũng tạm được!
Dĩ nhiên Tống Hàm không biết Hạ Sơ đang đấu tranh tâm lý rất say sưa, cô cười
với vẻ rất đắc ý, nói: “Bọn em bị Cảnh Thần làm lỡ dở mọi chuyện lâu như vậy,
bây giờ bọn em cũng phải để anh ta nếm mùi bị hành hạ chứ! Nhưng chị Hạ Sơ này,
em có việc muốn nhờ chị.” Vừa nói, Tống Hàm vừa nhìn Nghiêm Thụy, đang tỏ ra
rất đỗi ngượng ngùng.
“Chuyện gì vậy? Em cứ nói đi.” Hạ Sơ cũng thấy tò mò.
Tống Hàm lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp và mở ra, bên trong có các ô
vuông đựng các loại đá sapphire, đá tourmaline, đá mắt mèo với đủ mọi hình
dạng, màu sắc. Cô nhẹ nhàng đặt chúng xuống trước mặt Hạ Sơ, hồ hởi: “Chị Hạ
Sơ, đây là các loại đá mà em sưu tầm từ nhỏ, lấy từng viên ra xem sẽ thấy chúng
rất đẹp. Nhưng em muốn biến chúng thành một bộ đồ trang sức độc nhất vô nhị,
đến lúc đó sẽ kết hợp với một bộ váy kiểu cách đơn giản, hê hê! Em định sẽ đeo
trong đám cưới! Những cái này em đã sưu tập gần hai mươi năm rồi, nhưng em chưa
tìm được nhà thiết kế nào thực sự tin tưởng để nhờ làm. Bây giờ em muốn nhờ chị
thiết kế giúp em, phối hợp những viên đá lẻ này theo hình dạng và màu sắc của
chúng. Hi hi, chị em rất tin tưởng vào chị! Giao bảo bối cho chị em cũng yên
tâm!”
Được giao trọng trách, Hạ Sơ suy nghĩ một lát, sau đó nhẹ nhàng đón lấy chiếc
hộp, cất vào ngăn bàn rồi khóa lại, hứa: “Chị sẽ căn cứ vào hình dạng và chất
lượng của chúng rồi gắn thử chúng với nhau trước đã, nếu nhìn lòe loẹt quá thì
sẽ phân loại ra để thiết kế. Tóm lại là chị sẽ cố gắng để em được hài lòng!”
Không chống chọi được với sự tra khảo ráo riết của An Hinh, Hạ Sơ đành phải
tiết lộ nơi cô đang ẩn náu.
An Hinh liền có mặt ngay, đầu tiên là đến chào ông Tô, sau đó được Hạ Sơ dẫn đi
tham quan khu Tứ hợp viện này. Trên đường đi, An Hinh không ngớt lời khen ngợi,
cô thốt lên: “Hạ Sơ này, cậu đúng là chuột sa chĩnh gạo, tự nhiên lại được làm
dâu một gia đình bề thế, đúng là cô bé Lọ Lem thời hiện đại! Thật đáng ghen
tị.”
Hạ Sơ không kìm được bèn lườm bạn một cái.
An Hinh không thèm đến xỉa gì đến Hạ Sơ, than thở: “Haizz! Nhưng anh chàng
hoàng tử đó thì thật tội nghiệp. Cô gái lọ lem đã về nhà rồi mà anh ta còn lang
thang khắp nơi để tìm, đến công ty mấy lần liền. Tớ thấy chiêu này cũng thất
đức quá, nhưng...” Vừa nói, An Hinh đã nhận ra vẻ xót xa trong mắt Hạ Sơ, bèn
vỗ vào vai cô trêu: “Đó, vừa nghe có vậy mà ngài đã xót rồi, hê hê! Màn kịch
vừa mới bắt đầu thôi, tớ thấy trông anh ta còn phong độ lắm, cứ để anh ta chịu
đựng thêm một thời gian nữa!”
Bị nói trúng tim đen, Hạ Sơ ngượng quá cướp lời: “Còn lâu, tớ còn lâu mới xót
anh ta!”
“Đấy là lời cậu phát biểu đó nhé. Nhưng bây giờ tớ muốn thay đổi lập trường,
chuyển sang trung lập, sau này tớ sẽ không nói xấu Tô Cảnh Thần nữa. Tớ cảm
thấy anh chàng đó được lắm, ha ha!”
An Hinh tỏ rõ thái độ đứng về phe bên kia. Hạ Sơ trợn mắt nhìn bạn với vẻ ngạc
nhiên đến mức suýt thì hụt chân, may mà An Hinh đỡ được cô, rồi An Hinh mắng
yêu: “Bà chị làm tôi sợ quá! Chị phải nhìn bậc chứ, đi lại phải hết sức cẩn
thận. Chị mà có mệnh hệ nào thì làm sao tôi đền nổi!”
Hạ Sơ đã đứng vững, nhìn An Hinh đang tái mặt vì sự liền an ủi cô: “Không sao,
không sao đâu.”
An Hinh đỡ cô ngồi xuống ghế mây ở hành lang, dặn đi dặn lại với vẻ không yên
tâm: “Cậu phải hết sức chú ý đi lại cẩn thận, lần trước đã ngã một lần rồi mà
cậu không biết sợ. Cậu phải biết mình không còn trẻ nữa, có bầu không phải là
chuyện dễ dàng gì đâu.”
Hạ Sơ đỏ bừng mặt, ngại không dám nói ra sự thật có bầu và sảy thai lần trước
mà quay sang hỏi: “An Hinh, tại sao cậu lại đòi đứng ở vị trí trung lập? Cảnh
Thần lại làm gì cho Ân Y à?”
“Ờ! Việc này cũng phải có nguyên nhân của nó! Hôm nay tớ đến là để báo cho cậu
một tin vui, lúc trước tớ nghĩ không biết có nên gọi điện thoại trước không
đã.” Trước ánh mắt tò mò của Hạ Sơ, An Hinh vừa cười tủm tỉm vừa rót cho mình
một cốc trà, giả vờ kéo dài thời gian rồi mới nói tiếp: “Hạ Sơ, cậu có biết
không? Cuối cùng Finrod đã lựa chọn Ân Y, ha ha! Mốc son chói lọi của chúng ta
đó!”
“Thật hả? Sao lại có thể thế được?” Hạ Sơ cũng hơi bất ngờ.
“Tổng trợ lý của Finrod đã gặp tớ để trao đổi rồi, họ cảm thấy khá hài lòng về
hai phương án mà chúng ta nộp, nhưng phương án đầu tiên phức tạp quá, sang
trọng quá. Còn bộ thiết kế lấy phong, hoa, tuyết, nguyệt làm chủ đề phù hợp với
chủ đề của bộ sản phẩm mới của họ hơn, thế nên cuối cùng họ đã quyết định cho
chúng ta cơ hội hợp tác này. Hóa ra yếu tố Trung Quốc mà họ sử dụng, chủ yếu là
kết hợp những cách giải thích về truyền thống văn hóa của Trung Quốc như thái
cực bát quái, thiên nhân hợp nhất vào cách phối màu, cắt gọt. Họ nói mặc dù
phần thiết kế của Phúc Trạch khá ổn, nhưng nhược điểm lớn nhất là quá bắt mắt.
Tớ đã xem bản thiết kế đó rồi, đúng là rất tinh xảo. Tớ còn nhớ chiếc khuyên
tai là một hạt vòng màu vàng loại nhỏ, bên dưới đi kèm với những sợi lông chồn
đỏ đen xen kẽ, rất độc đáo. Lúc đó tổng trợ lý của Finrod đã khen ngợi hết lời,
nói rất đẹp, rất Trung Quốc, nhưng tiếc là lại đẹp quá, đâm ra không hợp với
vai trò làm đồ trang sức cho quần áo. Xem ra làm đẹp quá cũng là một vấn đề!”
Hạ Sơ sững người: “Nhưng bọn mình đâu có nộp phương án đó, và bọn mình cũng đâu
có đặt tên? Phong hoa tuyết nguyệt, ai cho thêm chữ nguyệt vào vậy?”
An Hinh khẽ cau mày: “Cái này thì tớ cũng rất thắc mắc, nhưng cũng ngại không
dám hỏi kỹ Finrod. Chính vì thế sau khi rời Finrod, tớ đã gọi điện thoại cho
Cảnh Thần. Anh ấy đã giải thích rất thật rằng, đợt Finrod liên hệ với Phúc
Trạch, đúng lúc anh ấy cũng có mặt ở phòng làm việc của Tô Dĩ Kiều. Vì vậy anh
ấy đã biết được thông tin sản phẩm kỳ này của Finrod sẽ triển khai theo hướng
phong cách Trung Quốc, muốn nhờ Phúc Trạch thiết kế đồ trang sức đi kèm. Nhưng
sau khi Finrod đưa tài liệu cụ thể cho Phúc Trạch, Tô Dĩ Kiều lại không cho anh
biết. Hơn nửa tháng sau, qua một nhân viên ở phòng thiết kế anh mới biết được
rằng hóa ra phong cách Trung Quốc mà Finrod nói chỉ là một khái niệm, phương án
thứ hai của bọn mình lại Trung Quốc quá. Và thế là Cảnh Thần lại nhờ người hoàn
thiện bộ thiết kế Phong hoa tuyết nguyệt rồi nộp lên cho bọn mình, nhưng lúc đó
anh ấy cũng không chắc chắn lắm mà chỉ làm hết sức mình thôi. Anh ấy nói cuối
cùng Ân Y được Finrod lựa chọn cũng là nhờ chúng ta may mắn. Chính vì thế tớ
muốn làm việc gì đó để cảm ơn Cảnh Thần, xét cho cùng nếu Cảnh Thần không giúp
thì có lẽ Finrod đã góp ý với Phúc Trạch để họ sửa bản thiết kế của họ theo yêu
cầu của Finrod, như thế bọn mình sẽ chẳng có gì để nói nữa. Nhưng cậu cứ yên
tâm, tớ sẽ không khai cậu đang ở đâu đâu, hê hê!”
Hạ Sơ sực nhớ ra tối hôm đó, Cảnh Thần đứng sau vòng tay ôm qua người cô, nước
hoa hồng dùng sau khi cạo râu của anh có mùi bạc hà thơm mát. Tóc anh còn đang
ướt, thỉnh thoảng có giọt nước rỏ xuống vai cô, lành lạnh.
“À, kế hoạch là thứ Tư tuần sau sẽ diễn ra buổi lễ ký kết, cậu sẽ vắng mặt
chứ?” An Hinh cười hớn hở vuốt bụng Hạ Sơ: “Thôi cậu cứ chịu khó ở nhà dưỡng
thai đi, tớ không dám để cậu mệt nữa đâu. Công việc cậu cũng phải lo nữa, có
vấn đề gì tớ sẽ gọi điện thoại! Haizz! Khổ thân Cảnh Thần!”
Tô Dĩ Huyên bưng trà hoa quả vào, trều môi nói: “Anh Cảnh Thần vừa về chị ạ,
ngồi ở sân trước nói chuyện với ông một lúc. Ông hỏi: “Vợ cháu dạo này vẫn khỏe
chứ?” Anh Cảnh Thần liền trả lời: “Dạ khỏe ông ạ, ông cứ yên tâm.” Sau đó ông
lại nói: “Thế thì cháu đưa nó về nhà để ông gặp xem thế nào, ông sẽ không gây
khó dễ cho nó đâu.” Anh Cảnh Thần lại trả lời: “Gần đây cô ấy không được khỏe
lắm, để mấy hôm nữa ông nhé.” ông liền bảo: “Không khỏe à, hay là để ông đến
thăm?” Anh Cảnh Thần vội vàng đáp: “Không cần đâu ông ạ, một hai hôm nữa Hạ Sơ
khỏe, cháu sẽ đưa cô ấy về gặp ông!” Haizz! Em thấy trông anh ấy tội lắm, mới
có mấy ngày mà người đã gầy đi rồi. Ông còn trêu anh ấy nữa chứ, thật đúng là!”
An Hinh cười rất thích thú, Hạ Sơ cũng mỉm cười theo, nhưng trong lòng lại thấy
thương thương, nghe Tô Dĩ Huyên nói anh gầy đi, sống mũi lại thấy cay cay. Mấy
ngày qua, những lúc không có ai, cô phát hiện ra rằng, cô nhớ anh càng ngày
càng nhiều.
Hạ Sơ đồng ý đến nhà họ Tô ở cũng có nghĩa rằng, tự đáy lòng cô đã tha thứ cho
Tô Cảnh Thần. Sau khi hàng loạt sự việc được vạch trần, ít nhất là anh rất thật
lòng đối với cô. Còn gì không thể tha thứ cho anh nữa?
Chỉ có điều, để Cảnh Thần nếm đủ mùi khổ sở, ngoài việc lúc đầu cô có phần nào
đó không cam tâm, thì tình trạng chung của nhiều người đều muốn trị tội Cảnh
Thần cho bõ tức. Cho dù là Tống Hàm - người bị một tờ giấy hôn ước trì hoãn đến
tận bây giờ hay là Tô Dĩ Kiều - người xui Cảnh Thần đi làm nội gián, cũng đều
nói rằng để anh cứ việc sốt ruột! Cứ để anh được nếm mùi lo lắng, để biết thế
nào là ăn không ngon ngủ không yên!
Hạ Sơ không biết phải làm thế nào, đành chiều theo suy nghĩ của mọi người,
nhưng trong lòng lại rất thương Tô Cảnh Thần.
Tuy nhiên, cô cũng cần có thời gian để điều chỉnh lại mình, cô không biết phải
đối mặt như thế nào với anh chàng Tô Cảnh Thần dịu dàng, hài hước, hết sức quan
tâm đến cô và sống rất tình nghĩa nữa!
Trong buổi lễ ký kết hợp đồng giữa Finrod và Ân Y, Tô Cảnh Thần ôm bao nhiêu hy
vọng, ăn mặc chỉnh tề có mặt rất đúng giờ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Vân
Hạ Sơ đâu. Trong lúc đang chán chường thì Tống Hàm xuất hiện rất đúng lúc, mặt
mày rạng rỡ, đối lập với vẻ uể oải của Cảnh Thần. Tống Hàm chớp chớp mắt với An
Hinh đứng cách đó không xa, sau đó mỉm cười bước đến bên cạnh Cảnh Thần, nói:
“Cảnh Thần, em vừa nghe An Hinh nói, trước đó có người đã bán một thông tin nội
bộ cho họ, thế nên họ mới có thời gian để chuẩn bị kỹ càng, làm đúng theo những
cái mà Finrod thích. À, An Hinh còn tiết lộ cho em một thông tin rằng, nghe nói
thông tin đó được đưa ra trong bữa tiệc sinh nhật của em, mà em lại không nhớ
vị khách nào có tên là Tô San của Finrod đến dự nhỉ?”
Cảnh Thần liền khoanh tay trước ngực, nét mặt tỏ ra rất tò mò trước thông tin
mà Tống Hàm đưa ra.
Tống Hàm thì tiếp tục tỏ vẻ khó hiểu: “Theo như em được biết thì anh Dĩ Kiều có
nói lúc đó Finrod trực tiếp liên hệ với công ty Phúc Trạch của bọn anh cơ mà.
Thế mà lại có người tiết lộ chuyện này cho Ân Y, lại còn giới thiệu Ân Y cho
Finrod nữa chứ.” Vừa nói, Tống Hàm vừa nhìn Cảnh Thần mỉm cười bình thản: “Dĩ
Huyên nói rằng lúc đâu anh Dĩ Kiêu cho răng phong cách của bộ sản phẩm mà Phúc
Trạch thiết kế cho Finrod sặc sỡ quá, yêu cầu phòng thiết kế chỉnh sửa cho đơn
giản, nhã nhặn thêm một chút. Nhưng lại có kẻ nọ cam đoan rằng anh ta đã điều
tra rất rõ là Finrod thích phong cách sặc sỡ. Em cũng thấy thắc mắc, không biết
kẻ đó là ai nhỉ?”
Vừa nói, Tống Hàm vừa nghiêng đầu quan sát sự thay đổi trên nét mặt của Cảnh
Thần, nhưng mặt anh rất dày, không hề tỏ ra nao núng.
Và thế là Tống Hàm liền hất hàm nhìn lên sân khấu, vờ vĩnh: “Ơ, sao hôm nay
không thấy Vân Hạ Sơ đến nhỉ?”
“Cô ấy không được khỏe, hôm nay đòi đến nhưng anh bảo phải nghỉ ở nhà.” Cảnh
Thần trả lời như thật.
“Vậy hả? Chiều qua em có gặp chị ấy, nhìn chị ấy rất vui vẻ. Bọn em còn ăn tối
với nhau, sao tự nhiên lại mệt à, thế thì anh phải chăm sóc chị ấy cho cẩn
thận.” Lúc nói câu này, Tống Hàm nhìn thẳng vào mắt Tô Cảnh Thần và bình thản
mỉm cười.
Từ nãy đến giờ, nét mặt Tô Cảnh Thần vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy
ra. Sau khi nghe xong câu này, sắc mặt liền thay đổi ngay lập tức, anh quay
người chặn đường Tống Hàm đang chuẩn bị bỏ đi. Tống Hàm cảm thấy cú rắc muối
này vào tim Cảnh Thần thật đúng lúc. Bị Cảnh Thần chặn đường, Tống Hàm giả vờ
tỏ ra rất ngơ ngác.
“À, Tống Hàm, tiện thể anh muốn hỏi một chút, hôm qua em gặp Hạ Sơ ở đâu?”
Có thể dễ dàng nhận ra Tô Cảnh Thần đang cố gắng kìm chế sự xúc động trong
lòng, đến nỗi khi hỏi câu dường như rất vô tình này, giọng cũng nhanh hơn rất
nhiều so với bình thường.
Tống Hàm chậm rãi dừng chân lại, không trả lời mà hỏi lại: “Anh không biết à?
Hôm qua không phải Hạ Sơ đi sắm đồ cho em bé đó sao? Bọn em gặp nhau ở siêu thị
Sogo mà. Tiện thể bọn em còn đi ngó nghiêng hàng hóa cùng nhau sau đó ăn tối
với nhau nữa. Lúc đầu em bảo để em đưa chị ấy về, nhưng chị ấy nói là có người
đón rồi, em tưởng là anh đón cơ. Sao bây giờ anh lại hỏi em? Hạ Sơ không nói gì
với anh à?”
Tô Cảnh Thần ậm ờ nheo mắt lại, nhìn thẳng vào Tống Hàm, chậm rãi hỏi: “Tống
Hàm, em thân với Hạ Sơ đến thế cơ à? Thân đến mức có thể đi siêu thị cùng nhau,
lại còn gọi tên Hạ Sơ rất thân thiện nữa chứ!”
Tống Hàm sững người ra một lát, mặt đỏ bừng, cướp lời: “Cũng thân bình thường
thôi, hơn nữa phụ nữ ai chẳng thích shopping, cùng đi siêu thị có gì đáng ngạc
nhiên đâu nhỉ. Em sang bên kia nói chuyện với An Hinh đây, cho em gửi lời hỏi
thăm đến Hạ Sơ nhé!”
Để không bị Tô Cảnh Thần phát hiện ra thêm điều đáng ngờ gì, Tống Hàm mượn cớ
đẩy Cảnh Thần ra để thoát thân.
“Em đừng vội, em hãy nói cho anh biết hôm qua mấy giờ bọn em chia tay nhau, ai
đã đón cô ấy.” Cảnh Thần vội túm lấy tay Tống Hàm và nói gấp gáp.
Lúc này đây, một chàng trai trẻ cao to bước đến, Tống Hàm lập tức mỉm cười,
giới thiệu: “Đây là anh Tô Cảnh Thần. Đây là bạn trai em Nghiêm Thụy! Em cũng
không hỏi hôm qua ai đã đến đón Hạ Sơ, ăn cơm xong bọn em chia tay nhau ngay!”
Cảnh Thần ngượng ngùng buông tay Tống Hàm ra, bắt tay chào Nghiêm Thụy sau đó
trân trân nhìn Tống Hàm và anh người yêu cầm tay nhau ra về.
Tuy nhiên, tự nhiên Tô Cảnh Thần cảm thấy đỡ lo hơn rất nhiều, vì Tống Hàm nói
Hạ Sơ đến Sogo để mua đồ dùng cho trẻ em, điều đó có nghĩa rằng, cô đang ở Bắc
Kinh và cô vẫn đang giữ đứa con. Sau khi làm rõ được hai điểm này, anh thầm thở
phào một tiếng, may quá, thật là may quá!