Hôn Ý Lung Lay, Xin Ngài Tổng Giám Đốc Bớt Giận

Chương 35: Mẹ không biết tự trọng một chút sao




Tô Yểu hơi cúi đầu làm hình dáng cung kính, dùng giọng nói nhỏ nhẹ nói: "Lục tổng nói phải, lấy chồng theo chồng gả cho chó thì theo chó, cũng chỉ có thể như vậy."

"Tốt." Anh bình tĩnh nhìn cô một cái, nói, "Đầu năm nay có quá nhiều người phụ nữ có lòng dạ bất chính, phụ nữ có ý chí kiên định giống như Tô trợ lý không nhiều lắm."

Anh nói xong đi ngang qua bên cạnh cô.

Trần Nam Từ nghe hai câu nói liên tiếp như vậy, cũng không phải không hiểu, lặng lẽ liếc nhìn phản ứng của Tô Yểu.

Thấy sắc mặt của cô gái nhỏ không đổi, hoàn toàn không có phản ứng, ngược lại hỏi lại hắn: "Trần quản lý, Lục tổng làm khó dễ ngài vì tôi?"

"Không có, ngài ấy nói chuyện công việc với tôi, không quan hệ tới cô. Nhưng ngược lại là cô, về sau việc photo copy tư liệu, để cho người có kinh nghiệm của phòng thư ký đi làm, cô......" anh ta dừng một chút, tựa hồ đang tìm từ thích hợp để biểu đạt, cuối cùng đi lại bên cạnh cô, thấp giọng nói vào bên tai: "Chuyện phó tổng giám đốc Lục, về sau cô đừng dính líu vào, biết không?"

Tô Yểu ngẩng đầu, biểu thị đã biết.

Thương trường như chiến trường, nội bộ Đông Thịnh tranh quyền đoạt thế sóng ngầm cuồn cuộn, thế lực nghiêng ngả, hai cực phân hóa nghiêm trọng. Cô mơ hồ biết, hai anh em Lục Đông Đình và Lục Hàn Bạch bất hòa, dù sao người kế thừa của Lục gia chỉ có một.

Gia tộc nhà họ Lục khổng lồ, chuyện nhà giàu có ai có thể nói rõ? Mặt ngoài nhìn như sóng yên biển lặng, mỗi người quay lưng lại đều có hai mặt, tính tình mưu mẹo, không chừng có một ngày nào đó hồn Tô Yểu cũng bị kéo vào, sơ ý một chút là bị đưa ra làm vật hiến tế.

-------

Ngày hôm qua nhìn thấy Tô Khê, Tô Yểu nhớ ra lúc trước cô còn một mực tìm một thứ gì đó, có lẽ là rơi ở chỗ nào đó ở nhà họ Tô, cô muốn quay về xem lại.

Tan việc, Tô Yểu đứng ở bên ngoài công ty bắt một chiếc xe đi tới Tô gia, đúng giờ cao điểm tan làm, kẹt xe nghiêm trọng, lúc Tô Yểu tới Tô gia sắc trời đã tối.

Cô nhấn chuông cửa, gác cổng là người đi theo quản gia Khánh vừa thấy cô, lập tức mở cửa cho cô, Tô Yểu vào cửa, cũng sắp tới thời gian ăn cơm tối của nhà họ Tô, người một nhà hầu như đều ngồi ở phòng khách.

Tô Khê đang ngồi chơi vắt chân cứng nhắc ở trên ghế sa lon, Tô Hoài Sinh đọc báo, Tống Hiểu Du bận rọn gọt trái cây cho con gái.

Không khí ấm ấp dừng lại ở giây phút Tô Yểu đặt chân ở phòng khách.

Một nhà ba người đồng thời nhìn vị khách không mời mà đến ngoài cửa, sắc mặt khác nhau, trầm mặc lúng túng một hồi.

Liếc nhìn Tô Khê đang ngồi vắt chân ở trên ghế sa lon, Tô Yếu càng phát ra chán ghét cuộc sống ở nơi mà cô đã sống vài chục năm trước.

Tống Hiểu Du phản ứng đầu tiên, ở trước mặt Tống Hoài Sinh, coi như làm bộ làm tịnh vẻ mặt cũng phải ôn hòa hỏi cô một câu: "Yểu Yểu mới tới? Ăn cơm chưa, người làm đang dọn cơm, để dì nói vú nuôi chuẩn bị thêm đôi đũa."

"Cảm ơn, chẳng qua tôi đoán chừng nuốt không trôi." Tô Yểu mang theo túi, không khách khí chút nào, cũng không chào hỏi, trực tiếp đi về hướng nhà kho.

Tống Hiểu Du bị tức, nhất thời liền quay đầu oán hận liếc nhìn Tô Hoài Sinh.

Tô Yểu ngồi chú ý cả người cứng nhắc, nhìn khuôn mặt trở nên lạnh lẽo của mẹ mình, bị người đối xử lạnh nhạt nhục nhã, nếu thật rơi vào trên đầu mình.

Trong phòng khách, Tô Hoài Sinh nặng nề đặt chén nước xuống bàn trà, "Tô Yểu, con coi người ba này không tồn tại sao?"

Tô Yểu chạy tới bên ngoài nhà kho, nghe thấy vậy quay đầu, theo ý tứ của ông ta lên tiếng hô: "Ba ba, hài lòng? Con chỉ đến tìm đồ, các người tùy ý là tốt rồi."

Tống Hiểu Du ngồi quỳ ở trên thảm trải sàn, vỗ đầu gối Tô Hoài Sinh, giống như bị rất lớn oan ức, "Hoài Sinh, xem xem con gái tốt của anh!"

Tống Hiểu Du từ mười bảy tuổi đã theo Tô Hoài Sinh, bây giờ đã ngoài bốn mươi, nhưng được bảo dưỡng, dáng vẻ diện mạo đều giống như người phụ nữ trẻ tuổi, khoe ra cái đẹp đẽ làm nũng nhõng nhẽo để nhận được cưng chìu của đàn ông.

Tô Khê nhìn mẹ của mình, làm vợ cả nhiều năm như vậy cũng không thay đổi được tính cách của tiểm tam, đây là vấn đề cô ta vẫn không dám hỏi, chỉ có thể để nộ ra bên ngoài căm giận căn răng nói, "Mẹ không thể tự trọng một chút sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.