Hôn

Chương 8




Đáng buồn là Cố Diễn Sinh không thích nhớ dai. Cô thường nói muốn làm một con cá vàng, bất luận việc gì cũng chỉ nhớ bảy giây, dù là chuyện đau khổ đến đâu cũng chỉ nhớ bảy giây ngắn ngủi, sau bảy giây lại chuyển sang một vòng đời mới. Mỗi lần cô nói vậy là sẽ có ai đó dội ngay một gáo nước lạnh xuống, dập tắt tất cả những mộng tưởng tốt đẹp của cô. Nhưng cô không quan tâm. Là người ai chẳng có những ước mơ không thành, muốn gì được đó thì chỉ có Thượng Đế, mà cô thì không muốn làm bạn với Thượng Đế sớm vậy.

Thời gian này công việc của Diệp Túc Bắc khá bận rộn, thường xuyên tiếp khách đến tối muộn mới về nhà. Sợ ảnh hưởng tới vợ, tắm rửa xong rón rén chui vào chăn, thế nhưng luồng gió nhẹ đó vẫn khiến Cố Diễn Sinh tỉnh giấc, Diệp Túc Bắc thấy cô tỉnh dậy, không còn phải rón rén nữa, anh liền ôm cô vào lòng.

Cô hỏi, “Về rồi à?”

Diệp Túc Bắc trả lời, “Ừm.”

Sau đó cả hai không nói thêm câu nào, bắt đầu chìm vào giấc ngủ say.

Điều duy nhất khiến Cố Diễn Sinh cảm thấy hơi lo lắng, đó là mỗi ngày cô thu dọn quần áo anh thay ra là lại ngửi thấy nhiều hương nước hoa khác nhau.

Cô chợt nhớ tới bài hát đang rất thịnh hành trên mạng hiện nay, và thầm nghĩ, nước hoa đúng là có độc.

Tối hôm đó Diệp Túc Bắc đang tắm thì tiếng chuông điện thoại di động của anh bỗng nhiên vang lên, Cố Diễn Sinh lấy ra nhìn một hồi nhưng không nghe máy, cô chỉ nhìn chằm chằm vào một chuỗi dài các con số đang nhảy múa trên màn hình di động. Diệp Túc Bắc đang trong nhà tắm nghe thấy liền với gọi vợ, “Nghe giúp anh đi, nói là anh đang tắm, tí gọi lại sau.”

Cố Diễn Sinh, “Ừ”, một tiếng, rồi nghe máy và nói như một con vẹt, “Anh ấy đang tắm, tí gọi lại sau.”

Phía bên kia đầu dây nghe thấy giọng của Cố Diễn Sinh, lập tức hỏi, “Cô là ai? Tại sao lại nghe điện thoại của Diệp đại quan vậy?”

Giọng nói the thé của người phụ nữ đó và cách gọi “Diệp đại quan” của cô ta khiến Cố Diễn Sinh không nhịn được cười.

Người ta gọi ông nội của Diệp Túc Bắc là “Diệp Soái”, gọi bố của anh ấy là “Diệp thiếu gia”, đến đời của anh, tất cả bạn bè đều gọi với cái tên rất nịnh bợ là “Tổng giám đốc Diệp”, nếu không thì là “Diệp đại quan”. Cố Diễn Sinh mỗi khi nghe thấy người khác gọi anh là “Diệp đại quan” là lại cười phá lên và nói, “Ai da, Tổng giám đốc Diệp của chúng ta, giờ là thời đại nào rồi mà vẫn còn có người gọi anh là Diệp đại quan vậy?”

Diệp Túc Bắc cứ để cô thản nhiên trêu chọc, anh thích nhìn điệu nháy mắt trông rất trẻ con của Cố Diễn Sinh.

Cố Diễn Sinh cười xong, hèm nhẹ một tiếng rồi hắng giọng và học theo bộ dạng của một viên chức hỏi lại, “Tôi vẫn chưa hỏi cô là ai, tại sao lại gọi cho Diệp đại quan?” Cô học nói theo cái giọng rất hống hách đó mà đến bản thân cô cũng thấy buồn nôn.

Không ngờ đầu dây bên kia lại tin là thật, giận dữ, “Đồ rẻ rách kia, cô có biết là anh ấy đã kết hôn có vợ rồi không? Đưa điện thoại cho Diệp Túc Bắc đi, tôi sẽ hỏi anh ấy cho ra nhẽ!”

Cố Diễn Sinh cười, người phụ nữ kia quả là rất thú vị, cô ta lại còn hỏi cô là có biết Diệp Túc Bắc đã có vợ rồi không. Cô cố gắng nhịn cười, “Diệp quan nói, anh ấy không yêu vợ, anh ấy chỉ yêu tôi thôi, ồ, đúng rồi, Diệp quan bây giờ đang tắm, đợi chúng tôi ‘bận’ xong sẽ gọi lại cho cô nhé. Thế nhé, tôi tắt máy đây.”

Cố Diễn Sinh nghiêng ngón tay như hoa ấn tắt điện thoại, ôm gối với vẻ mặt rất tinh nghịch, cười nghiêng ngả. Cô đột nhiên nhìn lên thì thấy Diệp Túc Bắc đang đứng bên giường, hai tay ôm ngực, đôi mắt dài tình tứ nhìn cô với nét mặt tươi cười đầy thách thức như một con thú dữ đang thách đấu với con mồi, khiến Cố Diễn Sinh sợ hãi la lên, “Nhìn gì mà nhìn! Anh vào từ khi nào vậy?”

“Từ khi em bắt đầu nói ‘Tôi còn chưa hỏi cô là ai’ kìa”, Diệp Túc Bắc vẫn tỏ ra thong dong nói.

Cố Diễn Sinh bắt đầu nóng mặt, nói vậy nghĩa là vừa rồi cô giả đóng vai một con hồ ly đã bị anh nhìn thấy hết sao?

“Thật đáng ghét, chẳng còn thú vị nữa.” Cố Diễn Sinh lẩm bẩm rồi quay người chui ngay vào chăn.

Diệp Túc Bắc cũng đã vào chăn, nhanh chóng chặn cô, dúi đầu lên ngực cô, “Vợ yêu, anh phát hiện em không chỉ là một người vợ hiền, mà còn rất có tiềm năng vào vai của tiểu tam[1] đó.”

[1] Ý chỉ người thứ ba phá hoại gia đình người khác.

Cố Diễn Sinh ấn đầu chồng và nói, “Xí, em là loại người đó sao?”

Diệp Túc Bắc cười tinh nghịch, cúi xuống hôn lên môi cô, “Tất nhiên là không, anh chỉ đùa thôi mà.” Vừa nói anh vừa kéo bộ đồ ngủ của cô lên. Cố Diễn Sinh nắm chặt lấy bộ đồ ngủ, gắng chống cự.

“Người phụ nữ đó là ai?”

Diệp Túc Bắc lắc đầu, và nhìn cô với ánh mắt vô tội, “Không biết.”

“Người ta có vẻ rất có tình ý với anh, vậy mà anh lại không biết sao?”

Diệp Túc Bắc ngẩng đầu lên, nhìn cô chằm chằm, “Em muốn anh biết sao?”

“Không muốn”, Cố Diễn Sinh trả lời cụt ngủn.

Diệp Túc Bắc nghe thấy vậy liền cười, và nhẹ nhàng hôn lên mũi, cổ rồi vuốt ve cô như một báu vật quý hiếm và mong manh. Đôi môi nóng bỏng của anh khiến cô rùng mình.

Con người của Diệp Túc Bắc thường ngày cái gì cũng lạnh nhạt, chỉ riêng lúc trên giường, anh lại trở nên thật dịu dàng, kiên nhẫn, khiến cô tim đập loạn, hai má đỏ ửng và không thể mở mắt.

Cô cảm nhận được ham muốn nóng bỏng của anh, hai tay cô đặt lên ngực anh, “Quản lý tốt lão nhị của anh đi, nó đã bắt đầu không thành thật rồi đấy.”

Diệp Túc Bắc lật người lên trên và nói với vẻ mặt rất nghiêm túc, “Làm sao không thành thật chứ? Bao nhiêu năm nay nó chỉ vào có một nơi thôi.”

Cố Diễn Sinh không ngờ anh lại trả lời một cách dứt khoát và rõ ràng đến vậy, hai má cô đỏ ửng.

Anh không thấy xấu hổ à? Đây là điểm khác biệt của anh với những người khác đấy.

Sáng tỉnh dậy, Cố Diễn Sinh kéo Diệp Túc Bắc và hỏi anh, khi đi tiếp khách có cô nào chủ động hiến thân cho anh chưa?

Diệp Túc Bắc thấy vợ cứ lải nhải bên tai không chịu buông tha, buộc phải nói, “Có”.

Cố Diễn Sinh mặc kệ, lại hỏi tiếp, “Sao họ lại phải làm vậy?”

Diệp Túc Bắc nghĩ một lúc rồi trả lời, “Có lẽ vì họ thấy anh đáng thương, lấy phải một cô hổ cái... Ai da, nói nhỏ, nói nhỏ.” Không để anh nói hết câu, Cố Diễn Sinh đã cắn cho anh một cái rất đau.

Cố Diễn Sinh không có thói quen hỏi về chuyện làm ăn của Diệp Túc Bắc, Kiều Tịch Nhan trước đây đã từng hỏi cô, “Cậu có biết anh ta có bao nhiêu tiền không?”

Cô lắc đầu với vẻ mặt ngơ ngác.

Kiều Tịch Nhan trách móc nhìn cô, “Cậu làm vợ kiểu gì vậy? Không có tí ý thức của một bà lớn gì hết, cậu phải nắm giữ hết kinh tế. Chẳng lẽ cậu không nghĩ có biết bao nhiêu người đang nhòm ngó túi tiền của anh ta sao? Không chịu cảnh giác, đến khi bị người khác cướp đi mới biết mặt.”

Cố Diễn Sinh bị câu nói đó của Kiều Tịch Nhan đánh thức, vì trước đây cô nghĩ sau khi kết hôn thì cô đã là người chiến thắng, không ngờ cuộc hôn nhân này lại là một cuộc chiến lâu dài, không có lấy một phút thư giãn.

Tối hôm đó về nhà cô hỏi Diệp Túc Bắc. Diệp Túc Bắc cũng không tỏ ra lẩn tránh câu hỏi của cô, xoa xoa cằm, “Cụ thể thế nào anh cũng không biết, ngày mai anh sẽ bảo thư ký tính rồi đưa em xem.”

Cố Diễn Sinh có chút thất vọng, cô nghĩ Diệp Túc Bắc kiếm cớ và tỏ ra thận trọng với cô, không ngờ ngày hôm sau Diệp Túc Bắc lại mang kết quả thư ký đã tính toán rất cụ thể về. Cố Diễn Sinh đếm những số không hiển thị trên giấy tờ, mắt tròn xoe, nói không nên lời, “Nhà tư bản, nhà tư bản xấu xa đang ở bên cạnh tôi đây, tôi lại không cảnh giác bị anh làm hư mất rồi.”

Diệp Túc Bắc gõ nhẹ vào đầu cô, “Nhà tư bản gì chứ, cái gì mà làm hư? Lúc em tiêu tiền cũng rất hào phóng còn gì, sao không thấy em nói mình cũng là nhà tư bản?”

Cố Diễn Sinh phản bác lại ngay, “Không hề, em mua đồ là nộp thuế cho nhà nước, đó là thể hiện lòng yêu nước!”

Diệp Túc Bắc dở khóc dở cười, anh không rỗi hơi để ngồi giải thích cho Cố Diễn Sinh nghe công ty của anh mỗi năm nộp bao nhiêu thuế cho nhà nước, vì anh hiểu rõ, dù anh có nói cũng vô ích, cho dù có nói thế nào thì Cố Diễn Sinh cũng sẽ tìm ra được lý do phản bác lại ngay.

Sau khi nghe điện thoại xong, Cố Diễn Sinh bắt đầu yêu cầu Diệp Túc Bắc về quyền nắm giữ kinh tế, Diệp Túc Bắc hoàn toàn không từ chối, đưa hết những tài liệu quan trọng của công ty cho cô, cả thẻ riêng, chứng khoán, cổ phiếu cũng đưa cô nắm giữ. Nhưng khi đã nắm được hết những thứ vật chất ngoài thân kia rồi, cô mới phát hiện Kiều Tịch Nhan đã sai.

Cả đời của Cố Diễn Sinh chỉ muốn có một thứ duy nhất của Diệp Túc Bắc, đó chính là trái tim anh.

Đến giữa tháng Sáu, Cố Diễn Sinh lại được nghỉ hè, công việc của một cô giáo có vẻ không quá nặng nhọc, được hưởng trọn những kỳ nghỉ giống như những đứa trẻ. Một kỳ nghỉ hè dài vừa mới bắt đầu cô đã không biết sẽ dành thời gian này cho việc gì.

Cô không ngờ Lộ Tùng Quang lại tìm đến tận nhà cô, và chọn đúng lúc Diệp Túc Bắc có ở nhà.

Cố Diễn Sinh mở cửa mời anh ta vào, cảm thấy như đang có một con dao bay đến phía sau lưng.

Hai người đàn ông đối đầu trong phòng khách, không khí có vẻ rất căng thẳng, lại thêm có ánh đèn tuýp, Cố Diễn Sinh cảm thấy như đây là cuộc gặp gỡ của hai nguyên thủ quốc gia.

Diệp Túc Bắc cười, nhưng Cố Diễn Sinh vẫn nhận thấy ánh mắt thù địch của anh. Nhưng nét mặt của Lộ Tùng Quang thì vẫn rất bình thường, và tự nhiên như vào nhà riêng của mình vậy, vào đến nhà anh liền ngồi ngay lên ghế sofa. Anh ngắm nhìn rất kỹ các đồ nội thất trong nhà rồi nhận xét, “Ông bạn xem ra mấy năm nay làm ăn không tồi.” Anh gọi Diệp Túc Bắc là “Ông bạn”, nhưng thái độ chẳng có chút tôn trọng nào.

Cố Diễn Sinh cảm nhận rõ bầu không khí đang bị bao phủ bởi khói thuốc súng, đến giờ cô vẫn chưa thể quên họ đã từng đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu.

Hôm đó là ngày thứ hai sau khi Diệp Túc Bắc cầu hôn với Cố Diễn Sinh, không biết Lộ Tùng Quang biết được tin này từ đâu, một mình đứng chặn ở bãi xe chờ Diệp Túc Bắc tan làm. Nhìn thấy Diệp Túc Bắc ra là anh cắm đầu cắm cổ xông lên đánh như một gã điên. Diệp Túc Bắc bị tấn công bất ngờ, không kịp phòng vệ, đến khi có thể đánh trả lại thì đã bị lãnh đủ mấy quả đấm, nhưng sau đó anh cũng bắt đầu chống trả. Đúng lúc đó thư ký của Diệp Túc Bắc cũng xuống lấy xe bắt gặp, cô liền gọi Cố Diễn Sinh tới cứu.

Cố Diễn Sinh hối hả chạy tới nơi thì thấy Diệp Túc Bắc đã máu chảy khắp người, cô đau xót, chạy ngay tới trước Diệp Túc Bắc chắn cho anh, kêu gào với Lộ Tùng Quang, “Lộ Tùng Quang, anh đừng có điên nữa! Chuyện của em tự em quyết định! Không cần anh phải bận tâm!”

Đó là lần cuối cùng Lộ Tùng Quang cười với Cố Diễn Sinh trước khi đi nước ngoài, mặt anh cũng thấm đẫm máu và mồ hôi, tóc lòa xòa trước trán, anh lau những vết máu đọng lại nơi khóe miệng, mỉm cười nhìn thẳng vào Cố Diễn Sinh, “Cố Diễn Sinh, anh ta không yêu em.”

Cố Diễn Sinh bỗng thấy lặng người, một luồng gió lạnh lướt nhẹ trên da cô. Cố Diễn Sinh nhắm mắt, trả lời, “Em biết.”

Sau khi Cố Diễn Sinh nói xong, Lộ Tùng Quang cười phá lên, anh không nói thêm câu nào, quay người đi, hình ảnh đó luôn in đậm trong trí nhớ của Cố Diễn Sinh, cả đời cô không bao giờ quên.

Cô thường nghĩ, trên thế giới này có một người đàn ông yêu cô như vậy, tại sao cô lại không yêu?

Sau này cô mới hiểu, tình yêu của cô chỉ dành cho một người. Cái được gọi là hạnh phúc chỉ thuộc về một số người, một số người hạnh phúc, số người còn lại sẽ phải đau khổ, đó là một sự trao đổi.

Và cô đã lấy tình yêu của Lộ Tùng Quang để đổi lấy được làm chính mình.

Cô là một người ích kỷ và cô biết điều đó. Nhưng cô không thể đi ngược với trái tim của mình, bởi thực sự là cô sẽ không thể yên ổn nếu sống một cuộc sống không có Diệp Túc Bắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.