Hồng Bài Thái Giám

Chương 44: Châm Cứu






Uống thêm mấy chén?! Lăng Giản vừa nghe lời này, trong lòng lập tức bật cười đến nở hoa, ngươi muốn uống thêm mấy chén đúng không? Vậy hôm nay tỷ liền thỏa mãn ngươi, cho ngươi uống thêm mấy chén "Nùng trà"(*) của Thượng Hoa cung mà tỷ đích thân pha chế cho ngươi.

Lăng Giản âm hiểm cười thầm một tiếng, mang đi cái chén không, bỏ thêm hỗn hợp thuốc bột vào bên trong, sau đó dùng sức khuấy đều, lúc này mới hài lòng đem "Nùng trà" đưa cho Hạo Lân, nói:
"Thế tử, mời dùng trà, một chén nhợt nhạt thường, hai chén tình ý nùng." (**)
[(*) Nùng: đậm, đặc, nồng.

(**) Theo mình câu này đúng nghĩa là: uống một mình sẽ thấy vô vị, hai người cùng uống tình cảm một chút thì mới thấy ngon =.= Nhưng Giản ca nói câu này thì ý là trêu chọc Hạo Lân, càng uống thêm một ly thì càng trúng độc:))]
"Ân, nô tài ngươi thật ra cũng biết ăn nói."
Hạo Lân ngẩng đầu khoe ra nụ cười nho nhã,từ trong tay áo lấy ra một thỏi vàng ném cho Lăng Giản, nói:
"Cái này xem như thưởng cho ngươi."
"Đa tạ thế tử, nô tài cảm tạ thế tử ban thưởng."
Lăng Giản đem vàng thu vào trong tay áo, không ngừng hướng Lam Thanh Hàn đá đá lông nheo, khom hạ thắt lưng thối lui về phía sau Lam Thanh Hàn, ở trong lòng lẩm nhẩm đếm thời gian thuốc bột phát huy dược hiệu.

"Sư muội, ngươi có biết sư phụ gần đây thu một vị đệ tử nhập môn?"
Hạo Lân lại đem "Nùng trà" uống một hơi cạn sạch, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ chén trà, ánh mắt nhìn Lam Thanh Hàn vẫn tràn đầy tình yêu như cũ.

"Việc này bổn cung thật ra chưa bao giờ nghe nói, sư huynh có biết là người phương nào?"
Lam Thanh Hàn nâng chung trà lên, nhấp nhẹ một ngụm trà nóng.

Sư phụncho tới bây giờ cũng chưa từng thu đệ tử nhập môn, như vậy vị đó ắt hẳn là rất có tố chất mới khiến cho sư phụ yêu thích.

"Nghe nói người này cũng không phải là con dân Lam Triều ta."
Hạo Lân suy nghĩ trong chốc lát, vừa định nói tiếp bỗng cảm thấy bụng một trận khô nóng, giống như có trăm ngàn vạn con kiến đang gặm cắn thân thể hắn, từng đợt cảm giác ngứa ngáy truyền đến, Hạo Lân mất tự nhiên giật giật thân mình.


"Sư...Sư muội..."
Nhìn dung nhan tuyệt mỹ không chút tì vết của Lam Thanh Hàn, Hạo Lân gian nan nuốt xuống nước miếng, hai tròng mắt vốn đang trong suốt giờ lại mang theo một chút dục vọng nguyên thuỷ.

"Sư huynh, ngươi không sao chứ?"
Lam Thanh Hàn hỏi, vươn tay túm túm ống tay áo Lăng Giản, tựa hồ đang hỏi nàng rốt cuộc đã thả thứ gì trong trà của Hạo Lân vậy.

"Sư muội...Ta..."
Hạo Lân chỉ cảm thấy trên người ngứa ngáy không chịu nổi, muốn gãi gãi chỗ ngứa phía sau lưng lại ngại mình đang ở Thượng Hoa cung.

Cảm giác khô nóng trong bụng dần dần lan tràn khắp toàn thân, "vòi nước" ngóc cao lên, Hạo Lân theo bản năng kẹp chặt hai chân, mất tự nhiên gãi gãi cánh tay của mình.

"Thế tử, ngài đây là làm sao vậy?"
Lăng Giản ra vẻ quan tâm hỏi:
"Có phải thân thể ngài không thoải mái hay không? Không bằng nô tài lại rót cho ngài thêm một ly trà đi?"
"Không cần...Không cần..."
Hạo Lân gắt gao kẹp chặt hai chân, từ trong kẽ răng nghẹn ra vài chữ, ý thức vẫn thanh tỉnh như cũ, cơ thể cũng không được tự chủ muốn đem dục vọng nguyên thủy nhất phát tiết ra ngoài.

"Ọt...ọt...ọt"
Bụng một trận kêu to, Hạo Lân đột nhiên khó chịu cau chặt mày che lại bụng mình.

"Sư huynh?"
"Thế tử?"
Lam Thanh Hàn cùng Lăng Giản đồng thời mở miệng hỏi.

"Sư muội...Ta...Ta có chuyện đi trước..."
Hạo Lân đột nhiên ôm bụng hai chân run rẩy đứng lên, bước từng bước nhỏ di chuyển tới cửa lớn của Thượng Hoa cung.

"Ọt...ọt"
Bụng lại không hợp thời kêu lên, cảm giác quặn đau khó có thể diễn tả bằng lời ở bụng dưới độf nhiên trào ra...Hạo Lân chỉ cảm thấy thân thể một trận sảng khoái, tuy rằng vẫn còn ngứa ngáy không chịu được, tuy rằng cảm giác khô nóng trong bụng càng ngày càng nặng.

"Thúi quá a~..."
Lăng Giản giả bộ bịt lỗ mũi, trên thực tế nàng chỉ là nghe thấy thanh âm bụng Hạo Lân kêu ọt ọt mà thôi.

"Thất lễ...Thất lễ..."
Hạo Lân xấu hổ hướng Lam Thanh Hàn cười cười, bước chân di chuyển so với lúc nãy còn nhỏ hơn.

Cắn răng, Hạo Lân lớn như vậy cũng chưa từng trải qua loại tra tấn như vậy, hắn không thể chịu đựng được gãi gãi trước người, không biết là do xấu hổ hay là do dược hiệu phát tác, sắc mặt Hạo Lân đỏ bừng, so với quả táo chín mọng mùa thu còn muốn đỏ hơn.

"Ha ha..."
Đợi cho Hạo Lân không được tự nhiên di chuyển ra khỏi Thượng Hoa cung xong, Lăng Giản ôm bụng ngồi trên ghế tròn cười to không ngừng, vừa cười vừa nói:
"Ta nói Thanh Hàn, ha ha...Ta...Ha ha...Ta thấy ta vẫn là đến Thượng Hoa cung làm việc đi...Ha ha...!Miễn cho ngày nào đó hắn lại đây...Ha ha...Ngươi...Ha ha...Ai kêu ngươi...!gây vạ như vậy..."
"Lăng...Giản..."
Lam Thanh Hàn chưa từng thấy Lăng Giản cười như điên thế này, đã hoàn toàn không còn hình tượng trước kia.

Tuy nói nàng làm nô tài vốn đã không có cái hình tượng gì, nhưng là lần này...Lam Thanh Hàn đi đến bên người nàng,vỗ nhẹ lưng nàng nói:
"Ngốc tử, ngươi rốt cuộc đã thả cái gì trong trà của sư huynh?"
"Còn có thể là cái gì a...Ha ha ha...Ai kêu hắn nói ta là cẩu nô tài...Ai kêu ánh mắt hắn nhìn ngươi làm cho người ta nổi da gà như vậy a..."

Lăng Giản bắt lấy bàn tay Lam Thanh Hàn đang vỗ lưng mình, nói:
"Ta bất quá là bỏ thêm chút hỗn hợp tình dược cùng thuốc xổ với thuốc ngứa mà thôi."
"Ngươi..."
Lam Thanh Hàn thật sự không thể tưởng tượng ba loại thuốc này trộn vào với nhau sẽ là cái kết quả gì, nhưng vừa rồi nhìn bộ dáng kia của Hạo Lân...Lam Thanh Hàn nắm thật chặt bàn tay bị Lăng Giản cầm.

Quả nhiên...Nữ nhân thâm độc...Mà Lăng Giản chẳng những là nữ nhân...Lại còn là một bách biến nữ nhân...!
Trải qua chuyện Hạo Lân lần này, Lăng Giản xem như đã xác định sẽ ở Thượng Hoa cung làm việc, nàng không chấp nhận được nữ nhân của mình bị nam nhân nào đó "quấy rầy".

Sáng sớm ngày hôm sau vừa ló dạng, Lam Thanh Hàn đã tới Khôn Ninh cung, còn Lăng Giản thì cầm theo dụng cụ châm cứu đi đến Nhiễm Lê cung, chuẩn bị châm cứu chữa bệnh cho An Phi.

"Các ngươi lui xuống hết đi...Nếu như bổn cung chưa có gì phân phó thì không cần vào đây."
Bên trong Nhiễm Lê cung, An Phi cố gắng xua tay để cho tất cả nô tài bên trong tẩm cung lui ra, chỉ để lại một mình Lăng Giản ở lại tẩm cung.

Tuy rằng tất cả mọi người rất kỳ quái vì sao Lăng Giản tới chủ tử lại bảo các nàng lui ra tránh mặt, nhưng dù sao chủ tử vẫn là chủ tử, cho dù các nàng có nghi hoặc, cũng không có lá gan đến hỏi.

"Ách...Cởi quần áo đi."
Đứng cả nửa ngày, Lăng Giản mới ấp a ấp úng rặn ra mấy chữ, đem dụng cụ châm cứu mở ra đặt ở bên giường.

"..."
An Phi trầm mặc nhìn chằm chằm y phục thái giám trên người Lăng Giản, do dự trong chốc lát, nói:
"Ngươi...Ngươi có thể hay không, cởi...nó...ra...Ngươi mặc nó...Bổn cung cảm thấy...Không được tự nhiên."
"Ách...Hảo."
Lăng Giản gật gật đầu, cởi ra y phục thái giám trên người, chỉ còn mặc buộc ngực màu đen bị rách một lỗ.

"Thế này là được rồi đi...Ngươi muốn tự mình cởi hay là ta giúp ngươi cởi?"
"..."
An Phi bị những lời này của Lăng Giản làm cho mặt một trận nóng lên, nàng cắn môi dưới nói: "Ngươi...xoay người sang chỗ khác."
"Nga."
Lăng Giản gật đầu, xoay người đứng ở nơi đó không nhìn nàng, nhỏ giọng than thở:
"Làm cái gì a, cũng đều là nữ nhân...Ngươi có ta cũng có, ngươi không có...Ách...!Hình như ta cũng không có..."
Lăng Giản đứng đưa lưng về phía An Phi đã lâu, trừ bỏ ngẫu nhiên nghe được vài tiếng hô hấp dồn dập thì không còn nghe thấy thanh âm nào khác.

Làm cái gì đây, cởi quần áo cũng chậm như vậy?! Lăng Giản cúi đầu nghịch nghịch ngón tay, cuối cùng gõ hai đầu ngón trỏ vào nhau, ngửa đầu hỏi:
"An Phi nương nương, cởi quần áo có cần chậm như vậy không a?"
"Bổn cung...xong rồi..."
"Tốt!".....Xoay người, Lăng Giản chỉ cảm thấy đầu óc "Ong" một cái nổ tung, trống rỗng một lúc, có loại cảm giác kỳ quái không ngừng ăn mòn thần kinh cảm giác của nàng.

Bán híp mắt, Lăng Giản mê ly nhìn cơ thể gần như hoàn mỹ hiện ra ở trước mắt mình.

Tóc An Phi cũng không có búi lên cao cao giống những phi tần khác, mà là như thác nước xõa xuống tới ngang hông.

Hai suối tóc đen thật dài buông ở trước ngực, mơ hồ lộ ra bộ ngực sữa căng tròn mượn mà, có thể là do thân hình mảnh mai, bụng An Phi bằng phẳng săn chắc mà không có một chút mỡ thừa, hai chân khép chặt với nhau, ẩn ẩn có thể nhìn thấy nơi rừng rậm xanh um tươi tốt giữa hai chân.

(editor: Ta nói...tác giả thật sự là một đại hôi lang =.=)
Sắc mặt An Phi tái nhợt lại pha lẫn một chút đỏ bừng, thấy Lăng Giản ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm ngực mình, lập tức lấy tay cánh tay che khuất trước ngực, tay kia thì chống xuống giường đỡ lấy thân thể.

Khuôn mặt tinh xảo không tì vết như mỹ ngọc tiên giới rơi xuống nhân gian, chân mày e thẹn khẽ chau lại, mơ hồ toát ra quyến rũ từ trong xương máu, đúng như một dòng nước trong vắt mềm mại không tiếng động.


"Khụ...Khụ khụ..."
Tiếng An Phi ho nhẹ kéo Lăng Giản từ trong suy nghĩ theo xa xôi trở về hiện tại.

Lăng Giản dùng sức lắc lắc đầu, ngồi vào bên giường muốn vươn tay đỡ An Phi nằm thẳng xuống giường, kết quả đầu ngón tay mới vừa va chạm vào hai vai An Phi lại như bị điện giật rụt trở về.

Ngón trỏ cùng ngón cái Lăng Giản không ngừng chà xát vào nhau, ho một tiếng, nói:
"Ngươi...Ngươi nằm ngửa xuống."
"Ân."
Thanh âm tế như văn nhuế, An Phi mất tự nhiên nằm ngửa xuống trên giường, hai tay lại thủy chung che ở trước ngực mình, cắn môi dưới đợi Lăng Giản giúp mình thi châm.

"Tay ngươi...Ai!"
Lăng Giản cầm lấy đôi ngọc thủ của An Phi, làm cho chúng nó thành thật đặt xuống hai bên hông nàng, nói:
"Có thể trong quá trình sẽ có cảm giác nóng rực, nhưng ngươi nhất định phải nhịn xuống, không được nhúc nhích biết không?"
"Bổn cung hiểu được"
"Ân, vậy là tốt rồi.

Ta bắt đầu đây..."
Lăng Giản nhẹ giọng nói, lấy ra ngân châm cẩn thận ghim vào hai bên ngực An Phi, hỏi:
"Cảm thấy có ổn không?"
"Tiếp tục đi..."
"Ân..."
Lăng Giản không hỏi thêm gì, tiếp tục lấy ra ngân châm ghim vào huyệt đạo cần thiết.

Một hồi lâu, bởi vì tập trung tinh thần cao độ, trán Lăng Giản rỉ ra chi chít mồ hôi hột, nàng cẩn thận chuyển động mỗi một cái ngân châm, sau khi chuyển động xong cây ngân châm cuối cùng, lúc này mới xoa xoa mồ hôi trên trán mình, nói:
"Một lát nữa có thể sẽ xuất hiện loại cảm giác...Ách...Ngươi phải nhịn xuống..."
"Bổn cung...hiểu được."
An Phi cả người không thể động đậy, chỉ có thể nhắm mắt lại im lặng chờ đợi cảm giác nóng rực theo như lời Lăng Giản nói.

Hai người bên trong tẩm cung đều bắt đầu trầm mặc, Lăng Giản ngồi ở bên giường cẩn thận chú ý sự biến hóa trên sắc mặt An Phi.

Không bao lâu, An Phi bắt đầu từ chau mày biến thành cả khuôn mặt nhăn nhó, ngay cả dung nhan vốn là tái nhợt cũng bắt đầu trào ra huyết sắc.

"Ngươi hiện tại cảm thấy thế nào?"
Bàn tay có chút lạnh lẽo của Lăng Giản đặt lên trán An Phi, làm cho An Phi đánh cái giật mình, thiếu chút nhịn không được nhúc nhích một cái.

"Không có việc gì...Bổn cung...nhẫn được."
An Phi khẽ cắn môi dưới, cảm giác nóng rực trong cơ thể từ bụng dưới dần dần lan tràn ra toàn thân, cái loại cảm giác này...Cái loại cảm giác này giống như là ăn trúng...loại tình dược bá đạo nào đó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.