Hôn Phu Của Tôi Là Mafia???

Chương 65




Mình cùng Phi Phi đến công ty rồi đi thẳng lên phòng giám đốc cao nhất của tòa nhà. Lúc lên đến nơi thì đã thấy thư ký của anh đứng đợi sẵn, anh ta nói:

- Phu nhân, thiếu gia! Giám đốc hiện đang có cuộc họp cổ đông, cảm phiền phu nhân và thiếu gia vào phòng ngồi đợi.

Mình dắt Phi Phi đến phòng làm việc của anh đợi, trong khi chờ đợi cậu nhóc rất hiếu động, chạy nhảy khắp nơi không ngừng nghỉ.

- Phi Phi con đừng chạy lung tung nữa, coi chừng té ngã đó.

- Vâng mama. Mama....mama Phi Phi muốn đi ăn Pizza, mama dẫn Phi Phi đi ăn đi nha...

Cậu bé đột nhiên chạy lại ôm lấy cánh tay mình nài nỉ, sự đáng yêu đó tất nhiên đã đánh gục mình

- Được rồi. Sau khi gặp baba chúng ta đi ăn pizza, được không?

- yeahhhh

Đột nhiên giọng nói anh vang lên:

- Chúng ta đi thôi, đi ăn pizza

Anh đã đứng ngay cửa từ lúc nào và có lẽ anh cũng nghe hết câu chuyện giữa hai mẹ con

- Không phải anh phải họp cổ đông sao? Sao lại quay lại sớm như vậy.

- Không gì quan trọng bằng việc đưa hai mẹ con đi ăn pizza. Phi Phi chúng ta đi thôi

Phi Phi vui vẻ, nhanh chân chạy đến bên cạnh anh, nắm lấy tay anh và được anh bế lên tay. Tay còn lại anh giơ ra, hướng về phía mình ra dấu bảo mình đi đến. Mình đi đến gần nhưng không nắm tay anh, cứ bước đi bên cạnh anh và Phi Phi, rồi anh đã chủ động nắm lấy tay mình kéo đi.

Mình có hơi bất ngờ nhưng rồi cũng để mặc anh nắm tay bước đi. Cả gia đình ba người cùng đi ra khỏi công ty trong cái nhìn ngưỡng mộ, tò mò của mọi người, còn có cả tiếng bàn tán nữa. Nhưng mình không để ý đến những cái nhìn cũng như lời bàn tán đó.

Ra đến cổng công ty, xe đã được chuẩn bị sẵn. Người lái xe cho anh vẫn là bác Lý, bác cung kính cúi người hỏi:

- Chúng ta sẽ đi đâu thưa ngài Phong?

- Hôm nay để tôi lái, ông về trước đi

- Dạ vâng ạ

Anh để Phi Phi ngồi ở ghế sau, mình cũng định sẽ ngồi cùng Phi Phi ở ghế sau nhưng khi bước lại gần thì cửa xe đóng lại. Anh quay sang bảo mình:

-Em ngồi ghế phụ đi

- Tôi...tôi ngồi cạnh Phi Phi thì tốt hơn.

Phi Phi lại nhanh miệng hơn phá hoại hết hoạch của mình " Mama...Phi Phi ngồi một mình không sao. Mama cứ ngồi cạnh baba đi."

Mình đành ngậm ngùi bước lên ghế phụ trước mặt, mà đã được mở cửa đợi sẵn trong ý cười chiến thắng của anh.

Chiếc xe chở ba người chạy thẳng đến cửa hàng pizza, sau đó cả ba người cùng đi xem phim. Hôm nay Phi Phi có vẻ rất vui, cậu bé cứ cười nói suốt cả ngày, chạy lung tung cả ngày mà không thấy chán.

Khi lên xe chuẩn bị về nhà thì mình nói với anh:

- Chở tôi về nhà ba mẹ tôi rồi anh hẳn chở Phi Phi về.

- Có chuyện gì sao?

- Tôi muốn nói rõ mọi chuyện với ba mẹ tôi.

- Phi Phi, chúng ta đến nhà ông bà ngoại.

Đột nhiên anh lại lớn giọng nói với Phi Phi

- Không cần. Anh đưa Phi Phi về trước đi, sáng mai thằng bé còn đi học.

- Mama ngày mai Phi Phi không phải đến trường, ngày mai có thể nghỉ để chuẩn bị cho ngày hội ba mẹ.

Phi Phi đã vô cùng háo hức nên lập tức lên tiếng để được đến gặp ông bà ngoại.

- Ồ vậy sao? Vậy chúng ta cùng đến nhà ông bà ngoại

Hai cha con này giống như đã tập từ trước rồi vậy, diễn xuất rất hợp ý nhau đến nỗi mình cũng không còn đường nào khác, phải dẫn theo hai cha con họ.

Xe nhanh chóng chạy đến biệt thự của nhà họ Lâm, nơi mình lớn lên từ bé, thật thân quen. Đã lâu rồi không nhìn thấy, chợt thấy nhớ quá, mọi cảm xúc như muốn vỡ òa.

Xe chạy thẳng vào sân trong sự chào đón của mọi người, mình thấy lạ. Mình đến đây không hề có thông báo, sao mọi người lại tập hợp lẹ như vậy, xe anh lại có thể tự động chạy vào mà không cần qua phòng bảo vệ ngoài cổng.

Khi xe dừng hẳn trước nhà chính, mình nhìn thấy họ, ba, mẹ cùng chị gái Gia Hân của mình. Họ đứng đó ngóng trông, không lẽ họ đã biết mình quay về?

Mình hấp tấp muốn mở cửa xe, lao thẳng về phía họ nhưng đã bị anh ngăn cản.

- Em không thể xuất hiện không không vậy được. Ngồi đây đợi, anh và Phi Phi sẽ xuống trước, khi nào anh gọi hãy ra.

Nói rồi anh dẫn Phi Phi xuống xe, đi thẳng đến thềm của trước nhà, nơi cả nhà ba người của gia đình mình đang đứng đợi. Phi Phi vui vẻ lao vào lòng mẹ mình, nhận được sự yêu thương từ mọi người, mình cũng thấy hạnh phúc. Quái lạ, sao mọi người giống như thân quen lắm vậy đó. Mọi người đã biết Phi Phi rồi sao?

Anh dẫn Phi Phi đến chỗ ba mẹ, sau màn tình cảm của cậu nhỏ dành cho mọi người thì anh mới lên tiếng sau lời nói của mẹ mình " Chúng ta mau vào nhà đi, mẹ chuẩn bị cơm tối rồi."

- Khoan đã mẹ, ba con còn đưa một người đến.

Anh quay ra xe mở cửa, nắm tay mình bước ra trong sự ngạc nhiên, vui mừng của mọi người. Tất cả cùng đồng thay thét lên " Bối Nhi "

Mình mỉm cười đi về phía mẹ mình, bà đã vui mừng đến nỗi rơi lệ rồi, mình lao vào lòng bà, lồng ngực ấm áp thân quen làm mình rất hạnh phúc. " Mẹ, con xin lỗi vì đã biến mất, chắc mẹ lo lắng lắm"

Bà đáp lại trong nghẹn ngào sau đó cả nhà cùng đi vào trong ngồi xuống" Không sao, không sao. Về là tốt rồi, mọi người mau vào nhà đi"

Sau khi tất cả mọi người đã yên vị trên ghế, chỉ có Phi Phi là không chịu ngồi yên, cứ nhảy từ vòng tay người này sang vòng tay người khác. Mình thấy lạ lắm, sao họ lại có vẻ thân thiết đến vậy?

- Mẹ, mẹ biết Phi Phi sao?

- Không những biết mà còn rất thân nha.

Mình trưng ra vẻ mặt ngờ nghệch khiến mọi người phì cười, sau đó mẹ mới nói tiếp

- Hầu như tuần nào Phong cũng đưa Phi Phi sang đây chơi nên tất nhiên bà cháu ta phải thân với nhau chứ phải không?

Phi Phi đang ngồi trong lòng mẹ cũng hứng khởi lên tiếng đồng tình " Đúng vậy đó mama. Phi Phi rất thích đến chơi cùng ông bà"

Sau một hồi trò chuyện thì mọi người cùng đi đến phòng ăn và ăn tối trong vui vẻ. Khi mọi người đã ăn tối no nê thì mình dặn Phi Phi:

- Phi Phi con kêu baba dẫn ra vườn chơi đi. Mama có chút chuyện phải nói với ông bà

- Chuyện đó không thể cho Phi Phi và baba nghe cùng sao?

Cậu nhóc thiệt ma lanh mà, khiến mình phải phì cười, xoa đầu cậu nhóc rồi nói tiếp:

- Không phải không thể nhưng chưa phải lúc. Đi đi...

Cậu bé có vẻ đã hiểu chuyện, nhanh chóng chạy đến kéo anh đi ra vườn để lại gia đình mình. Mình thẳng thắn nói:

- Con muốn nói chuyện với mọi người

Mẹ cùng ba mình ngồi xuống ghế, chị Hân thì ngồi đối diện. Mẹ mình bảo " Được rồi. Ngồi xuống rồi nói"

Mình cũng ngồi xuống vị trí còn trống cạnh chị Hân rồi nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề

- Ba, mẹ con muốn biết chuyện 2 năm trước. Ba có liên quan phải không?

- Con gái, nghe ba nói. Chuyện xảy ra hoàn toàn là lỗi của ba, vì ba đã quá tin người nên công ty mới bị lấy làm bình phong để người đó phạm pháp. Khi ba phát hiện đã không hợp tác nữa, cứ nghĩ mọi chuyện sẽ không còn gì đáng ngại. Nhưng......

- Nhưng sao hả ba?

- Để mẹ nói tiếp. Sau đó mới biết người đứng đằng sau chuyện đó là Phùng Huy ba của Phùng Gia Gia. Ông ấy cố tình hãm hại để uy hiếp con và Phong, sau khi bắt Phùng Gia Gia thì ông ta đã nói chuyện ba con cho Phong biết. Ông ta buộc Phong phải coi cái thai là thật, cũng như dày vò con thì mới không báo chuyện của ba cho cảnh sát. Phong vì không muốn con lo lắng nên đành chấp nhận, nó đã rất đau khổ khi khiến con rơi nước mắt.

Nghe đến đây mình đã phần nào hiểu được nỗi khổ tâm của anh. Lỗi là do mình, có tí chuyện cũng không thể chịu đựng, không thể sẻ chia cùng anh. Mình chỉ biết chạy trốn thôi, không thể trách anh. Người đáng trách là mình, lúc này cảm giác tội lỗi đã bủa vây lấy mình, làm mình không thể ngồi yên. Mẹ mình lại kể tiếp:

- Sau khi con bỏ đi được một tháng, Phong nó mới vực lại được tinh thần. Chứ trong một tháng đầu nó cứ tự nhốt mình trong phòng, không tiếp xúc với ai, bỏ mặc công việc không lo. Nó cứ như người mất hồn, ngày đêm say xỉn vì nhớ con, sau đó không biết từ khi nào nó lại hình thành thói quen hút thuốc. Khi bình tĩnh lại là khi nó đã tìm ra được nơi con ở, biết con vẫn sống tốt. Nó đã làm mọi chuyện để tìm ra tội ác của Phùng Huy, tìm lại trong sạch cho ba con. Cuối cùng Phong đã tìm đủ bằng chứng để chứng mình ba con trong sạch, cũng như bằng chứng chứng minh Phùng Huy là người đứng sau mọi chuyện.

Mình sốt ruột hỏi:

- Sau đó họ đã bị xử lý như thế nào? Theo con biết về anh ấy thì Phong không phải người để yên cho kẻ khác qua mặt mình.

Ba mình tiếp lời:

- Sau đó ông ta và con gái Phùng Gia Gia đã bị bắt về trụ sở, còn họ bì gì thì Phong nhất quyết không nói. Đến giờ họ cả dòng họ Phùng đã gần như bị xóa sổ, không ai còn nhớ đến sự hiện diện của dòng họ đó nữa

- Thật vậy sao? Chuyện gì đã xảy ra với họ? Có phải vẫn còn bị giữ ở trụ sở?

Nghi vấn cứ quay quanh đầu mình cho đến khi mẹ mình lại ngồi cạnh, ôm lấy mình và ôn tồn nói

- Bối Nhi, con hãy tha lỗi cho Phong. Nó thật sự không cố ý làm tổn thương con đâu, tất cả chỉ là do bất đắc dĩ.

- Con biết mà mẹ, tất cả là lỗi của con. Do con không hiểu anh ấy, nên đã hiểu lầm

- Đó cũng không phải là lỗi của con, con gái à. Con đừng đỗ hết lỗi về bản thân

Mẹ mình đã bắt đầu nghẹn ngào, điều đó cũng khiến mình nghẹn ngào. Nhưng không! Mình không còn là Lâm Bối Nhi yếu đuối 2 năm trước nữa, mình phải mạnh mẽ.

Lúc này đột nhiên một bàn tay nhỏ bé đưa lên chùi đi giọt nước mắt trên mặt mẹ mình, đó là Phi Phi. Cậu bé lo lắng hỏi:

- Bà ngoại, có chuyện gì vậy? Sao bà lại khóc? Bà dạy Phi Phi là phải mạnh mẽ, không được khóc nhè, bà cũng không được khóc.

- Phi Phi ngoan, bà không khóc, chỉ là bụi vô mắt thôi.

- Thật vậy sao? Vậy thì tốt.

- Phi Phi sao con lại quay lại sớm như vậy? - mình thỏ thẻ hỏi Phi Phi và đưa mắt nhìn anh đang đứng ngoài cửa

- Do baba nói có việc nên phải nhanh chóng về

Mình quay sang hỏi anh

- Anh có việc sao?

- Đúng vậy. Nếu em muốn ở lại cũng không sao, anh sẽ quay lại đón em vào ngày mai.

- Không. Chúng ta về luôn. Phi Phi chào ông bà, chào cô Hân rồi chúng ta về

Cậu bé mỉm cười, vẩy tay chào mọi người " Ông, bà, cô Hân Phi Phi về đây. Hôm sau lại đến chơi với mọi người.

- Được rồi. Phi Phi ngoan về với baba mama nhá.

Trên đường về nhà chỉ có Phi Phi luyên thuyên kể hết chuyện này đến chuyện khác. Còn giữa mình và anh là bầu không khí không biết chính xác là gì, là ngại ngùng hay giận hờn nên không biết phải nói những gì.

Về đến nhà mình dẫn Phi Phi lên phòng tắm rửa, lúc mình nắm tay Phi Phi bước đi, nghe loáng thoáng hình như anh có gọi " Bối Nhi..." nhưng không nói gì nữa, mình cũng hơi hụt hẫng nhưng thôi.

Không biết bản thân mình đang mong đợi điều gì từ anh, là sự mở lời hay một lời xin lỗi chính thức?

Một bầu không khí im lặng cầm quẩn quanh mình và anh cho đến lúc trở về nhà. Sau khi cho Phi Phi lên phòng tắm rửa và đi ngủ mình mới quay trở về phòng tắm rửa, thay bộ váy ngủ. Mình định sẽ đi ngủ lun nhưng lại có cảm giác thèm ăn kem dữ dội, sau hồi đắn đo mình đã quyết định sẽ xuống bếp lấy kem ăn:))

Thật may mắn, lúc này do đã khuya nên mọi người đều đã đi nghỉ ngơi rồi, dưới nhà không còn ai cả. Mình chỉ mò đường đi trong ánh sáng mờ ảo của đèn nhỏ trên tường mà tiến tới bếp.

Cuối cùng mình đã đến được với hộp kem socola trà xanh được giấu sâu trong ngăn đông. Lý do là tránh tình trạng Phi Phi lén ăn quá nhiều, nhưng giờ đây nó đã là của mình. Tự nhiên trong lòng thấy vui sướng quá độ, nhanh chóng nhảy chân sáo đến tủ lấy ra cái muỗng, rồi ngồi hẳn lên kệ bếp ăn kem luôn.

Lâu lắm rồi mình không ăn kem buổi tối như vậy, cảm giác thật sướng. Mọi suy nghĩ của mình, mọi điều đắn đo đều biến mất hết, chỉ còn tập trung vào hộp kem trên tay thôi...

Sau khi ăn xong mình nhanh chóng thu dọn hiện trường vào "phi " thẳng lên phòng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Mở của nhanh chóng vào phòng rồi đóng cửa lại. Mình định sẽ vô phòng vệ sinh đánh răng rồi sẽ đi ngủ luôn, đột nhiên cửa ban công mở ra, các tấm rèm cũng theo gió mà tung bay. Một bóng người từ phía ngoài bước vào, mình hốt hoảng thủ sẵn tư thế trốn chạy nhanh nhất có thể. Từ từ người đó cũng lộ mặt, mình thở phào, thì ra đó là Anh.

- Sao anh lại ở đây? Giờ đã khuya rồi mà?

- Anh cũng nên hỏi em là em mới đi đâu về đó. Không phải nên đi ngủ rồi hay sao mà còn đi lung tung.

- Tôi...tôi chỉ đi hóng gió chút thôi.

- Thật sự là hóng gió? Không phải em mới lén ăn kem xong sao?

- Sao anh....?

- Chịu nhận rồi sao? Đúng là cô gái ngốc, ăn lén còn để lại dấu vết

Anh tiến lại dùng tay chùi đi vết kem còn dính lại gần miệng mình.

Thiệt là ngu ngốc, sao mình có thể bất cẩn như vậy được chứ? Đúng là ăn vụng quên chùi mép mà.

- Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi. Sao anh lại ở đây giờ này?

- Nhớ em nên đến tìm, chồng đến tìm vợ không được sao?

- Anh....anh nói gì vậy? Ai là vợ anh?

- Vợ anh chỉ có một người thôi. Hiện giờ cô ấy đang ở đây, em có muốn gặp không.

Gì vậy? Ở đây không phải chỉ có anh với mình thôi sao? Còn hỏi mình muốn gặp không, anh có ý gì đây? Mình hơi sợ sợ rồi.

- Anh....anh đang nói gì vậy? Ở đây không phải chỉ có hai chúng ta thôi sao?

- Đi theo anh thì em sẽ biết ngay thôi

Anh nhanh chóng nắm lấy tay mình kéo vào phòng quần áo, tiến đến chiếc gương lớn trong phòng. Anh để mình đứng trước gương, anh thì vòng ra sau lưng mình. Mình vẫn còn trong tâm trạng hoang mang, anh lại kề sát tai mình thỏ thẻ. " Đó chính là vợ anh"

Tay anh chỉ về hướng chiếc gương phản chiếu hình ảnh của mình trong đó. Anh đặt tay lên eo mình xoay người mình lại nói:

- Mọi chuyện trước đây đã là quá khứ, chúng ta hãy cùng nhau viết tiếp tương lâu của gai đình chúng ta. Được không?

- Nhưng....nhưng.....

- Không phải em đã tự biết hết mọi chuyện rồi sao? Giờ trả lời anh biết em có còn yêu anh không?

- Tôi....tôi...

- Khoan đã trước tiên hãy sửa lại cách xung hô. Anh không thích em xưng hô như vậy với anh chút nào.

- Tôi....

Mình chư kịp nói tiếp chữ thứ hai đã bị anh dùng môi của anh khóa lấy môi mình, trao một nụ hôn sâu.

Đến khi mình dùng sức đánh lên vai anh anh mới buông mình ra.

- Đây là hình phạt cho việc không nghe lời.

- Anh thật không nói lý lẽ, anh phải để tôi....

Anh lại định khóa môi mình, nhưng thật may là mình đã né được rồi nhanh chóng nói ra lý lẽ của mình " Phải để từ từ người ta tập quen chứ. Cũng lâu lắm rồi, người ta....người ta...."

- Em làm sao hả bảo bối?

- người ta....người ta ngại chứ bộ

Lúc này mặt mình đã đỏ hết cả lên, mình, mình nhanh nhanh thoát khỏi vòng tay anh và chạy ra ngoài. Lao thẳng lên giường trùm kín chăn rồi la lên:

- Em đi ngủ đây. Anh về phòng đi.

Một hồi sau mình nghe tiếng chân xa dần, cùng với tiếng đóng mở cửa mới thở phào mở chăn ra. Thì....

- SAO anh còn ở đây? Không phải đã mở cửa đi ra rồi sao?

Trời ơi, anh còn đứng đó, khoanh tay dựa vào cửa phòng. Anh nhìn mình một cách chăm chú với nụ cười nhếch miệng thật bá đạo.

- Anh chỉ là mở cửa ra xong suy nghĩ lại, anh quyết định sẽ ngủ ở phòng em. Nên đóng cửa lại.

Nào ngờ em lại muốn dở trò với anh.

Anh làm mình á khẩu, không biết phải nói gì tiếp. Mình và anh nhìn nhau, mỗi người lại có một suy nghĩ khác nhau. Một lúc sau mình không chịu nỗi nữa, giở chăn lên và đi thẳng vào phòng vệ sinh.

Khi trở ra thì anh đã nằm trên giường rồi. Không cách nào có thể đuổi anh xuống nữa, mình tiến lại giường thấy anh đã nằm ngay ngắn, mắt nhắm tịt. Có lẽ anh đã có một ngày mệt mỏi nên khi nằm xuống đã ngủ ngay, vậy mà còn ráng đưa mình với Phi Phi đi ăn nữa.

Mình nhẹ nhàng lấy tấm chăn đắp lên người anh rồi xoay người bước đi, đêm nay mình sẽ sang phòng Phi Phi ngủ vậy. Nhưng chỉ mới đi được hai bước đã có một lực kéo thật mạnh từ phía sau, làm mình mất thăng bằng và ngã hẳn lên giường rồi lọt thỏm trong vòng tay của anh. Mình vẫn không khỏi bất ngờ cho đến khi anh thì thầm vào tai mình:

- Bảo bối đang định đi đâu vậy? Em định bỏ anh lại hay sao?

- Anh...anh không phải đã ngủ rồi sao? Tôi không muốn phá giấc ngủ của anh.

- Em vẫn còn suy nghĩ về chuyện cũ sao? Không phải em đã biết sự thật rồi sao? Vẫn còn giận anh?....

Và sau đó là một ngàn câu hỏi anh dành cho mình, nhưng những câu hỏi đó giống như là đang an ủi mình chứ không phải là cần câu trả lời từ mình.

Mình không chống cự hay vùng vẩy nữa mà nằm im trong vòng tay anh, tự nhiên nghe lời nói của anh mình lại cảm thấy tủi thân. Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, mình khóc đến đau lòng, khóc đến nỗi ướt cả mảng áo của anh. Cứ khóc cho xã hết mọi đau lòng, mọi uất ức, mình được anh vỗ về vuốt ve càng khiến mình đau lòng hơn nữa.

Một lúc sau mình mới nín hẳn không khóc nữa, anh mới buông mình ra rồi ngồi dậy, anh dùng hai tay ôm lấy khuông mặt tèm lem của mình, rồi anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn trên má.

- Được rồi, không được khóc nữa. Từ giờ em không được khóc nữa, mọi chuyện đã qua rồi.

- Tất cả là tại anh.... Tại anh.

- Được rồi, tất cả là tại anh, tại anh ngu ngốc, tại anh tự quyết định mọi chuyện nên mới khiến bảo bối chịu khổ. Anh xin lỗi.

- Tại anh.... Anh không chịu nói cho em biết, anh khiến em hiểu lầm. Anh lại không đến tìm em, khi em trở về anh cũng không chịu giải thích, lại để em nghe sự thật từ người khác.

Mình tiếp lời anh để kể ra những sai lầm, cũng như lỗi lầm của anh.

Anh liền vòng tay ôm lấy mình, nhẹ nhàng vỗ về, xoa nhẹ tấm lưng của mình rồi nói:

- Tất cả lỗi lầm của anh, em bỏ qua được không? Từ giờ chúng ta sẽ trở lại như trước, viết tiếp câu chuyện tình yêu của chúng ta được không?

Mình giữ im lặng không nói gì, đột ngột đẩy anh ra. Mình nhìn thấy một thoáng bất ngờ trên khuông mặt anh " Có chuyện gì sao Bối Nhi? Em không đồng ý tha lỗi cho anh sao? "

- Chuyện em muốn nói đến là chuyện cô gái kia. Hiện giờ cô ta đang ở đâu?

- Vẫn bị giam giữ ở trụ sở

- Cô ta thật sự không có con với anh phải không?

- Anh đã nói là không. Em vẫn không tin lời anh nói sao?

- Không phải là không tin nhưng để chắc chắn em mới hỏi lại thôi.Được rồi, coi như vấn đề cô ta tạm gác lại. Tiếp đến là về Phi Phi. Em biết đó là con của Vân, nhưng hiện giờ lại xem anh và em là ba mẹ. Vậy sau này thì sao?

- Chuyện này anh đã có tính toán. Cứ để mọi chuyện theo tự nhiên, khi Phi Phi nó hiểu chuyện thì việc nói hay không là quyết định của Vân. Ngoài ra anh vẫn coi nó là con trai, nó vẫn coi em là mẹ. Em có thể chấp nhận Phi Phi không?

- Tất nhiên là có thể. Em vẫn luôn xem Phi Phi là con trai của mình. Dù sau này em có thêm đứa con nào thì Phi Phi vẫn mãi là đứa con đầu tiên của em.

- Thật chứ?

- Tất nhiên. Anh không tin sao?

- Anh muốn kiểm chứng.

- Bằng cách nào?

- Thì chúng ta nhanh chóng có cho Phi Phi một đứa em để kiểm chứng.

Nói rồi anh không để mình kịp hiểu cũng như phản ứng mà đã đè mình xuống giường khiến mình không kịp phản kháng....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.