Hồn Phi Yên Diệt Chi Minh Phong Thiên

Chương 21




Sáng sớm đốt hương, tạm thời tìm địa điểm ở vùng lân cận chôn cất Giản Bình, Noãn Yên cũng hướng Giản Bình dập đầu, khóc đến rối tinh rối mù. Cho dù sư phụ chết, song thánh chỉ cũng không đợi được người, trong cung phái tới người thúc giục, không đến giữa trưa phải khởi hành.

Nhưng Giản Bình không còn, Noãn Yên thực sự sống chết không chịu ở nhà nữa, Tuyên Minh không tìm ra lý do không cho bé đi, thầm nghĩ dù sao có lẽ cũng không có họa sát thân, liền mang Noãn Yên và tùy tùng cùng theo. Tùy tùng cưỡi ngựa, Noãn Yên theo Tuyên Minh ngồi trong xe ngựa, thường thường nằm ở trên đùi Tuyên Minh ngủ.

Từ trong huyện này phi ngựa hết tốc lực đi kinh thành, không ngủ không nghỉ, thời gian hai ngày hai đêm có thể đến. Nhưng có xe ngựa cùng theo, cước trình liền chậm đi không ít, hơn nữa ăn cơm ngủ nghỉ, Noãn Yên lại bị đau bụng ba ngày, một đoàn người ước chừng trên đường hơn nửa tháng.

Hôm nay chạng vạng tối, đoàn người Tuyên Minh rốt cuộc tiến vào trong kinh thành.

Noãn Yên lần đầu tiên tới nơi phồn hoa sầm uất như thế này, phi thường náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, đương nhiên cảm thấy mới lạ, kéo rèm xe ngựa hỏi Tuyên Minh cái này cái kia. Tuyên Minh nhớ tới mình đã từng sống ở nơi đây hơn chục năm, trong lòng không biết thế nào, nửa điểm phập phồng cũng không có, nhìn ra bên ngoài không nói một lời. Noãn Yên thấy bộ dáng này của y liền hiểu có vấn đề, cũng không hỏi nữa, chỉ nắm chặt tay y.

Xe ngựa không dừng, đi thẳng vào trong hoàng cung.

Đêm hôm đó tâm trạng Tuyên Minh bất an không yên, trong cung đã an bài chỗ ngủ nghỉ, một đêm ngủ không an ổn. Hoàng thượng gọi y đến không biết có ý định gì, ngay cả Tô Nghi y cũng không gặp được, thật sự là trong lòng không nắm chắc. Tô Nghi coi như một đời thông thuận, bản thân rồi lại chưa chắc có thể bình an vô sự, chuyện này Tô Nghi nhất định biết chút gì đó, nhưng y rồi lại không có cách nào để hỏi rõ.

Sáng sớm có thánh chỉ truyền đến, hoàng thượng gọi y lập tức đi diện kiến. Tuyên Minh vẫn ngồi không nhúc nhích để thái giám hầu hạ y rửa mặt chải đầu, chau mày, đột nhiên nghe thấy thái giám đang chải đầu sau lưng kia khẽ nói: “Triêu Dương hầu nói, đợi lát nữa hắn cũng đến đó, tiên sinh hành sự tùy theo hoàn cảnh.”

Tuyên Minh không dám quay đầu lại, nhưng trong lòng đã nổi lên sóng cao vạn trượng, khẽ gật đầu. Tô Nghi phái người chuyển lời cho y, đơn giản là để cho y an tâm, nam nhân này quả thật rất đáng tin tưởng. Rửa mặt chải đầu xong xuôi, thái giám tuyên chỉ dẫn y đi, trong cung bảy lần quặt tám lần rẽ bước đi hồi lâu, cuối cùng dẫn hắy tới một gian phòng yên tĩnh.

Tuyên Minh không dám tùy tiện ngẩng đầu, nhưng cũng từ mùi giấy mực biết được đây là thư phòng của Lưu Tú, ánh mắt y từ lúc vào cửa liền quét qua Tô Nghi đang đứng một bên, chẳng qua chỉ giả bộ như không phát hiện, quỳ gối trước mặt nam nhân tôn quý ở trước bàn sách: “Thảo dân Tuyên Minh, tham kiến thánh thượng.”

Lưu Tú cẩn thận chăm chú nhìn nam tử này, rất gầy, nhưng vóc dáng cũng không tính là thấp, mặt mày tướng mạo thật sự là nhã tú không tầm thường, chỉ tiếc trên mặt trái có vài vết sẹo mờ nhạt lâu năm, ít nhiều phá mất dung mạo. Lại nhìn bộ dáng y đi lại đích xác là bất tiện, ngay cả quỳ trên mặt đất một chút cũng đã phát run, Lưu Tú nói: “Bình thân.”

Tuyên Minh đứng lên cúi đầu thật thấp.

Khí chất không tệ, trước mặt thiên tử không có ý sợ hãi, không siểm nịnh không lấy lòng, có chút khí khái, nội tâm Lưu Tú có thêm vài phần hảo cảm. Nhưng mà hảo cảm không có nghĩa là hắn có thể lưu lại tính mạng Tuyên Minh.

“Giản tiên sinh thân thể thế nào?” Ngữ khí giống như hàn huyên, trong ánh mắt lại là ý tứ thăm dò nghiền ngẫm.

Tuyên Minh cúi đầu, thanh âm không chút phập phồng, nhưng cũng rất cung kính: “Khởi bẩm thánh thượng, sư phụ thân thể không tốt lắm, năm nay bệnh tình nặng thêm, đầu năm cũng đã không dậy được khỏi giường, lần này trước khi ta đi càng thêm suy yếu, nửa tháng trước đã qua đời.”

Mắt sắc Tô Nghi hơi động một chút. Lưu Tú cũng trầm mặc một lát, nói: “Giản tiên sinh một đời gập ghềnh, đều bởi vì ngay từ đầu không nên nghịch thiên.”

Tuyên Minh nuốt một ngụm nước bọt, đem lời muốn nói miễn cưỡng áp chế xuống: “Thánh thượng sáng suốt.” Lúc này so đo với hoàng thượng là vô nghĩa, chết cũng chỉ là mình.

Lưu Tú nhìn qua y nói: “Tháng trước đêm Tĩnh Sơn hầu chết, ngươi ở trong nhà Tĩnh Sơn hầu vì hắn làm pháp?”

Cái này vốn là lí do thoái thác với huyện lệnh, không có gì để giấu giếm, Tuyên Minh nói: “Vâng, hoàng thượng.”

Lưu Tú nhấp một ngụm trà, lại nói: “Là làm pháp gì? Đừng nói với ta là trận pháp gì đó khiến gia đình bình an. Lúc ấy chuyện hắn lo lắng cũng không phải gia đình an bình hay không an bình.”

Tuyên Minh liếc qua Tô Nghi, y cũng không biết lúc này nên nói gì, nói dối nếu bị vạch trần sẽ chính là tội khi quân, nói thật lại sợ không giống với lời Tô Nghi đã nói. Lưu Tú sở dĩ trực tiếp gọi y vào cung, không cho phép y và Tô Nghi gặp mặt, chỉ sợ là ý tứ này?

Tô Nghi động cũng không động, ngay cả ánh mắt cũng không nháy, thế nhưng Tuyên Minh lại chính là từ ý cười bên miệng hắn nhìn ra một điểm ý tứ tán thành. Tuyên Minh âm thầm cắn răng, đánh cược một phen, nói: “Lúc ấy Tĩnh Sơn hầu quả thật là muốn ta làm một trận pháp đặc biệt, chỉ là chuyện này nói ra lại không tốt lắm.”

Lưu Tú cúi đầu nhìn y, khẽ hất cằm, những người khác lập tức nối nhau lui xuống, trong thư phòng chỉ còn lại hắn và Tuyên Minh, ngay cả Tô Nghi cũng cùng những người khác ra ngoài.

Lưu Tú nói: “Ngươi nói đi.”

Không kịp suy nghĩ nữa, lúc này Tuyên Minh chỉ có thể vừa nghĩ vừa nói.

“Thảo dân không dám lừa gạt thánh thượng, Tĩnh Sơn hầu sở dĩ gọi thảo dân đến nhà hắn lập trận, là vì hoài tâm đại nghịch bất đạo. Sư phụ có khả năng nghịch thiên cải mệnh, Tĩnh Sơn hầu không biết từ đâu nghe được chuyện này, liền đem sư phụ ta cùng một tiểu tùy tùng giam lại, bắt ta sửa hắn thành mệnh hoàng đế.”

“Ngươi không thay hắn sửa, vì sao?”

Tuyên Minh trầm tĩnh nói: “Thảo dân không biết.”

Lúc này y không dám ăn ngay nói thật. Lúc trước Tô Nghi dâng tấu lên Lưu Tú, nói năng lực của y bình thường, không đủ để gây e ngại, cứu được y một mạng. Nếu hiện giờ y nghịch thiên cải mệnh, Tô Nghi khi đó sẽ phạm tội khi quân, hay ít nhất cũng sẽ là tội thất trách. Vì vậy hiện giờ nhất định phải nói không, hơn nữa còn phải nói cho toàn vẹn.

“Ngươi không biết?” Trong ánh mắt Lưu Tú là thăm dò nghiên cứu, “Ngươi ở bên Giản Bình nhiều năm như vậy, vẫn không phải là chân truyền của hắn?”

“Nghịch thiên cải mệnh là trận pháp cao thâm nhất trong huyền học, thảo dân không khởi được trận này. Trong số các đệ tử của sư phụ, chỉ có sư huynh Phong Dương từng học qua trận này.”

Nhắc tới tên Phong Dương, hai con ngươi Lưu Tú khẽ nhíu lại không thể nhận ra, Tuyên Minh thờ ơ nhìn hắn một cái, gần như có thể thấy thân thể Lưu Tú căng thẳng.

Người từng bị Phong Dương tra tấn, đều sẽ có loại phản ứng này.

Tuyên Minh âm thầm cúi đầu xuống.

Lưu Tú uống một ngụm trà, thần tình đã khôi phục lại bình tĩnh, lại trầm giọng hỏi: “Ngươi đã không làm, vì sao lại không để sư phụ ngươi khởi trận?”

“Sư phụ thân thể suy yếu, đại trận sửa mệnh cách thành mệnh hoàng đế rất hao tổn thể lực, từ đầu đến cuối kéo dài mấy canh giờ, sư phụ không đủ sức. Nhưng nếu nói cho Tĩnh Sơn hầu biết ta không khởi trận, Tĩnh Sơn hầu e ngại chúng ta biết hắn có tâm phản nghịch, nhất định sẽ giết chúng ta. Ta không có cách nào khác, đành phải dối rằng bản thân sẽ khởi, nhưng bên trong lại âm thầm giấu trận hiến hồn. Hồn phách Tĩnh Sơn hầu bị quỷ hồn cắn nuốt, sau đó thân thể cũng bị chiếm đoạt, bởi vậy mới có chuyện quỷ nhập vào người.”

Chuyện Tĩnh Sơn hầu bị quỷ nhập thân, Lưu Tú đã sớm nghe qua, hơn nữa nghe từ trong miệng những người khác nhau phần lớn đều đồng nhất, không có gì khả nghi, có thể thấy được lời Tuyên Minh nói là thật.

Lưu Tú cười cười: “Ngươi ở trong phủ Tĩnh Sơn hầu khởi trận, Tĩnh Sơn hầu chết, Triêu Dương hầu không sớm không muộn dẫn người tới, canh giờ cũng thật là vừa vặn.”

Tuyên Minh lo lắng nhất chính là chuyện này, y không biết rút cuộc Tô Nghi đã nói như thế nào với Lưu Tú, một khi lời nói bất đồng, trong hai người ắt sẽ có một người phạm tội khi quân. Lúc này không được phép suy nghĩ nhiều, Tuyên Minh trước tiên chỉ có thể theo sự thật bắt đầu nói: “Trong nhà Tĩnh Sơn hầu có thuật sĩ giang hồ làm tà thuật, âm thầm không ai hay biết hại chết hai quan viên Triêu Dương hầu phái tới trước đó. Lúc trước ta đã quen biết Triêu Dương hầu, khi đó không có chỗ nào dựa vào, liền đưa một tấm phù trừ tà cho Triêu Dương hầu lấy lòng —— ”

Lưu Tú cười cười: “Chỉ là lấy lòng?”

Tuyên Minh đỏ mặt, cúi đầu xuống nói: “Lúc, lúc ấy ta không có cách nào, hướng Triêu Dương hầu hiến thân, cầu hắn, cầu hắn cứu ta, nói ra chuyện Tĩnh Sơn hầu có ý đồ mưu phản.”

Tô Nghi thật ra chưa nói ra chuyện này, nhưng Lưu Tú đoán chính là chuyện như vậy. Mặc dù Tuyên Minh có chút phá tướng, thế nhưng khí chất tư thái không tệ, tướng mạo lại càng đẹp mắt hiếm có. Nếu như y có việc muốn cầu người tự đưa tới cửa, Tô Nghi há có lý nào lại đẩy ra, coi như là nam phong một lần cũng có thể dùng.

Lưu Tú nửa rủ mắt xuống trầm ngâm suy nghĩ một lát, hướng ngoài cửa cao giọng nói: “Cho Tô hầu tiến vào.”

Bên ngoài thư phòng có thái giám ứng, không bao lâu có một hồi tiếng bước chân rất nhỏ, Tô Nghi chậm rãi đi đến, đứng ở một bên cung kính nói: “Thánh thượng.”

Lưu Tú thản nhiên nói: “Tĩnh Sơn hầu chết, đối với người ngoài nói là do thuật sĩ giang hồ dùng tà thuật, khiến Tĩnh Sơn hầu bị ác quỷ nhập vào thân mà chết, ở trước mặt Hoàng thái hậu cũng phải nói như vậy.”

“Vâng.” Tô Nghi đáp ứng.

Tĩnh Sơn hầu không phải là vấn đề, Lưu Tú có chịu để Tuyên Minh sống hay không mới là vấn đề.

Lưu Tú ngồi nghiêng người, mặt nửa quay sang nhìn Tuyên Minh: “Tuyên Minh, sau khi Tĩnh Sơn hầu chết, bên người còn có một thân tín còn sống, ta cũng đã cho gọi hắn tới kinh thành. Hắn nói hắn biết chuyện của ngươi và Phong Dương——” Lưu Tú dừng một chút, giương mắt hỏi: “Giữa ngươi và hắn có chuyện gì?”

Tô Nghi buông mắt nhìn mặt đất, vô thanh vô tức, Tuyên Minh cũng căng thẳng tới cực điểm. Chuyện thân tín của Tĩnh Sơn hầu biết, đơn giản chính là chuyện Phong Dương đã sớm không thể xem bói, năm đó người tính ra chỗ Lưu Tú ẩn thân kỳ thật là Tuyên Minh hoặc Giản Bình.

Tại sao Lưu Tú lại hỏi y, là muốn nhìn thử xem y muốn nói cái gì, liệu có khớp với lời nói của thân tín kia hay không?

Trong lúc nhất thời thư phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng Lưu Tú uống trà.

Ánh mắt Tuyên Minh lơ đãng đảo qua Tô Nghi, Tô Nghi động tĩnh gì cũng không có, thậm chí ngay cả ra hiệu cũng không có. Tuyên Minh cúi đầu nói: “Phong Dương là sư huynh của ta.”

“Thật sao, không có quan hệ khác?” Lưu Tú buông chén trà xuống, chậm rãi nói, “Năm đó ta ở trong địa từng gặp qua bóng dáng ngươi. Ngươi ở trong đó làm gì?”

Tuyên Minh ngậm miệng không đáp, lúc này nói cái gì cũng đều là sai. Đến cùng thân tín của Tĩnh Sơn hầu đã nói bao nhiêu? Nếu như Lưu Tú biết Tuyên Minh mới là người tính ra chỗ hắn ẩn thân, vậy thì còn có thể lưu lại tính mạng của y sao?

Lưu Tú thấy y cái gì cũng không nói, khóe miệng dâng lên một nụ cười nhàn nhạt: “Tuyên Minh, thân tín kia kỳ thật trên đường vào kinh đã không cẩn thận chết rồi, cái gì cũng không kịp nói. Ta vốn là muốn thăm dò ngươi, không ngờ ngươi thực sự có chuyện gạt ta.”

Tuyên Minh chỉ cảm thấy tứ chi rét run, vẫn không nhúc nhích nhìn hắn. Lưu Tú lần này sợ là thật sự hạ quyết tâm muốn giết y, hiện tại phải làm sao bây giờ?

Lưu Tú không biết thế nào, trong lòng cũng có chút gợn thất vọng. Ấn tượng của hắn đối với Tuyên Minh không tệ, trong lòng quả thật muốn lưu lại cho y một mạng, nhưng lại không tìm thấy lý do. Năm đó Tuyên Minh rõ ràng có liên quan đến Phong Dương, lại không biết trên người có bao nhiêu bản lĩnh, hôm nay vẫn có điều muốn giấu giếm, người này chết so với sống sẽ khiến người ta an tâm hơn.

Mắt thấy ánh mắt Lưu Tú dần dần trở nên rét lạnh, Tuyên Minh nhịn không được âm thầm nhìn về phía Tô Nghi, Lưu Tú muốn giết hắn rồi, sống chết trước mắt, rốt cuộc phải làm sao đây?

Tô Nghi vẫn không nhìn y, rồi lại không biết là có ý hay vô ý, vuốt vuốt tay áo của mình, hơi xốc lên.

Trong lòng Tuyên Minh chợt khẽ động, không đợi Lưu Tú mở miệng, chậm rãi cởi bỏ đai lưng quần áo của mình, đem y phục trên người từng chiếc từng chiếc cởi ra.

Ánh mắt Lưu Tú nhìn y không chớp mắt, thái giám thấy thế muốn tiến lên ngăn cản, Lưu Tú phất tay khiến bọn họ lui xuống.

Trên thân thể trắng trẻo gầy yếu loang lổ vết thương, đan xen liền nhau, có vết thương do đao, có vết thương do tên, có vết thương do bỏng, dài chừng bốn năm tấc, trên đùi có một vết sẹo xấu xí vô cùng kéo dài từ bắp đùi thẳng đến mắt cá chân. Tuyên Minh im lặng nhìn hắn, thấy thần tình Lưu Tú ngưng trọng chăm chú, nói: “Trò Phong Dương thích chơi nhất cùng ta là xem bói. Ta xem đúng, hắn sẽ không tổn thương ta; xem sai, hắn liền rạch ta một đao. Hắn cũng thích cùng ta chơi bắn tên, ta chạy, hắn bắn.” Y chỉ vào vết sẹo dài trên đùi mình: “Đây là một lần ta không nghe lời nhất, cứng đầu nhất, hắn lưu lại cho ta, bởi vì ta mắng hắn, ta mắng hắn đáng đời, tất cả đều là đáng đời.”

Tuyên Minh ngẩng đầu nhìn Lưu Tú, thanh âm bình tĩnh trở lại: “Thời điểm Thánh thượng khiến hắn tức giận, hắn làm gì?”

Sắc mặt Lưu Tú hơi chút tái nhợt, trong ánh mắt mơ hồ như có ánh nước, im lặng không tiếng động.

“Thánh thượng hỏi ta và Phong Dương là quan hệ như thế nào, này chính là quan hệ giữa ta và Phong Dương. Hắn thích nói với ta rằng, ngươi không phải là có hùng tâm tráng chí sao…”

“… Ngươi không phải là chân mệnh thiên tử sao, thế nào lại bị ta nhốt ở đây?” Lưu Tú không nặng không nhẹ tiếp lời.

Tuyên Minh yên tĩnh không lên tiếng, nghe hắn nói xong, sớm đã lạnh đến toàn thân phát run: “Thánh thượng sáng suốt, là thiên cổ minh quân thuận theo ý trời mà sinh, Tuyên Minh mệnh ti tiện, cùng lắm chỉ là con sâu con kiến. Nhưng con sâu con kiến còn sống tạm bợ, Tuyên Minh sớm đã tự mình hiểu lấy, vạn lần không dám làm ra chuyện nghịch thiên. Thảo dân nhìn kết cục của Phong Dương và sư phụ, biết rõ đạo lý *nghịch thiên giả vong, một đời này sớm đã không có chí hướng gì. Mà cơ nghiệp ngàn đời của thánh thượng vừa mới bắt đầu, tứ hải quy tâm, đúng là *thiên mệnh sở quy.” Nói xong quỳ xuống, âm thanh cũng khẽ run: “Thảo dân kinh hoảng, không dám chọc giận thiên uy, chỉ cầu có thể an phận một góc dưới thịnh thế của thánh thượng, được hưởng quang ân của thánh thượng, cùng người nhà *cộng hưởng thiên luân. Thánh thượng nhân từ, có thể thành toàn cho tâm nguyện này của thảo dân?”

(nghịch thiên giả vong: kẻ làm trái đạo trời thì sẽ chết

thiên mệnh sở quy: thuộc về ý trời

cộng hưởng thiên luân: hưởng niềm vui gia đình sum họp)

Tô Nghi yên lặng nhặt quần áo của Tuyên Minh từ trên mặt đất lên, không dám làm gì, chỉ còn chờ Lưu Tú lên tiếng.

Lưu Tú che lại hai mắt không nói gì, hồi lâu, khẽ thở dài một hơi: “Triêu Dương hầu mang hắn lui xuống đi, quả nhân muốn yên lặng một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.