Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 548: Cuộc chiến Xích Bích (4)




Rốt cuộc chiến thuyền hai bên đã đụng vào nhau. Một tên tiểu giáo Đông Ngô nhảy lên chiến thuyền Tây Lương trước nhất. Thanh khảm đao trong tay hắn thuận thế quét ngang, binh lính Tây lương gào lên một tiếng ứ nghẹn, rốt cuộc hồn phách đã quay về quê cũ. Chỉ trong chốc lát mấy tên lính thuỷ quân Đông Ngô cũng đánh giết tới sau lưng Chu Thái. Hơn trăm binh lính Tây Lương không địch nổi, liên tiếp thối lui trước sự tấn công của quân Đông Ngô.

Cuộc trình diễn đẫm máu liên tục diễn ra trên mặt sông. Mấy trăm đấu hạm của hai quân Lương, Ngô đã dính sát vào nhau. Gần một vạn binh lính vì chính sinh tồn của mình ra sức chém giết. Trong cuộc chém giết không ngừng nghỉ này, không sống thì chính là chết. Ánh đao lập loè, huyết hoa bắn lên, những mảnh thân thể rơi xuống nước, máu tươi loang khắp mặt sông. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Rốt cuộc, ngay cả tên lính quân Lương cuối cùng cũng bị Chu Thái chém chết tại chỗ.

"Ngao cáp..."

Chu Thái giơ cao khảm đao, gào lên.

"Ngao cáp..."

"Ngao cáp..."

"Ngao cáp..."

Hơn một ngàn tên lính Đông Ngô may mắn còn sống sót gào lên phụ hoạ. Mặc dù bị thương vong nặng nề nhưng dù gì đi nữa trong trận đầu này thuỷ quân Đông Ngô đã thắng.

"Đáng hận!".

Cam Ninh hung hăng đấm mạnh một quyền vào lan can, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên tái xanh.

Mặc dù Cam Ninh đã sớm đoán biết trước kết quả đó nhưng Cam Ninh vẫn khó có thể chấp nhận điều này khi cứ giương mắt nhìn thuỷ quân do chính mình huấn luyện thất bại trong tay thuỷ quân Đông Ngô mà không thể làm gì. Nếu như Cam Ninh có thể tự mình dẫn quân xuất kích, có lẽ kết quả đã thay đổi nhưng đáng tiếc thay Mã Dược đã ra nghiêm lệnh không cho Cam Ninh dẫn quân xuất kích.

Thấy thế Lữ Mông vui mừng nhìn Chu Du nói: "Đại đô đốc, gió đông nam đã nổi".

"Thật tốt quá., Gió đông nam cũng đã nổi" Lục Tốn cũng không kìm nén được sự vui mừng của mình nói: "Quả nhiên ông trời đã giúp Đông Ngô ta. Ha ha ha".

"Được" Chu Du khẽ gật đầu nói: "Truyền lệnh, đội thuyền của Tưởng Khâm xuất kích, chuẩn bị hoả công".

"Đô đốc" Phó tướng Trương Báo đột nhiên kêu to: "Gió đã đổi hướng".

"Hả?" Nghe vậy Cam Ninh vội vàng ngẩng đầu nhìn, quả nhiên tinh kỳ trên phi lư đã đổi hướng bay. Hắn trầm giọng quát to: "Thật không ngờ trong tháng mười, ông trời lại nổi gió đông nam, phải cẩn thận đề phòng liên quân đánh hoả công. Truyền lệnh của bản đốc, ba trăm mông trùng loại mới tiến lên trước thành hình chữ nhất. Các mông trùng, đấu hạm còn lại tiến theo sau, tuỳ cơ tiếp ứng".

Lữ Mông lại hưng phấn gào lên: "Đại đô đốc mau nhìn, sương mù đang lên, sương mù đang lên'.

"Thật tốt quá" Lục Tốn cũng mừng rõ reo hò như điên: "Quả thật sương mù đang lên".

"Hả?"

Chu Du vội vàng quay đầu lại nhìn, quả nhiên sương trắng mờ mịt đang nổi lên trên mặt sông phía đông, kéo sang bên này. Mặt sông Trường Giang mênh mông cùng với dãy núi hai bên bờ sông dần dần biến mất trong biển sương mù mênh mông. Trên mặt Chu Du thoáng hiện lên vẻ vui mừng không dễ gì phát hiện ra. Gió tây bắc chuyển sang gió đông nam đã cho liên quân một cơ hội. Bây giờ trên mặt sông lại tràn ngập sương mù, đây lại càng là cơ hội trời cho.

Một khi trên mặt sông tràn ngập sương mù, thuỷ quân hai bên sẽ hoàn toàn mất sự chỉ huy. Chiến thuyền hai bên sẽ chỉ còn cách tự lực chiến đấu. trong tình hình như này, không còn nghi ngờ gì nữa thuỷ quân Ngô, Sở được huấn luyện nghiêm chỉnh, dày dạn kinh nghiệm sa trường, hơn nữa lại có ưu thế về chiến thuyền sẽ cực kỳ có lợi thế. Quả thật mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, thái độ tuyệt đối không từ bỏ ngay cả khi đã biết rất rõ của Chu Du tựa như đã làm cảm động ông trời.

Một khi ông trời đã không chối bỏ liên quân Ngô, Sở, Chu Du cảm thấy thắng lợi đã tới rất gần với liên quân Ngô, Sở.

Trong giây phút ngẩn người đó, Chu Du tựa như nhìn thấy trong sương mù dầy đặc, lửa bốc lên ngập trời, từng dãy chiến thuyền liên hoàn của thuỷ quân Tây Lương đang bốc cháy rừng rực. Lửa bốc lên mạn thuyền, vô số thuỷ quân Tây Lương như kiến bò quanh chảo, hoảng loạn chạy tới lui. Trong tiếng reo hò như trời long đất lở, chiến thuyền nhỏ của thuỷ quân Ngô, Sở thừa cơ hội tập kích.

Nhiều đội tử sĩ Giang Đông miệng ngậm đao nhọn dùng dây thừng trèo lên chiến thuyền Tây Lương may mắn không bị hoả công đốt cháy.

"Truyền lệnh toàn quân" Chu Du đột nhiên rút bảo kiếm ra quát to: "Bắt đầu từ lúc này từng người một tự chiến. Tấn công'.

"Tiến công!"

"Tiến công!"

"Tiến công!"

Tên lính truyền tin đứng nghiêm sau Chu Du ngẩng đầu nhìn tên lính truyền tin đứng trên tước thất gào lên.

Chỉ một thoáng sau, quân lệnh của Chu Du đã lần lượt được truyền xuống. Từng mảng cột buồm của chiến thuyền liên quân đã lần lượt được dựng lên. Gió đông nam thổi càng lúc càng mạnh, thổi cánh buồm của chiến thuyền liên quân bay phần phật. Trong cơn cuồng phong thổi điên cuồng, gần một vạn chiến thuyền lớn nhỏ của liên quân lập tức nhổ neo, hướng tới đội chiến thuyền của quân Tây Lương.

Phó tướng Trương Báo đột nhiên hoảng sợ kêu lên: "Đại đô đốc, không hay rồi. Xuất hiện sương mù".

"Cái gì?" Nghe vậy Cam Ninh lập tức hít một hơi thật dài, hắn thất thanh hỏi: "Sương mù nổi lên?"

"Đại đô đốc mau nhìn phía đông" Trương Báo vội vàng la lên. "Sương mù dầy đặc đang nổi lên ở mặt sông phía đông, theo hướng gió đang tràn tới đây. Xem ra chỉ trong thời gian chưa tới một nén nhang, sương mù đã tràn ngập mặt sông Xích Bích. Đại đô đốc, chiến thuyền của quân ta lâm vào thế yếu, hơn nữa lại đang bị ngược gió. Nếu như chúng ta hỗn chiến với thuỷ quân Ngô, Sở trong sương mù thì nhất định sẽ thua. làm sao bây giờ? Hay chúng ta liều chết rút lui về đại trại?"

"Thuỷ quân Ngô, Sở đã bắt đầu dốc toàn lực tấn công. Hiện tại muốn rút lui không còn kịp nữa rồi".

Cam Ninh nghiêm nghị nói: "Nếu như gượng ép rút quân về sau, kết quả chỉ có thể là thất bại nhanh hơn".

Trương Báo lạnh lùng nói: "Vậy liều mạng!".

Cam Ninh cau mày lại, hắn quát to: "Truyền lệnh toàn quân, mông trùng tiến lên trước, đấu hạm ở giữa. Lâu thuyền, tẩu khả (chiến thuyền nhẹ) ở phía sau. Tất cả chiến thuyền liên hoàn phân chia trước sau. Tập trung tất cả quân cung thủ lên bong thuyền. Không ngừng bắn hoả tiễn về phía trước, bắn cho tới lúc không còn một mũi tên nào mới thôi. Tất cả máy bắn đá trên chiến thuyền liên hoàn cũng hoạt động không ngừng nghỉ, ném tất cả dầu lửa ra".

Một khi ông trời cũng không trợ giúp thì Cam Ninh cũng không còn cách nào khác.

Hôm nay hắn chỉ có thể quyết tâm hỗn chiến một trận với liên quân Ngô, Sở trong sương mù dày đặc. Ngay cả khi biết rõ sẽ thất bại, Cam Ninh cũng không còn lựa chọn nào khác. Ai ngờ trong thời khắc mấu chốt của trận đánh trên mặt sông lại xuất hiện sương mù dày đặc như vậy.

Mã Dược leo lên trên lâu thành nhìn về chân trời xa xa ở hướng nam.

Mặc dù không nhìn thấy rõ ràng những Mã Dược vẫn cảm thấy lúc này thuỷ quân dang quyết chiến một cách tuyệt vọng trên mặt sông Xích Bích. Vì không muốn để Cam Ninh phải phân tâm chú ý bảo vệ an toàn cho hắn nên Mã Dược không đích thân ngự giá tới Ô Lâm đốc chiến. Hơn nữa chính vì cuộc chiến Xích Bích này có thể nói quần thần trên giới của nước Lương đã hao tổn tâm cơ. Kết quả liệu có như ý muốn của người không đây?

Tin báo tiệp chưa tới, tin dữ đã tới trước.

"Bệ hạ"Trưởng tử của Giả Hủ là Giả Mục lảo đảo chạy lên lâu thành. Sau khi quỳ dạp dưới chân Mã Dược, hắn gào lên than khóc: "Bệ hạ, gia phụ không được nữa rồi. Người nói muốn gặp mặt Bệ hạ một lần cuối cùng. Hu hu hu".

Mã Dược tái mặt, hắn vội vàng nhìn Điển Vi nói: "Mau, chuẩn bị ngựa cho Trẫm'.

"Bệ hạ" Điển Vi lo lắng nhìn mưa bụi đầy trời nói: "Trời vẫn đang mưa, hay nên ngồi xe hơn".

"Câm!" Mã Dược quát to: "Lập tức chuẩn bị ngựa cho Trẫm".

"Khách lạt lạt..."

Một tia chớp loang loáng xẹt ngang trời cao, bất chợt trong lúc đó tiếng sấm rền rĩ vang vọng khắp đất trời. Trong gió bắc lạnh thấu xương, những hạt mưa to như hạt đậu tầm tã trút xuống. Cả toà thành Kiến Nghiệp trong khoảnh khắc chìm trong mưa gió.

Ngu Phiên đang đứng nghiêm sau lưng Tôn Quyền hoảng hốt nói: "Bây giờ đang là tháng mười, tại sao lại có sấm sét?"

Trương Chiều thì thào: "Trời sinh dị tượng, tất là điềm đại hung".

Tôn Quyền không nghĩ vậy, hắn nói: "Tất cả chỉ là chuyển mùa, tất nhiên đi kèm với dị tượng, biết đâu lại là liên quân Ngô, Sở đánh bại quân Lương ở cuộc chiến Xích Bích'.

Tất cả quần thần đều lặng im không biết nói gì.

Hai mươi tám mỹ nhân tôn nhân ngồi trên đài cao. Đàn tranh đặt trên án, mười ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên dây đàn tranh. Âm thanh du dương, trầm bổng, êm tai vút lên, giống như tiếng nước chảy róc rách ở khe đá làm lòng người vui vẻ thoải mái. Tào Chân cầm bảo kiếm trong tay đang múa theo tiếng đàn. Hắn vừa múa kiếm vừa ngâm bài Cai Hạ ca thê lương:

Sức bạt núi chừ, khí trùm đời

Thời chẳng lợi chừ, chuy chẳng ruổi

Chuy chẳng ruổi chừ biết làm sao

Ngu Cơ em ơi, biết làm sao?

"Phựt".

Dây đàn tự nhiên đứt đoạn, tiếng đàn ngừng lại. Tôn nhân chậm rãi ngẩng gương mặt lúm đồng tiền nhưng đầm đìa lệ châu.

…………………………………………� � �…………………..

Tưởng Khâm tự tay cởi bỏ dây thừng buộc tẩu khả vào mông trùng, quay đầu lại quát to: "Châm lửa".

"Phốc phốc phốc..."

Mấy cây đuôc cháy hừng hực được vất xuống mông trùng đã được giội mỡ từ trước. Ngọn lửa lập tức bốc lên, trong ánh lửa nuốt vào nhả ra, ngọn lửa lan tới khoang thuỳên nhỏ, đốt cháy cỏ khô, củi khô và các chất dẫn lửa chất cao trong khoang thuyền. Ngọn lửa vì thế càng trở nên mãnh liệt. Những mông trùng quân Đông Ngô ẩn hiện trong sương mù ở cách đó không xa cũng bắt đầu châm lửa.

"Thình".

Ngay sau khi phóng mông trùng đã bốc cháy về phía quân Lương, chiến thuyền nhẹ quân Đông Ngô tiến theo sau.

Tưởng Khâm tay cầm đơn đao đứng ở mũi thuyền. Hắn đang chờ đợi hoả thuyền xông vào thiêu đốt đội thuyền của quân Lương thì đột nhiên có một tiếng rít chói tay vang lên. Hình như đã có vật gì đó rơi vào trong nước. Hắn vội vàng quay đầu nhìn thì thấy một cột nước dựng cao ngút trời ngay bên cạnh mình. Cột nước bốc lên cao mấy trượng mới ụp xuống, biến thành thuỷ châu bay đầy trời. Tưởng Khâm và binh sĩ Đông Ngô trên chiến thuyền nhẹ bị xối nước ướt sũng.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Xảy ra chuyện gì?"

Hơn mười tên lính Đông Ngô trên chiến thuyền nhẹ đưa mắt nhìn nhau. Chúng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

"Hưu..."

Lại một âm cuối của một tiếng rít sắc lạnh vút không bay tới. Tưởng Khâm và binh lính Đông Ngô trên chiến thuyền chỉ kịp nghe thấy một tiếng vang rất lớn ầm ầm bên tai, ngay khi bình tĩnh nhìn lại thì thấy một tên lính trên thuyền đã ngã xuống trong vũng máu. Đáng thương thay đầu của tên lính đó đã bị một hòn đá xanh, bốn góc mài sắc đập nát bấy, thuận thế hòn đá còn đập vỡ bong thuyền của chiến thuyền, phá vỡ một mảng lớn của đáy chiến thuyền.

Nước sông lạnh như băng lập tức tràn vào.

"Mẹ…" Tưởng Khâm cáu tiết chửi một câu, hắn đang chuẩn bị nhảy xuống sông thì bất chợt một tên lính sau hắn hoảng sợ là rầm lên: "Tướng quân mau nhìn, vật gì kia?"

"Hả?"

Tưởng Khâm vội vàng ngẩng đầu nhìn. Sương mù dầy đặc lúc trước tràn ngập mặt sông đã tản mát đi, lộ ra một khe hở. Trong khe hở của sương mù đó, những ngọn lửa bốc cháy hừng hực giống như lưu tinh từ trên không trung rơi xuống. Trong sương mù đã tản mát, một chiếc mông trùng chưa đốt lửa đã bị ngọn lửa đó nện trúng. Một tiếng "ầm" rất lớn vang lên, ngọn lửa đó vỡ ra biến thành vô số ngọn lửa nhỏ. Chiếc mông trùng đã được bôi mỡ từ trước lập tức chìm trong lửa từ đầu thuyền tới đuôi thuyền.

Đáng thương thay mười mấy tên binh lính Đông Ngô vẫn chưa kịp chuyển sang chiến thuyền nhẹ đã bị ngọn lửa nuốt gọn.

Lữ Mông đột nhiên quay đầu lại, hắn khiếp sợ nhìn Chu Du, hắn khàn khàn nói: "Đại đô đốc, sương mù đã tản ra".

Ánh mắt Chu Du vô cùng thê lương, không cần Lữ Mông nhắc nhở hắn cũng đã nhìn thấy. Màn sương mù quỷ dị kia xuất hiện nhanh mà biến mất cũng cực nhanh. ông trời tựa như đang muốn trêu đùa liên quân. Ý niệm chắc thắng vừa mới xuất hiện trong lòng Chu Du lập tức đã bị nện một cú trời giáng. Mất đi màn sương mù che chở, ngay cả khi liên quân có chiến thắng thì chỉ e cũng phải trả một cái giá vô cùng đắt.

"Đã không còn quan trọng nữa rồi' Lục Tốn hăng hái nói: "Đội hoả thuyền của Tưởng Khâm tướng quân đã đốt lửa, đang tăng tốc nhằm đội thuyền quân lương xông tới. Chỉ còn hơn mười bộ nữa là có thể chạm vào đội thuyền quân Lương. Thắng lợi của quân ta vẫn nằm trong tầm tay'.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.