Hôn Nhân Giả

Chương 34




Ngày đó ở bệnh viện sau khi nhận được kết quả xét nghiệm máu, Cố lão gia biết được Cố Ái không phải con ruột của Diệp Mĩ Lâm thì không khỏi bàng hoàng.

Diệp Mĩ Lâm là vợ của Cố Du, Cố Ái không phải là con của Diệp Mĩ Lâm, bọn họ tự nhiên cũng cho rằng Cố Ái không phải là con của Cố gia họ.

Hơn hai mươi mấy năm qua, Cố lão gia luôn nuông chiều Cố Ái trong lòng bàn tay mà nuôi lớn từng ngày, xem cô còn hơn cả bảo bối. Cho nên, mặc dù biết Cố Ái không phải huyết thống trong gia đình, Cố lão gia vẫn quyết định giữ cô ở lại bên mình như trước.

Dù sao sự nghiệp của Cố gia lớn như vậy, cái có nhiều nhất chính là tiền, dù có nuôi thêm vài đứa nhỏ nữa cũng không thành vấn đề.

Tuy rằng ông nội không đuổi cô đi, cô vẫn là đại tiểu thư của Cố gia, nhưng nghĩ đến mình không phải con ruột của họ, trong lòng cô lại cảm thấy áp lực khó chịu.

Hơn nữa, hiện tại Cố tiểu thư chân chính đã quay trở về, nhìn Hàn Noãn Noãn, Cố Ái liền cảm thấy mình như một tên trộm, đã đánh cắp đi cuộc sống hạnh phúc vốn dĩ là của người ta.

Đáy lòng cô bị một cảm giác bất an lo sợ bao phủ, một mảnh u ám.

Ngày đó ở bệnh viện, sau khi được biết Cố Ái không phải là người của Cố gia, Cố lão gia hỏi vậy Cố tiểu thư chân chính bây giờ đang ở đâu. Có người nói Hàn Noãn Noãn đang làm việc ở trung tâm thương mại có diện mạo rất giống với Diệp Mĩ Lâm, nghĩ rằng người đó rất có thể là tiểu thư của họ. Vì thế Cố lão gia liền phái người đưa Hàn Noãn Noãn về, tiến hành xét nghiệm ADN, thật hiển nhiên, kết quả hoàn toàn trùng khớp.

Cứ như vậy, sau một màn tai nạn xe cộ do Diệp Mĩ Lâm tự biên tự diễn, bà ta đã được toại nguyện có thể đường đường chính chính đưa Hàn Noãn Noãn về Cố gia mà không bị ai nghi ngờ.

Diệp Mĩ Lâm thực ra không có chuyện gì, màn tai nạn đó là do bà ta cố ý sắp đặt.

Nhưng đã làm thì phải làm cho giống như thật, cho nên mặc dù không sao, Diệp Mĩ Lâm vẫn nằm lại trong bệnh viện hơn một tuần mới về nhà.

Trong lúc bà ta còn đang “dưỡng bệnh”, vì sợ hãi ảnh hưởng đến tâm tình của bà ta, Cố lão gia cũng không đem chuyện Cố Ái không phải thân sinh nói cho bà ta biết.

Chờ đến khi Diệp Mĩ Lâm xuất viện về nhà, Cố lão gia mới đem toàn bộ sự thật ra nói, Hàn Noãn Noãn mới là con gái của bà ta.

Cố Hành tự cảm khái trong lòng, Diệp Mĩ Lâm đời này không đi làm diễn viên thật sự quá đáng tiếc.

Khi Diệp Mĩ Lâm về đến nhà, Cố lão gia nói chuyện của Cố Ái, Diệp Mĩ Lâm đầu tiên là ngẩn ra, sau đó là làm vẻ không thể tin được trừng lớn hai mắt: “Ba, ba đang nói đùa gì vậy? Ái Ái làm sao lại không phải là con gái của con? Cho dù Hàn Noãn Noãn có giống còn thì thế nào? Trên đời này hai người không cùng huyết thống giống nhau không phải là hiếm.”

Cố lão gia thở dài: “Ta biết con sẽ không chấp nhận được chuyện này, chính ta cũng không thể tin được. Nhưng báo cáo kết quả kiểm tra ADN còn ở đây, không còn nghi ngờ gì nữa.”

Diệp Mĩ Lâm cầm lấy bản báo cáo giám định, sau khi liếc mắt nhìn sơ qua một cái, đột nhiên tê liệt ngã xuống sàn nhà, lớn tiếng khóc òa lên: “Tại sao có thể như vậy? Đứa con gái con nuôi dưỡng hơn hai mươi tư năm rốt cuộc lại không phải con gái của con? Sao có thể như vậy được? Ông trời, con đã làm sai chuyện gì, sao ngài lại trừng phạt con như thế?”

Lúc này Lâm Trình cũng ở đó.

Nhìn Diệp Mĩ Lâm khóc đến đứt gan đứt ruột, anh nghi hoặc nhíu mày, ngày đó anh ở trong hoa viên nghe được rõ ràng, hai cô người hầu kia đã nói ở đầu giường Diệp Mĩ Lâm có bản báo cáo giám định ADN, xác định rõ Cố Ái không phải con gái ruột của bà ta rồi kia mà?!

Nếu đã sớm biết tình hình thực tế, bây giờ lại làm bộ dạng này là có ý tứ gì?

Nhìn cảnh Diệp Mĩ Lâm khóc ngất, Cố lão gia tiến lên đỡ bà ta dậy: “Con đừng khóc. Có lẽ năm đó bệnh viện không cẩn thận trao lầm đứa bé cho chúng ta. Thôi thôi, nếu sự thật là như thế này, con nên bình thản mà tiếp nhận thôi, bây giờ con có những hai đứa con gái kia mà.”

Hai đứa con gái? Cố lão gia nói vậy, có nghĩa là ông ta muốn để Cố Ái ở lại trong nhà?

Không thể được, cái bà ta muốn chính là phải đuổi Cố Ái ra khỏi Cố gia này.

Nghĩ vậy, Diệp Mĩ Lâm khóc càng thương tâm hơn: “Hai đứa con gái? Ba, con nuôi dưỡng Ái Ái hai tư năm, con có bao nhiêu yêu thương nó ba cũng nhìn thấy được. Nhưng nếu để nó ở lại đây thì chẳng khác nào cầm dao cắt vào tim con. Nó chiếm lấy vị trí của con gái con hơn hai mươi năm qua. Noãn Noãn của con lưu lạc bên ngoài phải nếm bao nhiêu khổ cực, mà con lại đi nuôi con người khác. Ba bảo con phải nhìn mặt Noãn Noãn thế nào đây?”

Diệp Mĩ Lâm đúng là cao thủ diễn trò, ngữ điệu nói chuyện rung động lòng người, nước mắt rơi như thác đổ.

Chiếm lấy vị trí của người khác.

Cố Ái cười chua sót, những thứ cô được hưởng thụ hai mươi năm qua, tất cả đều là của người khác.

Ôm ngực lảo đảo lui ra phía sau từng bước, tim thật sự rất đau.

Nhìn Diệp Mĩ Lâm thương tâm rơi lệ, lại nhìn quần áo đơn sơ giản dị trên người Hàn Noãn Noãn, cô chỉ thấy mình tràn ngập cảm giác tội ác cùng không chân thật.

Hàn Noãn Noãn là đại tiểu thư của Cố gia, vậy còn cô, cô là ai? Ba mẹ ruột của cô ở nơi nào?

Nhìn Diệp Mĩ Lâm, Cố Ái nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc. Con sẽ không ở lại Cố gia nữa. Con sẽ rời đi.”

Cô mới vừa nói xong, Diệp Mĩ Lâm bỗng giống như kẻ điên gào lên: “Đừng gọi tôi là mẹ! Cô chiếm lấy tình yêu của con gái tôi hơn hai mươi năm qua, chiếm lấy hạnh phúc vốn dĩ là của con gái tôi! Cô đừng gọi tôi là mẹ nữa!”

Cố Ái bị bà ta nói như vậy, nước mắt trong tích tắc trào ra.

Toàn thân run rẩy, không biết phải nói thêm điều gì.

“Ái Ái, đừng sợ.” Lâm Trình bước lên đỡ lấy hai vai cô, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: “Có anh ở đây.”

Có anh ở đây.

Thanh âm Lâm Trình thật dịu dàng thật ấm áp, nhưng khi vang lên bên tai Cố Ái lại càng khiến nước mắt của cô tuôn rơi lã chã.

“Đừng khóc.” Lâm Trình dùng bàn tay to của mình lau khô nước mắt cho cô, nhưng anh càng dỗ, Cố Ái lại càng khóc, cuối cùng không còn kiềm chế được nữa, cô nhào vào lòng anh mà khóc thật lớn.

Lồng ngực anh thật ấm áp, vững chãi.

Nghe tiếng cô nức nở, Lâm Trình đau nhói trong lòng. Lạnh lùng nhìn Diệp Mĩ Lâm, nói: “Cố phu nhân yên tâm, Cố Ái sau này sẽ không đặt chân vào Cố gia nửa bước.”

Cố lão gia là thật tâm lo cho Cố Ái, Lâm Trình lễ phép gật đầu chào ông: “Cháu sẽ chăm sóc cô ấy chu đáo, xin ông cứ yên tâm.” Nói xong liền ôm Cố Ái đi ra ngoài.

Đỡ Cố Ái vào trong xe, Lâm Trình nhìn cô, dùng khăn tay giúp cô lau nước mắt: “Đừng khóc, em….còn có anh mà.”

Ba chữ ‘còn có anh’ khi anh nói ra khỏi miệng, thanh âm vô cùng nhẹ, nhưng lại mang nặng tâm ý của anh.

Cố Ái tuy rằng ngừng khóc, nhưng vì khi nãy khóc quá lớn, bây giờ vẫn chưa bình phục, vẫn còn tiếng nức nở nho nhỏ.

Sau một lúc lâu, đột nhiên cô đưa tay để lên ngực anh: “Nơi này của tôi rất đau, rất đau.”

Ánh mắt Cố Ái trong trẻo mà bi thương, Lâm Trình gật đầu: “Tôi có thể cảm nhận được.”

Cô đau, lòng anh cũng khổ sở khó có thể nói thành lời.

“Ái Ái, chúng ta về nhà.” Lâm Trình nói xong, yêu chiều xoa tóc của cô, thanh âm của anh không hiểu tại sao, bỗng nhiên lại có chút run rẩy.

Trên đường lái xe về nhà, Lâm Trình đang chăm chú nhìn đường phía trước, chợt nghe thấy tiếng Cố Ái vang lên: “Hôm nay thật sự cảm ơn anh.”

Lâm Trình chợt sửng sốt, rồi chỉ thản nhiên gật đầu.

Cố Ái nói xong, liền nhắm mắt lại ngã vào lưng ghế.

Hôm nay cũng thật may vì có Lâm Trình ở đây.

Nếu anh không ở bên cô lúc đó, cô cũng không biết mình nên lấy tư thái nào để đi ra khỏi Cố gia.

Cô rốt cuộc cũng rời khỏi Cố gia rồi sao?

Rõ ràng cô đã nhắm chặt hai mắt, nhưng sao nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống? Cố Ái lấy tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt, từ nay về sau, cô và Cố gia sẽ không còn liên quan gì nữa. Về sau, cô sẽ không còn được tùy hứng làm bậy như khi còn là Cố đại tiểu thư nữa.

Nếu đã như vậy thì cuộc hôn nhân giả dối của cô và Lâm Trình sẽ không còn giá trị tồn tại nữa phải không?

Nhưng vì sao khi nghĩ đến phải rời khỏi Lâm Trình, sau này chỉ còn là người xa lạ với nhau, trái tim cô lại khó chịu như vậy?

Hai người cùng về đến nhà, mới vừa mở cửa ra, Quai Quai đã thấy chạy tới nghênh đón chủ nhân về.

Cố Ái ngồi xổm xuống, Quai Quai thật tự giác chạy tới bên người cô.

Ôm lấy Quai Quai, Cố Ái đi đến sô pha ngồi xuống, thực dịu dàng vuốt ve bộ lông mượt của nó.

“Quai Quai, nếu chị phải đi, em sẽ nhớ tới chị chứ?” Nhỏ giọng thì thầm, Cố Ái có chút lưu luyến nhìn quanh căn phòng một vòng, cuối cùng tầm mắt của cô dừng lại trên người Lâm Trình, lúc này anh đang pha cà phê, bóng dáng cao lớn mạnh mẽ.

Cố Ái nhìn anh đến xuất thần, tại sao trong lòng cô lại nảy lên loại cảm giác lưu luyến không rời với anh?

Mỉm cười chua sót, sau khi cô rời khỏi Cố gia, rời khỏi Lâm Trình rồi cô nên đi tới nơi nào đây?

Lâm Trình pha xong cà phê, khi quay người lại, liền nhìn thấy Cố Ái đang ngẩn người nhìn anh, thấy cô bần thần như vậy, Lâm Trình cười: “Em sao thế?”

Mắt cô lướt qua cây đàn piano để trước cửa sổ, Cố Ái bỗng nói: “Tôi muốn nghe anh đàn một lần.”

Vì cái gì sắp đến lúc phải rời khỏi anh, cô lại mới mới phát hiện anh thân thiết lại hoàn mỹ như vậy?

Gia thế tốt, dáng người tốt, diện mạo tốt, tính tình tốt, hơn nữa lại có hiểu biết rộng, còn chơi đàn piano cũng rất giỏi.

Nhưng cho dù anh hoàn mỹ tốt đẹp như thế thì có liên quan gì tới cô? Cô đã không còn là đại tiểu thư của Cố gia, hai người không bao lâu nữa sẽ không còn là gì của nhau.

Cô vậy mà lại chủ động nói muốn nghe anh chơi đàn, Lâm Trình liền đồng ý: “Em muốn nghe bài nào?”

“Bản Moonlight của Debussy đi.”

“Được.”

Âm nhạc của Debussy tiết tấu nhanh, rất ấn tượng.

*Achille-Claude Debussy là một nhà soạn nhạc người Pháp nổi tiếng

Cố Ái trầm tư, “Moonlight” là bản nhạc mà mẹ cô thích nhất.

Từ khi cô còn bé, Diệp Mĩ Lâm mỗi khi chơi đàn piano đều chơi bản nhạc này rất hay.

Sau này, cô không còn được nghe mẹ chơi nữa.

Lúc cô đang chìm trong suy nghĩ của mình thì tiếng nhạc du dương bắt đầu cất lên từ những ngón tay thuần thục của Lâm Trình.

Dáng vẻ khi anh chơi đàn càng thêm đẹp mắt.

Mười ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, lúc lướt qua phím đàn còn nổi gân xanh nhàn nhạt, Cố Ái nhìn anh đến xuất thần, sau một lúc lâu, lấy lại tinh thần cô lại mỉm cười ngốc nghếch, cô rốt cuộc làm sao vậy? Lại bắt đầu si mê Lâm Trình, người đàn ông trong mộng của cô, Thẩm Luật Ngôn đâu rồi.

Nghĩ đến Thẩm Luật Ngôn, thần sắc Cố Ái bỗng trở nên ảm đạm.

Cô đã không còn là đại tiểu thư của Cố gia, cô không xứng với Thẩm Luật Ngôn nữa.

“Hai trăm vạn anh cho tôi mượn kia, tôi nhất định sẽ trả.”

Nghe cô nói như vậy, tiếng đàn lập tức im bặt.

Lâm Trình xoay người lại nhìn cô, nghe cô nói tiếp: “Lâm Trình, chúng ta không cần đến hai năm, tôi đã không còn là người của Cố gia, ngay bây giờ tôi và anh có thể ly hôn rồi, không cần phải diễn cho ai xem nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.