Hôn Trộm Ánh Trăng - Tiểu Chu Dao Dao

Chương 72




Vì thế cô lại hô một tiếng: "Tưởng Kiêu?"

Vẫn không có ai trả lời.

Lúc này trong lòng cô có chút không vui, là không có người ở nhà, hay là cố ý không để ý tới cô?

Trong đại sảnh, nhìn thấy trên bàn bày một bó hoa hồng màu tím nhạt, lông mày lá liễu nhăn lại thoáng giãn ra một chút.

Cô khom lưng ôm lấy bó hồng tinh xảo lãng mạn kia, lại cầm lấy tấm thiệp mạ vàng phía trên ——

"Etothebedroom"

Tạ Thanh Di: "..."

Đáy lòng có mấy dấu chấm hỏi, đồng thời hiện lên một câu: "Tên đàn ông kia, anh đây là đang muốn chơi trò mèo vờn chuột sao?"

Vậy mà lại mời cô vào phòng ngủ...

À, không phải là những điều cô nghĩ sao?

Mặc dù biết không nên, phải rụt rè nhưng khóe miệng cô vẫn không tự giác cong lên.

Cô ôm bó hoa, hít một vài hơi thật sâu trước khi đi đến phòng ngủ.

Đừng nhìn lúc cô và Tần Cửu nói chuyện bạo dạn, thật sự đến giờ phút này, cô không kiềm chế được căng thẳng.

Hơn nữa nghĩ đến chuyện xảy ra trong chốc lát ——

"A a Tạ Thanh Di, mày có tiền đồ lên chút đi, đừng sợ! Đấy là bạn trai của mày, cũng không phải là vụng trộm, mày lo lắng cái quái gì!"

Tiếng nói trong đầu đang kêu gào, lại qua ba giây, Tạ Thanh Di mới lấy hết dũng khí, giơ tay gõ cửa hai tiếng.

"Cốc..." 

“Anh ơi, anh có ở trong đó không?" Đồ vô dụng, giọng nói sao lại run!

Cô nhắm mắt ảo não, cách cửa phòng truyền đến giọng nói trong vắt của người đàn ông: "Ừ, vào đi."

Tạ Thanh Di: "..."

Thanh âm của anh nghe thanh thanh lạnh lùng, ngược lại khiến suy nghĩ hỗn loạn của cô bình tĩnh vài phần.

Mím môi, cô ra vẻ bình tĩnh đẩy cửa ra.

Phòng ngủ chính rất lớn, giờ phút này chỉ mở một ngọn đèn tường yếu ớt, ánh đèn mờ ảo trông rất ma mị.

Tạ Thanh Di nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình, tầm mắt rơi xuống bên giường, không khỏi dừng lại.

Chỉ thấy một thân ảnh cao lớn quấn chăn quay lưng về phía cô, không nhúc nhích.

Tạ Thanh Di: "...?"

Sao lại quấn chăn, còn chưa xảy ra chuyện gì mà?

Hơn nữa tư thế cứng ngắc bất động này, anh bị bắt cóc?

Đủ loại nghi hoặc nổi lên trong lòng, làm bớt đi vài phần kiều diễm, Tạ Thanh Di đi lên phía trước: "Anh ơi, anh đây là... Mẹ kiếp!"

Khi nhìn thấy chính diện khuôn mặt người đàn ông, mắt Tạ Thanh Di trừng trừng.

Nhớ kỹ trong đầu là vô số chuyện tào lao hiện lên.

Cô xem như hiểu vì sao Tưởng Kiêu lại khoác chăn ——

Dưới ánh đèn mờ ảo, người đàn ông anh tuấn mặc trang phục hầu gái đen trắng, đó có lẽ là size lớn nhất mà anh có thể mua được nhưng thân hình anh cao lớn, trang phục hầu gái lớn hơn nữa mặc trên người anh cũng có vẻ hơi chật.

Đổi lại là người đàn ông khác mặc, có lẽ cảm thấy quái dị biến thái.

Nhưng Tưởng Kiêu vốn tuấn mỹ, khi tóc xõa tóc tự nhiên, lại có một loại vẻ đẹp u buồn thoát tục, âm mà không nhu, yếu ớt ôn nhuận.

Càng đừng nói giờ phút này làn da trắng lạnh của anh ửng đỏ nhẹ, vừa dồn dập vừa xấu hổ, rũ mắt xuống, lông mi thật dài phủ bóng nhỏ trên mí mắt.

Tạ Thanh Di chỉ cảm thấy máu trong người đều bốc cháy, không ngừng chạy lên não, rất cao.

Cái này... Cũng quá đẹp.

Quả thực rất dễ thấy cô muốn một giây nhào ngay xuống anh.

Thấy cô ngoại trừ một câu"Mẹ kiếp" không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Đôi môi mỏng của Tưởng Kiêu khẽ mím, vẫn ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy cô gái trước mắt nhìn chằm chằm hắn, cả người như mất hồn.

Tưởng Kiêu: "..."

Im lặng ba giây, anh ho nhẹ: "Em... muốn mở quà không?"

Giọng nói khàn khàn chui vào lỗ tai Tạ Thanh Di, cũng đi vào trong lòng cô.

Hươu con giống như tiêm máu gà, mở quà, phải mở quà!

Cô nhìn dải ruy băng được buộc giữa cổ người đàn ông, hai mắt sáng lên.

Món quà giao thừa mà anh nói chính là tặng bản thân cho cô sao?

Máu của LSP đang sôi trào, Tạ Thanh Di cảm thấy XP kỳ quái của mình hình như bị kích phát.

Cô không thể chịu đựng được nuốt nước bọt.

Tưởng Kiêu: "......"

Tạ Thanh Di: "..."

Mẹ kiếp nhưng thật sự nhịn không được!

Gương mặt trắng nhẵn cũng không khỏi nóng lên, cô đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Bây giờ... Bây giờ tháo nó ra à?"

Tưởng Kiêu: "Ừm."

Anh không thoải mái khi mặc bộ quần áo này.

Nếu không phải cô vẫn luôn lẩm bẩm, hơn nữa anh đã đáp ứng với cô, anh tuyệt đối sẽ không mặc cái này.

Tạ Thanh Di thấy anh trả lời dứt khoát như vậy, còn tưởng rằng anh thông suốt, cuối cùng cũng không bảo thủ.

Trong lòng đồng thời nhảy nhót, cô siết chặt ngón tay, lấy dũng khí tiến lên phía trước.

Có lẽ là quá kích động, bước chân đều có chút bất ổn, giẫm lên thảm lông tơ không hiểu sao vấp ngã một cái, cả người cô trực tiếp nhào về phía Tưởng Kiêu.

Lúc này thật sự ngã nhào xuống.

Nữ trên nam dưới, đồng tử màu đen đối diện với đôi mắt màu xanh lục.

Tạ Thanh Di: "......"

Tưởng Kiêu: "..."

Trầm mặc nhìn nhau ba giây, Tạ Thanh Di cảm thấy bàn tay vịn trên thắt lưng thắt chặt một chút.

Có phải cô đè bẹp anh không?

Đầu óc cô hỗn độn nghĩ nhưng nhìn anh từ góc độ này, thật sự… trông rất đẹp.

Giống như bị đôi mắt xanh lục kia mê hoặc, cô chậm rãi nhắm mắt lại, cúi đầu.

Cổ họng Tưởng Kiêu khẽ nhấp nhô.

Bàn tay vốn định đẩy ra chuyển sang nắm chặt, cánh môi mềm mại ấm áp kia phủ lên, mang theo hương hoa thanh nhã thanh ngọt.

Dưới ánh đèn mờ ảo, hơi thở quấn quanh, trời đất quay cuồng.

Hô hấp tự nhiên lần thứ hai dùng miệng mũi, đã thay đổi vị trí, Tạ Thanh Di ôm cổ người đàn ông, nằm ở trên giường ngửa mặt nhìn anh.

Mái tóc trước trán người đàn ông hơi lộn xộn, đôi mắt đen láy nhàn nhạt ấm áp, từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm cô.

Cái nơ màu hồng ở giữa cổ hơi lộn xộn, yết hầu che mất một nửa.

Tạ Thanh Di bỗng nhiên hiểu được thế nào là người đàn ông gợi cảm.

Ngón tay duỗi về phía anh, đầu ngón tay nhỏ ôm lấy một góc nơ, cô cười ong cong khóe mắt: "Đây là món quà giao thừa mà anh tặng em à?"

Tưởng Kiêu rũ mắt xuống, đảo qua mái tóc rối bời của cô, khàn giọng ừ một tiếng.

Dừng lại một chút, lại hỏi: "Thích không?" 

Đáy mắt Tạ Thanh Di ý cười càng sâu: "Trước mắt, ok. Chấm điểm cụ thể, chờ em tháo xong quà rồi nói sau."

Ngón tay cô ấy dùng sức, chiếc nơ kia liền buông ra.

Cô nhìn chằm chằm vào cổ họng người đàn ông, đôi mắt đen khẽ nhúc nhích, chợt ngẩng người lên, hôn lên.

Thân hình Tưởng Kiêu đột nhiên cứng đờ.

Ngón tay thon dài siết chặt, anh kiềm chế.

Đã đến lúc anh nên nói với cô rằng trang phục hầu gái là tất cả những gì có trong món quà này

Nhưng sự nhiệt tình của cô khiến lý trí của anh sụp đổ từng chút một, hơi thở nhẹ nhàng của cô gái lướt qua hàm, đôi môi mỏng, tai của anh, giống như một tiếng còi trên biển, giống như con rắn nhỏ trong vườn địa đàng.

Anh sẵn sàng đắm mình trong đó.

Lòng bàn tay rộng lớn giữ chặt sau gáy cô, người đàn ông phản khách làm chủ, dùng sức hôn lên môi cô.

Dải ruy băng màu hồng dài rơi trên thảm cashmere đắt tiền và nhanh chóng bị che khuất bởi những thứ khác.

Ngọn đèn tường cuối cùng cũng bị tắt, trong phòng chìm vào bóng tối.

Không biết qua bao lâu, tiếng sột soạt dừng lại, giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên trong không khí nóng bỏng: "Không được..."

Nội dung lễ vật vượt quá ý tưởng của anh, có vài thứ anh còn chưa kịp chuẩn bị.

Trong bóng tối, giọng nói của cô gái xấu hổ và yếu đuối: "Em có." 

“...?"

“Trong cái túi ở trong phòng khách."

Nói ra lời này cô cũng rất ngượng ngùng, cả người như đà điểu chôn trong lồ.ng ngực người đàn ông, nhỏ giọng nói: "Không được hỏi nữa!"

Giọng nói hung dữ, giống như một con mèo có thể cắn người bất cứ lúc nào.

Tưởng Kiêu cũng không hỏi, chỉ chống lên trán cô, cúi đầu hỏi: "Nguyệt Lượng, em thật sự... chắc chắn không?"

Tạ Thanh Di cảm thấy người này thật sự là thẳng nam.

Trong túi cô đều chuẩn bị thứ đó, chuyện này còn chưa đủ xác định sao?

Lời này cô không trả lời được, dứt khoát trèo lên vai anh, há miệng cắn một cái.

Lần này không nhẹ không nặng nhưng có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác gai của răng cắn vào da.

Cô cắn anh mơ hồ r.ên rỉ: "Vậy thì em không cần anh nữa." 

"Không được."

Tưởng Kiêu ôm chặt cô, sống mũi cao thẳng vùi sâu vào cổ cô: "Em phải có trách nhiệm với anh, không thể không cần anh."

Tạ Thanh Di bị anh ôm như vậy, trong lòng lại trở nên mềm nhũn.

Đang rối rắm có muốn nói một câu mềm mại an ủi anh hay không, người đàn ông nắm lấy chăn bên giường vây quanh cô, ra khỏi phòng ngủ.

Tạ Thanh Di ngẩn ra, sau đó hai má nóng bỏng như thiêu đốt, kéo chăn cả người đều vùi vào, trái tim trong lồ.ng ngực có thể nhảy ra bất cứ lúc nào.

Chúa ơi, cô rất lo lắng.

Nhưng tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần thì khẩn trương kia càng tăng lên đỉnh điểm.

Chăn bị xốc lên, mang vào một ít lạnh lẽo từ bên ngoài nhưng rất nhanh lại bị nhiệt độ cơ thể người đàn ông sưởi ấm, thậm chí có chút nóng.

Trên trán cô thấm ra một lớp mồ hôi dày đặc.

"Ngoan."

Anh từ phía sau ôm lấy cô, bàn tay xoay qua khuôn mặt của cô, đôi môi mỏng nóng bỏng rơi vào đôi lông mày đang nhíu chặt của cô, khàn giọng trấn an: "Nguyệt Lượng, anh yêu em." 

Khi đèn tường lại sáng lên, Tạ Thanh Di buồn ngủ rúc vào trong ngực Tưởng Kiêu, vành tai khẽ nhúc nhích: "Hình như tuyết rơi?"

Cô nghe thấy âm thanh xào xạc bên ngoài cửa sổ, giống như một hạt tuyết đập vào cửa sổ.

"Ừ, tuyết rơi."

Tưởng Kiêu hôn tóc cô, kéo chiếc áo lông mỏng manh che đi bờ vai mảnh khảnh của cô lộ ra bên ngoài: "Muốn ngủ không?"

Giọng nói hơi khàn khàn lộ ra vẻ thỏa mãn, Tạ Thanh Di ngay cả mặt cũng trốn vào trong chăn một chút, căn bản không dám nhìn anh, chỉ cất nhỏ giọng nói: "Đã sớm mệt mỏi rồi."

Cô nào biết sẽ qua lâu như vậy.

Đột nhiên cũng có chút may mắn, cũng may trong túi cô chỉ chuẩn bị có một hộp, bằng không đêm nay cô cũng đừng hòng ngủ.

"Nếu mệt mỏi, bây giờ nhắm mắt lại, còn lại giao cho anh xử lý."

“...... À.” Tạ Thanh Húc hiểu được ý tứ của anh, làm khó dễ: "Không tốt lắm."

"Lúc đầu không phải còn rất cứng miệng sao?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lộ ra vài phần ý cười.

"...”

Cô cứng miệng đó thì sao?

"Em mặc kệ, anh đi trước." Cô nắm tay thành quyền đẩy anh một cái, cơ ngực của người đàn ông trong trạng thái thả lỏng mềm mại, cô kiềm chế không được bóp hai cái miễn cho lại tự rước lấy họa, thấp giọng lẩm bẩm: "Tí nữa em sẽ vào."

Cô không muốn, Tưởng Kiêu cũng không ép buộc cô.

Chờ anh tắm rửa xong trở về, trên giường phòng ngủ sớm đã không còn người.

Trái tim không khỏi đập mạnh, cho rằng cô hối hận, nên đã bỏ chạy.

Đi ra ngoài phòng ngủ, nghe được động tĩnh trong phòng tắm của phòng dành cho khách, cảm giác hoảng loạn trong trái tim chậm rãi rút đi, hàng lông mày rậm nhíu chặt cũng giãn ra.

Một lần nữa quay trở lại phòng ngủ, không khí ấm áp còn tràn ngập hương vị của Thanh Di, ga trải giường hôm nay mới thay đã trở nên lộn xộn.

Từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ chăn ga trải giường mới, động tác Tưởng Kiêu lưu loát thay ga.

Sau khi thu dọn sạch sẽ, anh đi tới bên cửa sổ, những hạt tuyết nhỏ tí tách đã hóa thành tuyết lông ngỗng, lần lượt tung bay từ bầu trời đen kịt rơi xuống.

Không biết đứng bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng động.

Tưởng Kiêu tắt đèn, đi trở lại giường nằm xuống.

Trong bóng tối, anh nghe thấy động tĩnh rón rén s.ờ soạng của cô, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Đợi cô nằm xuống bên giường, anh xoay người, ôm cô vào lòng.

Bỗng dưng đụng vào lồng ngực ấm áp dễ chịu kia, Tạ Thanh Di giống như là con thỏ bị dọa giật nảy mình, thân thể cứng đờ: "Anh... Anh vẫn chưa ngủ à?"

“Chờ em.” Anh nói.

"Chờ em làm gì." 

Tạ Thanh Di kinh ngạc, sau đó nghĩ đến những dấu vết khi vừa rồi soi gương, trên mặt lại nóng bừng.

Ngày thường nhìn bình thường, vô dục vô cầu, thật sự tất cả chỉ là giả vờ.

“Chờ nói lời chúc mừng năm mới đầu tiên với em.”

Tưởng Kiêu ôm cô, cúi đầu hôn lên má cô, giọng điệu ôn nhu mà trịnh trọng: "Bé con, năm mới vui vẻ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.