Hôn Trộm

Chương 11




Ánh sáng trong quán không tốt lắm, bức tường của quán sữa đậu nành cũ kỹ, trên tường trắng có màu loang lổ lưu lại, còn có mấy chiếc đèn tường tỏa ra ánh sáng.

Chiếc đèn nho nhỏ, cũ cũ, có loại cảm giác thời cổ điển. Sợi tóc trong bóng đèn dường như đã cháy hồi lâu, liếc mắt nhìn sang giống như thêu, độ sáng rất yếu.

Lục Ngộ An cụp mắt, nhìn mã QR, lại chuyển ánh mắt quay về khuôn mặt của Nguyễn Huỳnh.

Có thể là do dậy sớm nên cô không trang điểm, cho dù là trong hoàn cảnh mờ tối thì trông cũng trắng nõn sáng sủa, giống như hoa sen mới nở.

Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh.

Một hồi lâu, đôi mắt của Nguyễn Huỳnh có chút không chịu được mà chớp chớp: “Bác sĩ Lục.”

Cô nghiêng người về phía trước, tới gần Lục Ngộ An, đôi mắt to cách mặt bàn không rộng không hẹp nhìn anh trừng trừng, có chút hoang mang: “Anh không muốn à?”

“...”

Lục Ngộ An dời mắt đi, giọng nói trầm thấp: “Không có.”

Anh lấy điện thoại ra quét mã, kết bạn, động tác như nước chảy mây trôi.

Nguyễn Huỳnh nghe thấy tiếng rung mới thu điện thoại lại.

“Tối hôm qua tôi mới nhìn thấy tin nhắn của anh.” Không đợi Lục Ngộ An hỏi, Nguyễn Huỳnh đã trực tiếp nhắc đến nguyên nhân cô tới đây chờ anh, kết bạn Wechat với anh.

Bởi vì thường nhận được tin nhắn rác, dần dần, khi nhìn thấy thông báo tin nhắn đến, Nguyễn Huỳnh sẽ trực tiếp bỏ qua.

Cũng chính vì như vậy mà cô không nhìn thấy tin nhắn Lục Ngộ An gửi cho mình.

Tối hôm qua Trần Tịnh Dương nhắn Wechat hỏi cô có bận không, sau khi về đến nhà Nguyễn Huỳnh mới trả lời cậu.

Tin nhắn được gửi đi chưa tới nửa khắc, Trần Tịnh Dương đã nói cho Nguyễn Huỳnh biết, không phải là cậu tìm cô mà là Lục Ngộ An tìm cô.

Về phần tại sao tìm cô thì Lục Ngộ An không nói. Chỉ là bảo cậu gửi tin nhắn cho Nguyễn Huỳnh, chờ Nguyễn Huỳnh trả lời thì nói với anh một tiếng là được.

Nhìn thấy những lời Trần Tịnh Dương nói, Nguyễn Huỳnh có chút mờ mịt.

Cô vốn định gọi điện thoại thẳng cho Lục Ngộ An hỏi tình hình, lại được Trần Tịnh Dương nói cho biết là anh nhận được điện thoại nên quay về bệnh viện rồi.

Đến trước khi ngủ, Nguyễn Huỳnh như bị ma xui quỷ khiến nhấn mở tin nhắn thì mới nhìn thấy tin nhắn mà tối trước đó Lục Ngộ An gửi cho cô, hỏi cô có mùi hương yêu thích nào không.



Nói xong, Nguyễn Huỳnh nhìn về phía Lục Ngộ An: “Sao anh không gọi điện cho tôi?”

“Không có thời gian thích hợp.” Lục Ngộ An nói thẳng.

Mấy ngày trước khi ăn đồ nướng, Nguyễn Huỳnh đã vô tình nhắc tới, nói giờ làm việc của cô không giống với đa số người. Chương trình phát thanh vào buổi tối, khi không bận thì buổi trưa cô đến đài phát thanh là được. Bình thường cô bận vào buổi tối.

Ban ngày của ngày làm việc của Lục Ngộ An còn bận hơn tưởng tượng, đến tối mới tương đối rảnh.

Nguyễn Huỳnh sửng sốt, tính toán một chút: “Cũng phải.”

Cô nói: “Hai ngày nay tôi khá bận, cho dù anh gọi cho tôi, tôi cũng không chắc có thể nghe được.”

Lục Ngộ An ngước mắt: “Sau không bảo Trần Tịnh Dương gửi cho cô.”

Anh đang nói đến Wechat.

Nguyễn Huỳnh chớp mắt, cười vui vẻ: “Tự mình tới kết bạn thì sẽ có vẻ tôi có thành ý hơn.”

Về phần trước đó vì sao không chủ động đề cập kết bạn, Nguyễn Huỳnh nghĩ, việc cô cân nhắc và điều Lục Ngộ An nghĩ hẳn là không khác nhau lắm.

Mối quan hệ liên lạc trước đó của hai người, thậm chí là nội dung cốt lõi của cuộc nói chuyện chỉ có Kỳ Kỳ.

Nhưng bây giờ Nguyễn Huỳnh cảm thấy, cho dù không nói chuyện của Kỳ Kỳ thì bọn họ cũng có thể nói chuyện khác.

Quan hệ của bọn họ so với bác sĩ và nửa bệnh nhân trước đó thì hẳn là đã quen thuộc hơn một chút. Còn có thể được xưng là bạn bè hay không, cô định tối nay hỏi lại Lục Ngộ An, lấy giấy chứng nhận bạn bè.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, ánh mắt của Lục Ngộ An lóe lên ý cười: “Đến lúc mấy giờ?”

Nguyễn Huỳnh nhận lấy bữa sáng mà bà chủ đưa tới, nhấp một ngụm sữa đậu nành nóng hổi rồi mới nói: “Sớm hơn anh mười phút.”

-

Ăn sáng xong, mưa vẫn chưa tạnh, có thể nhìn thấy người che dù ở khắp nơi trên đường.

Hai người đi ra cửa quán, Lục Ngộ An nghiêng đầu: “Cô đậu xe ở đâu?”

Nguyễn Huỳnh: “Tôi đón xe tới.”

Thời gian quá sớm, cô ngủ không ngon lắm cho nên không lái xe.

Lục Ngộ An ngẩn ra, cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ: “Đi thôi.”

Nguyễn Huỳnh sửng sốt: “Đi đâu?”

Lục Ngộ An: “Đưa cô về nhà.”

“Hả?” Nguyễn Huỳnh mở sáng màn hình xem rồi vội vàng từ chối: “Không cần, anh sẽ không kịp đi làm, tôi bắt xe là được.”

Lục Ngộ An nhìn cô.

Nguyễn Huỳnh ngước mắt đối mặt với anh, ánh mắt kiên định: “Thật sự không cần.” Cô suy nghĩ một chút rồi mím môi, uyển chuyển nói: “Nếu như anh không yên tâm, vậy sau khi anh nhìn tôi lên xe rồi lại đến bệnh viện?”

Cô biết lý do Lục Ngộ An kiên trì muốn đưa mình về.

Giằng co hồi lâu, Lục Ngộ An thỏa hiệp: “Cô đi đến đầu đường, trong hẻm không dễ bắt xe.”

Nguyễn Huỳnh cười một cái, che dù cùng nhanh sóng vai bước đi.

Mưa rơi xuống mặt dù, phát ra tiếng vang thanh thúy. Hai người đi dưới dù, màn mưa giống như những sợi dây nhỏ bên ngoài, bao vây lấy bọn họ.

Vào hơn bảy giờ vẫn được xem như dễ bắt xe.

Hai người vừa đứng ở đầu đường chưa tới hai phút thì đã có xe dừng lại trước mặt bọn họ.

Lục Ngộ An đi trước Nguyễn Huỳnh một bước, kéo cửa xe ở chỗ ngồi phía sau ra rồi nhìn về phía cô.

Đôi mắt Nguyễn Huỳnh hơi lóe lên, cô khom lưng ngồi vào xe.

Cửa xe đóng lại, cô hạ cửa sổ xe xuống đối diện với ánh mắt của người ngoài xe: “Bác sĩ Lục.”

Lục Ngộ An cúi đầu.

Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một chút, giơ điện thoại trong tay lên: “Bây giờ có lẽ chúng ta được xem như là bạn bè nhỉ?”

Lục Ngộ An không nghĩ tới cô sẽ hỏi vấn đề như vậy, anh đang muốn trả lời thì Nguyễn Huỳnh vội nhắc nhở anh: “Không thể nói ra lời lập lờ nước đôi như kiểu tôi quyết định được.”

Cô lẩm bẩm: “Khó đoán lắm.”

“...”

Nghe vậy, Lục Ngộ An không nhịn được mà cười một cái rất khẽ. Khi anh người, khuôn mặt anh tuấn dịu dàng, đuôi mắt chếch lên, đôi mắt thâm thúy lại mềm mại, khiến Nguyễn Huỳnh không chịu không chế mà thất thần.

Lấy lại tinh thần, cô nghe thấy Lục Ngộ An nói: “Nguyễn Huỳnh, tối nay nhớ gửi mùi hương yêu thích cho tôi.”

Nguyễn Huỳnh hơi ngơ ngác rồi hiểu ra.

Bọn họ là bạn bè.

“Ồ.” Khóe môi của cô vểnh, mặt mày cong lên: “Vậy tạm biệt.”

Lục Ngộ An: “Về nhà nói.”

“Biết rồi.” Nguyễn Huỳnh quay đầu, báo địa chỉ với bác tài rồi rời đi.

Xe chạy đi, Lục Ngộ An liếc nhìn rồi ghi nhớ biển số xe. Cho đến khi đuôi xe biến mất khỏi điểm cuối của tầm mắt, anh mới quay về xe mình, đến bệnh viện làm việc.

-

Nguyễn Huỳnh về đến nhà thì nói với Lục Ngộ An một tiếng, lại nói cho anh biết mùi hương mình thích.

Sau khi anh trả lời nói được với cô, hai người không có liên lạc nữa.

Ngày thứ sáu, Nguyễn Huỳnh tan làm là dẫn theo Đàm Tuyết Nhi đi quán bar.

Trước đó cô đã hẹn với Tư Niệm, tối thứ sáu đến quán bar chúc mừng cô quay về vị trí công tác.

Đàm Tuyết Nhi và Tư Niệm đã gặp nhau rất nhiều lần, đúng lúc cuối tuần cô ấy cũng không có việc gì, sau khi hỏi ý kiến hai bên, Nguyễn Huỳnh bèn dẫn theo cô ấy đi cùng.

Quán bar do Tư Niệm chọn, vị trí vô cùng đặc biệt, ở một nơi sâu trong con hẻm nhỏ trông rất có sức sống, rất rậm rạp xanh tươi. Người đi đến đầu hẻm hoàn toàn không tưởng tượng ra được bên trong đó sẽ có một quán bar.

Nguyễn Huỳnh đậu xe xong, lúc tìm quán đã tìm rất lâu, cuối cùng vẫn là Đàm Tuyết Nhi xem chỉ đường mà tìm được.

Ở cửa quán bar có một mảnh đất trống, có mấy chiếc xe sang trọng.

Quán bar là một tòa nhà ba tầng đứng một mình, gạch xanh ngói xanh, phong cách cổ xưa. Hai bên bức tường ở cửa treo hai chiếc đèn lồng hình cá vàng, cổ điển lại đặc biệt.

“Chị Huỳnh Huỳnh.” Đàm Tuyết Nhi lần đầu tiên nhìn thấy thiết kế quán bar kiểu này, kinh ngạc không thôi: “Quán bar này đặc biệt quá.”

Nguyễn Huỳnh cũng là lần đầu tiên tới: “Chúng ta vào xem sao.”

Hai người đi vào trong.

Khác với các quán bar với tiếng ồn không ngừng mà trước đó Nguyễn Huỳnh từng đi, quán bar Tư Niệm chọn lần này cực kỳ có thường thức.

Bên cạnh cửa vào là chỗ cho ca sĩ của quán, phía sau đó dán mấy bức tranh, có chút giống áp phích.

Vào bên trong nữa là quầy bar, bàn rượu. Phía sau quầy bar là rượu được xếp ngay ngắn, đa dạng chủng loại. Tới gần mặt bàn còn có một loạt ly rượu treo ngược, dưới ánh đèn mờ, trên tường có cái bóng hư ảo của chúng.

Cái bóng đó giống như ca khúc mà các ca sĩ hát, trông có chút mập mờ.

Nguyễn Huỳnh nhìn quanh một vòng mới nhìn thấy Tư Niệm.

“Ở đây.” Tư Niệm giơ tay với hai người Nguyễn Huỳnh: “Sao đến muộn vậy?”

Nguyễn Huỳnh: “Chỗ này khó tìm quá.”

Đàm Tuyết Nhi phụ họa, tò mò hỏi: “Chị Niệm Niệm, vừa rồi em tới phát hiện ra ở đây rất giống khu nhà kiểu xưa, mở quán bar ở đây sẽ không bị hàng xóm khiếu nại sao?”

Tư Niệm bật cười: “Cái này thì em không biết nhỉ.”

Đàm Tuyết Nhi: “Gì cơ?”

Tư Niệm nói cho hai người biết: “Hai con hẻm này đều là của ông chủ quán bar, chuyện này khiếu nại này sẽ không xảy ra.”

Đàm Tuyết Nhi: “...”

Nguyễn Huỳnh nhướng mày, liếc nhìn Tư Niệm: “Bạn cậu mở à?”

Tư Niệm lắc đầu: “Lâm Cảnh nói với tớ.”

Lâm Cảnh là bạn thân của Tư Niệm, nổi tiếng là công tử bột. Nguyễn Huỳnh và anh ấy đã gặp nhau mấy lần nhưng không quen thân lắm.

Nguyễn Huỳnh gật đầu, biểu thị đã hiểu.

“Uống gì?” Tư Niệm đưa menu rượu cho hai người.

Nguyễn Huỳnh nhìn một vòng, đang chuẩn bị gọi thì chợt nhớ tới: “Tớ hỏi trước đã.”

Tư Niệm và Đàm Tuyết Nhi ăn ý nhìn cô: “Hỏi gì?”

Nguyễn Huỳnh: “Tớ phẫu thuật chưa tới một tháng, tớ phải hỏi xem tớ có thể uống rượu hay không.”

Tư Niệm nghẹn lời, tính toán rồi nói: “Nửa tháng chắc cũng được rồi nhỉ?”

“Không biết.” Nguyễn Huỳnh thật sự chưa tìm hiểu cụ thể.

Trong lúc nói chuyện, cô nhấn vào ảnh đại diện Wechat của Lục Ngộ An, gửi tin nhắn cho anh: “Bác sĩ Lục, tôi có một vấn đề rất nghiêm túc muốn hỏi anh.”

Vốn dĩ Nguyễn Huỳnh cho rằng Lục Ngộ An không thể trả lời tin nhắn nhanh như vậy được.

Điều cô không nghĩ tới chính là, mình vừa gửi tin nhắn chưa tới nửa phút thì Lục Ngộ An đã trả lời cô: “Vấn đề gì.”

Nguyễn Huỳnh: “Hải sản thì phải một tháng sau mới có thể ăn, vậy rượu thì sao, tôi có thể uống không?”

Lục Ngộ An: “Có thể không uống thì không uống, thực sự muốn uống thì cũng có thể uống một chút.”

Rượu là đồ kích thích, sau khi Nguyễn Huỳnh phẫu thuật thì còn mấy ngày nữa là một tháng rồi, cô muốn uống thì đương nhiên có thể uống. Nhưng Lục Ngộ An không khuyến khích.

Nguyễn Huỳnh: “Được, vậy tôi nhịn thêm một chút.”

Lục Ngộ An: “Sao đột nhiên lại muốn uống rượu?”

Nguyễn Huỳnh không nghĩ nhiều mà nói cho anh biết: “Cũng không phải là đột nhiên, chỉ là ở quán bar với bạn bè, cảm thấy không uống rượu thì hơi kỳ.”

Nhìn tin nhắn này của Nguyễn Huỳnh, Lục Ngộ An nhìn thời gian.

Đang chuẩn bị trả lời thì Lục Ngộ An nhận được cuộc gọi video của Trần Tịnh Dương.

Lục Ngộ An tắt máy.

Trần Tịnh Dương lập tức gửi tin nhắn cho anh: “Anh, anh không bắt máy sẽ hối hận đấy.”

Lục Ngộ An còn chưa trả lời thì Trần Tịnh Dương đã gọi lại.

Lúc này Lục Ngộ An bắt máy.

Anh ngước mắt, vừa muốn mở miệng thì lại chú ý tới người xuất hiện trong màn hình.

Dưới bầu không khí và ánh đèn mờ nhạt, bóng người lay động, Nguyễn Huỳnh lười biếng dựa vào ghế, nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh.

Ống kính rung rung, hơi xa.

Cô mặc chiếc áo len cổ tròn, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, trông nhẹ nhàng lại lạnh lùng.

Đột nhiên ống kính thay đổi, nhắm vào mặt Trần Tịnh Dương.

“Sao anh trai.” Trần Tịnh Dương đắc ý nhướng mày với anh: “Em bảo anh nghe máy không phải chuyện xấu đúng không?”

Lục Ngộ An lạnh nhạt nhìn cậu: “Em ở quán bar nào?”

“Em ở quán bar của anh Đình Quân.” Cậu nghi ngờ: “Vừa rồi anh không nhìn ra à?”

Người Trần Tịnh Dương nói đến tên đầy đủ là Úc Đình Quân, bạn của Lục Ngộ An.

Khi quán bar này khai trương, Lục Ngộ An còn chưa từng tới, sau này bận rộn công việc nên không qua đây nữa.

“Không nhìn kỹ.” Lục Ngộ An cảnh cáo cậu: “Uống ít rượu một chút.”

Trần Tịnh Dương: “...”

Cậu không cam lòng khẽ hừ: “Biết rồi.”

Dứt lời, cậu thấy dáng vẻ vững chãi của Lục Ngộ An thì rất hoang mang: “Anh, anh không đến đây chơi à?”

Lục Ngộ An cúi đầu liếc cậu một cái, ừm một tiếng, biểu cảm nhạt nhẽo.

Trần Tịnh Dương: “...”

Cậu nghẹn họng, đang muốn nói anh hai câu, Lục Ngộ An cân nhắc chốc lát rồi gọi cậu: “Trông coi cô ấy một chút.”

Cô ấy là ai thì hai người biết rõ trong lòng.

Trần Tịnh Dương: “Biết rồi.”

Lục Ngộ An tắt máy.

Một lát sau, Wechat của Nguyễn Huỳnh nhận được hồi âm của Lục Ngộ An: “Phải nghe lời dặn của bác sĩ.”



Tác giả có lời muốn nói:

Trần Tịnh Dương: Hôm nay tôi là một cái cầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.