Hủ Linh Chú

Chương 34




Bệnh viện cao cấp phòng bệnh khu Đông, hôm nay chỗ này chỉ có người Nhạc gia mới có thể tiến vào. Trời vẫn còn mưa, xe vừa dừng hẳn tại cửa ra vào, cửa xe đã bị Nhạc Văn Dao mở ra. Cả người ăn mặc thoải mái, Khăn lụa choàng cổ màu lam ngoài ý muốn khiến người khác chú ý. Gương mặt lạnh lùng khí thế như gió cất bước, tài xế sau lưng giơ dù chạy chậm theo, hận không thể đuổi theo bước chân đại tiểu thư, lại sợ cô bị mắc mưa.

Trông thấy thân ảnh xa xa, vẻ mặt mới thoáng dịu đi, kêu: "Bà cốt."

An Nhã quay người nhìn thấy Nhạc Văn Dao, nhíu mày nói: "Không phải tôi đã nói với cô, đừng đến đây."

"Tôi lo lắng Nghiêm Tố, chị ấy theo tôi nhiều năm như vậy, sao tôi có thể bỏ qua kẻ đã làm tổn thương chị ấy chứ." Nhạc Văn Dao tức giận nói.

An Nhã nắm trong tay ngọc hồ lô, hé miệng cười cười, cô rất muốn nói cho Nhạc Văn Dao biết rằng Nghiêm Tố sở dĩ có một kiếp này, còn không phải nguyên nhân là do làm người hầu của Nhạc gia sao?


Nhạc gia lịch sử quá đã lâu, lại trộm mộ mà sống, càng là người bên cạnh người thừa kế, càng dễ dàng trêu chọc những thứ kia...

Nếu như mệnh số hơi yếu một chút, đều không có cách nào chèo chống.

Nhưng chỉ muốn đánh thôi được rồi, tính cách Nhạc Văn Dao là người bướng bỉnh, không chịu nghe lời, nói cũng vô ích.

"Kẻ hại cô ấy đã tan xương nát thịt." An Nhã đáp lại xong, hai người sóng vai bước đi.

"Phải không?" Nhạc Văn Dao không kết thúc như vậy, khẽ nói: "Không đủ, tôi phải nghiền xương hắn thành tro!"

An Nhã bất đắc dĩ lắc đầu, đi vào thang máy  trước một bước.

Trong thang máy rộng rãi, hai người đứng thẳng.

"Nửa tháng này tiến triển như thế nào?" An Nhã lần thứ nhất hỏi Nhạc Văn Dao.

"Cũng gần xong, tôi đã đọc xong lịch sử Nhạc gia, cũng đọc xong thư tịch liên quan tới phân biệt đồ cổ thật giả trong khảo cổ. Nghiêm Tố nói trong tầng hầm Nhạc gia, có một chỗ là tổ tiên của Nhạc gia đặc biệt chuẩn bị cho người thừa kế, không đi không biết, đi rồi mới giật mình. Nơi đó bài trí đều là đồ cổ chất lượng cao, quay đầu lấy cho cô mấy món, khẳng định cô đều rất khó phân rõ. Nhưng bản tiểu thư thông minh, thông qua nội dung trong thư tịch, ba ngày đã làm xong." Nói xong tự tin vuốt tóc, thấy An Nhã chỉ cười cười, lại ho nhẹ một tiếng, "Chỉ là liên quan tới  những chuyện dò mộ huyệt, có chổ tôi không hiểu nhiều còn cần nghiên cứu. Mặt khác..." Nói đến đó Nhạc Văn Dao quay đầu nghiêng người thì thầm vào tai An Nhã mấy câu.


Vẻ mặt An Nhã khôi phục, quay đầu nhìn về phía Nhạc Văn Dao, hơi khó hiểu: "Thật chứ?"

Nhạc Văn Dao gật đầu: "Đã tìm, cái gì đều không lưu lại, những vật kia nhìn như vẫn còn, chỉ là vẻ ngoài thôi, trí nhờ của tôi sẽ không sai loạn, đều bị đổi qua."

An Nhã tin trí nhớ của Nhạc Văn Dao. Đây là thiên phú của cô ấy, không những từng gặp qua là không quên được, mà thiên tư còn hơn người.

Chẳng lẽ ông nội Nhạc Văn Dao không muốn cho cô ấy biết hướng đi của cha mẹ?

Keng ——

Cửa thang máy mở ra, hai người tạm thời dừng lại, trực tiếp đến gần phòng bệnh của Nghiêm Tố.

Trước lúc này, Nhạc thị đuổi tất cả bác sĩ y tá ra,  chỉ có người hầu và điều dưỡng của Nhạc gia, không có người nào nữa.

An Nhã đi vào bên cạnh giường bệnh, cầm lấy cánh tay Nghiêm Tố bắt mạch, sau đó đơn giản kiểm tra thân thể Nghiêm Tố.


Hết thảy bình thường.

Nhạc Văn Dao nhìn có chút bận tâm, Nghiêm Tố thấy thế nào đều giống người thực vật, thật có thể tỉnh sao? Báo cáo của bác sĩ cô không phải không nhìn, có thể làm kiểm tra đều làm, cũng tra không ra nguyên nhân.

"Bà cốt, chị ấy sẽ không có chuyện gì, đúng không?"

Vẻ mặt An Nhã không  có cảm xúc lắc đầu: "Yên tâm." Nói xong xuất ra một con hạc giấy màu vàng trong bình, đặt trên trán Nghiêm Tố, sau khi chắp tay trước ngực niệm một chuỗi chú, bàn tay nhẹ nhàng đẩy một cái trên trán Nghiêm Tố, con hạc giấy đã không thấy tung tích.

Không đến mười mấy giây, Nghiêm Tố giật giật mi mắt, cũng mở mắt ra.

"Có thể tỉnh lại thì đã không sao. Chẳng qua hồn thể trước mắt bị ảnh hưởng, ít nhất phải tu dưỡng bảy bảy bốn mươi chín ngày, nhớ kỹ phơi nắng, phơi ánh trăng nhiều để bổ sung linh khí." Lại lấy ra một lá bùađã xếp lại, phía trên buộc lên dây đỏ, thả vào trong tay Nghiêm Tố, lại nói: "Mang theo nó, sẽ bảo vệ cho cô bình an."
Nghiêm Tố lúc này đã mở mắt, đầu còn hơi choáng, nhưng cũng nghe thấy giọng nói của An Nhã, miệng hơi mím, hơi há ra, mới phát ra âm thanh: "Cảm... Cảm ơn... An... Tiểu thư."

Nhạc Văn Dao bên cạnh không thể tin được, thấy Nghiêm Tố tỉnh cũng nhẹ nhàng thở ra, lập tức cười nói: "Không có việc gì thì tốt, những chuyện này nói sau đi."

"Đại... Tiểu thư..." Nghiêm Tố nghe thấy giọng Nhạc Văn Dao lập tức muốn chống người dậy, nhưng cơ thể giống như không phải của mình, làm thế nào cũng đều không ra sức được. Ngược lại bị Nhạc Văn Dao một tay đặt trở lại trên giường bệnh, nói: "Nghe bà cốt, chớ lộn xộn, những chuyện còn lại nói sau."

"Thật xin lỗi đại tiểu thư, tôi..." Nghiêm Tố không nói hết hai câu, thân thể đã hư nhược hơi thở hổn hển.

Nhạc Văn Dao thấy thế lập tức khoát khoát tay, hơi mất kiên nhẫn: "Đừng có vừa tỉnh dậy đã cin lỗi bổn tiểu thư. Được rồi được rồi,  cái gì chị cũng đều đừng quản, một mực nghỉ ngơi thật tốt. Tôi đi trước, chậm chút tìm người đưa chị về cổ trạch, nơi đó ánh trăng tốt nhất rồi." Âm thanh trong trẻo rơi xuống, thấy An Nhã đã thu dọn xong, hai người liền quay người cùng nhau rời đi.
Nhạc Văn Dao đi ra ngoài giao phó xong, lại cùng An Nhã đi tới trong thang máy, nói: "Cô thật là thần, không phải tận mắt nhìn thấy, tôi thật không tin. Nhìn như vậy, cô so những bác sĩ kia mạnh hơn nhiều."

An Nhã cười yếu ớt: "Việc tôi có thể làm chỉ liên quan tới huyền học, nếu thật sinh bệnh còn cần bác sĩ đến giải quyết. Nhưng có khả năng thân thể cô ấy sau này sẽ không quá tốt, cố gắng như cũ, cô phải bồi bổ cho cô ấy thật nhiều."

"Dùng cái gì bổ?" Nếu như chỉ là nấu canh bồi bổ cơ thể gì gì đó chỉ cần nói một câu, thế nhưng Nghiêm Tố là gặp phải những thứ kia, như thế nào bổ?

"Vạn vật đều có linh khí, nếu là tùy ý sát sinh, ngược lại sẽ tích lũy oán khí, đối với  thân thể Nghiêm Tố có hại vô lợi. Bất quá bên ngoài bổ, cũng là có thể. Cần một chỗ suối nước nóng, đem trên  linh chi trăm năm hồ lô vừa chín mùi, mài thành phấn bỏ vào trong ôn tuyền, giờ tý ( 23h đến 1h) mùng một, mười lăm, hai mươi lăm âm lịch, ngâm mình mười lăm phút là đủ."
"Được được được, chuyện này giao cho tôi." Nhạc Văn Dao thấy thang máy đến tầng một, hình như nhớ tới cái gì: "Đúng rồi, chờ tôi lại có tiến triển, liền liên hệ cô."

"Văn Dao." An Nhã nhìn về phía cô, nhẹ nói: "Tôi có thể giới thiệu người cho cô sẽ  cho cô một chút trợ giúp trogn chuyện dò mộ."

"Thật?" Nhạc Văn Dao nghe xong, mắt đều sáng lên.

"Nhưng trước tiên cô trả lời tôi, bây giờ cô đối với tiền thân của Nhạc thị, thấy thế nào?" An Nhã nắm trong tay ngọc hồ lô hỏi.

Lúc này cửa thang máy đã mở, nhân viên công tác thấy người ở bên trong chậm chạp chưa ra, vẫn luôn giúp ấn lấy.

Nhạc Văn Dao suy tư một lát, nhẹ nhàng khoan khoái trả lại ba chữ: "Cũng không tệ."

An Nhã đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng phủ đầy tóc bạc rời đi, khóe miệng hơi cong lên.

Buổi chiều ngày thứ hai, Nghiêm Tố đã được đưa trở về cổ trạch.
Cô luôn luôn hầu hạ Nhạc Văn Dao, lúc này ngồi trên xe lăn, cảm giác được một đám người vây quanh phục vụ, khiến cô không thể thừa nhận.

Nhìn Nhạc Văn Dao một thân trang phục màu đèn trong giáo tràng, cái cổ buộc lên khăn lụa màu đen, tóc dài màu trắng cao cao búi lại, cầm  kiếm gỗ trong tay mặt mỉm cười với lục hồng, nói: "Chú Lục, ba ván thắng hai, chú đã thua một ván, phải xuất ra toàn lực đánh nha."

Tiếng cười sáng sủa của Lục Hồng quanh quẩn trong giáo tràng, nói: "Chú Lục tôi không vì đại tiểu thư là người thừa kế mà sẽ nhường, vừa rồi chỉ là nhất thời sơ sẩy, đại tiểu thư cũng nên cẩn thận."

Nhạc Văn Dao ngạo nghễ hất cằm lên, nhẹ gật đầu, nói: "Được!"

Nghiêm Tố bên phải giáo tràng, khoảng cách nói gần thì không gần nhưng lại nhìn rõ ràng, nhìn vào trong sân, một già một trẻ bộ dáng nghiêm túc, chỉ nhìn thôi vẻ mặt liền lộ ra nét cười.
Từ khi bắt đầu, Nghiêm gia vẫn đi theo bầu bạn bên cạnh Nhạc gia. Có thể nói, Nghiêm gia mỗi một thời đại đều là phụ tá đắc lực cho người thừa kế Nhạc thị  .

Khi đó không hiểu lời cha dạy bảo, bây giờ cô càng ngày càng hiểu rõ, Nhạc Văn Dao đáng giá để cô đi theo.

Dù là vì thế nỗ lực đến cả tính mệnh.

Thấy Nhạc Văn Dao cầm kiếm trong tay, nhẹ nhàng chậm rãi hướng phía Lục Hồng đâm tới, kiếm chiêu cực chậm, Nghiêm Tố không hiểu chậm như vậy, cô đều có thể đỡ, huống chi là Lục Hồng? Không ngờ Lục Hồng vừa giơ kiếm chặn lại, cổ tay bên kia khẽ đảo, mũi kiếm đã đâm gần chỗ yết hầu của lão.

Lục Hồng thấy thế liền lùi lại ba bước, tránh thoát một kích trí mạng này, bằng không liền thua thật.

Nghiêm Tố: "..."

"Chiêu này... Đại tiểu thư vậy mà học xấu." Lục Hồng cười nói.
Nụ cười trên mặt Nhạc Văn Da rất đẹp mắt: "Đây Thái Cực Yếu Lĩnh tôi   học cùng bà cốt, lấy tĩnh chế động, cổ luôn nói tôi không thể tĩnh tâm, không ngờ... Còn rất hữu dụng. Chú Lục, chú có thể phải coi chừng."

Vẻ mặt mỉm cười, ánh mắt hiện lên một tia sắc bén, tiến lên một bước...

Ba —— ba —— ba ——

Ba tiếng qua đi.

Kiếm gỗ của Lục Hồng đã bị Nhạc Văn Dao đánh rơi trên mặt đất...

Nghiêm Tố đơn giản không cách nào tưởng tượng!

"Ba vắn thắng hai, chú Lục thua rồi. Kiêng rượu một tháng nha!"

Bên ngoài sân tập, truyền đến tiếng cười nhận thua của chú Lục, nói: "Có chơi có chịu!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.