Hôn Nhân Ngọt Ngào

Chương 19: Cưới nhau lâu tất nhiên sẽ hợp (3)




Phòng khách rộng lớn, nhiệt độ tháng 6 càng ngày càng nóng. Lần đầu tiên Thương Ngao Liệt cảm giác được bản thân bị dục vọng nguyên thủy khó có thể mở miệng hấp dẫn chiếm đoạt, máu toàn thân anh vì một loại xúc động không hiểu mà sôi trào. Da thịt Hạ Nhã mềm mại mát lạnh từng chút một kêu gọi anh. 

Cởi bỏ từng lớp quần áo của cả hai, cơ thể nóng bỏng giao triền, Thương Ngao Liệt chậm rãi đè lên, nhẹ nhàng xoa bóp bộ ngực no căng mềm mại. Người đàn ông trước giờ luôn có định lực tự chủ mạnh, tốc độ xuống tay lại cực nhanh, một tay còn lại nhanh chóng phủ lên cặp đùi trắng nõn của cô vợ nhỏ, đi vào căn cứ bí mật lôi cuốn dưới làn váy ngắn. 

Ôn hương nhuyễn ngọc thật sự là làm cho người ta nóng đầu, Thương Ngao Liệt hôn sâu Hạ Nhã, bàn tay anh hướng lên phía trên tìm kiếm, anh cảm thấy…..

Anh cảm thấy một tầng dày ngăn trở.

Thương Ngao Liệt không lên tiếng, động tác hai người đều ngừng lại trong chốc lát. Hạ Nhã cười nhạo, muốn đẩy người đàn ông trên người ra, nhưng tay cô lại đụng trúng chỗ không nên đụng.

Anh, cứng rắn, rồi......

Dục vọng không được phát tiết, nhìn qua càng thêm thô cứng. Trên mặt Thương Ngao Liệt lại lạnh giống như kết băng. Thật sự là đắc tội ai cũng không được đắc tội với phụ nữ, các loại trừng phạt của cô đối với anh rốt cuộc là muốn dùng đến khi nào?

Thương Ngao Liệt đứng dậy, thở mạnh một hơi, ngược lại nói ra một câu làm cho Hạ Nhã ngoài ý muốn, “Đang bị mà còn dám mặc ít như thế, chờ em ăn vào một ít đau khổ liền hối hận không kịp.”

Hạ Nhã nhếch miệng, chỉ thấy Thương Ngao Liệt đã đi trở về bên cạnh một đống lớn tài liệu của anh. Xúc động nơi hai đầu lông mày của anh đã rút đi hơn phân nửa, đảo mắt liền dấn thân vào biển tri thức mênh mông, hành quân lặng lẽ quả thật không dễ dàng. 

Cô không khỏi cười nghĩ, thầy Thương quả thật không hỗ là tài nguyên quốc gia, thật không hỗ là thanh niên trung với đảng, thật không hỗ là….. người đàn ông có năng lực điều khiển tự động vượt qua thử thách.

Tuy nói thời điểm tựu trường còn cách một khoảng thời gian, nhưng mà người giáo viên hướng dẫn nào đó lại không nhìn nổi hành vi của học trò mình suốt ngày đi dạo phố, phá hoại trật tự xã hội. Một ngày trời trong nắng ấm, anh gọi điện thoại triệu hồi cô đến phòng thí nghiệm, trông coi dưới mắt mình. 

Hạ Nhã đẩy cửa tiến vào phòng, chỉ thấy Thương Ngao Liệt đang bận tối mày tối mặt, áo blouse trắng ở trước mặt cô lúc ẩn lúc hiện. *d>đ>l>q>đ*Thật đáng thương! Nhìn sắc mặt anh có chút mệt mỏi, trong mắt còn mang theo tơ máu. Bất quá một thân áo trắng nhẹ nhàng, không có chút nào không toát ra vẻ cấm dục. 

Trường học mời cho anh một trợ lý chuyên môn, chỉ là anh vẫn quen tự mình giám sát, làm thí nghiệm. 

"Em đọc quyển giáo trình này đi, sau đó dựa vào những thí nghiệm trên đó làm một lần, dụng cụ cùng thuốc thử anh để ở đằng kia, có chỗ nào không hiểu thì hỏi anh, anh sẽ kiểm tra lại.”

Hạ Nhã nhận lấy quyển giáo trình, vừa nhìn, thí nghiệm đầu tiên là “Chiết xuất DNA” Giáo sư Thương lại muốn tăng thêm kiến thức cho cô về di truyền học cùng phần tử sinh vật học? Cũng khó trách, ngành học này trước mắt là ngành khoa học tự nhiên phát triển nhất, cũng là lĩnh vực đi đầu.

Lúc này Thương Ngao Liệt ngồi bên cạnh một bàn dụng cụ, nhắm mắt dưỡng thần. Hạ Nhã chỉ tay, “Kêu em làm thí nghiệm, anh ngược lại chạy đi nghỉ ngơi?”

Thương Ngao Liệt mới từ một phòng thí nghiệm quan trọng ở Viện Y Học Quốc Gia khác chạy tới, trong đầu toàn là công thức về bệnh nhiễm sắc thể. Anh nhắm mắt lại, giọng điệu không nghe ra tâm tình gì nói: “Em đi lấy ra một cái xương đùi nhỏ, làm sạch tổ chức, rút ra 1-2ml máu…. Thí nghiệm hai chủng loại lựa chọn cái vượt trội nhất.  

Hạ Nhã ngoan ngoãn im miệng, cảm thấy người đàn ông này toàn thân đều là hơi thở nhà giáo. Thương Ngao Liệt chợt nhớ ra cái gì, đi đến một ngăn tủ lấy đồ ra đưa cho cô, đó là một chiếc áo blouse mới trắng tinh. 

Hạ Nhã kích động nói cám ơn, lập tức mặc vào người. Dáng người cô nhỏ nhắn xinh xắn, chiếc áo này mặc vào có vẻ rộng thùng thình. Cô cuốn hai ống tay áo lên, cài xong nút thắt, tự mình cảm thấy bản thân rất có dáng có vẻ. 

Cô tiện tay vuốt vuốt tóc, động tác có chút quyến rũ, cùng với áo blouse trắng nghiêm chỉnh, ngoài ý muốn sinh ra một loại cảm giác cực kỳ dễ thương. Ánh mắt Thương Ngao Liệt có chút vui vẻ, “Bộ dạng cũng có chút giống đấy.”

Hạ Nhã hỏi: “Giống cái gì?”

Anh nói: “Nữ thạc sĩ."

Hạ Nhã nghe xong có chút đắc ý, quả nhiên học sinh được giáo viên khen ngợi đều dương dương đắc ý. Cô cùi đầu chăm chú khắc khổ làm thí nghiệm, Thương Ngao Liệt cũng nghỉ ngơi đủ, anh ngồi thẳng thân thể, bắt đầu suy tính công thức gen. Một chuỗi dài hình vẽ cùng ký hiệu, trong mắt anh nhẹ như mây khói. 

Hạ Nhã không yên lòng lặng lẽ nhìn anh. Người đàn ông này chú trọng khoa học phân tích, cho rằng vạn vật đều có nguyên nhân. Trong mắt anh, có lẽ những hành động trong tình yêu cũng là một loại sinh vật học thôi.  

"Xong rồi?” Anh ngẩng đầu nhìn cô, “Cầm đến cho anh xem.”

Thương Ngao Liệt đối với phương diện học tập của Hạ Nhã yêu cầu so với tưởng tượng của cô còn hà khắc hơn. Một chút lỗi sai liền bắt cô làm lại thí nghiệm, mỗi một câu “làm lại” nghe vào tai cô trở nên cực kỳ có khí phách. 

Lần thứ N bị giáo sư Thương phê bình, Hạ Nhã không phục mà nghĩ muốn phàn nàn. Điện thoại đặt trên bàn của anh đột nhiên rung lên vài cái, cô liếc qua liền nhìn thấy ba chữ “Hạ Thanh Thuần”, người phụ nữ này gởi tin nhắn tới làm gì?

Thương Ngao Liệt nhìn Hạ Nhã một cá, cầm lấy điện thoại xem tin nhắn. Cũng không biết anh nói gì, bên kia lại không có động tĩnh. 

Bên trong phòng hai người trầm mặc hồi lâu, Thương Ngao Liệt đột nhiên hỏi: “Em để tâm việc anh cùng Thanh Thuần lui tới?”

Hạ Nhã bị nói trúng tâm sự, mất tự nhiên đưa tay vuốt ve đuôi tóc của mình. “Không được sao?”

Thương Ngao Liệt nói: “Anh khi nào thì để bụng quan hệ giữa em cùng vị Lãnh tiên sinh kia?”

Trong lòng Hạ Nhã nói, đó là bởi vì anh hoàn toàn không để trong lòng chuyện của em!

Thương Ngao Liệt hỏi tiếp: “Giữa vợ chồng cần có sự tin tưởng đúng không?”

Hạ Nhã nghe xong khẽ giật mình, lại lắc đầu, “Tin tưởng thì tin tưởng, anh cho rằng quan hệ giữa em và Lãnh Dương cùng với quan hệ giữa anh và Hạ tiểu thư là cùng một loại sao?”

Thương Ngao Liệt hỏi lại: “Vậy quan hệ giữa em cùng anh ta là loại nào?”

Hạ Nhã dừng một chút, quyết tâm thoải mái nói ra hết một lần: “Thời điểm ba em mất, nói thật, em rất rối loạn, người có thể dựa vào đều không tìm thấy. Trước tiên chỉ có thể gọi điện thoại cho anh ấy, lúc đó anh ấy còn đang công tác ở nước ngoài, muốn xin nghỉ cũng không phải dễ dàng. Đoạn thời gian đó anh ấy thông qua điện thoại, máy vi tính mà an ủi em, bây giờ suy nghĩ lại…. còn cảm thấy giống như là nằm mơ vậy, ba em làm sao lại qua đời rồi?”

Cô hít mũi một cái, cúi đầu xuống, xoắn ngón tay, “Tuy nói rất nhiều chuyện đều phải dựa vào chính mình, bất quá Lãnh Dương giúp đỡ em rất nhiều. Anh ấy giống như người nhà của em, một người anh trai, đương nhiên… không thể nào xảy ra quan hệ khác, chính là em rất biết ơn vì có anh ấy.”

Thương Ngao Liệt nghe ra cô bởi vì tưởng nhớ Hạ Đô Trạch mà đau lòng, liền hỏi cô một vấn đề: “Vậy lúc trước vì cái gì không lựa chọn anh ta?” Anh thay đổi tư thế ngồi, tay gác trên đùi, “Em biết nếu như em nói với anh, anh sẽ thành toàn cho hai người.”

Hạ Nhã liếc mắt trắng dã nhìn anh, “Không phải nói Lãnh Dương là người trong nhà sao?”

Nhưng ở Thương Ngao Liệt xem ra, Lãnh Dương là người đáng giá cho cô tin tưởng. Cô vì sao không lựa chọn dựa vào cái gọi là người trong nhà, mà lại lựa chọn dựa vào một người xa lạ là anh? Lựa chọn gả cho anh?....... Anh so với Lãnh Dương có phải càng đáng giá để cô phó thác cả đời hay không?

Một tờ giấy hôn thú, có thể vài ngày trước còn là người xa lạ, lập tức liền có sự ràng buộc. Trong chuyện này cần cô nhiều ít có dũng cảm. *d?đ?l?q?đ* Cô lại cáu kĩnh, lại bởi vì anh làm mất nhẫn cưới liền khóc lớn, kỳ thật đều là vì tâm tình không ổn định. 

Thương Ngao Liệt cho rằng bản thân luôn làm việc chu toàn, cuối cùng lại không đủ sức săn sóc. Điểm quan trọng nhất, cho tới nay anh đều quá mức xem nhẹ suy nghĩ cùng cảm nhận của cô. Cô gái nhỏ này tình cảm phong phú, nội tâm mềm mại, tuy nói phiền toái, nhưng thực sự rất đáng yêu. 

Thình lình, anh nhẹ nhàng cầm tay cô, “Đoạn thời gian bác Hạ qua đời, thật không dễ chịu.”

Hạ Nhã cắn môi, biết rõ sự an ủi của người đàn ông này đến quá chậm, nhưng mà hai gò má cô vẫn ửng đỏ. Thương Ngao Liệt dùng giọng nói trầm thấp dịu dàng nói cho cô biết: “Từ nay về sau sẽ không còn chuyện gì tệ hơn so với chuyện này.” Anh nghiêm túc nói. “Anh đảm bảo với em.”

Hai người cứ như vậy nắm tay nhau, thẳng cho đến khi có một nam sinh đến tìm Thương Ngao Liệt. Anh vội vàng bỏ tay cô ra.

Bên ngoài nam sinh kia cũng không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ là giọng điệu giải quyết việc chung nói: “Giáo sư Thương, báo cáo thầy muốn em đã đưa tới.” Quay đầu nhìn thấy Hạ Nhã một thân “quần áo hấp dẫn”, nhịn không được ngắm nhiều thêm vài lần. 

Thương Ngao Liệt đã khôi phục lại phong phạm ổn trọng của một giáo sư, “Để xuống đó đi, cực khổ rồi.”

Hạ Nhã tiếp tục làm thí nghiệm của cô. Nam sinh kia sau khi rời đi cô mới nhẹ nhàng thở ra. Thương Ngao Liệt nhìn bản báo cáo, không hề chuyên tâm giống như ngày thường, tiện đà lại hỏi: “Trước kia không phải em tên là “Hạ Xuyên” sao?”

Cô gật đầu. “Ngay cả chuyện này ba em cũng nói với anh?”

Hạ Nhã vào năm tiểu học thứ ba đã là một tiểu đại nhân, suy nghĩ đích thực là rất nhiều. Cô ghét bỏ cái tên “Hạ Xuyên” nghe không hay, liền đơn giản khóc lóc om xòm, muốn Hạ Đô Trạch mang cô đi sửa lại tên mới.

Thương Ngao Liệt đối với bản tính tùy hứng của cô cũng đã sớm nghe thấy, “Bác Hạ rất thương em.” Hạ Nhã có chút ngượng ngùng, “Ba tức nhiên là thương em rồi, em luôn quậy phá làm cho ông điên đầu.” Cô hừ một tiếng nói: “Có một người con gái ưu tú giống như em, có thể cưới làm vợ, có thể chịu được khẩu vị nặng, ai có được em là may mắn của người đó, cha mẹ ruột của em thật là không có ánh mắt.”

Thương Ngao Liệt ngẩng ra, sau đó cười đến làm cho người ta có chút đoán không ra, nhân tiện anh còn đưa ra dẫn chứng phong phú, nói có sách, mách có chứng: “Chữ “Nhã” này quả thật không tệ, trong Kinh Thi cổ đại phân chia thành, Ngũ Hành thuộc mộc, ngụ ý là may mắn, Hạ Nhã của em chính là nghĩa như vậy.”

Hạ Nhã vỗ tay một cái, "Đúng, cho nên em lớn lên rất xinh đẹp.”

Thương Ngao Liệt lại hỏi một chút việc lông gà vỏ tỏi, chuyện nào cũng vây quanh cô, cuối cùng anh nói: “Nếu em sợ đi thang máy, chờ ngày nào đó anh rãnh tìm một căn phòng khác ở gần đó, mình dọn qua.”

Hạ Nhã chỉ cảm thấy người đàn ông mặt áo blouse trắng trước mắt càng trở nên đẹp trai, quả thật làm cho người ta say mê hướng về......

Hai người cứ như vậy ở trong phòng thí nghiệm cả một ngày, Thương Ngao Liệt nói trở về còn phải nấu cơm quá mệt mỏi, liền quyết định mang cô ra ngoài ăn cơm. Hạ Nhã thu dọn dụng cụ thí nghiệm lại, thuận miệng hỏi một câu: “Đúng rồi thầy Thương, lớp đơn vị cơ bản của gen di truyền cùng phần tử sinh vật học, là vị giáo sư nào đứng giảng vậy?”

Thương Ngao Liệt trả lời: “Là anh.”

Động tác của Hạ Nhã dừng lại, ánh mắt cũng bất động ở trên người anh.

Thương Ngao Liệt đẩy đẩy gọng kính, kiên nhẫn lập lại câu trả lời lần nữa: “Đứng giảng lớp này là anh.”

Vợ chồng son ở cùng nhau một thời gian dài, càng ngày càng thoải mái. Ngày nào đó, giáo sư Thương nói muốn ra sân bay đón một vị giáo sư từ nước ngoài về, Hạ Nhã đã chuẩn bị tâm lý ở một mình.

Kết quả đến giờ cơm, Thương Ngao Liệt lại không theo lẽ thường mà xuất hiện, tính cho cô một kinh hỉ không lớn không nhỏ. Lúc ấy Hạ Nhã nhảy dựng lên chạy ra trước cửa, ôm cổ anh lắc lư: “Anh đây coi như là kiểm ra đột xuất sao?”

Thương Ngao Liệt cười nhạt, cũng không có tiếp lời, qua một hồi mới nói: “Vị giáo sư kia thay đổi ngày bay.”

Hai người ăn cơm xong liền ngồi chung ở trên ghế sô pha xem TV, đêm ngủ vẫn là mỗi người một cái chăn. *d/đ/l/q/đ* Hạ Nhã bởi vì trong lòng vui vẻ, ở trên giường triển khai các loại quấy rối, trong chốc lát xoa bóp mặt anh, trong chốc lát lại vừa đấm vừa bóp vai anh. Thẳng đến khi cô vươn một chân vào trong mềm của anh, còn không an phận cọ tới cọ lui. Anh liền ngồi dậy, giống như tìm tòi nghiên cứu cô có vài phần vui đùa, vài phần chăm chú. 

Ngay vào lúc này, chuông cửa trong nhà quỷ dị vang lên. Hai người đối mặt, ai cũng bất động.

Một lát sau chuông cửa lại vang lên mấy tiếng, Thương Ngao Liệt mới xoay người xuống giường. 

Trong lòng Hạ Nhã nghĩ, nửa đêm nửa hôm sẽ là người nào đến nhà bọn họ chứ? Nếu ngoài cửa là người phụ nữ Hạ Thanh Thuần kia, xem cô không cầm chổi đuổi người hay không.

Hạ Nhã bày ra tư thế nữ chủ nhân, vui vẻ đi theo sau lưng Thương Ngao Liệt. Ai ngờ vừa mở cửa, người nọ lại không phải là tình địch của cô.

Quan San San mặt mũi thanh lệ, cô mang một cái balô lớn, vẻ mặt có vài tia chật vật, “Muộn như vậy lại quấy rầy hai người, thật sự là không phải.” Cô gãi gãi mặt, lúng túng nói tiếp: “TiểuNhã, trên người mình một phân tiền cũng không có, đành phải đến tìm cậu nương tựa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.