Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 4: Bàn Cổ khai thiên, Hồng Hoang buông xuống!




Chờ ánh sáng tan đi, một khoang trò chơi kim cương xuất hiện trước mắt Diệp Thần, thật sự là cấp kim cương.

Cho dù biết trước ở đây sẽ xuất hiện khoang cấp kim cương, Diệp Thần vẫn kích động không kém.

Không ai biết rõ hơn so hắn, được ưu tiên vào trò chơi trước thời hạn, xem Bàn Cổ khai thiên, đại biểu cho cái gì. Đặc biệt là sử dụng khoang cấp kim cương, sẽ là người đầu tiên được chứng kiến Bàn Cổ khai sinh ra thế giới.

Diệp Thần nhìn vào khoang trò chơi, hít thở thật sâu để bình ổn tinh thần, rồi sau đó tiến đến.

Mở nắp, Diệp Thần nằm thẳng vào.

Trong nháy mắt khi Diệp Thần nằm xuống nắp khoang trò chơi tự động đóng. Ý thức của Diệp Thần ngay lập tức xuất hiện trong một mảnh đen nhánh. Không có thời gian, không có không gian, không có ngày, không có đêm, không có hương vị, không có âm thanh, không có bất cứ thứ cái gì cũng không có, chỉ trừ một sự hỗn loạn vô tận.

Nơi này là hỗn độn, là nơi ra đời của Bàn Cổ hỗn độn.

Ngay lúc này một tiếng động lớn đằng xa, “ răng rắc “ giống như tiếng vỏ trứng bị nứt.

Sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi, một người khổng lồ đứng lên, hơi thở của hắn cuồng dã, bá đạo!

Đây là Bàn Cổ, là hắn!, nhất định là hắn!

Diệp Thần cách Bàn Cổ rất xa, căn bản không thể nhìn thấy khuôn mặt, nhưng Diệp Thần chắc chắn người khổng lồ kia chính là Bàn Cổ, người đứng trong hỗn độn tự do phóng thích hơi thở của mình, là hắn.

Bàn Cổ đột nhiên cảm giác được hỗn độn thực áp lực, đột nhiên phát ra một tiếng rít gào

“ rống”

“ oanh rầm rầm “

Vô số đạo sấm sét màu đỏ nhắp nháy trong hỗn độn như thể muốn phá vỡ đi thế giới áp lực này.

Nguyên bản từ cái gì cũng không có, đột nhiên khói bốc lên bụi mù cuồn cuộn tạo thành từng làn sóng tiếp nhau.

Đây là Bàn Cổ gầm lên giận giữ.

Đột nhiên Bàn Cổ nâng tay phải lên, một cái rìu màu đen nháy mắt bay tới. Báu vật hỗn độn, rìu Bàn Cổ.

Cầm rìu Bàn Cổ giơ cao. Một phút, hai phút, ba phút sau.

“ uông “

Hét lớn một tiếng, rìu Bàn Cổ hung hăng bổ về phía hỗn độn.

“ ầm ầm ầm”

Hỗn độn vang lên tiếng sấm, cuồn cuộn mà đến khiến linh hồn Diệp Thần thiếu chút nữa tiêu tan.

Đúng lúc này một nhóm ánh sáng lại thêm một nhóm nữa xuất hiện trong. Đây do ai đó đã sử dụng khoang trò chơi hay thiết bị nào đó để tiến vào hồng hoang.

Diệp Thần không để ý chúng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Bàn Cổ không bỏ qua dù chỉ một mảnh vụn.

Lúc này một ánh sáng rực rỡ xuất hiện trong hỗn độn, dường như hỗn độn chuẩn bị chia làm hai nửa. Nhưng mà tự mau, vết rách mang theo ánh sáng lại hợp lại.

“ hừ”

Bàn Cổ lạnh lùng hừ một tiếng, một lần nữa huy động chí bảo hung hăng bổ qua vị trí cũ không chút lệch lạc.

“ oanh”

Vô số tia sét màu đỏ điên cuồng nhảy múa. Hỗn độn lại một lần nữa bị bổ ra một mảng lớn. Bàn Cổ lại nhíu mày, tiếp tục bổ ra một rìu. Hỗn độn bị bổ đôi ra, lúc này vô số tia sáng lại xuất hiện.

Mà Diệp Thần giờ phút này bỗng mơ màng muốn ngủ.

Không thể ngủ! tuyệt đối không thể ngủ! phải xem hết.

Diệp Thần giống như một người điên, ép buộc bản thân không được ngủ, tay phải gắt gao cấu mạnh vào cơ thể. Cho đến khi bản thân cảm thấy đau nhức, Diệp Thần từ trong mơ màng tỉnh hẳn.

Bàn Cổ nhìn hỗn độn bị bổ ra không khỏi cười. Nhưng mà hỗn độn vừa bị bổ ra nay lại tiếp tục tụ hội. Bàn Cổ tức giận trầm mặc một lát, chân bước ra đứng giữa hai nửa hỗn độn.

Đầu trụ thiên, chân trụ đất.

Thân hình Bàn Cổ không ngừng lớn lên ngày một to hơn.

Hỗn độn đã bị thân hình biến đại của Bàn Cổ chia tách.

Thời gian trôi đi, một nghìn năm, mười nghìn năm, một trăm nghìn năm.

Cơ thể của Bàn Cổ ngừng biến lớn.

Thế giới cuối cùng đã ổn định, Bàn Cổ nhìn thế giới hoang vắng, sau đó nhìn lên bầu trời, mỉm cười lạnh lùng rồi ngã xuống.

Bàn Cổ chết, thân hình lại hóa thành vạn vật.

Đây là Bàn Cổ khai thiên…

Diệp Thần kiên trì nhìn đến giây phút cuối cùng sau đó lâm vào ngủ say.

Cùng lúc đó, trên thế giới tất cả các vật được mở linh trí đều nghe thấy một câu

“ Hồng hoang chính thức mở ra, tất cả các sinh vật đã được đăng kí, đều có thể tham gia “

Hồng hoang mở ra, thứ đầu tiên đi vào không phải là con người mà là chim và các loài động vật.

Bởi vì con người là một tổ hợp phức tạp.

Địa cầu biến lớn, lại đột nhiên xuất hiện hồng hoang trò chơi, thêm một cái đồng hồ tinh vi có thể trực tiếp đăng nhập.

Qúa nhiều thay đổi, đánh mạnh vào tâm trí nhân loại, hầu hết mọi người đều không tiến vào trò chơi, trước tiên họ phải thảo luận xem hồng hoang trò chơi này là cái gì?

“ Mẹ nó, đầu tiên là thiên thạch, lại còn là một nơi cực lớn cây cỏ, giờ lại them hồng hoang trò chơi, rốt cuộc là thứ gì aaa? “

“ Tôi đã gọi 110... nhưng khôn..g không gọi được aa”

“ di động không có tín hiệu”

“ chẳng lẽ đây là tận thế? Nhưng tang thi đâu? Quái vật đâu? Sao cái gì cũng không có”

Mọi người thảo luận với nhau nhiều ngoài sức tưởng tượng.

Nhưng chẳng bao lâu sau liền có người thử bước vào hồng hoang trò chơi.

Lại không lâu sau, những người bước vào, từng người một đi ra lại đăng nhập vào với ánh mắt không thể tin nổi.

Sau khi thử lại lần nữa, cuối cùng họ đã phát hiện ra rằng trò chơi không có thực này lại giống như thật đến 100%.

Sau đó ngày càng có nhiều người đi về nhà hoặc đi đến khách sạn và lao vào trò chơi.

Cho dù tự phát hiện hay nghe nói hoặc thụ động biết được, cơ bản hơn 70% dân số đã lao vào hồng hoang.

Khách sạn năm sao.

Diệp Thần thật sự đang ngủ say, nhưng ý thức đã trực tiếp vào trò chơi ngay từ khi hồng hoang chính thức mở cửa.

Đăng nhập vào trò chơi, đó là tạo nhân vật và chọn nơi sinh.

Vị trí lựa chọn phải là nơi nhân loại có thể sinh hoạt.

Mà Diệp Thần lại không giống, hắn trong trò chơi cũng đang ở trạng thái ngủ say, nhưng vị trí lại ở trên... đỉnh núi.

Đỉnh núi cao trên vạn mét!

“ ầm”

“ oang oang”

Tiếng rít gào gầm rú vang vọng dãy núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.