Hôn Nhân Giả

Chương 14: Yêu sâu nặng - P1




Edit: Pingki

“Trời ơi, chuyện không hay rồi.”

Ninh Phi đang tập trung lái xe, đột nhiên ở băng ghế sau vang lên tiếng than trời của Cố Ái, ngẩng đầu lên nhìn qua kính chiếu hậu một cái, thì ra Cố Ái đang nhăn mặt vò đầu nhìn về phía Lâm Trình: “Vừa rồi chúng ta ở trên sân thượng anh có nhìn thấy ở đó có phóng viên nào không? Tôi chỉ lo chú ý đến cô gái kia, không để ý xem xung quanh có tên phóng viên nào đến săn tin hay không.”

Lâm Trình liếc nhìn cô một cái, gật đầu: “Có thấy.”

“Sao?” Nghe anh đáp lời như vậy, mặt mày Cố Ái nhăn nhó: “Không phải chứ? Nếu có phóng viên ở đó, hôm nay tôi sẽ bị đưa lên báo, nếu ông nội của tôi mà biết tôi chính là Ái Ny miệng lưỡi chua ngoa, còn nhìn thấy tôi đứng trên lan can tầng thượng cứu người, ông nhất định sẽ bắt tôi phải bỏ công việc này.”

Chuyện cô làm dẫn chương trình trên radio chưa bao giờ nói cho ông nội biết, không phải là cô không muốn nói, mà là không thể nói. Ông nội tuy rằng rất chiều cô cũng rất thương cô, nhưng có một số chuyện, ông nội không bao giờ để cô tùy ý. Phải biết rằng, từ nhỏ cô đã thích thiết kế thời trang, lớn lên mơ ước được trở thành một nhà thiết kế, nhưng ông nội lại nói cô nhất định phải học quản trị kinh doanh, ý định để cô tiếp quản cơ nghiệp của gia tộc, cho nên, lên đại học rồi cô đành phải chuyên tâm vào học ngành kinh tế.

Kỳ thật, có đôi khi cô thường tự hỏi, sở dĩ cô thích Thẩm Luật Ngôn có phải là bởi vì anh là nhà thiết kế thời trang hay không.

“Ông trời ơi, giờ cứ nghĩ đến tôi sắp phải chào tạm biệt với ‘Tinh trí nữ nhân tâm’ của tôi, tôi thực không chịu nổi, thực đau lòng a.” Cố Ái xụ miệng, buồn thảm ngã xuống lưng ghế, ngửa đầu thở dài một tiếng: “làm sao có thể như vậy được.”

Cô hiểu tính tình của ông nội, cũng luôn nhớ tới yêu cầu của ông: hết lòng lo cho cơ nghiệp của Cố gia.

Vả lại, nếu đã tận lực vào công ty của gia đình thì tuyệt đối không thể dính dáng gì đến những công việc khác nữa, đỡ phải phân tâm. Cho nên, nếu cô bướng bỉnh muốn tiếp tục công việc dẫn chương trình, phỏng chừng ông nội sẽ mua lại cả đài phát thanh mất.

Cố Ái ngửa đầu ngã người vào lưng ghế dựa, miệng mếu máo tựa như một đứa trẻ, trông thật ngốc nghếch.

Ninh Phi liếc qua tấm gương chiếu hậu nhìn Cố Ái một cái, trong lòng cười thầm, lúc này, cảm giác duy nhất của cô đối với cô ấy chính là: Cô nàng này cũng dễ chọc thật.

Có điều, nhìn sang Lâm Trình, Ninh Phi đoán chắc anh đã ra tay trước với đám phóng viên, đảm bảo tin ngày hôm nay sẽ không bao giờ xuất hiện trên mặt báo.

Cô rất hiểu Tiểu Trình gia này, chỉ cần nhắc tới chuyện liên quan tới Cố Ái, anh nhất định sẽ lo lắng chu toàn.

Quả nhiên, không ngoại trừ chuyện này, Lâm Trình lạnh lùng nói: “Tôi đã chặn trước đám phóng viên này rồi, tin tức này sẽ không bị đưa lên.”

Khi Lâm Trình vừa lên đến sân thượng, nhìn thấy phóng viên là anh đã nghĩ ngay đến chuyện này.

“Thật sao? Anh đã dẹp trước? Thật tốt quá!” Nghe anh nói như vậy, hai mắt Cố Ái lóe lên một tia sáng ngời, cả người bật dậy, quay sang cười một cái thật tươi với anh: “Lâm ca ca, cảm ơn anh, anh đúng là người tốt, tôi yêu chết anh mất thôi.”

Lâm ca ca…

Tôi yêu chết anh…

Nghe Cố Ái nói hai câu này, Ninh Phi chậc lưỡi, Cố đại tiểu thư này giọng nói cũng thực ngọt, hai câu đó nói ra từ miệng của cô ấy lại càng ngọt ngấy hơn. Nhìn bộ dạng Lâm Trình lúc này, nét mặt anh rõ ràng thực dịu dàng. Cũng chỉ đối với một mình Cố Ái, anh mới có nét nhu hòa như vậy. Nhưng nhìn anh lúc này, cô lại cảm thấy thoáng đau lòng.

‘Người đàn ông này cũng thực ngốc, Cố đại tiểu thư vốn dĩ không hề thích anh.’

“Em không cần phải cảm ơn tôi cũng không cần phải yêu tôi, tôi chỉ là tiện lời nói cho bọn họ biết mà thôi. Những chuyện như hôm nay là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, nếu lần sau em còn không biết lo cho an nguy của bản thân mà đi cứu người thì tôi không dám chắc sẽ che chở cho em được nữa. Vả lại, nếu để chuyện này xảy ra thêm lần nữa, tôi sẽ là người phá hủy cái đài radio nơi em làm, sau đó mang em đến trước mặt ông nội chịu tội.”

Ngữ khí mặc dù rất lạnh lùng, nhưng nghe ra lại cực kì thân thiết. Ninh Phi bĩu môi, Tiểu Trình gia cũng thật săn sóc chu đáo, vừa sợ Cố đại tiểu thư mất công việc ở đài phát thanh sẽ không vui, cho nên lập tức bịt miệng cánh phóng viên không cho tin tức này lọt ra ngoài, lại vừa lo lắng loại chuyện này sẽ phát sinh lần nữa, anh thực đúng là quan tâm Cố Ái hết mức.

“Anh yên tâm, nhất định là không có lần sau, hơn nữa, anh cũng biết mà, tôi vừa thông minh lại hay gặp may mắn, sẽ không gặp chuyện xui xẻo đâu.” Cố Ái nói xong, liếc nhìn Lâm Trình một cái, hơi hơi nhướng mi cười nịnh nọt: “Huống chi, bên người tôi còn có Lâm ca ca không gì là không làm được cơ mà.”

Lâm ca ca không gì là không làm được…

Anh quả thực là không gì là không làm được.

Ninh Phi khẽ nhíu mày hâm mộ, Cố Ái này, không biết kiếp trước đã làm được chuyện tốt gì mà kiếp này lại được Lâm Trình yêu như vậy.

Không muốn nghe hai người họ nói chuyện thêm nữa, bởi vì nghe họ nói, cô lại càng hâm mộ vừa ghen tị thêm mà thôi, cho nên cô liền mở một bài nhạc lên để át tiếng nói của hai người kia. Có điều, suốt dọc đường về, Cố Ái cũng không nói chuyện thêm với Lâm Trình câu nào nữa, chỉ tập trung vào chơi trò chơi trong điện thoại của mình, bộ dạng thực đắc ý.

Hôm nay vì bị làm cho sợ hãi một trận, Cố Ái cảm giác toàn thân ỉu xìu không còn chút sức lực. Vừa về đến nhà cô là chui vào phòng của mình, cả người dang ra hình chữ đại ngã vào giường liền ngủ mê man. Hôm nay chính là cuối tuần, nhưng buổi tối vẫn còn tiết mục phải làm, cho nên trước khi ngủ, cô đã kịp đặt chuông báo thức phải thức dậy lúc bảy giờ tối.

Thế nhưng, lúc đang ngủ say sưa, còn chưa nghe thấy tiếng chuông báo thức vang lên nhưng lại bị một trận tiếng đập cửa dồn dập đánh thức, mơ mơ màng màng đứng dậy đi mở cửa, đã thấy Lâm Trình đang đứng ngay ngoài đó, nói cho cô biết đã sáu giờ tối, đến giờ cơm tối, bảo cô mau thay đồ rồi ra ăn, nếu không sẽ không còn cơm ăn. Cô đành ngáp một cái thật dài, vặn vặn thắt lưng rồi thay đồ ra ăn tối.

Nhiều khi, con người ta đã mệt người rồi thì càng ngủ càng mệt hơn, Cố Ái ngồi ăn cơm mà mặt mũi phờ phạc, bỗng nghe thấy tiếng Lâm Trình thúc giục bên tai: “Cơm nước xong em đi tắm rửa một cái cho tinh thần tỉnh táo rồi hãy đến đài. Người mệt mỏi mà làm tiết mục thì hiệu suất sẽ không tốt.”

Sở dĩ Lâm Trình đánh thức cô sớm trước một giờ, chính là để cô tỉnh ngủ, hơn nữa còn có thời gian tắm rửa để tỉnh táo hơn. Phải biết rằng, nhà của hai người cách đài phát thanh cũng phải một giờ đi xe, cô lại tự mình lái xe, nếu cô nửa mê nửa tỉnh chạy xe đến đó, anh sẽ lo chết mất. Vả lại, nếu anh nói để anh đưa cô đi, cô nhất định sẽ từ chối anh ngay.

Nghe anh nói như vậy, Cố Ái ngẩng đầu lên nhìn Lâm Trình: “Anh nói cũng có lý.” xong lại cúi đầu ăn tiếp. Hồi lâu sau, cô đột nhiên ngẩng đầu lên bồi một câu: “Lâm ca ca, bề ngoài anh nhìn như có vẻ rất lạnh lùng, nhưng con người anh thực sự rất ấm áp. Sau này nếu ai lấy được anh, nhất định sẽ rất rất hạnh phúc.”

Sau này nếu ai lấy được anh, nhất định sẽ rất rất hạnh phúc.

Trong lòng Lâm Trình lặp lại những lời này, xong lại chua sót cười: Cũng chỉ khi ở bên cạnh cô anh mới có thể tỏ ra săn sóc ân cần như vậy, ấm áp như vậy.

Đời này, những điều tốt đẹp của anh, chỉ để dành cho cô mà thôi.

Buổi tối, Cố Ái vừa đến phòng thu, mọi người liền xông tới hỏi cô có bị thương hay làm sao hay không, giọng điệu ai nấy đều vô cùng thân thiết. Được mọi người yêu thương vây quanh hỏi han, trong lòng cô yêu bỗng thấy ấm áp, nói rằng mình không sao cả, mọi người không cần lo lắng.

Cô thật sự rất thích mọi người làm cùng ở đây, thích bầu không khí thân mật giữa mọi người. Đặc biệt là sau nửa năm cô đứng ra tiếp quản sản nghiệp của gia đình thì cô lại càng thích công việc nơi này. Người ta cũng đã nói thương trường như chiến trường, ở Cố thị, công việc của cô không hề nhẹ nhàng nhàn nhã như thế này.

Những người cấp cao hoặc là bạn hợp tác, hoặc là đối thủ cạnh tranh mỗi một câu nói của họ, cô đều phải suy nghĩ xem nên đáp lại thế nào. Nghe những người đó nói chuyện, cô phải dựng thẳng lỗ tai lên nghe, nghiền ngẫm xem họ muốn biểu đạt ý tứ gì.

Ngồi trên ghế của mình nghỉ ngơi trong giây lát, tiết mục bắt đầu lên sóng.

“Là Ái Ny phải không?”

“Vâng, chính là tôi.”

“Ái Ny, lúc này tôi đang rất đau khổ, bên cạnh tôi không có một người bạn bè nào, cho nên những điều tôi chất chứa trong lòng không biết bày tỏ với ai, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có cô mới chịu nghe tôi nói. Ái Ny, cô biết không? Tôi thực sự rất yêu chồng mình, vô cùng vô cùng yêu, vì anh ấy, tôi thậm chí có thể vứt bỏ chính sinh mệnh của mình.” Trong điện thoại, người phụ nữ đó khóc lóc nức nở, bất lực kể cho cô nghe chuyện của mình. Đột nhiên, giọng điệu của chị ta thay đổi trở nên gay gắt hơn, tựa như đang nghiến răng nghiến lợi vậy: “Thế nhưng tôi cũng rất hận anh ta, mỗi khi nghĩ đến, tôi chỉ muốn hủy hoại anh ta hoàn toàn, hủy đi kẻ mặt người dạ thú luôn ra vẻ đạo mạo đó. Hừ, nếu như không có tôi, không có của cải của gia đình tôi giúp đỡ, với thân phận quạ đen như anh ta, làm sao có thể mở được một văn phòng thiết kế thời trang sang trọng như vậy chứ?”

Thiết kế thời trang?

Bởi vì Thẩm Luật Ngôn, cũng là vì cô rất thích công việc thiết kế trang phục, cho nên Cố Ái đối với đề tài này có chút ít mẫn cảm, thuận miệng hỏi một câu: “Chồng chị là nhà thiết kế thời trang sao?”

Cũng có thể là không phải, đáp án này hẳn phải đúng chứ? Thế nhưng, Cố Ái không nghĩ tới người phụ nữ trong điện thoại kia vừa nghe thấy cô hỏi vậy lại trở nên bối rối: “Dạ? Tôi có nói vậy sao? Tôi có nói anh ta là nhà thiết kế thời trang? Không phải đâu, tôi không hề nói như vậy, tôi chưa nói mà. Anh ta không phải, không phải, Ái Ny, anh ta không phải thiết kế thời trang.”

Người phụ nữ đó lúng túng một hồi, hình như đang muốn che giấu điều gì.

Cố Ái nhíu mày: “Chị đang bối rối điều gì? Chị đúng là chưa nói anh ta là nhà thiết kế trang phục, nhưng chị có nói anh ta mở một phòng thiết kế thời trang, mở phòng làm việc như vậy không nhất định phải đứng ra thiết kế, nhưng chí ít anh ta cũng phải có chút hứng thú với thời trang chứ?”

“Không phải, anh ta không làm gì liên quan đến trang phục cả, tôi nói nhầm rồi, anh ta mở…mở… nội thất, đúng, là thiết kế nội thất, là thiết kế nội thất.” Người phụ nữ đó tiếp tục lúng túng, trong lúc chị ta đang ấp a ấp úng trả lời cô, Cố Ái bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai “Aaaaaa…”

Cố Ái bị tiếng thét bất thình lình đó làm cho giật mình, thế nhưng, tiếng thét đó là của chị ta, nhất định nơi chị ta đang ở có gì đó đã khiến chị ta rất sợ hãi, làm cho chị ta phải la lớn như thế.

Cố Ái sợ chị ta xảy ra chuyện gì không hay, tâm tình đột nhiên căng thẳng: “Chị không sao chứ?”

“Không có gì, Ái Ny, tôi có chút việc nên cúp máy trước, lần sau lại tán gẫu.” Ngữ khí nói chuyện của chị ta lúc này thế nhưng đã trấn tĩnh hơn, nói xong, lập tức treo điện thoại.

Người phụ nữ đó đầu tiên là sợ hãi, rồi sau đó chuyển sang bình tĩnh rồi cúp máy. Cố Ái nghi hoặc nhíu mày, cô ngồi thẳng lưng dậy, đột nhiên rất muốn biết chuyện của chị ta định kể là gì. Nhưng mà, Cố Ái dám khẳng định, chồng của chị ta chắc chắn là một nhà thiết kế thời trang, chị ta lúng túng phủ nhận chẳng qua để che dấu chân tướng mà thôi.

Dự báo thời tiết nói, mấy ngày nay thời tiết của thành phố S sẽ từ mưa nhỏ chuyển thành mưa rào có sấm chớp, đến khi Cố Ái xong việc chuẩn bị về nhà, trời lại bắt đầu mưa nặng hạt giống như tối qua. Lái xe trong màn mưa, nghe một bài nhạc nhẹ, kỳ thật cảm giác cũng không tệ lắm. Nhưng điều khiến Cố Ái không ngờ tới chính là, xe của cô chạy được nửa đường không hiểu sao lại bị chết máy.

Lúc này đã hơn mười hai giờ đêm, trên đường rất ít xe qua lại. Nhất thời lâm vào cảnh khốn cùng, không biết phải làm như thế nào, nghĩ một hồi cô đành lấy hết dũng khí ra gọi điện về cầu cứu Lâm Trình. Chuông chờ vừa vang lên một tiếng, trong điện thoại đã truyền sang giọng nói lạnh lùng của Lâm Trình: “Có chuyện gì vậy?”

“Lâm ca ca, xin lỗi đã làm phiền anh nhưng xe tôi bị chết máy, anh có thể lại đây đón tôi được không?” Cô còn muốn nói thêm mấy lời cảm ơn, đã bị bốn chữ “địa chỉ ở đâu” của Lâm Trình làm cho nghẹn họng phải nuốt trở về. Sau khi đọc một mạch vị trí của mình cho anh, cô liền nghe thấy Lâm Trình ở bên kia dặn dò: “Em cứ ngồi ở trong xe chờ tôi, nhớ khóa cửa xe cho kỹ.”

“Tôi biết rồi.” Biết anh ta sẽ tới đón mình, cô cười thực vui vẻ, nhưng vừa nhếch miệng lên, bỗng một tiếng sét đánh ngang trời, nhớ tới Lâm Trình rất sợ sét đành, ý cười trên mặt Cố Ái nhất thời đông cứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.