Hủ Linh Chú

Chương 1: Minh tệ




Đèn đỏ chỗ giao với đường ray lóe lên, ô tô và người đi đường bị chặn lại hai bên đang buồn bực ngán ngẩm nhìn chằm chằm phía trước, ngẩn người, gọi điện thoại lại gọi điện thoại...

Dưới trời nắng chang chang, nhìn lại hơi nóng hiện ra từ mặt đất, khiến người chờ đợi càng nóng nảy chán ghét khó yên.

Chỉ là thời gian này giống như bị kéo dài vô hạn, xe lửa tới cực kỳ chậm...

"Mẹ nó, đây cũng mười phút đồng hồ, bình thường cũng không đến mức này." Một người đàn ông cưỡi xe máy, dùng cổ áo lau mồ hôi trên mặt, không kiên nhẫn quát nhân viên công tác.

Nhân viên công tác giơ cờ, cái gì là mồ hôi đầm đìa nhìn hắn là biết, môi hắn hơi khô, nhìn ra nếu như xe lửa tới trễ một chút nữa hắn cũng lập tức vì thiếu nước mà té xỉu. Toàn bộ lông mày chen thành chữ Xuyên*, nghe thấy những lời bất mãn cũng chỉ có thể lắc đầu, tỏ ý không rõ lắm.


*Chữ Xuyên 川: ý nói nhíu mày lại

Người đàn ông mới không tin những người này sẽ không biết rõ, thuận miệng tăng thêm mấy câu thô tục, nhìn chằm chằm dãy số chậm chạp không nghe điện thoại, càng ngày càng không kiên nhẫn.

Bên trong chỗ xếp hàng đợi, còn đậu một chiếc xe con màu đen. Lái xe là một ông lão, đeo găng tay màu trắng, cả người ngồi thẳng tắp trên vị trí điều khiển, vịn vào tay lái.

Một người phụ nữ ngồi phía sau đang chống cằm nhìn lên trời xuất thần.

Tóc cô ta ngắn ngang tai, mang kính râm thật to, nghe giọng nói hùng hùng hổ hổ phía bên ngoài, đôi mắt được che chắn chuyển hướng sang người đàn ông kia, khóe miệng có chút nhếch lên, giọng điệu lạnh lùng nói: "Chú Vương, gọi điện thoại cho dì Ngô, cơm tối tôi sẽ đến trễ."

Sau khi chú Vương nghe thấy, không hỏi đến nguyên do đã lấy điện thoại ra...


Sau khi cúp điện thoại, chú Vương ngẩng đầu hướng về phía kính chiếu hậu, ôn hòa nói: "Phu nhân nói không vội, còn dặn dò tiểu thư trên đường cẩn thận."

Người phụ nữ đưa bàn tay tinh tế lại tái nhợt chống cằm lên, xuôi theo tóc mai nhẹ "Ừ" một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông cưỡi chiếc xe gắn máy kia, ngón tay thỉnh thoảng nhẹ nhàng gõ lên mặt vài nhịp điệu theo bản nhạc, thản nhiên nói: "Kiếp trước gieo nhân kiếp này gặt quả, cái gọi là tuần hoàn chẳng qua chỉ là số mệnh, A Di Đà Phật."

Chú Vương nghe âm thanh lành lạnh của tiểu thư nói ra những lời này, lông mày cũng nhíu lại. Ông biết năng lực của tiểu thư nhà mình, đánh giá hình dáng những người kia, mặc dù không biết tiểu thư nói tới ai, cũng có thể đoán đến sắp tới đây sẽ phải xảy ra chuyện gì.


Hoàn cảnh yên tĩnh trong xe bỗng nhiên biến thành ồn ào, người phụ nữ mở cửa xe ra, giẫm lên giày cao gót ít nhất cũng bảy xen-ti-mét, ống quần tây màu xám thẳng đứng, áo sơ-mi màu trắng có sọc tối màu dựng thẳng, đứng bên cạnh cửa xe. Ngón tay dài nhỏ thủ sẳn ở bên mái hiên cửa xe, khuỷu tay của cánh tay kia gác ở trần xe, vóc người thẳng tắp, quay đầu nhìn chỗ xe lửa còn chưa xuất hiện.

"... Thời gian còn chưa đến."

Cô ta vừa dứt lời, người đàn ông vừa mới hùng hùng hổ hổ rốt cục bực mình thu hồi điện thoại dự định bất chấp vượt qua, thật bất ngờ xe máy vừa mới lên đường ray đã mất khống chế trượt ngã, chiếc xe máy nặng nề cứ đè ở trên đùi người đàn ông kia như vậy!

Đúng lúc này, hình dáng xe lửa xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Một màn chấn động lòng người, để tất cả những người buồn rầu đều chuyển thành kinh hãi, thậm chí có người đi đường che miệng lại kêu lớn lên.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn thấy đầu xe lửa ở xa xa, muốn dùng sức nâng chiếc xe máy lên nhưng căn bản không có sức để dùng. Lúc này có hai người trẻ tuổi xông lên, trong đó một người là nhân viên công tác bị hắn chửi rủa. Bọn họ một người chuyển chiếc xe máy, một người kéo người đàn ông ra bên ngoài. Nhưng chân chống của xe máy không khéo lại cắm ở chỗ đường ray, càng dùng sức càng không xê dịch nổi, cứ như vậy gắt gao đè ép chân của người đàn ông.

Xe lửa dần dần tới gần, cũng phát ra âm thanh vù vù thật dài, người giúp đỡ tới cứu viện thấy tình hình không tốt cần phải lập tức rời khỏi, chỉ để lại người đàn ông ánh mắt hoảng sợ thậm chí tuyệt vọng.

Mi tâm của người phụ nữ hơi nhíu lại, trong nháy mắt cúi đầu tiến vào trong xe, xung quanh mình tiếng thét chói tai, tiếng bước chân và tiếng va chạm ăn ý bỗng nhiên vang lên.
Chú Vương nhắm đôi mắt lại, thở dài nói, "Tiểu thư."

"Cứu không được, tội nghiệt quá sâu, phải chuộc tội." Giọng của người phụ nữ vẫn lạnh lùng như cũ.

Mặc kệ bên ngoài ồn ào cỡ nào, trong xe lại hoàn toàn yên tĩnh, đài phát thanh đang phát 《Lưỡng Sinh Quan》 rất êm tai.

...

"Chị Đường... Chị Đường..." Trong hành lang, quanh quẩn tiếng kêu của một thanh niên, hắn đang đuổi theo cô gái cao gầy mặc áo choàng trắng trên người ở phía trước đang chuẩn bị tan ca.

Âm thanh giày cao gót bỗng nhiên dừng lại, Đường Tống xoay người, hỏi: "Sao thế?"

"Lại có vụ án." Thanh niên thở hổn hển nói.

"Tiểu Lưu, cậu phải tập thể dục, từ lầu ba chạy đến lầu bốn thôi mà đã thở như thế này." Âm thanh dịu dàng động lòng người của Đường Tống vang lên.

Chỉ là vài câu quan tâm tùy ý, thanh niên đã đỏ mặt.
"Ở đâu? Người của tổ B đâu?" Đường Tống thuận miệng hỏi một chút.

"Phòng làm việc thứ hai, người của tổ B cũng tạm thời nhận vụ án khác rồi, tôi lập tức dẫn chị đi, hôm nay cũng kỳ quái... Người chết cũng ly kỳ không ít ." Lưu Hâm bĩu môi, không nhẫn nại nói.

Nghe lời này, Đường Tống bất đắc dĩ lắc đầu không trả lời, hai người sóng vai hướng phòng làm việc thứ hai đi tới.

Phòng làm việc là tên nhân viên nội bộ tự mình kêu, đối với bên ngoài đều là phòng giải phẫu của khoa xét nghiệm. Chỉ là tên này quá máu me, xã hội bây giờ cái gì cũng thích chạy theo phong cách văn nghệ sĩ, cho nên không biết từ lúc nào từ từ đổi thành phòng làm việc.

Mỗi lần thân thể ở trong hành lang bên ngoài phòng làm việc, đều giống như đi vào căn hầm âm u lạnh lẽo. Đặc biệt là người phụ nữ bên cạnh đi nhanh như gió, tiếng giày cao gót "lạch cạch" giòn giã quanh quẩn trong hành lang.
Lưu Hâm vừa mới tới đây thực tập, vẫn chưa thể triệt để thích ứng với sức chịu đựng của nghiệp vụ pháp y, không biết một hồi sẽ nhìn thấy thi thể như thế nào? Trong lòng dù sao cũng hơi thấp thỏm không yên.

Hắn đưa tay nhìn nhìn thời gian, bảy giờ rưỡi tối.

Đường Tống đẩy cửa phòng làm việc ra, cánh cửa phát ra âm thanh dài "Kẽo kẹt...".

Trông thấy trong phòng bày biện ba chiếc giường inox, phía trên nằm ba thi thể nam giới, kỳ lạ chính là bụng của bọn họ đều rất tròn, ngón chân cái còn mang theo thẻ số, đại diện cho dãy số trong hồ sơ của họ.

Chân mày của Đường Tống cau lại, hỏi một cách khó hiểu: "Ba người? Chỉ có tôi và cậu?" Mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn tháo chiếc nhẫn trên ngón trỏ bên tay trái ra, bỏ vào trong túi. Lúc đi đổi quần áo công tác, Lưu Hâm đã chuẩn bị kỹ càng tất cả dụng cụ cần để giải phẫu.
Lưu Hâm thấy cô đi tới, mới nói: "Chị Đường, tổ A hôm nay xin nghỉ phép, tổ B vừa tiếp nhận một vụ án năm người bị hại. Trong cục trước mắt chỉ còn lại tôi và chị... Báo cáo kiểm tra thi thể ở hiện trường đều ở đây, may quá chị Đường chưa tan ca." Hắn rất sợ Đường Tống tan ca, một mình đối mặt ba bộ thi thể này.

Nhưng suy nghĩ kỹ một chút lại không có khả năng lắm, hắn là thực tập sinh, trong cục sẽ không để một mình hắn xử lý vụ án.

"Cho dù tan ca, tôi cũng sẽ tới." Đường Tống trả lời đơn giản, kẹp chiếc bút ghi âm ở cổ áo, mở chế độ ghi âm, thuận tay đem bàn báo cáo hiện trường đưa cho Lưu Hâm, "Bắt đầu từ số 124 đi." Đường Tống nói xong đưa tay mở áo ngoài của thi thể nam giới trước mắt.

Một tay Lưu Hâm cầm lấy báo cáo, một tay còn lại cầm bút chuẩn bị ghi chép trọng điểm mà Đường Tống nói tới, lại bị một màn này hấp dẫn, nháy mắt nhìn chằm chằm thi thể trên giường inox, mặc dù hình dạng người đàn ông tai to mặt lớn trước mắt này chẳng ra sao cả, nhưng sau khi chết có chị gái pháp y xinh đẹp cởϊ áσ, ít nhiều cũng là một chuyện hạnh phúc.
Nhưng vừa nghĩ tới người ta có thể là chết oan, Lưu Hâm lập tức ngưng lại những ý nghĩ kỳ quái kia, đồng thời ở trong lòng lẩm nhẩm mấy câu "A Di Đà Phật, A Di Đà Phật."

"Bên phía cảnh sát nói thế nào?" Đường Tống thích vừa kiểm tra vừa hỏi về vụ án, cắt bỏ áo ngoài của người chết, xem xét thi ban và bề mặt da, "Từ bên ngoài thân thể của người chết nhìn thấy, cũng không hề có vết tích đánh rõ ràng. Nguyên nhân tử vong cụ thể, phải chờ sau khi giải phẫu mới biết được."

"Báo cáo ở hiện trường cũng nói như vậy." Đây cũng lànguyên nhân vì sao Lưu Hâm thích đi theo bên cạnh Đường Tống. Người nào lại không biết, tại khu này Đường Tống rất có tiếng tăm, là nữ pháp y manh mối của thám tử.

Lưu Hâm trả lời xong tiếp tục lật tài liệu, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Đường Tống đi đến kiểm tra giường inox bên kia, thấy Lưu Hâm không trả lời, ngẩng đầu hỏi: "Sao vậy?"

"Bọn họ... Bọn họ... Là dựa vào báo động của người làm ở nhà hàng trà* mới đi kiểm tra, người báo án nói bọn họ giở trò lừa bịp, gọi thức ăn mang đến rồi trả tiền, hôm sau lại biến thành Minh tệ**... Mới đầu ông chủ còn tưởng rằng người phục vụ động tay động chân, thế nhưng mấy ngày liên tiếp đều là như thế này, sau đó tự ông chủ giao đi cũng là như thế, mới... Mới... Mới báo cảnh sát." Lưu Hâm càng nói càng sợ hãi.

*Ở Hong Kong có 1 thể loại tiệm ăn gọi là 茶餐廳 (đọc là "Cha Chan Tang") hay茶餐, phục vụ ăn sáng, ăn trưa và trà, cà phê. Giá một bữa sáng cho 1 người ở các tiệm 茶餐廳 này vào khoảng 50 HKD (khoảng 150K/người).
**Minh tệ: tiền âm phủ

Đường Tống nghiêm túc nghe gật đầu, chỉ là Lưu Hâm không nói tiếp nữa.

"Chị Đường, chuyện này thật lỳ lạ!" Âm thanh Lưu Hâm run rẩy nói.

"Thế nào, cậu sợ quỷ?" Giọng của Đường Tống hơi bất đắc dĩ, thế giới này ở trong mắt cô căn bản lại không tồn tại quỷ thần, so với quỷ thần mà nói, cô càng tin tưởng khoa học hơn, "Chúng ta thân là pháp y, mục đích là muốn tìm nguyên nhân tử vong chân chính của nạn nhân, giúp bọn họ nói chuyện, trợ giúp cảnh sát phá án, là người chính nghĩa, cậu sợ cái gì?"

"Nhưng... Nhưng mà... Chị không cảm thấy loại án này rất tà môn sao?" Lưu Hâm biết Đường Tống trải qua trăm trận, tất nhiên không sợ những thứ này. Nhưng mà hắn là người mới! Còn chưa kịp làm quá nhiều, khuếch trương chính nghĩa, lại giúp người chết nói chuyện, ngộ nhỡ không đủ chính trực, sao có thể xử lý được?
"Tà môn?" Mặc dù Đường Tống mang khẩu trang cũng biết cô đang cười, bởi vì cặp mắt xinh đẹp có hồn kia hơi cong lên, "Trên cái thế giới này chỉ có một chỗ có quỷ."

Lưu Hâm hoảng sợ hỏi: "Chỗ nào?"

"Lòng người."

"..."

"Cho nên, chớ suy nghĩ lung tung tự mình dọa mình, chúng ta phải làm cho tốt những chuyện thuộc bổn phận, biết chưa?" Đường Tống biết người mới đều sợ những việc này, cho nên giọng nói mang theo trấn an và cổ vũ.

Nghe thấy lời này của Đường Tống, Lưu Hâm lập tức vứt bỏ tất cả sợ hãi, gật đầu: "Tôi biết rồi chị Đường."

Trên bàn giải phẫu lạnh lẽo, Lưu Hâm vừa nói thân phận của người đàn ông, vừa ghi chép mỗi câu nói của Đường Tống, cũng vẽ lên trên cơ thể người ký hiệu để dễ dàng lưu trữ.

Tay trái Đường Tống cầm dao giải phẫu, lông mày cau lại nhìn thi thể trước mắt.
Lưu Hâm biết Đường Tống đang có vấn đề suy tư, bất quá tư thế này quá ưu nhã, không biết có phải đọc quá nhiều tiểu thuyết hay không, dễ dàng hiện ra rất nhiều hình tượng. Phụ nữ ưu nhã như thế, lúc này hẳn là cầm dao nĩa cùng bạn trai hoặc là vị hôn phu, cùng đi ăn tối ở nhà hàng Tây cao cấp... Thay vì đối diện với thi thể lạnh băng, suy nghĩ xem phải phá án như thế nào.

Chỉ thấy cuối cùng Đường Tống buông dao phẫu thuật xuống, nói: "Trong bụng người này chắc chắn có đồ vật, đưa đi khoa xét nghiệm, chụp CT cho bọn họ trước."

Lưu Hâm nghe thấy chỉ thị, buông đồ trên tay xuống, xoay người đi chuẩn bị.

Trong chốc lát, có người đến giúp đỡ đem số 124 bày ở trên giường CT, nhân viên công tác thao tác máy móc, Đường Tống nhìn hình ảnh quét được trên màn ảnh máy vi tính, lông mày cau lại.
"Đây là cái gì?" Lưu Hâm đứng ở một bên hỏi.

"Giống như là đồ ăn." Đường Tống suy tư, chân thành nói.

"Cơm?!" Lưu Hâm nhớ tới nội dung viết trong tài liệu, trong lòng đột nhiên run một cái, nói: "Chị Đường... Chuyện này. . ."

Mặt Đường Tống không thay đổi nhìn chằm chằm đồ vật trong màn hình, không tấy Lưu Hâm sợ hãi, nói: "Đẩy người trở về, tôi phải giải phẫu mới có thể xác nhận."

Lưu Hâm nhìn bóng lưng Đường Tống, trợn mắt há hốc mồm.

Hơn chín giờ đêm, chiếc xe màu đen mới lái vào trong một ngôi biệt thự.

Người hầu lễ phép mở cửa xe ra, cúi đầu nghênh đón người phụ nữ trong xe, cũng quay người dẫn đường cho cô ta. Đi vào một sảnh tráng lệ, xuyên qua một hoa viên, đã nghe bên trong phòng khách chính truyền đến tiếng cười.

Sau khi người hầu gõ cửa hai tiếng, cúi người chào nói: "An tiểu thư đến."
Chỉ thấy người trong nhà lập tức an tĩnh, bọn họ đều nhìn chằm chằm người phụ nữ cho dù là ban đêm vẫn mang kính mát màu đen như cũ kia.

"An Nhã, cuối cùng cô cũng tới." Bà Ngô đi lên trước, cười cười nói.

"Xin lỗi dì Ngô, hôm nay gặp phải sự cố, nên tôi mới đến muộn." An Nhã lễ phép nói.

"Không sao không sao, đôi mắt này của cô có thể nhìn thấy đồ vật mà chúng tôi không thấy được, chúng tôi tất nhiên hiểu rõ... Chỉ là... Lão thái gia không được vui." Dì Ngô có ý tốt nhắc nhở.

"Hôm nay là lão thái gia tìm tôi?"

Bà Ngô mím môi gật đầu, lại nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt không tốt lắm, "Đúng rồi, một chút tôi đi đến đó, sẵn tiện đi theo tôi."

An Nhã hiểu ý nhẹ gật đầu.

---

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Truyện này không hố, hi vọng mọi người ủng hộ và yêu thích nhiều hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.