Hôn Nhân Tạm Được

Chương 17




Đến ngày đầy tháng của Tương Duyệt, cha Tuyên Hòa cũng không tới thăm, chỉ có mẹ đến, thần sắc cũng vô cùng thản nhiên, chỉ nhìn Tương Duyệt một hồi, tựa hồ không thích nó lắm.

Ngay từ đầu Tuyên Hòa đã dự đoán trước chuyện này, nhưng vẫn khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu.

Cho đến khi mẹ muốn nói chuyện với cậu, Tuyên Hòa đành phải tìm một phòng trống, mời mẹ vào, nghĩ Tương Duyệt đã có Tương Trữ Chiêu chăm sóc thế là cũng yên tâm.

Mẹ cậu rõ ràng đang nén giận, lại vẫn cố làm bộ dáng bề trên nhìn kẻ dưới, tỏ vẻ nếu cậu về nhà giải thích, nói không chừng người cha sẽ nguôi giận mà tha thứ cho cậu.

Tuyên Hòa không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng thường thường nói: “Mẹ, chuyện vụ làm ăn kia, con thật sự không có cách nào nhúng tay vào, sau này dù có gặp chuyện như vậy, cũng sẽ không thể giúp được.”

Bà mẹ nghe thấy lời này, nhất thời biến sắc, cả giận nói: “Cái gì mày cũng không giúp được, vậy đến Tương gia có tác dụng gì.”

“Ngay từ đầu đâu phải con tự nguyện đến đó.” Tuyên Hòa bình tĩnh nói: “Còn nữa, ngay từ đầu Tương gia có hứa hẹn cho gia đình mình lợi ích gì sao? Nếu họ không nói, con thiết nghĩ mẹ không có lý do gì để tức giận cả.”

Lời cậu nói rất đúng. Lúc trước hai nhà đàm luận chuyện hôn nhân, cũng không hề nói rõ về chuyện hợp tác làm ăn sau này, nhưng người nhà Tuyên Hòa lại áp đặt lên Tương gia, nghĩ rằng với quan hệ thông gia có thể kiếm chác được lợi lộc, khi đó hai nhà cũng không có ước định thành lời cái gì, bởi vậy Tuyên gia không thể đòi hỏi.

Cậu nói xong, chỉ thấy mặt mẹ đỏ bừng lên, hiển nhiên là cảm thấy mất mặt, nan kham oán giận, ngay cả tay cũng giơ lên, định cho Tuyên Hòa một bạt tai, nhưng trong nháy mắt, cổ tay bà lại bị người dùng sức giữ lại, không thể động đậy.

Tuyên Hòa ngẩn ra, ngẩng mặt lên nhìn, mới phát hiện là Tương Trữ Chiêu giữ tay mẹ.

“Nhạc mẫu.” Tương Trữ Chiêu lạnh như băng nói: “Con nghĩ hôm nay người cũng mệt rồi, để con cho lái xe đưa người về.” Anh vừa nói vừa bảo người hầu gọi lái xe, sau đó mới buông tay mẹ Tuyên Hòa ra, nói: “Từ nay về sau, nếu có việc gì liên quan đến chuyện làm ăn thì trực tiếp đến tìm con, không cần làm khó em ấy.”

Mẹ Tuyên Hòa sửng sốt, nói: “Tôi dạy bảo con tôi, anh lấy tư cách gì xen vào.”

Sắc mặt Tương Trữ Chiêu vẫn không đổi, thái độ kiêu căng nói: “Em ấy từ lâu đã là người Tương gia, cho dù chết, cũng là chôn ở phần mộ Tương gia.”

Mẹ Tuyên Hòa xanh cả mặt, nhất thời không biết đáp lời như thế nào, tựa hồ muốn chửi ầm lên lại cố kỵ rụt rè, cuối cùng hung hăng trừng mắt nhìn Tuyên Hòa vài cái, tức giận xoay người rời đi.

Tuyên Hòa trầm mặc thật lâu sau, hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

“… Chỉ đến nhìn em.” Tương Trữ Chiêu mím môi nói.

Cậu chăm chú nhìn người đàn ông, nhìn hồi lâu, cuối cùng nói: “Vừa rồi không có anh thiếu chút nữa mẹ lại đánh em.”

Đối phương nhíu mày, cũng không nói chuyện.

“Nhưng mà cũng thế, một bạt tai kia có đánh hay không, sự tình cũng không có gì thay đổi.” Cậu lẩm bẩm nói, “Em đã sớm thất vọng về họ từ lâu.”

Bỗng nhiên Tương Trữ Chiêu giữ chặt tay cậu, thật sự dùng sức mà nắm, Tuyên Hòa vừa ngẩng mặt lên nháy mắt đã bị người đàn ông áp vào trong ***g ngực, đối phương ôm cậu thật chặt, chặt đến mức cậu cảm thấy có chút khó thở.

“… Không cần lo cho những người đó.” Tương Trữ Chiêu cúi đầu nói: “Tôi cùng Tiểu Duyệt mới là người thân của em.”

Dựa vào ***g ngực ấm áp này hồi lâu, không biết vì cái gì, cảm xúc của cậu dường như vỡ òa, cậu nhịn nhiều năm như thế, cố gắng nghe lời họ, nhưng cũng không được yêu thương hơn, vậy mà Tương Trữ Chiêu… Đây là người mạnh bạo đáng giận nhất, cũng là người duy nhất cố chấp nói cậu là người của anh.

Cuối cùng, Tuyên Hòa cái gì cũng chưa làm, không lớn tiếng khóc lóc, không nói hết lời với đối phương, qua một lúc lâu sau, cậu mới nghẹn ngào nói: “Ưm, em biết.”

Chỉ một lát sau Tuyên Hòa đã hồi phục lại tâm tình, theo Tương Trữ Chiêu trở về đại sảnh. Tiệc đầy tháng của Tương Duyệt cũng không mời nhiều người, chỉ có một số bạn tốt hay qua lại, mặc dù không hẳn muốn Tuyên Hòa tiếp đãi nhóm bạn của anh, nhưng với cương vị chủ nhà, cậu không thể không có mặt.

Ban đầu Tương Duyệt bị Tương lão thái thái ôm đi cho người khác ngắm, nhưng thực nhu thuận, hoàn toàn không khóc, ngược lại dường như còn vui vẻ; cuối cùng đứa nhỏ cũng mệt mỏi, Tuyên Hòa chạy nhanh qua, đón lấy Tương Duyệt đang buồn ngủ, Tương Trữ Chiêu dặn dò nói: “Em đưa con về phòng đi, tôi sẽ mang sữa qua.”

Tuyên Hòa gật đầu, đưa con về phòng cho trẻ sơ sinh.

Phòng trẻ sơ sinh này ngay bên cạnh phòng ngủ của họ, chỉ cần có chút động tĩnh sẽ biết ngay; cậu đặt Tương Duyệt lên giường, ngón tay vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn kia, kết quả cậu nhóc bắt lấy tay cậu, sau đó nhất quyết không chịu buông ra.

Tuyên Hòa chơi với đứa nhỏ một chút, tiện tay đem con mèo nhồi bông nhỏ hơn Tương Duyệt nhiều lấy lại đây, nhét vào trong ngực đứa nhỏ, thế là Tương Duyệt liền ôm chặt tiểu bạch miêu mềm nhũn, đôi mắt nheo lại, phát ra tiếng cười nho nhỏ.

… Quả nhiên là cha con, giống Tương Trữ Chiêu cũng thích mèo. Cậu nghĩ như vậy, liền bật cười, bỗng nhiên nhìn đến con mèo bông, vẻ mặt có chút cổ quái.

Con thú này không biết là ai mua, thoạt nhìn có chút cũ, nhưng được giữ gìn rất tốt, có lẽ là đồ chơi trước kia của Tương Trữ Chiêu, nhưng không biết vì sao, Tuyên Hòa lại cảm thấy con thú nhồi bông này có chút quen mắt, dường như đã từng nhìn thấy ở đâu.

Lúc này Tương Trữ Chiêu mới cầm bình sữa đi đến hỏi: “Em nhìn cái gì.”

Tuyên Hòa hồi phục lại tinh thần, vội nói: “Không có gì.”

Tương Trữ Chiêu không hỏi nhiều, động tác thuần thục bế Tương Duyệt lên, ngồi lên sô pha, đem bình sữa đến bên miệng đứa nhỏ, Tương Duyệt lại tựa hồ không muốn uống sữa, nhưng chỉ nghiêng đầu chống cự vài lần, liền ngoan ngoãn há mồm ngậm lấy miệng vú, hai tay nhỏ xinh beo béo giữ chặt cái bình. Không lâu sau, Tương Trữ Chiêu rút bình ra, Tương Duyệt uống hơn nửa bình sữa, tựa hồ sắp ngủ.

Thế là Tương Trữ Chiêu bỏ bình xuống, nhẹ nhàng đỡ lưng Tương Duyệt, một lát sau mới cẩn thận đặt đứa nhỏ lên giường trẻ con, nhẹ nhàng đắp lại cái chăn.

Hai người im lặng ra khỏi phòng, Tuyên Hòa hỏi: “Con mèo kia là đồ chơi cũ của anh trước đây sao?”

“Ừ.” Đối phương lên tiếng.

“Em cảm thấy nhìn rất quen… Anh mua nó ở đâu vậy?” Cậu vẫn nghĩ tới con mèo trắng kia.

Tương Trữ Chiêu liếc mắt nhìn cậu một cái, hừ một tiếng, nói: “Không biết.”

… Không biết thì bảo không biết, sao lại phải tỏ thái độ như vậy… Trong lòng Tuyên Hòa cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều. Cậu đoán rằng, con thú nhồi bông kia, có một ý nghĩa đặc biệt nào đấy, nên anh mới giữ tới giờ.

Nhưng dù sao chuyện này cũng không quan trọng đến vậy, Tuyên Hòa rất nhanh đã quên béng luôn, đi tiếp đãi tân khách.

Chờ cho khách khứa ra về hết, Tuyên Hòa và Tương Trữ Chiêu tiễn hai vị lão nhân lưu luyến không muốn rời đi, cậu cảm thấy có chút mệt mỏi, đến phòng nhìn Tương Duyệt một chút, rồi nằm ngủ trên sô pha.

Lúc này Tương Trữ Chiêu đang phân phó nữ dong dọn dẹp, chỉ chốc lát, cũng đi vào phòng trẻ nhỏ, chăm chú nhìn Tuyên Hòa đang ngủ say, cầm chăn đắp cho đối phương, rồi ngồi xuống bên cạnh.

Sau khi Tuyên Hòa tỉnh lại, thấy Tương Trữ Chiêu đang ôm Tương Duyệt, mặt Tương Duyệt chôn ở hõm vai anh, Tương Trữ Chiêu cẩn thận vỗ vỗ lưng đứa nhỏ, động tác nhẹ nhàng chậm rãi, trong ánh mắt lại có một loại tình cảm không nói nên lời, Tuyên Hòa nhìn hai cha con, trong lòng không khỏi thừa nhận, so với cậu, anh xứng làm cha hơn.

Cậu nhìn đồng hồ, hỏi: “Tiểu Duyệt uống sữa chưa?”

Tương Trữ Chiêu gật đầu.

Tuyên Hòa đứng dậy, đi tới bên cửa, nói: “Anh ăn gì không? Em đi dặn người chuẩn bị.”

“Tuyên Hòa.” Người đàn ông bỗng nhiên gọi.

Cậu dừng cước bộ, quay đầu, nhưng đối phương đã ném tới một vật gì đó, Tuyên Hòa luống cuống tay chân bắt được, chỉ cảm thấy thứ đó vô cùng mềm mại, nhìn kĩ, mới phát giác là con mèo trắng nhồi bông.

“Đây là thứ em đã quên.” Đối phương nghiêm túc nói.

“Em?” Tuyên Hòa nghi hoặc ôm con thú, nhìn lại, chỉ cảm thấy càng nhìn càng quen mắt.

Lúc này Tương Trữ Chiêu đã có chút không kiên nhẫn nói: “Đó là con mèo tôi mua cho em.”

“Cái… gì?” Tuyên Hoà trợn mắt há hốc mồm.

“Xem ra em thật sự đã quên sạch.” Tương Trữ Chiêu chế giễu nói: “Em mới vài tuổi đầu mà trí nhớ đã kém đi rồi.”

Tuyên Hòa trong lòng ngạc nhiên, chần chờ hỏi: “Vậy, hồi làm quen ở nhà cũ, không phải là lần tiên chúng ta gặp nhau sao?”

“Không phải.” Tương Trữ Chiêu chém đinh chặt sắt nói.

Trong đầu cậu trống rỗng, có gì đó trong trí nhớ xẹt qua, có chút rõ ràng, còn lại đều vô cùng mơ hồ; Tuyên Hoà do dự một chút, không chắc chắn hỏi lại: “Con mèo này… Có phải còn một con khác, màu đen?”

Cuối cùng vẻ mặt Tương Trữ Chiêu lơi lỏng một chút, nói: “Thì ra em còn nhớ rõ.”

Tuyên Hòa lắc lắc đầu, hoảng hốt nói: “Không, em không nhớ gì cả… Chỉ cảm thấy hình như vậy thôi.”

“Hừ… Vong ân phụ nghĩa.” Tương Trữ Chiêu liếc mắt nhìn cậu nói.

Tuyên Hoà trừng lớn mắt, nhưng Tương Trữ Chiêu vẫn chưa nói xong, lại tiếp tục: “Ngày đó tôi để lái xe đưa đến biệt thự trên núi, nửa đường bỗng ông ta dừng xe lại, chờ đến khi ông ta xuống xe rồi quay lại, trên tay đang ôm một đứa trẻ người đầy thương tích.”

Tuyên Hòa ngẩn ra, nhớ tới người đàn ông trung niên từng cứu mình.

“Đứa trẻ kia ngồi trên xe, rõ ràng mê man như vậy, nhưng lại nắm chặt quần áo tôi không buông.” Tương Trữ Chiêu mím môi, chế giễu nói: “Em có biết tôi đang nói ai không?”

“Chẳng lẽ… Là em?” Trong lòng Tuyên Hòa đã khẳng định, nhưng vẫn do dự nói.

Tương Trữ Chiêu hung hăng nói: “Nếu biết em cái gì cũng không nhớ nổi, lúc trước lẽ ra nên trực tiếp quăng em đến đồn cảnh sát.”

“Hả?”

Tương Trữ Chiêu nói… không đưa cậu đến đồn cảnh sát ngay lúc ấy? Tuyên Hòa phỏng đoán chuyện xảy ra trước đó, cố gắng hồi tưởng, nhưng cái gì cũng không nhớ nổi. Cuối cùng cậu đành từ bỏ, áy náy nói: “Xin lỗi, em thực sự không nhớ ra.”

Tương Trữ Chiêu hừ một tiếng, tựa hồ có chút hờn giận.

“Em nghĩ nếu lúc làm quen là lần đầu tiên gặp mặt, tôi có thể nhận ra em vậy sao?”

Nhưng cậu căn bản không nhận ra đối phương, còn coi đối phương như người xa lạ, thái độ đối đãi cùng lắm cũng chỉ là nho nhã lễ độ, hoàn toàn không có chút tình cảm nào, hơn nữa trong lòng còn hi vọng người đàn ông có thể từ chối hôn sự này. Nghĩ tới đây, cậu phát hiện Tương Trữ Chiêu dường như đang giận dỗi, cũng không thèm nhìn cậu.

“Xin lỗi.” Tuyên Hoà bỗng nhiên có chút buồn cười, lại ẩn ẩn có chút cảm động, “Thật có lỗi, nhất định em sẽ cố gắng nhớ ra.”

Cậu chưa bao giờ biết, duyên phận của bọn họ đã bắt đầu từ lâu như vậy, tuy không đến nỗi là kiểu ý tưởng lãng mạn như “duyên trời định”, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy vui vẻ. Người đàn ông trước mắt này, mười mấy năm liền chỉ biết có cậu, lại còn nhớ rõ đến vậy, ở thời điểm cậu không nhớ ra anh, kỳ thật Tương Trữ Chiêu đã âm thầm chăm chú nhìn cậu… Chỉ nghĩ vậy thôi, Tuyên Hòa đã cảm thấy trong lòng ấm áp.

Kể từ khi biết mình đã từng gặp Tương Trữ Chiêu trước đây, Tuyên Hòa bắt đầu không ngừng hồi tưởng chuyện đã xảy ra, nhưng có lẽ do đã quá lâu, cậu chỉ mơ hồ nhớ được một số chuyện; theo dấu một chút kí ức xa lạ, dường như cậu không bị đuổi về nhà ngay, mà còn ở một nơi nào đó một thời gian rồi mới đi.

Cậu dần dần nhớ lại khi đó, có người từng cho cho cậu uống canh nóng và đồ ăn, cho cậu tắm rửa sạch sẽ trong làn nước ấm áp, thậm chí cho cậu ngủ trên chiếc giường mềm mại, cậu còn nhớ có một đôi mèo đen mèo trắng bằng bông, nhưng trí nhớ cậu cũng chỉ dừng lại tại đó, vì cái gì cậu lại không nhớ ra nổi.

Tuyên Hòa thật sự bất đắc dĩ, rồi lại không có cách nào. Đối với việc cậu không nhớ ra Tương Trữ Chiêu tựa hồ có chút để ý, nhưng Tuyên Hòa đã cố gắng hết sức, trong lòng chỉ có thể áy náy vô cùng.

Mùa hè đến, trước khi kết thúc học kì cậu xin tạm nghỉ học.

Tương Duyệt còn rất nhỏ, cả ngày đều phải có bảo mẫu chăm sóc, cậu cũng có chút thất trách, nếu thân đã là phận làm cha, Tuyên Hòa nghĩ mình nên tạm nghỉ học để lo cho đứa nhỏ, chờ khi đứa con lớn hơn một chút, sẽ đi học lại sau. Khi đưa ra quyết định này cậu chưa bàn bạc trước với Tương Trữ Chiêu, chính cậu cũng không coi trọng lắm chuyện học hành này, nhưng sau khi Tương Trữ Chiêu biết được đã nổi trận lôi đình.

“Tôi không bảo em tạm nghỉ học!” Người đàn ông nổi giận đùng đùng nói.

“Em biết, là em tự quyết định.” Tuyên Hòa bình tĩnh nói, “Sao anh lại giận?”

Tương Trữ Chiêu á khẩu không trả lời được, trên mặt càng lúc càng lộ rõ sự tức giận.

“Tiểu Duyệt bây giờ còn nhỏ, cái gì cũng chưa nhớ rõ, đợi con lớn hơn một chút nhớ được mọi chuyện, em không muốn vẫn để cho bảo mẫu chăm sóc nó.” Tuyên Hòa dừng một chút, cúi đầu: “Trước kia em cũng là do bảo mẫu chăm sóc… Nhưng mà, đến khi em gái được sinh ra, mẹ em liền mặc kệ mọi chuyện của em, chỉ chuyên tâm chăm lo cho em gái… Em không muốn Tiểu Duyệt cảm thấy, chúng ta không thương nó.”

Cậu nâng mắt lên, đối diện với người đàn ông đã không còn tức giận, nhưng vẫn không chấp nhận, có chút hờn giận nói: “Tôi nghĩ ít nhất em sẽ coi trọng việc học của mình.”

“Việc học sao có thể sánh được với anh và Tiểu Duyệt?” Cậu cười cười nói đùa.

Nhưng hiển nhiên đối phương không nghĩ là cậu nói đùa, cậu vừa nói xong, mặt Tương Trữ Chiêu đã nhanh chóng ửng hồng, có chút khẩn trương cùng khốn quẫn, do dự hồi lâu, cuối cùng lẩm bẩm nói: “… Tùy em.” Nói xong còn hừ một tiếng.

Tuyên Hòa nở nụ cười, nói: “Không có vấn đề gì đâu, kết quả học tập có thể bảo lưu mà.” Cậu nghiêng nghiêng đầu, lại nói: “Hơn nữa, cứ coi như đây là phân công trong gia đình, anh mỗi ngày đều đi làm, em cũng muốn làm một chút gì đó.”

Nói đến đây, Tương Trữ Chiêu đã không còn tức giận, thế là Tuyên Hòa giục anh đi mang sữa đến, chuẩn bị dỗ đứa nhỏ uống, vì thế chuyện này cứ vậy mà bị lãng quên.

Sau khi tạm nghỉ học, trừ bỏ việc cùng bảo mẫu chăm sóc Tương Duyệt, cuộc sống của Tuyên Hòa cũng không có gì thay đổi, mà trong nhà kia, bố và mẹ cậu cũng ít khi liên lạc.

Mãi cho đến khi, thư kí Tiền đến nhà giúp Tương Trữ Chiêu lấy công văn, cậu mới biết được, phàm trong nhà có chuyện làm ăn gì, họ đều không chút khách khí đến tìm Tương Trữ Chiêu; mà người đàn ông vẫn như trước, luận sự, giúp được thì giúp, không giúp được thì từ chối thẳng, ngoài dự đoán của Tuyên Hòa, đối phương cái gì cũng không nói cho cậu biết.

Sau cậu mới hỏi đối phương, nam nhân mới nói nguyên do cho cậu hiểu.

“… Tôi không muốn em bị họ làm phiền.” Thanh âm Tương Trữ Chiêu nặng nề, tựa hồ muốn ngủ, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Với em hay Tiểu Duyệt, bọn họ không hề có chút cảm tình nào, cần gì làm điều thừa cố thân thiết với họ.”

Tuyên Hòa nằm bên cạnh người đàn ông, đưa tay vuốt vuốt mái tóc đối phương, “Anh nói rõ như vậy, không sợ em sẽ tức giận buồn khổ sao?”

“Đây là sự thật.” Người đàn ông lười biếng nói, nửa khuôn mặt đặt trên gối, “Cũng không giống như tôi đối xử với em, trước giờ bọn họ không phải vẫn vậy sao?”

“Em cũng không biết.” Tuyên Hòa kéo kéo chăn bông, vẻ mặt mê muội, “Trong trí nhớ của em, rất it khi nhớ lại quãng thời gian sống với họ, chỉ là do không thể không chạm mặt nhau, mới miễn cưỡng nói vài lời, nhưng quan trọng nhất là mặt mũi, bề ngoài vẫn phải tỏ ra là một gia đình êm ấm, đương nhiên em không thuộc phạm vi ấy.”

“Tôi không hiểu bọn họ nghĩ cái gì.” Tương Trữ Chiêu cười nhạt nói: “Nếu không thích, mang em cho người khác nuôi chẳng phải tốt hơn sao?”

Tuyên Hoà ngẩn ra, sắc mặt trầm xuống.

Nhưng Tương Trữ Chiêu lại không phát hiện, vẫn thản nhiên tiếp tục nói: “Khi đó, tôi đã nghĩ em là một đứa trẻ bị người ngược đãi, vốn nghĩ để mẹ tôi làm thủ tục, cho tôi nhận nuôi em… Chỉ là, không như mong muốn, chuyện em bị bắt cóc quá nhiều người biết, cuối cùng đành mang em về trả cho họ.”

“Anh nói, anh muốn nuôi em?” Cậu nhẹ nhàng hỏi, không biết vì sao, trái tim lại thẳng thắn đập mạnh, thanh âm càng lúc càng lớn.

“Không được sao?” Tương Trữ Chiêu hung hăng trừng mắt liếc cậu một cái, “Khi đó tôi đã hai mốt tuổi, cho dù có con cũng không có gì lạ.” (Ngụy phụ tử văn? =)))))))))))

Tuyên Hòa sửng sốt hồi lâu, cuối cùng bật cười, cậu cố nén ý cười nói: “Không có gì, đương nhiên là được.” Cậu hơi ngừng lại, chần chờ nói: “Nếu thật sự làm thủ tục thu dưỡng… Em sẽ gọi anh là pa pa sao?”

“Không được gọi bậy, ai là ba em.” Đối phương quát lên.

Tương Trữ Chiêu cự nự đem gối đầu ném về phía Tuyên Hòa, nhưng cậu lại tránh được, dựa vào bên cạnh người đàn ông, nhỏ giọng nói: “Anh không cảm thấy gọi như vậy thật biến thái sao?”

“…”

“Nếu ở trên giường cũng kêu như vậy, anh có giận không?” Cậu hưng trí nói: “Ví dụ như nói… “Pa pa, nơi đó không được” hoặc “Pa pa, nhanh lên” … Anh sẽ thích sao?”

“… Nhanh đi ngủ!”

Mặt Tương Trữ Chiêu đỏ nhừ muốn xuất huyết, vẻ mặt tràn đầy giận dữ, nhưng Tuyên Hòa lại nhìn ra trong tâm trí đối phương cũng có chút nhộn nhạo, thế là không tự giác cười ra tiếng.

Ngày cứ như vậy qua đi. Tuyên Hòa cùng Tương Trữ Chiêu sống cuộc sống bình lặng, Tương Duyệt cũng không phụ kỳ vọng của bọn họ, dáng vẻ dù không đến nỗi quá to lớn, nhưng cũng coi như khỏe mạnh.

Một ngày, Tuyên Hòa tỉnh lại, người đàn ông đang ngồi bên giường ôm Tương Duyệt, quay đầu nói: “Nhanh đi rửa mặt, lát nữa phải về nhà một chuyến.”

Cậu biết đối phương nói nhà là chỉ nhà cũ của Tương gia, cũng không ngoài dự đoán, dù sao ông bà nội nhớ cháu là một chuyện thực bình thường, bởi vậy cậu mau chóng đến phòng tắm vệ sinh cá nhân, sau đó thay quần áo, vội vàng ăn bữa sáng, rồi theo sau Tương Trữ Chiêu, hai người lên xe.

Một lát sau, Tuyên Hòa mới chú ý thấy xe lái đến vùng ngoại ô, không khỏi có chút nghi hoặc.

“Anh đang đi đâu vậy?”

“Cha tôi có một tòa biệt thự trên núi, khí hậu ở đó mát mẻ hơn, mùa hè bọn họ đều đến đấy nghỉ ngơi.” Tương Trữ Chiêu thản nhiên nói, tùy tay sửa sang lại mớ quần áo hỗn độn của Tương Duyệt.

Thế là Tuyên Hòa không hề hỏi nhiều, qua vài giờ, cuối cùng cũng tới nơi. Sau khi bọn họ xuống xe, liền có hai người hầu tới giúp xách hành lí, Tuyên Hòa khách khí nói cảm ơn, đi theo sau Tương Trữ Chiêu, vào trong sân nhà.

Tiền viện rất rộng lớn, trừ bỏ thảm cỏ, còn có mấy cây tùng, cách đó không xa bên hồ còn có xây thềm đá, bên trong nuôi một đàn cá chép rực rỡ, Tuyên Hòa càng xem càng cảm thấy quen thuộc, không khỏi bắt đầu mê hoặc.

Rõ ràng cậu chưa từng tới nơi này, nhưng lại tuyệt không cảm thấy xa lạ. Khi theo Tương Trữ Chiêu vào trong phòng, cậu cũng theo bản năng mà đoán được phòng khách ở đâu; lúc này Tương Trữ Chiêu tựa hồ cảm thấy kỳ quái, quay đầu lại hỏi: “Em làm sao vậy?”

Tuyên Hoà vội vàng lắc đầu, nói: “Không có gì.” Sau đó chạy nhanh qua.

Cậu cùng Tương Trữ Chiêu đến chào hỏi cha mẹ xong, cũng không có việc gì làm, hai vị lão nhân cảm thấy rất hứng thú với cháu nội, không ngừng đùa giỡn, nhưng hiện tại Tương Duyệt chỉ có thể nằm một chỗ, việc đứng lên còn gặp khó khăn, một lát sau, vài người quen đến thăm Tương Duyệt xong, Tương Trữ Chiêu nói: “Nếu em mệt thì về phòng nghỉ ngơi trước đi. Đến giờ cơm tôi sẽ gọi em.”

Đêm trước Tương Duyệt quấy không ngừng, Tuyên Hòa dỗ hồi lâu, căn bản không có ngủ ngon. Đối phương đề nghị như vậy, cậu liền vui vẻ chấp nhận, nghe Tương Trữ Chiêu nói “Lên lầu quẹo trái, phòng thứ nhất là của tôi” xong, cậu liền đứng dậy xin lỗi hai vị lão nhân, đi lên lầu.

Vào phòng Tương Trữ Chiêu, cậu nằm trên giường, đắp chăn, tuy rằng cảm thấy mệt nhọc, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được. Cậu lăn qua lăn lại một hồi, mới hiểu ra là do nóng, quyết định đem điều hòa chỉnh nhiệt hạ xuống, nhìn chung quanh một hồi cũng chưa thấy điều khiển điều hòa đâu, chắc hẳn là cất ở đâu đó, mở ngăn kéo ra liền tìm thấy.

Điều chỉnh lại độ ấm xong, cậu cất điều khiển về, ánh mắt lại bị vật gì đó trong ngăn kéo hấp dẫn.

Bên trong có một ít đồ vật lẫn lộn, mà Tuyên hòa lại phát hiện có một tập gì đó, cầm lên, mới biết là ảnh chụp, hơn nữa còn là ảnh của Tương Trữ Chiêu. Phong cảnh xung quanh là ở biệt thự này, nhưng theo từng tuổi, từ năm, sáu đến mười tuổi đều có, mỗi một bức đều chụp mình anh, có thể thấy được khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân khi còn trẻ.

Cậu cảm thấy hứng thú lật ra xem, nhìn đến cuối, dừng lại.

Ảnh chụp mở ra, bên trong có hai người… Một người là Tương Trữ Chiêu, một người là cậu. Ảnh chụp hai người đứng chung một chỗ, bàn tay nho nhỏ của cậu nắm chặt tay Tương Trữ Chiêu, tay kia thì ôm hai con mèo nhồi bông đen trắng, vẻ mặt nhút nhát rụt rè, mà Tương Trữ Chiêu trẻ tuổi thì lạnh lùng nhìn về phía ống kính.

Cậu không có chút ấn tượng nào về bức ảnh này, nhưng nhìn ảnh này, trước mặt lại xẹt qua một chút hoài niệm mơ hồ, vài hình ảnh giống nhau lặp lại trong trí nhớ, cậu nhìn ảnh chụp, nhìn hồi lâu, tầm mắt thủy chung không dời.

Khi Tương Trữ Chiêu lên lầu tìm cậu, gõ gõ, cửa liền mở ra. Thấy cậu ngồi trên giường ngẩn người, lập tức nói: “Xuống lầu đi, đến giờ cơm rồi.”

Tuyên Hòa chậm rãi ngẩng mặt lên, vẻ mặt mang theo chút quỷ dị cùng hoang mang, cậu nói: “Ôm một nam hài tám tuổi ngủ, anh không phải là luyến –––”

Cậu mới nói một nửa, đối phương đã theo phản xạ phản bác lại: “Không có, là do chính em nửa đêm chạy tới!” Tương Trữ Chiêu rống xong, mới phát hiện có gì không đúng, kinh ngạc nói: “Em… Sao vậy…”

Tuyên Hòa nở nụ cười, cười đến ánh mắt đều mị lên, khóe môi giương lên một độ cong hơn trước kia rất nhiều, ngay cả tiếng cười cũng không hề cố kỵ… Cậu đã nhớ ra tất cả, một quá khứ thật rõ ràng, cậu chưa bao giờ cảm thấy sung sướng như vậy.

“Anh để ảnh chúng ta chụp chung để trong này?” Cậu cười hỏi.

Đối phương nhìn nhìn thứ trên tay cậu, nói: “Là do quên thôi, hơn nữa lúc trước mang về, tôi đều đặt ở… Em cười cái gì!” Tương Trữ Chiêu quẫn bách quát.

Tuyên Hòa thanh thanh giọng, nói: “Tương Trữ Chiêu.”

Người đàn ông nghi hoặc nhìn cậu.

Tuyên Hòa nghiêng nghiêng đầu, hỏi: “Anh ôm em ngủ, tự tay tắm cho em, dỗ em ăn cơm, còn định nuôi em… Không phải anh có loại sở thích này đấy chứ?”

“Tôi không có!” Tương Trữ Chiêu cả giận nói, xoay người rời đi, đến cửa lại xoay đầu lại, hung hăng nói: “Nhanh xuống lầu đi!”

“Có phải anh đã thầm mến em từ lâu không?”

“Ai… Ai biết.” Nam nhân quay mặt.

Tuyên Hòa nhìn lướt qua vẻ lúng túng chần chờ giấu đầu hở đuôi của đối phương, phát hiện bên tai người đàn ông cũng hồng lên như khuôn mặt, thế là lại nở nụ cười… Cậu chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy, cũng chưa bao giờ hạnh phúc đến thế.

___Hoàn___

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.