Hồng Nhan Lộ Thủy

Chương 14: Mộng tưởng vỡ tan (7)




Hình Lộ nhìn bức tranh kia, cô gái thoạt nhìn lạnh lùng kia chính là cô sao? Cô cảm thấy dường như không quen biết mình. Cô thay đổi rất nhiều. Cô nhớ đến cô đã từng tràn ngập mơ ước đối với cuộc sống này, cô tin rằng mình có thể nắm bắt được hạnh phúc và vui vẻ, cô ước ao ngày tháng sắc màu rực rỡ, ước ao cuộc sống náo nhiệt phồn hoa, nhưng tất cả những thứ đó đã đến chốn xa cười nhạo cô.

Nằm trên gối, Hình Lộ xoay mặt lại nhìn Từ Thừa Huân, anh ngủ rất say. Chiếc đèn ngủ lồng chụp màu vàng trên đỉnh đầu của bọn họ chiếu sáng gương mặt tuấn tú của anh, anh giống như một đứa bé không hề phòng bị, bất kì một người nào cũng có thể gây tổn thương cho anh.

Lúc ngủ, một tay Từ Thừa Huân vẫn nắm chặt tay cô, phảng phất cứ như muốn vĩnh viễn nắm như thế. Bỗng nhiên Hình Lộ nhớ đến chưa từng có một người đàn ông nào dùng tay bao bọc che chở cho tình yêu của cô như thế. Cô muốn ghé đến hôn anh, lúc suýt chút nữa đã hôn được thì cô lại bị tình cảm của chính bản thân làm sợ hãi. Mặt cô lùi về sau, cẩn thận từng li từng tí nới lỏng tay anh ra.

Cô nhẹ nhàng vén chăn xuống giường, lấy chiếc áo len lông cừu bên giường mặc vào, để hai chân trần vào nhà bếp uống nước. Cô khát, rót cả một cốc nước lớn, ngẩng đầu lên uống, nước từ khóe miệng cô chảy xuống, chảy dọc theo cằm đến chiếc cổ trắng nõn. Trong lòng cô nói:

“Mình không yêu anh ấy… Như vậy là sai.”

Nhưng ở bên cạnh Từ Thừa Huân, cô thật sự trải qua rất nhiều buổi đêm vui vẻ. Tựa như tối hôm nay, cô ăn tối cùng vài người bạn của anh: Hai người là họa sĩ nghèo giống như anh, một người là nhà văn tuyệt vọng còn một người là đạo diễn chờ thành danh. Những người này rất thân thiện với cô. Bọn họ trò chuyện, nói đùa, tâm sự lý tưởng và cuộc sống. Không hề nghi ngờ gì Từ Thừa Huân chính là người xuất sắc nhất trong bọn họ, anh lại rất khiêm tốn và chú ý lắng nghe những lời phát biểu ý kiến thao thao bất tuyệt của bọn họ. Anh có một sức cuốn hút khó có thể nói thành lời, ai cũng thích anh cả.

“Bọn họ căn bản không biết anh ấy! Không biết anh ấy vốn là ai!” Hình Lộ liếc mắt nhìn phòng bếp giản dị này, chiếc cửa sổ duy nhất đã bị một tấm ván gỗ che kín, cũng giống như nội tâm của cô đã sớm bị phong kín, không nên lại có bất kì cảm giác nào.

Cô đặt chiếc cốc trống rỗng xuống bồn rửa tay, nơi đó có một cái bảng màu và một cái xẻng, thuốc màu trong bảng vẫn chưa được dùng đến.

Cô đưa mắt nhìn tấm ván gỗ màu trắng che chắn cửa sổ kia, cảm thấy nó rất đáng thương. Thế là, cô cầm cái xẻng và bảng màu lên, cô vẽ hai tấm cửa sổ mở hờ, tấm cửa bên trái san sát tường nhà, trên đó hòa lẫn đèn đường, hé mở ra con đường nhựa, phía trên là bầu trời màu xanh đang chuyển màu về đêm, tấm cửa bên phải treo một vầng trăng trắng nhợt.

Phong cảnh này giống như nhìn ra từ cửa sổ, cô nhìn thấy một cảnh trời đất mênh mông.

Lúc này, Hình Lộ cảm nhận được dường như phía sau đang có người nhìn cô. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Từ Thừa Huân đang đứng phía sau, chỉ cách cô mấy bước, vừa ngủ dậy nên tóc tai anh còn rối bù.

“Anh tỉnh rồi à!” Cô nói.

Trên mặt Từ Thừa Huân lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nói:

“Em chưa từng nói em có thể vẽ tranh.”

“Em vẽ lung tung thôi.” Hình Lộ nói: “Sao lại che kín chiếc cửa sổ này vậy?”

“Lúc anh chuyển đến đã che lại rồi, chủ nhà nói là vì vừa khéo nhà bên cạnh là tiệm bán rượu nên có ống khói.”

Từ Thừa Huân đến gần một chút, nhìn phong cảnh mà Hình Lộ đã vẽ trên cửa sổ, anh thán phục nói:

“Em vẽ rất khá!”

Hình Lộ bỏ chiếc xẻng và bảng màu vào bồn rửa tay, nói:

“Anh đang giễu cợt em.”

“Em đã từng học vẽ tranh?”

“Em? Lúc nhỏ từng học qua mấy đường phác họa.” Hình Lộ trả lời thản nhiên.

“Em rất có thiên phú!”

Hình Lộ cười nói: “Em biết chứ, nhưng đương nhiên không thể so với anh được.”

Từ Thừa Huân nói:

“Em nên thử vẽ tranh.”

Hình Lộ không chút động lòng nói:

“Không phải ai cũng có thể làm việc mình thích đâu!”

Từ Thừa Huân kéo cô qua, ôm lấy thắt lưng cô, nhìn đôi mắt to đen láy của cô, rầu rĩ nói:

“Có lúc anh cảm thấy anh không quen biết em.”

Hình Lộ dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ chóp mũi anh, nói:

“Bởi vì… Em đến từ một hành tinh rất xa!”

Từ Thừa Huân hôn ngón tay của cô, nói:

“Hóa ra… Em là người ngoài hành tinh?”

Hình Lộ nghiêm túc gật đầu, nói: “Bí mật này chỉ có một mình anh biết thôi đấy.”

“Nếu vậy, dáng vẻ ban đầu của em là như thế nào?”

Câu hỏi bất thình lình của Từ Thừa Huân làm cô giật thót. Cô trấn tĩnh bản thân, rút ngón tay về, vuốt mái tóc dài buông xõa, nghiêm túc nói:

“Là không có tóc…”

Sau đó Hình Lộ chuyển ngón tay qua khóe mắt:

“Mắt là hai lỗ thủng thật to, nhìn không thấy con ngươi…”

Ngón tay kia vẫn tiếp tục dời xuống:

“Mũi thì tẹt xuống, trong miệng không có răng, làn da sần sùi.”

Cuối cùng, Hình Lộ đặt ngón tay trước mắt của Từ Thừa Huân, nói:

“Cũng chỉ có một ngón tay.”

Từ Thừa Huân nắm lấy ngón tay của Hình Lộ, cười nói:

“Anh sợ quá!”

“Được rồi! Hình Lộ làm động tác tay rất phóng khoáng. “Em hứa với anh, em vĩnh viễn sẽ không để anh thấy được dáng vẻ thật sự của em.” Trong lòng cô thầm nghĩ: “Đúng vậy! Anh sẽ không thấy được.”

Bỗng nhiên Từ Thừa Huân hỏi: “Vậy tại sao em lại tìm đến anh?”

Đôi mắt to xinh đẹp của Hình Lộ yên lặng nhìn anh, dịu dàng đáng yêu nói:

“Bởi vì anh đáng yêu nhất địa cầu… Là duy nhất!”

Từ Thừa Huân nhìn chiếc áo len màu xám chui cổ mũ nhăn nhúm, nói:

“Nhưng em cũng không nên mặc chiếc áo lông cừu của anh chứ?”

Hình Lộ vỗ trán nói:

“Ối… Hèn gì vừa rồi em cảm thấy hơi rộng.”

“Đây chính là bạn gái của anh tự tay đan, chưa từng có cô gái nào đan áo cho anh! Xin lỗi! Anh không tặng nó cho em được.”

Đó là chiếc áo mà Hình Lộ cả đêm không ngủ không nghỉ để đan cho Từ Thừa Huân. Hôm nhận được món quà này, Từ Thừa Huân vui mừng giống như một đứa bé, lập tức mặc lên người. Hình Lộ cảm thấy dường như tay áo vẫn hơi ngắn một chút, nhưng Từ Thừa Huân nói nó không ngắn, làm thế nào cũng không chịu cởi ra, còn nói đùa là, anh sợ ngộ nhỡ mình cởi ra, cô sẽ lấy lại.

Chiếc áo len đó Từ Thừa Huân mặc vào rất đẹp, cô dùng một buổi tối không ngủ không nghỉ đan cho anh. Đây chẳng qua là một mánh khóe để bắt anh làm tù binh, cô lại không ngờ rằng dáng vẻ của anh lại trở nên cảm động như thế kia.

Tay Hình Lộ nắm lấy phần mũ của chiếc áo len trên người, kéo lộ ra phần bụng, như muốn cởi ra, nói:

“Anh muốn em trả cho anh ngay bây giờ à?”

Từ Thừa Huân kéo Hình Lộ sang, anh lật chiếc mũ ra rồi đội lên đầu cô. Vì mũ áo được đan dựa vào số đo của anh, so với cô thì hơi to, vành mũ che khuất một mắt của Hình Lộ.

Cô dựa vào ngực anh cười hỏi:

“Anh muốn làm gì?”

“Anh có món đồ muốn tặng em, em không nên nhìn trước.” Cách vành mũ, hai tay Từ Thừa Huân che hai mắt cô lại. Sau khi xác định cô không thấy gì cả, anh mới dẫn cô ra ngoài.

Lồng ngực của Từ Thừa Huân áp vào lưng Hình Lộ, dẫn cô bước từng bước về phía trước. Hình Lộ muốn nhìn trộm, nhưng đôi tay của Từ Thừa Huân lại che mắt cô rất chặt, cô chỉ có thể thấy được một màu tối đen trước mắt, không biết anh muốn dẫn cô đến nơi nào.

Cô nắm lấy hai tay của Từ Thừa Huân, cười hỏi:

“Là gì thế?”

Từ Thừa Huân không trả lời, chỉ tiếp tục dẫn cô về phía trước. Xung quanh rất yên tĩnh, bỗng nhiên Hình Lộ cảm thấy sợ hãi, nhớ lại câu nói vừa rồi của anh, anh hỏi cô: “Tại sao em lại đến tìm anh?”, chẳng lẽ anh đã biết hết rồi? Anh muốn làm gì cô?

Trái tim cô đập thình thịch, muốn thử thoát khỏi hai tay anh. Anh lại càng siết chặt hơn, dường như muốn đẩy mạnh chôn sống cô dưới vực sâu. Cô luống cuống, dùng sức kéo đôi tay đang che hai mắt cô của Từ Thừa Huân ra, móng tay cấu mạnh vào da anh, tiếng quát lớn vang lên:

“Buông tôi ra!”

Từ Thừa Huân hét lên một tiếng, buông tay.

Hình Lộ giãy khỏi tay anh, tóc cô rối bù, chiếc mũ áo tung ra phía sau đầu, tóc ở đỉnh đầu run nhẹ, vì sợ hãi mà cánh mũi cô mở lớn, đôi mắt to càng trừng lớn hơn nữa, nhưng cô phát hiện Từ Thừa Huân giật mình đứng nhìn cô.

Từ Thừa Huân bị cô làm hoảng sợ. Anh chưa từng thấy Hình Lộ như thế, thoạt nhìn cô giống như một con mèo đang hoảng sợ, toàn bộ lông trên người dựng đứng lên, mồm há to lộ ra hai chiếc răng nanh đang rít gào với anh, muốn nhào đến dùng móng vuốt làm tổn thương anh, cắn nuốt anh.

Từ Thừa Huân xoa hai tay bị Hình Lộ làm đau, nhìn Hình Lộ đang đứng phía sau nói:

“Anh chỉ muốn cho em xem vài thứ này mà thôi.”

Bỗng nhiên Hình Lộ quay đầu lại, nhìn những thứ đó.

Lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô giật mình.

Hóa ra Từ Thừa Huân muốn cho cô xem bức tranh trên giá vẽ. Nhân vật được vẽ trong tranh là cô. Trên người cô mặc chiếc áo sơ mi trắng đồng phục ở Coffee Shop, thắt caravat màu đen, mái tóc nâu được búi lên, đứng ở quầy bar, hai khuỷu tay chống lên quầy. Nơi đó còn có bình hóa cắm một bó hoa hồng đỏ. Cô dường như đang thờ ơ lạnh nhạt ngắm nhìn cảnh đường phố phù hoa, trong ánh mắt lộ vẻ hờ hững và buồn bã sâu sắc.

Hình Lộ nhìn chằm chằm vào bức tranh, một lúc lâu vẫn không nói chuyện.

Bức tranh này đẹp biết bao nhiêu!

Nằm mơ Hình Lộ cũng không ngờ rằng Từ Thừa Huân dường như nhìn thấu được nội tâm của cô. Cô vẫn luôn cho rằng trước mặt anh cô che giấu rất tốt. Cô luôn luôn cho anh thấy dáng vẻ vui vẻ và không hề có một chút lo lắng nào của mình, thường xuyên bày ra vẻ mặt tươi cười che giấu bí mật trong nội tâm. Nhưng Từ Thừa Huân lại nhìn ra sự cô đơn và buồn bã của cô. Đôi mắt to xinh đẹp của cô phát ra ánh sáng nước mắt, không biết là bởi vì sợ hãi, hay là vì cảm động.

Từ Thừa Huân không hiểu ánh mắt của cô, anh hỏi cô:

“Em sao vậy?”

Hình Lộ quay mặt lại phía anh, cắn môi nói:

“Em rất sợ bóng tối.”

Từ Thừa Huân nở nụ cười:

“Tại sao em không nói với anh?”

Hình Lộ nhoẻn miệng cười, nói:

“Anh sẽ trêu em nhát gan!”

Từ Thừa Huân bước đến, ôm cô, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán cô, nói:

“Không, anh sẽ bảo vệ em.”

Hình Lộ ngẩng mặt nhìn anh hỏi:

“Anh vẽ bức tranh này lúc nào vậy?”

Từ Thừa Huân ranh mãnh nhìn cô nói:

“Bí mật.”

Hình Lộ bĩu môi hỏi:

“Vẽ bao lâu? Tại sao em lại không nhìn thấy anh vẽ cơ chứ?”

Từ Thừa Huân vẫn ranh mãnh nói:

“Tất cả đều tiến hành trong bí mật.”

Hình Lộ nhìn bức tranh kia, nhớ đến gần đây Từ Thừa Huân cũng có chút bí ẩn, trước mặt cô dường như muốn giấu gì đó. Có một hôm, cô không nói trước với anh mà chạy đến, dùng chìa khóa anh đưa mở cửa. Cửa vừa mở ra, thì phát hiện dường như anh vừa lén lút cô giấu vật gì đó. Cô vẫn rất hoài nghi, hóa ra thứ mà anh muốn giấu chính là bức tranh vẽ chưa hoàn tất, muốn cho cô một sự ngạc nhiên. Cô trách nhầm anh rồi.

Cô nắm tay Từ Thừa Huân lên, trên cổ tay kia còn rõ vết cấu của cô. Cô áy náy hỏi:

“Còn đau không?”

Từ Thừa Huân lắc lắc đầu, trả lời:

“Không đau.”

Từ Thừa Huân hỏi cô:

“Em thích bức tranh này không?”

Hình Lộ nói thì thào:

“Anh vẽ rất đẹp!”

Hình Lộ nhìn bức tranh kia, cô gái thoạt nhìn lạnh lùng kia chính là cô sao? Cô cảm thấy dường như không quen biết mình. Cô thay đổi rất nhiều. Cô nhớ đến cô đã từng tràn ngập mơ ước đối với cuộc sống này, cô tin rằng mình có thể nắm bắt được hạnh phúc và vui vẻ, cô ước ao ngày tháng sắc màu rực rỡ, ước ao cuộc sống náo nhiệt phồn hoa, nhưng tất cả những thứ đó đã đến chốn xa cười nhạo cô.

Cô ngẩng mặt lên, nhìn Từ Thừa Huân, có một khắc, cô nghĩ thầm:

“Anh ấy yêu mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.