Hồng Nương - Phu Thê Vạn Năm Bất Hòa

Chương 1




Hỉ Thước nhanh như sao xẹt rời khỏi trà lâu, chiếc khăn tay bên hông tượng trưng cho danh gọi hồng nương, theo bước chân mạnh mẽ của nàng mà khẽ bay tán loạn.

Vì sao làm mai nói mối trở nên càng ngày càng khó thế chứ?

Tuy rằng ngay từ đầu khổ sở bị đánh xuống trần thế, đáng mừng là khi mới đến nhân gian, lòng nàng tràn đầy ý chí.

Nàng là ai chứ? Nàng vậy mà đã ăn qua kim đan của Thái Thượng Lão Quân ── kỳ thực chỉ là thuốc lậu── nàng là chim Hỉ Thước nha!

Tuy nói rằng nàng bậy bạ ăn nhầm thuốc, nhưng mà thuốc kia hiệu quả thần kì đến nỗi đầu óc vốn ngu độn của nàng như được khai thông, ngay cả võ mồm cũng càng thêm linh hoạt, cho nên muốn lập công chuộc tội, nhiệm vụ ở nhân gian tác thành một trăm đôi giai ngẫu, thì cũng như là một bữa ăn sáng.

Không cần đến ba hay năm năm, nàng đã hoàn thành, đường đường chính chính đi đến Nam Thiên môn.

Ngàn vạn lần không nghĩ tới, kiếp thứ nhất nàng vừa phối thành hai mươi mối nhân duyên, sau đó lại chỉ còn mười chín đôi lẻ, là do một nữ nhân giang hồ muốn hòa ly, bởi vì nàng liều mạng lao lên ngăn cản một đao cứu nàng ấy mà mất nửa cái mạng, "Trước khi lâm chung" khẩn cầu nàng ấy đáp ứng ──

Cầu xin các ngươi... hãy chung sống hạnh phúc với nhau... Ta thật sự không thể chưa hoàn thành cái sứ mạng quỷ quái này mà rời bỏ nhân gian, như vậy ta sẽ chết không nhắm mắt a...

Nể ‘mặt mũi’ nàng vì cứu mình mà hi sinh, nữ nhân giang hồ kia quả nhiên có nghĩa khí, không cùng cách với trượng phu mình.

Nhưng kiếp thứ nhất của Hỉ Thước nàng cứ thảm thiết như vậy mà kết thúc.

Mấy kiếp tiếp theo, Hỉ Thước nơm nớp lo sợ đã không dám coi khinh trí tuệ cuả người phàm, cơm không dám ăn nhiều, nói nhiều lời hay, cuối cùng ở trước khi kết thúc kiếp thứ sáu, hoàn thành năm mươi đối lương duyên giai ngẫu.

Mà cái kiếp này, cũng chính là kiếp thứ bảy, từ lúc sinh ra tới nay nàng có sức lực kinh người, vừa mới oa oa sinh ra tay trái nho nhỏ nắm chặt cha, tay phải be bé lại giữ chặt nương, đem một đôi vốn ầm ĩ cả ngày thành một đôi dịu dàng ngọt ngào, từ đây gương vỡ lại lành, hòa thuận mĩ mãn qua ngày.

Kế tiếp như một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, khi bắt đầu biết nói nàng đã đi làm mối xung quanh, từ đại ca nhà bên đến tỷ tỷ trong thôn, chỉ cần qua cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của nàng, thì vốn chỉ có ba phần vừa ý cũng hóa mười.

Cho nên kiếp thứ bảy với nàng mà nói tràn đầy thực lực, không đến mười bảy tuổi liền phối thành bốn mươi đôi giai ngẫu, hiện tại cũng chỉ chờ hoàn thành mười mối lương ngọc kim duyên cuối cùng này thôi, liền có thể công đức viên mãn, ít ngày nữa thăng thiên, trở về thiên đình phục mệnh.

Nhưng mà ── nàng biết ngay là không thể thả lỏng đề phòng nhanh như vậy mà.

Tính sơ từ cuối năm trước đến đầu năm nay, mười đôi nàng làm mai mà nói xứng không có gì bàn cãi, nhưng bọn họ không nhìn nhau chán ghét, thì chính là chàng có tình nàng lại vô ý, nếu cả hai đều có tình có nghĩa, thì lại gặp phải chuyện gậy đánh uyên ương! Này này này... Đây là sao chứ? Chẳng lẽ Ngọc Đế đại nhân khí giận còn chưa tiêu, cố ý ép nàng không thành nhiệm vụ sao?

Nhớ tới tối hôm qua đang ngon giấc lại nằm mơ, tâm tình của nàng liền càng thêm xấu.

Nàng nằm mơ thấy thổ địa gia gia vỗ về chòm râu, rung đùi đắc ý than thở nói với nàng ──

"Tiểu Hỉ Thước a, Ngọc Đế phát lệnh xuống, nói Người đã nhân nhượng cho ngươi lâu nay, mắt thấy Trung Ngưu Và Thiên Binh Thiên Tướng đều đã có khuôn có dạng, chân thành chuộc tội, còn ngươi phối một trăm đôi lương duyên, kiếp này qua kiếp khác vẫn chưa xong. Ngọc Đế nói, năm nay nếu như qua đêm Thất Tịch, ngươi còn chưa thể hoàn thành phối một trăm đôi lương duyên giai ngẫu, liền phạt ngươi hồn bay phách tán, trong tam giới không thể dung thân. Aiz, ngươi, ngươi nên bảo trọng đi!"

Nhớ tới lúc thổ địa gia gia truyền nội dung thánh chỉ, cả người nàng xẹt qua từng trận lạnh run, cột sống rét lạnh.

Hồn bay phách tán, trong tam giới không thể dung thân... Có cần thảm như vậy hay không?

Đây rõ ràng chính là nắm quả hồng mềm, không đúng, quả thực là ức hiếp trung lương... Nhưng cẩn thận ngẫm lại, phạm sai lầm bị phạt cũng rất công bằng ──

Chuyện bỏ trốn thật sự là do nàng xui giục!

Vốn trong lòng Hỉ Thước đã mượn gan hùm mật gấu nổi giận, lại lập tức bị một chậu nước lạnh của lý trí dội vào liền thanh tỉnh, khôi phục lại dáng vẻ mày ủ mày dột.

"Có điều ở chỗ này kêu cha gọi mẹ thì làm được tích sự gì chứ?" Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, trên mặt nở rộ ánh sáng chiến đấu, nắm chặt nắm tay. "Nhớ lại quá khứ không bằng phóng tầm mắt về tương lai! Đây là lúc nên tìm ra mười đôi sau cùng, đúng mười đôi cuối cùng, ta đến đây!"

Nhưng vào lúc này, như là ngại nàng còn chưa đủ xui xẻo hay sao á, trên đỉnh đầu bỗng nhiên oanh ầm ầm vang lên một tiếng sét rống giận ──

"Hồng ── Nương ── Tử!"

Cả trái tim một đường rớt thẳng xuống, dũng khí toàn tâm toàn ý Hỉ Thước thật vất vả mới có thoáng chốc hoàn toàn biến mất, ngay cả đầu cũng không dám nâng lên, đầu gối tự động run rẩy như bệnh sốt rét, phía sau ót đột nhiên đau đau.

Chỉ có một người gọi nàng như vậy, chỉ có một người aaaa──

Phạm Lôi Đình!

Chức vụ: tổng giáo đầu mười vạn cấm vệ quân kinh thành.

Tuổi: vừa đúng ba mươi.

Bề ngoài: cao lớn uy mãnh, khí thế mạnh mẽ.

Sở trường: võ công cái thế, một tay múa đao xuất thần nhập hóa, không người có thể địch lại.

Sở thích: trung quân đền nợ nước, bảo vệ hoàng thành.

Xuất thân: vừa mới sinh ra đã được tắm trong chậu vàng ăn trong chén bạc (dòng dõi danh giá)

Ghi chú: Tay cầm binh mã quyền cao, đồng thời là độc đinh của Phạm gia mười tám đời đơn truyền ở hoàng thành.

Đối tượng: nữ nhân, dùng tốt là được.

Mục tiêu: vì là con một của Phạm gia nên cần khai chi tán diệp, sinh sáu nam sáu nữ là hợp lý.

Nàng bỏ qua hết những thứ khác, chỉ xem hai yêu cầu đi thân cận, ý nghĩ đầu tiên nổi lên trong đầu Hỉ Thước đó là: tổng giáo đầu đại nhân, tiểu nhân nghĩ ngài không phải muốn tìm heo mẹ đây sao?

Bất quá lời này nói ra sẽ bay đầu đó nha, nàng đương nhiên sẽ không nói ra đâu.

Nuốt nước miếng một cái, nàng hít sâu một hơi, nâng ánh mắt đầy vui mừng, đôi môi anh đào nho nhỏ vội lên tiếng.

"A! Ngọn gió nào đã đưa tổng giáo đầu ngài đến đây?" Đầu gối yên nào, yên nào, đừng run nữa!

"Ngươi, ở đây đùa giỡn ta sao?" Một đôi mày rậm cùng ánh mắt phẫn nộ thẳng tắp nhìn nàng thật gần, tựa hồ chóp mũi hai người sắp chạm vào nhau.

Chống lại gương mặt cùng hơi thở áp bức kinh người kia, Hỉ Thước theo bản năng nín thở, nếu có thể, nàng thật hy vọng trái tim cũng có thể ngừng đập một chút, miễn là đừng đập nhanh quá để hắn nghe thấy, lại sẽ chọc lửa giận của hắn ngút lên tận trời.

"Đùa giỡn ngài? Đại nhân a! Oan uổng a! Tiểu nhân dù có một trăm lá gan cũng không dám đùa giỡn tổng giáo đầu đại nhân nha!" Tuy rằng còn phân không rõ xanh đỏ trắng đen, bất quá oan uổng thì lên tiếng trước vẫn hơn.

Phạm Lôi Đình miễn cưỡng cúi gập thắt lưng, nhìn thẳng hồng nương bé nhỏ đang ưỡn ngực ngẩngcao đầu, bàn tay to màu đồng cổ nắm chặt, phát ra những tiếng xương kêu canh cách.

Hắn dường như đang rất nhẫn nại, cũng ép buộc chính mình không dùng một chiêu bóp gãy cái cổ bé nhỏ của nàng.

Hỉ Thước tâm treo tận cổ họng.

"Oan?" Hắn đột nhiên nở nụ cười.

Khí lạnh từ bàn chân xông thẳng lên não Hỉ Thước, nàng quay lại cười run rẩy một cái.

"Cho ngươi một con đường sống, chỉ cần trả lời Đại gia ta." Đôi mắt đen của hắn nhìn nàng chằm chằm, là điềm xấu cực kì.

"Đại, đại nhân xin hỏi." Nàng nuốt nuốt nước miếng.

"Hôm nay, là ngày mấy?"

Hôm nay?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.