Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 22: Bát bách lưu khấu




Nhận được tin Hoàng trung truyền đến là Hoàng Cân tặc bỏ chạy về hướng bắc, Tần Hiệt trong lòng cảm thấy nhẹ nhỏm. Từ Tinh sơn hướng bắc chính là Uyển thành, có Chu Tuyển đại quân đóng ở đó, cộng thêm Tây Lương thiết kỵ canh chừng, Hoàng Cân tặc khấu mặc dù nằm ngoài dự đoán đột phá được Tinh Sơn vòng vây, tiếp tục tiến đến như thế tự nhiên là tự đi vào chỗ chết, bại là chắc chắn.

Tần Hiệt không hề vội vàng tập kết quân đội, đến gần giữa trưa, ba cánh quân mới chậm chạp đi đến chân núi phía bắc Tinh sơn, tiền phương đã truyền đến tin tức Hoàng Trung bị phục binh. Tần Hiệt vô cùng sợ hãi, lũ Hoàng Cân này chẳng lẽ ăn phải xuân dược? Liên tiếp làm những việc ngoài dự đoán, đầu tiên là thừa dịp đêm tối xuống núi đột vây, nay lại là bố trí mai phục đại bại Hoàng Trung, tiếp đến không biết bọn chúng còn bày ra trò ngoài ý muốn gì nữa đây?

Không được bao lâu, Hoàng Trung tàn binh đã chạy về, dĩ nhiên là khôi giáp tả tơi, chật vật không chịu nổi, dũng quán tam quân (mạnh nhất ba quân) như Hoàng Trung cũng trúng tên bị thương.

Tần Hiệt nắm giữ cương ngựa Hoàng Trung, trợn mắt hỏi: " Hán Thăng, ngươi tinh thông binh pháp như vậy, như thế nào mà trúng phải tặc khấu mai phục?"

Hoàng Trung đầy mặt xấu hổ, không nói được lời nào.

Thái Mạo vốn ghen ghét với tài năng của Hoàng Trung, thấy bộ dạng hạnh tai lạc họa (xui xẻo tham thưởng) có chút hả hê nói: " Mấy ngàn tặc khấu bỏ trốn mà cũng đánh không thắng, Hán Thăng huynh thật sự biết dùng binh a."

Hoàng Trung tức trợn cả mắt, còn Thái Mạo thì cười lạnh không ngừng.

Tần Hiệt trong lòng phiền não, bèn hỏi: " Hán Thăng bị trúng mai phục ở đâu?"

Hoàng Trung thở dài một hơi, cúi đầu ủ rũ đáp: " Cách đây hướng bắc 20 dặm, Lão Hà Câu."

" Lão Hà Câu? Hán Thăng ngươi!"

Tần Hiệt cực kì tức giận, Lão Hà Câu không phải là nơi đêm qua phục kích Hoàng Cân đấy sao! Nay lại cùng một nơi, cư nhiên bị Hoàng Cân phục kích ngược lại, thực sự là quá thể mà! Tần Hiệt còn đang muốn trách mắng Hoàng Trung thì Trâu Tĩnh ở phía sau đột nhiên giục ngựa vội vàng chạy đến, từ xa đã hướng Tần Hiệt hô: " Đại nhân, không tốt rồi!"

Tần Hiệt nhíu mày hỏi: " Có việc gì mà kinh hoảng?"

Trâu Tĩnh nói: " Mạt tướng vừa được tin, Hoàng Cân tặc tướng Mã Dược cũng ở trong đám quân giặc này, tất cả hành động ngoài dự đoán này cực kì có thể là do hắn bày ra." Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Tần Hiệt nghe vậy vô cùng hoảng sợ, thất thanh nói: " Lời ấy là thật sao?"

Sự lợi hại của Mã Dược, Tần Hiệt đã biết, là người được Chu Tuyển xem là tâm phúc đại họa, có thể dễ dàng đối phó lắm ư? Khó trách tặc khấu lại làm ra việc ngoài dự đoán là thừa dịp đêm tối mà đột vây, lại có thể tại Lão Hà Câu bố trí mai phục đại bại Hoàng Trung, nếu như tất cả cái này đều là do chính Mã Dược bày ra, vậy thì cũng không có gì lấy làm lạ.

Nhưng Tần Hiệt vẫn còn có chút không tin, hỏi: " Tặc tướng Mã Dược chẳng phải là đã một mình rời đi rồi sao? Như thế nào lại xuất hiện trong đám quân giặc này? Ngươi từ đâu mà biết được?"

Trâu Tĩnh thở dài nói: " Việc này nói ra thì thực sự quá trùng hợp. Sáng sớm hôm qua tặc tướng Mã Dược chạy đến Dục huyền, không ngờ bị quân sĩ giữ cửa thành nhận ra, xá muội trùng hợp mang 300 nghĩa dũng binh chạy đến, vì vậy trợ giúp vây bắt. Xá muội võ nghệ cũng không kém cỏi, tặc tướng Mã Dược vốn không là đối thủ, nhưng mà Mã Dược quá sức quỷ quyệt, đã dùng kế khống chế xá muội, cướp cầm chạy một mạch đến Tinh sơn, do đó mới lưu vong đến đây rồi vô tình hội họp với Hoàng Cân dư nghiệt, mạt tướng vừa rồi mới gặp gia tướng vì truy tìm hành tung xá muội mà đến đây, nên mới biết được."

" Thì ra là như thế." Tần hiệt thở dài một hơi, chợt sắc mặt đại biến, thất thanh nói: " Không tốt, Mã Dược nếu ở trong quân của tặc khấu, chỉ sợ sinh ra biến cố, chư tướng hãy theo ta nhanh chóng truy kích."

Đáng tiếc, Tần Hiệt phản ứng quá chậm, đợi lúc hắn suất quân hỏa tốc chạy đến Lão Hà Câu, vừa khéo lại đụng mặt với Chu Tuyển đại quân đang trên đường nam hạ, nhìn thấy Chu Tuyển quân trận bộ dáng chỉnh tề, không giống như là có trải qua chém giết, hiển nhiên Mã Dược và Hoàng Cân dư nghiệt không có tiếp tục chạy trốn về phía bắc, nhưng là không biết đã đi đến phương nào.

Tần Hiệt giục ngựa nghênh đón Chu Tuyển, lo lắng hỏi: " Tướng quân có từng gặp qua Hoàng Cân dư nghiệt không?"

Chu Tuyển buồn bực nói: " Tần đại nhân trong thơ không phải nói là Hoàng Cân dư nghiệt đã bị ngài dùng kế vây chết tại Tinh sơn sao, tại sao lại hỏi ngược lại bổn tướng? Điều này là sao đây?"

Tần Hiệt sắc mặt lộ vẻ xấu hổ, thở dài nói: " Không ngờ tặc tướng Mã Dược có ở trên núi, hạ quan nhất thời sơ ý, nên bị Hoàng Cân dư nghiệt nhân cơ hội chạy mất, thật sự là xấu hổ."

Chu Tuyển ôn hòa nói: " Tần đại nhân không cần phải tự trách mình, dưới kế sách của ngài, đám tặc tướng Trương Mạn Thành, Hàn Trung, Triệu Hoằng, Tôn Hạ, Cung Đô cùng Lưu Tích tất cả mới bắt giết được, mấy chục vạn Nam Dương Hoàng Cân mới bị hôi phi yên diệt, nay mặc dù một nhóm nhỏ Hoàng Cân dư nghiệt chạy mất, hành tung không rõ, nhưng cũng đã không còn đáng sợ nữa, Mã Dược mặc dù có tài, chỉ sợ cũng không tạo nên được cái gì sóng gió nữa rồi. Phần thiên đại công lao này, không người nào có thể lấy đi, bổn tướng đêm qua đã tám trăm dặm hỏa tốc hướng triều đình báo tin thắng lợi, biểu tấu công lao của đại nhân, đại nhân chỉ còn ngồi đợi tin tốt lành mà thôi, a a."

Tần Hiệt trong lòng thì vô cùng vui mừng nhưng ngoài mặt lại giả vờ khiêm tốn nói: " Thật sự xấu hổ."

Bỗng nhiên, Chủ Tuyển ánh mắt trở nên ngưng trọng, trầm giọng nói: " Bổn tướng vừa mới nhận được phương bắc chiến báo, tình hình khá bất lợi, có lẽ trong vài ngày tới ta sẽ điều chỉnh quân đội tiến lên phương bắc, thảo phạt Hoàng Cân đại thủ lĩnh Trương Giác, Trương Lương quân đội, trách nhiệm nặng nề tiêu diệt Hoàng Cân dư nghiệt cùng ổn định Nam Dương thế cuộc phải phiền Tần đại nhân rồi."

Tần Hiệt thần sắc biến đổi, thấp giọng nói: " Quảng Tông cục thế có biến?"

Chu Tuyển vẻ mặt ngưng trọng gật đầu nói: " Lô Thực lão hủ (già cả vô dụng) không thông quân sự, khinh địch mạo hiểm tiến công liên tiếp bị thất bại, nay khốn khổ phòng thủ ở Khô thành, thế giặc ngập trời, Ký Châu tình hình đáng lo a."

Tần Hiệt cung kính nói: " Hạ quan kính chúc tướng quân kỳ khai đắc thắng, sớm ngày kích diệt Ký Châu tặc khấu."

Chu Tuyển ôm quyền nói: " Xin nhận lời tốt lành của Tần đại nhân, quân tình khẩn cấp, bổn tướng không thể ở lâu, ngay bây giờ mang quân ngược lên hướng bắc làm công tác chuẩn bị, xin từ biệt tại đây."

Tần Hiệt cũng ôm quyền nói: " Tướng quân bảo trọng."

" Giá!"

Chu Tuyển ghì ngựa quay đầu, ở trên đùi ngựa tàn nhẫn quất một roi, chiến mã chịu đau nhất thời phóng cả bốn vó, hướng phương bắc phóng đi. Sau lưng Chu Tuyển, gần vạn đại quân đương nhiên quay đầu, hậu trận biến thành tiền quân, bước chân chỉnh tề hướng phía bắc từ từ khai tiến, một mảnh thiết giáp âm sầm, cả một biển tua màu đỏ, tạo nên một sự chấn động khác thường truyền đến tâm linh của các Nam Dương binh sĩ, đây chính là Đại Hán quan quân trong truyền thuyết a, quả thực đúng là danh bất hư truyền.

Lại nói Mã Dược, mang theo 800 Hoàng Cân tàn binh, từ Lão Hà Câu rẽ đường hướng đông, trang bị gọn nhẹ vội vã tiến về phía trước, chạy thẳng một mạch, một ngày công phu ngạc nhiên là đã chạy được hơn trăm dặm! Sớm đã đem Nam Dương binh của Tần Hiệt bỏ xa sau lưng. Từ Lão Hà Câu theo hướng đông, là tiến vào ranh giới Bỉ Dương huyền, Bỉ Dương huyền chịu phải Hoàng Cân tàn phá dữ nhất, đoạn đường đi qua, ruộng vườn hoang vu, thôn trang tàn tạ, xác chết đầy đường, người qua đường không có một ai.

Trong vòng trăm dặm, Mã Dược càng không tìm được một thôn trang hay thị trấn nào có thể cướp đoạt, các tướng sĩ chỉ có thể để bụng đói tiếp tục lẩn tránh. Bất quá mọi việc có xấu có tốt, bởi vì trong vòng trăm dặm không có bóng người, Tần Hiệt truy binh muốn trong thời gian ngắn dò xét được phương hướng của chi Hoàng Cân dư nghiệt này, căn bản là không thể rồi, điều này thuận tiện cấp cho Mã Dược một không gian xoay trở chiến lược rất lớn.

Lúc trời bắt đầu tối lại, phía trước cuối cùng cũng xuất hiện một trang viên khổng lồ, trong ánh chiều tà lập lòe ẩn hiện ……

Bùi Nguyên Thiệu hưng phấn hướng Mã Dược nói: " Bá Tề, nhìn xem, một mảnh trang viên rất lớn!"

Quản Hợi liếm cái môi khô khốc của mình, trong mắt lóe lên cái nhìn lang sói, ngưng giọng nói: " Bên trong khẳng định là lương thực chất cao như núi, các huynh đệ cuối cùng cũng được ăn một bữa no nê rồi."

Mã Dược hít một hơi, trầm giọng nói: " Lão Quản, lão Bùi, đem các huynh đệ tập hợp lại, ta có chuyện muốn nói."

Quản Hợi và Bùi Nguyên Thiệu đáp vâng một tiếng, nghiêng nghiêng ngã ngã chạy tập hợp đội ngũ lại.

" Các huynh đệ, nhanh lại đây, đều lại đây hết, đại đầu lĩnh có chuyện muốn nói."

" Con bà tụi bây, xếp hàng ngũ cho tốt, thẳng cái hông lên cho lão tử, có còn là đàn ông không đấy?"

" Đại gia động tác làm ơn nhanh một chút, nắm chặt thời gian lên."

" Còn nằm thẳng cẳng ra đó mà ngủ hả? Cẩn thận lão tử rút gân ngươi bây giờ."

Dưới ánh chiều vang lên tiếng Bùi Nguyên Thiệu quát tháo và tiếng Quản Hợi chửi mắng hùng hùng hổ hổ, hai người trong toàn bộ lời chửi mắng của mình biểu hiện ra hai phong cách hoàn toàn khác nhau.

Rất nhanh, hơn 800 Hoàng Cân còn sót lại lục tà lục tục đứng trước mặt Mã Dược, dưới dâm uy của Quản Hợi, tất cả đều ưỡn ngực thẳng lưng, cố gắng tạo ra vẻ mặt tinh thần sung mãn.

Mã Dược búng người nhảy lên một tảng đá, hít một hơi trầm giọng hét: " Các huynh đệ, triều đình vu miệt chúng ta là giặc, là khấu, ta biết một vài huynh đệ không có cao hứng. Ta nói cho các ngươi biết, là tặc là khấu đều không sao cả, chì là cách xưng hô mà thôi. Chỉ cần có thể sống sót, làm tặc làm khấu thì có sao đâu?"

" Cái danh tặc khấu đối với chúng ta xem như đã định rồi, nhưng ta còn muốn làm một đám lưu khấu khiến cho triều đình đau đầu nhức óc nhất! Chúng ta tổng cộng còn lại hơn 800 huynh đệ, cho nên sẽ gọi là Tám Trăm Lưu Khấu. Đợi đánh hạ trang viên phía trước xong, ta sẽ để người chế tạo một cây tinh kỳ, trên mặt thêu lên chữ " Tám Trăm Lưu Khấu", từ nay về sau, chúng ta không còn là Hoàng Cân tặc nữa, chúng ta chính là Tám Trăm Lưu Khấu!"

" Tám Trăm Lưu Khấu!"

Quản Hợi làm người đầu tiên hưởng ứng, giơ tay rống lớn.

" Tám Trăm Lưu Khấu!"

" Tám Trăm Lưu Khấu!"

Tám trăm Hoàng Cân tặc sau khi phản ứng lại ầm ầm hưởng ứng, cùng gào rống lên.

Mã Dược đột nhiên giơ cao tay phải, tiếng gào rống của Hoàng Cân tặc rất nhanh lặng xuống, điều này có nghĩa uy tín của Mã Dược ở trong Tám Trăm Lưu Khấu sơ bộ đã hình thành.

" Chúng ta là lưu khấu, nhưng tuyệt không phải là lưu manh! Chúng ta có thể cướp bóc, có thể giết người, nhưng tuyệt không được gây hại cho dân chúng nghèo khổ! Nếu ai dám không tuân theo lệnh của ta, đừng trách lão tử không nói tình nghĩa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.