Hôn Nhân Trọng Sinh Cao Một Trượng

Chương 41




Editor: Á bì

Đương nhiên Trình Cốc Tâm không thể cự tuyệt, thứ nhất là cô không tìm được lý do gì để từ chối, thứ hai là trong phòng kia cũng chẳng có gì không dám cho người ta xem, huống hồ thân phận bây giờ của Đồng Hàn Thành còn là bạn trai của cô.

Đồng Hàn Thành muốn đi xem phòng của cô, là vì muốn giải đáp chút quá khứ của cô, nhưng anh cũng không phủ nhận trong đó còn những nguyên nhân khác.diễn.đàn.lê.quý.đôn&á.bì

Hoàn cảnh trong phòng hoàn toàn giống như những gì anh đã tưởng tượng, với sự hiểu biết tâm lý con người, ở một trình độ nhất định có thể nhìn thấy chủ nhân của căn phòng này quả thật có tồn tại chút vấn đề về chứng tự bế và quái gở. Nhưng mà Trình Cốc Tâm đang đứng ở trước mặt anh bây giờ nhất định không có những vấn đề đó, cho nên khả năng duy nhất chắc là tính cách của cô lại bị thứ gì đó tác động, và không có cơ hội ở nhà nhiều.

Dựa theo sự phán đoán như vậy, loại biến hoá này chắc sẽ không xảy ra trước đó quá lâu, chắc là sau khi cô có việc làm, bằng không bên này cũng chẳng thể nào giữ được tình trạng như vậy.diễn.đàn.lê.quý.đôn@á.bì

Đối với suy luận này, trước tiên anh cứ giữ nguyên thái độ như vậy. Quả nhiên trong phòng có một nơi mà anh muốn tìm đã lâu, chính là cái giá sách đặt tất cả những bằng khen, cúp, và huy chương của cô. Ở điểm này cô rất giống anh, từ nhỏ đến lớn có rất nhiều giải thưởng. Đối với mỗi cái cúp, mỗi cái huy chương, Đồng Hàn Thành đều biết hết tất cả nguồn gốc của mỗi cái, bởi vì ở trong phần hồ sơ về cô, chúng đã được liệt kê rất rõ ràng.

Liếc mắt đảo qua, anh lại thấy huy chương đạt giải ba môn bơi lội tự do,nó cũng đã dễ dàng gợi lên sự nghi ngờ trong anh. Anh nhớ trước đó lần đầu gặp mặt anh đã hỏi cô tại sao lại bị chết đuối, câu trả lời của cô là 'đầu óc trống rỗng', nhưng ai cũng biết được, sau khi học bơi xong, sau khi tiếp xúc với nước, theo bản năng sẽ bơi theo tư thế đúng, cô không có bị chuột rút, dưới tình huống thân thể khoẻ mạnh thì chắc chắn sẽ không bị chìm, lại càng không thể là vì đầu óc quên mất. Trừ phi là vì không có ý định muốn sống nữa.diễn.đàn.lê.quý.đôn€á.bì

Nhưng sự suy đoán đó đã bị anh phủ định rất nhanh, nhưng sau khi anh phủ định xong thì càng thấy hoang mang. "Đúng rồi, trước đó tại sao em lại bị chìm?"

Căn bản Trình Cốc Tâm không biết lực chú ý của Đồng Hàn Thành đặt lên những tấm huy chương của cô, căn bản cũng quên mất lý do đã nói trước đó với anh, cô rất tự nhiên trả lời lại anh, "Bởi vì em không biết bơi." Đây là sự thật, Dung Huỷ San trước kia hoàn toàn không biết bơi.

"Vậy làm sao em lại có tấm huy chương này?" Câu trả lời của cô làm cho Đồng Hàn Thành bất ngờ, lần nữa hoài nghi lỗ tai của mình, cứ cho rằng Trình Cốc Tâm đang trả lời cho có lệ.

"Huy chương nào?" Sau khi Trình Cốc Tâm nhìn thấy những dòng chữ được viết trên tấm huy chương ở trong tủ kính thì nhất thời dại ra.

Đây chính là vết sẹo của mình đã hoàn toàn bị rạch ra, bây giờ cô nên lấy cớ gì để che giấu cho sai lầm của mình đây? Trình Cốc Tâm nóng ruột gấp gáp xoay chuyển não bộ, vẻ mặt cũng không tự chủ được mà có chút khẩn trương.

Bộ dáng như vậy của cô đã được Đồng Hàn Thành nhìn thấy hết, cũng làm cho anh khẳng định hoài nghi của mình nên hỏi, "Em là ai? Em không phải là Trình Cốc Tâm?" Trình Cốc Tâm trước kia sẽ biết đấu vật tự do, còn Trình Cốc Tâm bây giờ thì không; Trình Cốc Tâm trước kia sẽ biết bơi, còn Trình Cốc Tâm bây giờ thì không; Trình Cốc Tâm trước kia sẽ lầm lì và cô độc, còn Trình Cốc Tâm bây giờ rất vui vẻ và cởi mở...những dấu hiệu chồng lên nhau cho thấy, đây chắc chắn không phải là một người.

"Anh đang nói cái gì thế, sao em không phải là Trình Cốc Tâm!" Giọng điệu của anh làm cho cô rất bối rối, nhưng cô vẫn cố gắng giải thích, cố gắng làm cho bản thân mình bình tĩnh lại.

"Vậy làm sao em giải thích được những tấm huy chương này?" Anh hất hất mũi chỉ vào tấm bằng huy chương giải ba môn bơi lội tự do này.

"Hồi nãy em nói đùa với anh không được sao?" Cô liền cái khó ló cái khôn.

"À? Vậy tại sao trước đó anh có một lần đấu vật tự do với em, ngay cả một chiêu em cũng chẳng ra được?" Đồng Hàn Thành tiếp tục hỏi.

"Em...khi đó em...em quên dùng chiêu, có nhiều người quá...em hồi hộp." Cô không nghĩ tới Đồng Hàn Thành sẽ đột nhiên nhắc tới chuyện này, nhưng cô vẫn ấp úng đưa ra lý do.

Quên? Không phải chuyện gì cũng dùng lý do quên rồi xong đâu, bây giờ cho dù cô có giải thích thế nào, anh cũng sẽ không bị cô lừa mà cho qua nữa đâu, anh cũng không phải là đồ ngốc, trước kia hơn phân nửa là do cố tình muốn theo ý cô, vì muốn trêu cô. "Em cảm thấy bây giờ anh còn tin em sao?"

Anh bước chậm tới trước mặt cô, dùng cặp mắt đen như mực nhìn thẳng vào mắt cô. Ý nghĩ hiện ra trong đầu đầu tiên của cô là cô sắp che giấu không xong rồi. Cô khẩn trương nuốt nước miếng, cũng sững sờ nhìn lại anh. Đồng Hàn Thành liếc ra sau gáy cô, đứng gần như vậy nên thanh âm nuốt nước miếng anh cũng nghe được. Sau đó tiến gần tới tai cô, "Nói cho anh biết, em là ai?"

Giọng nói như vậy, dịu dàng uy hiếp ở bên tai, nhất thời làm cho toàn bộ lỗ chân lông của Trình Cốc Tâm trở nên khẩn trương, cũng làm cho cô không có cách nào chạy trốn.

Cô nhắm mắt lại, không nhìn anh nữa, đấu tranh tâm lý trong lòng một hồi lâu, mới quyết định nói hết tất cả mọi chuyện cho anh biết, cũng bởi vì anh chính là Đồng Hàn Thành.

Từ chuyện bắt cá hai tay tới chuyện bị đụng xe, từ chuyện cấp cứu tới chuyện trùng sinh, Trình Cốc Tâm đều nói hết toàn bộ cho anh nghe, nói thật sự rất dài. Nhưng phản ứng của Đồng Hàn Thành nghĩ cũng có thể biết được, anh khó mà tin được chuyện này. Chuyện như vậy mà nói với bất cứ người nào, chắc chắn họ sẽ không tin.

"Em nói xong rồi, nhất định bây giờ anh sẽ không tin những gì em nói, nhưng anh có cảm thấy em có cần phải làm mọi chuyện to ra để nói dối anh hay không?" Sau khi nói xong hết tất cả mọi chuyện, ngược lại Trình Cốc Tâm cảm thấy rất thản nhiên, không cảm thấy khiếp sợ như cô đã tưởng tượng.

"Loại chuyện này chẳng có chút căn cứ khoa học nào sao?" Anh đã nghĩ tới rất nhiều khả năng nhưng không thể nghĩ tới chuyện cô sẽ giải thích như vậy. Dựa theo cách nói của cô, người mà anh tiếp xúc lần đầu chính là Trình Cốc Tâm bây giờ, cũng tức là Dung Huỷ San, như vậy nói một cách khác, người mà anh thích chính là cô. Theo như phán đoán của anh, trong lòng anh nguyện ý tin lời cô nói, nhưng mà chuyện linh hồn trùng sinh như vậy, đây cũng là lần đầu tiên anh nghe thấy.

Trình Cốc Tâm lắc đầu, chính cô cũng không thể tin, nhưng mà chẳng phải chính cô đã trùng sinh rồi đấy sao.

"Còn có ai biết được chuyện này không?" Đồng Hàn Thành chau mày lại nhìn cô, vẻ mặt lộ vẻ nghiêm trọng.

"Không có."

Cho nên nói cách khác, ba mẹ Trình đều không biết chuyện này, không biết con gái của bọn họ đã chết, bây giờ người đang tồn tại trong thân thể này lại là một người khác.

Trình Cốc Tâm nhìn ra được sau khi nghe tin tức này, người còn có thể giữ vững bình tĩnh như vậy, chỉ sợ là chỉ có mỗi Đồng Hàn Thành mà thôi. Sau đó cô hẳn là nên đối mặt với chuyện mà cô đã luôn nghĩ ở trong lòng, có phải cô sẽ bị đưa tới sở nghiên cứu để làm xét nghiệm như quái vật hay không? Chỉ có điều, dự tính xấu nhất thì cũng chỉ trả lại thân thể này mà thôi, cô sẽ rời khỏi thế giới này, "Nếu anh muốn đưa em đi, em sẽ không để tâm đâu."

Nếu đi lúc này, quan hệ của bọn họ cũng nên chấm dứt tại chỗ này.

"Đi? Đi đâu?" Anh chẳng hiểu lời cô nói là gì.

"Đưa tới sở nghiên cứu hoặc là bảo tàng, phát sinh chuyện như vậy trên người em thì chẳng phải đây là chuyện hiếm có trên thế giới này hay sao?" Tâm tình của Trình Cốc Tâm bây giờ chẳng sợ hãi một chút nào, thậm chí cô còn cảm thấy trở thành đối tượng được nghiên cứu cũng là một ý kiến không tồi.

Trước mặt hiện ra một nụ cười rất tươi, làm cho Đồng Hàn Thành cảm thấy có chút khó chịu, sao cô lại nhìn anh như vậy? "Vậy em muốn anh cả đời mang tiếng là kẻ khốn nạn à?"

"Anh...anh...ý anh là sao?" Lần này tới lượt Trình Cốc Tâm không theo kịp suy nghĩ của anh.

"Em là bạn gái của anh, trên pháp luật còn là vợ anh, nếu đưa em đi rồi, thì anh phải làm sao đây?" Giờ phút này Đồng Hàn Thành đã khôi phục lại bộ dáng trêu đùa với Trình Cốc Tâm như trước.

Trình Cốc Tâm thật sự muốn đánh một cú lên ngực anh, lúc này mà anh còn có thể nghĩ tới mấy thứ này. "Vậy anh nên đi tìm người phụ nữ khác đi, với điều kiện của anh đây cũng chẳng phải vấn đề gì khó mà phải không?"

"Cho nên em có thể tuỳ ý chia tay anh sao?" Đồng Hàn Thành lại lần nữa tiến lên, nhìn chằm chằm vào cô.

Lúc này cảm giác áp bách còn mãnh liệt hơn lúc bị anh ép hỏi, cô có thể nhìn ra được anh đang rất tức giận, cho nên không hiểu sao cô cũng rất khẩn trương, "Em không phải có ý này..."

"Vậy em có ý gì?" Bộ dạng sợ hãi của cô tất cả đều lọt vào mắt anh, hai người đã nói tới bước này, chuyện trùng sinh nghiêm túc như vậy mà giờ đã thay đổi không khí, lúc này anh thật sự có cảm giác muốn nhanh chóng đè cô lại.

Vì để anh không thể bước lại gần nữa, cô vươn tay ra chống lên ngực anh, bởi bộ dạng của anh quả thật rất muốn ăn tươi nuốt sống cô, "Trời ơi, em không có ý này mà, em cũng chỉ tuỳ ý nói vậy thôi."

Chỉ có điều từ 'nói' mới ra khỏi miệng, môi của cô đã bị anh hôn, không cho phép cô tránh khỏi, hai tay anh giữ chặt lấy eo cô. Người đứng trước mặt anh đối với anh mà nói lúc nào cũng có sức quyến rũ mê người, anh vốn là người có tính chịu đựng rất cao, đối với khả năng kiềm chế cũng không phải là kém, nhưng không biết tại sao khi đứng trước mặt cô, anh không bao giờ có thể chịu đựng được.

Nụ hôn bất ngờ của anh làm cho cô hoảng hồn, nhưng cũng không có bài xích hoặc đẩy ra, ngược lại dần đắm chìm vào nụ hôn đó. Đây là một loại cảm giác cô không thể nói được nên lời, lưỡi của anh mềm mại đảo qua đảo lại răng của cô, vừa đẩy ra được khe hở là xâm nhập vào liền, từng bước một trêu chọc cái lưỡi thơm tho của cô, dẫn dắt cô vào sự chuyển động giữa răng môi của bọn họ.

Trình Cốc Tâm chỉ biết nụ hôn này kéo dài rất lâu, mỗi lần đều làm cho cô xém tắt thở, Đồng Hàn Thành cũng rất thức thời để cho cô hít thở chút không khí. Cũng bởi vì đang ở nhà họ Trình, bằng không Đồng Hàn Thành không thể cam đoan anh có thể sẽ tiến thêm một bước hay không.

Anh đẩy cô ra, cô rốt cuộc cũng có thể hít thở được, hít từng ngụm không khí. Đồng Hàn Thành vẫn còn chưa thoả mãn tiến tới bên tai cô, vừa nghiêm túc vừa dịu dàng cảnh cáo, "Có một số lời không thể tuỳ tiện nói ra, em có biết không?"

Hơi thở ấm áp phun vào lỗ tai cô, dường như lời anh nói có tính uy hiếp rất cao làm cho cô phải run rẩy, cô chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, bởi vì cô nhạy cảm thấy được, nếu cô không nghe lời anh sẽ ăn tươi nuốt sống cô.

Cho nên loại chuyện nghiêm túc và đứng đắn như vậy đã bị hai người dùng loại hình thức đó chấm dứt.

Có đôi khi, một vài thân phận không phải là chuyện quan trọng, mà quan trọng là phải đúng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.