Đối với những biểu hiện lúc nóng lúc lạnh của Diệp
Trì, Thời Tiêu chỉ lựa chọn phương án “lạnh”, nói chung là việc đó k
hông hề cản trở gì đến cô, nhiều lắm cũng chỉ mấy ngày
không về nhàm hoặc nửa đêm nửa hôm mò về nhà với mùi rượu nồng nặc hay mùi phấn
son, nước hoa lạ.
Đối mặt với chuyện này, không phải Thời Tiêu lạnh
nhạt, mà ngay từ đầu, Thời Tiêu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, thêm nữa Quyên Tử cũng
thường xuyên kể lể cho cô nghe những tin đồn tình cảm của Diệp Trì, thế nên
Thời Tiêu đã miễn dịch từ lâu. Còn Diệp Trì cứ làm một người đàn ông của gia
đình như hai tháng trước có khi còn khiến cho Thời Tiêu ngạc nhiên hơn.
Một Diệp Trì như hiện nay mới là bình thường trong con
mắt Thời Tiêu. Có thể đến tối, về tâm sinh lý có chút mâu thuẫn, nhưng con
người Diệp Trì rất biết điều, thường chủ động sử dụng biện pháp an toàn, khiến
cho Thời Tiêu rất yên tâm. Về vấn đề này, hai người chưa bao giờ nói chuyện
nghiêm túc, nhưng cả hai như có thỏa thuận ngầm. Như thế cũng tốt, Thời Tiêu
chưa từng nghĩ đến chuyện có con, nhất là có con với Diệp Trì. Cô không thể
tưởng tượng được cảnh con của mình sinh ra trong một gia đình “tạm bợ” thế này
sẽ trưởng thành như thế nào.
Nói cô ích kỷ cũng được, cố chấp cũng được, cô cảm
thấy nếu không thể đảm bảo tương lai, tốt nhất không nên có con. Bản thân cô
cũng không biết tương lai của mình thế nào, vậy thì làm sao gánh vác được tương
lai của một đứa trẻ. Về chuyện này, Thời Tiêu không hề hồ đồ, vì vậy có lúc
Quyên Tử cũng thầm than thở, một kẻ vô tâm như Thời Tiêu nhiều khi lại là một
người phụ nữ vô cùng lý trí và cực kỳ có nguyên tắc, lý trí đến mứcThời Tiêu
ngồi trong quán Starbucks, tay chống cắm, nhìn người đàn ông ngồi đối diện nói.
Xét về lý luận, Thời Tiêu cảm thấy mình không bằng người đàn ông đang ngồi
trước mặt, Tưởng Tiến.
Lúc đó Thời Tiêu thường thích gọi anh ta là Tưởng Tiến
Tửu, là tài tử của khoa tâm lý, cũng là một nhân vật nổi tiếng như Hứa Minh
Chương ở trong trường đại học A.
Nghĩ kỹ lại, đến giờ Thời Tiêu vẫn không hiểu rõ tại
sao mình với anh ta lại “đụng độ nhầm” như vậy. Xét cho cùng cũng là bởi vì
ngày hôm ấy, bản thân cô vì đang hốt hoảng đạp xe từ khu ký túc của nghiên cứu
sinh lao như bay ra con đường rợp bóng cây, chẳng may đâm phải Tưởng Tiến đi
ngang qua đường. Cú đâm ấy quả không nhẹ, còn nhớ mặc dù lúc ấy cánh tay của
anh ta đã chảy không ít máu nhưng anh vẫn chạy đến kiểm tra vết rách da ở trên
đầu gối cô trước. Đó là cái ngày mà cho tới tận bây giờ, Thời Tiêu vẫn không
muốn nhớ lại nhất. Gần như tất cả mọi chuyện tồi tệ đều tập trung hết vào cái
ngày hôm ấy. Còn Tưởng Tiến lại chính là vận may duy nhất của cô trong cái ngày
đen đủi đó.
Thời Tiêu mặc dù rất vô tâm nhưng hồi đó may mắn thế
nào lại trở thành bạn gái của Hứa Minh Chương. Gần mấy tuần sau đó, cô mới biết
Hứa Minh Chương là một nhân vật nổi tiếng trong trường đại học A. Còn về Tưởng
Tiến, ngay cả bạn thân của Thời Tiêu là Quyên Tử cũng không hay biết mối quan
hệ của cô với anh ta.
Bởi vì không lâu sau chuyện đó được giải quyết, Tưởng
Tiến cũng ra nước ngoài, Quyên Tử còn chưa kịp làm quen với anh.
Lúc ấy Tưởng Tiến là người chơi rất được, có lẽ hai
người như có duyên phận trời ban nên Thời Tiêu mới có thể quen biết Tưởng Tiến
đúng vào lúc cô thê thảm nhất như vậy. Khi ấy Thời Tiêu thực sự cần một người
để chút bầu tâm sự, còn ở Tưởng Tiến lại toát lên vẻ gì đó làm người ta thấy an
tâm, gần như có thể lấy được lòng tin của Thời Tiêu chỉ trong khoảnh khắc. Cô
vừa khóc vừa kể lể những ấm ức mà mình phải chịu cho anh nghe. Tưởng Tiến đến
giờ vẫn nhớ như in ánh mắt của cô lúc ấy, thậm chí anh còn có ý nghĩ muốn bất
chấp tất cả để giúp cô. Và thực tế là Tưởng Tiến đã làm như vậy thật.
Tưởng Tiến có lẽ là người là người duy nhất biết
chuyện năm ấy còn chưa kết thúc, hơn nữa còn là một đương sự tham gia vào
chuyện này, có vai trò khá quan trọng. Anh hiểu hết nguồn cơn sự việc, hơn nữa
lại chính mắt nhìn thấy sự kiên cường của Thời Tiêu trong lúc tuyệt vọng nhất.
Rõ ràng là trái tim thì đau đớn, luyến tiế đến vậy, nhưng vẫn kiên quyết dứt
tình.
Cho đến tận bây giờ Tưởng Tiến vẫn âm thầm ngưỡng mộ
người đàn ông như Hứa Minh Chương, đồng thời cũng thấy tiếc thay cho anh ta.
Anh ta có biết mình đã đánh mất một người con gái tuyệt vời như thế nào không?
Cho dù lúc ấy anh nghĩ rằng mình là một người hết sức
tỉnh táo và bình thản trước chuyện tình cảm, nhưng trái tim anh cũng có lúc
loạn nhịp. Nhưng cũng chỉ là những rung động mà thôi, Tưởng Tiến hiểu rằng , e
là Thời Tiêu sẽ không dễ dàng yêu thương một người đàn ông khác. Lần ấy, có lẽ
Thời Tiêu đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình, trở thành một cuộc tình mới
trong cuộc đời của cô. Có lẽ không phải không thể, chỉ là Tưởng Tiến cho rằng,
mình không có đủ kiên nhẫn chờ đợi cô lãng quên, chờ đợi cô mở lòng.Vì vậy anh
nguyện làm một người bạn không gần cũng không xa của cô, để có thể lắng nghe cô
tâm sự, biết được cô vẫn sống tốt, thế là đủ.
Bốn năm nay, hai người vẫn cứ như vậy, cho dù chỉ nói
chuyện dăm ba câu trên QQ thì khoảng cách về không gian và thời gian cũng không
khiến hai người cảm thấy xa lạ. Vì vậy Tưởng Tiến vừa về nước, người đầu tiên
anh muốn gặp là Thời Tiêu.
Tưởng Tiến bê cốc cà phê trước mặt lên, nhấp một ngụm
rồi nhìn Thời Tiêu, nhướng mày hỏi:
- Em nói em kết hôn rồi? Không phải em muốn đòi quà
cưới từ anh nên mới bịa ra chuyện này để lừa anh đấy chứ?
Thời Tiêu chớp chớp mắt: “Cho dù em không kết hôn thì
anh cũng không chạy thoát đâu!”
Nói rồi cô chìa tay ra: “Quà của em đâu, mang ra đây!”
Tưởng Tiến bật cười, nụ cười rất dịu dàng và quyến rũ.
Thời Tiêu ngẩn người: “Tưởng Tiến Tửu, sao mấy năm nay ở nước ngoài, anh không
kiếm một cô dâu dẫn về thế?”
Tưởng Tiến dựa lưng ra sau, nhìn Thời Tiêu hồi lâu mới
tỏ vẻ nghiêm nghị nói: “ Để anh nghĩ xem, có lẽ là bởi vì chưa gặp được cô gái
nào rõ ràng đâm phải người ta mà còn khóc lóc ầm ĩ!”
Hai người không nhịn được lại bật cười. Tưởng Tiến lấy
ra một cái hộp nhỏ trông rất cầu kỳ, đặt lên bàn, về phía Thời Tiêu.
- A, quà!
Thời Tiêu chộp lầy, lắc lắc: “ Là cái gì thế, em có
thể bóc luôn được không?”
Tưởng Tiến gật đầu. Là một sợi dây chuyền bạch kim,
mặt dây chuyền là một viên pha lê tím lấp lánh dưới ánh mặt trời, đẹp đến lạ
thường. Thời Tiêu đeo lên cổ mình rồi lấy gương trong túi ra soi: “Trông có vẻ
rất đắt, em nhận tạm vậy!”
Tưởng Tiến bật cười: “Đúng là không rẻ, nhưng mà…”
Ánh mắt Tưởng Tiến dừng lại ở chiếc nhẫn trên ngón áp
út của Thời Tiêu: “Nhưng so với giá trị của chiếc nhẫn trên tay em, thực sự
không bằng một góc. Giờ anh hơi tin là em đã kết hôn rồi. Có thể nói cho anh
biết chồng em là ai không, anh thực sự tò mò đấy. Anh nghĩ, người đàn ông có
thể mua được chiếc nhận như thế này chắc không phải dạng tầm thường!”
Thời Tiêu nghiêng đầu, nhìn thấy đống tạp chí trên giá
liền đứng dậy, với lấy cuốn trên cùng rồi đặt lên bàn, chỉ vào người đàn ông
trên tranh bìa và nói: “Anh ấy chính là chồng em đấy!”
Tưởng Tiến không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Thời Tiêu liền
chuyển hướng chủ đề: “Tiến sĩ tâm lý học này, anh về nước có kế hoạch gì chưa?”
- Thực ra anh về nước là vì nhận được thư mời của đại
học C
Tưởng Tiến biết Thời Tiêu không muốn nói đến chuyện
chồng cô nên đành chiều theo ý cô.
Thời Tiêu thở dài: “Nói chung, các anh đều là những
nhân tài của xã hội, không giống như em, chỉ kiếm miếng ăn chờ ngày về với đất
thôi!”
Tưởng Tiến bật cười, đưa tay lên xoa xoa đầu cô: “Công
chức nhà nước, ăn cơm của nhà nước, đãi ngộ tốt, rất thích hợp với em!”
Thời Tiêu cười vẻ quỷ quyệt: “Em là kế hoạch hóa sinh
đẻ đấy, sau này nếu tiền bối có cần dụng cụ kế hoạch hóa, cứ gọi em, em đảm bảo
sẽ gửi hàng đến tận nhà!
Tưởng Tiến ho sặc sụa, sở khóc dở cười bảo: “Thôi em
cứ giữ lại mà dùng!”
Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại vang lên, Thời
Tiêu lấy điện thoại ra, nói xin lỗi rồi nghe máy. Tưởng TIếng liếc nhanh màn
hình điện thoại, thấy trên màn hình hiện lên hai chữ “Diệp Trì”. Ánh mắt anh
dừng lại trên cuốn tạp chí trên bàn. Tưởng Tiến đưa tay ra lật tờ tạp chí, là
một cuốn tạp chí kinh doanh của một tòa soạn tương đối lớn. Anh lướt nhanh bài
phỏng vấn nhân vật trang bìa trên tờ tạp chí đó.
Cảm giác đầu tiên là người đàn ông này có gì đó giống
với Hứa Minh Chương hồi đó, ngay cả hoàn cảnh gia đình cũng na ná, à không,
thậm chí có phần hiển hách hơn. Nhìn lướt qua thấy khí chất của cả hai có vẻ
cũng giống nhau, đều rất lịch lãm, nhưng tuyệt đối không phải là loại đàn ông
dễ dây vào.Chỉ có điều, Tưởng Tiến chỉ nhìn qua cũng biết, người đàn ông này
còn khó đối phó hơn Hứa Minh Chương nhiều. Tưởng Tiến không nghĩ rằng một người
kiêu ngạo kiểu này sẽ cho phép trong tim vợ mình có tồn tại một người đàn ông
khác. Nghĩ đến đây, anh liền quay sang nhìn bộ dáng của Thời Tiêu: môi cắn
chặt, tay cầm điện thoại, chẳng có chút gì là vui mừng, vẻ mặt vô cùng bình
thản: “Ừ, em đang ở ngoài, đang ở quán cà phê Starbucks trên đường gần công ty,
gặp một người bạn, mới ở nước ngoài về. Ừ! Ok. Ở đó, ở Thành Đông, em biết rồi,
lát nữa em sẽ qua thẳng đó. Không, không cần qua đón đâu, em tự bắt taxi đến là
được rồi! Ừ, em không đến muộn đâu, em biết rồi. Ừ…Ok!”
Thời Tiêu cúp điện thoại, ngẩng đầu lên, vô tình gặp
ánh mắt như dò xét của Tưởng Tiến. Anh chỉ vào tờ báo trên mặt bàn, hỏi: “Là
chồng em gọi à?”
Thời Tiêu gật đầu.
Hai người ra khỏi Starbucks, Tưởng Tiến lái xe đến, mở
cửa xe: “Đi đâu? Anh đưa em đến đó, giờ này khó bắt xe lắm!”
Thời Tiêu nhìn đồng hồ trên tay, chẳng buồn khách khí
mà ngồi luôn vào xe và nói địa chỉ cho Tưởng Tiến.
Nửa tiếng sau, xe đứng lại bên bờ biển, Tưởng Tiến thì
đầu ra ngoài nhìn trước nhìn sau, bên ngoài cực kì yên ắng, phía đối diện hình
như chỉ có một dinh thự riêng. Tưởng Tiến thừa hiểu những thứ trông bề ngoài
càng bình thường, người thường khó mà nhận ra sự tuyệt diệu của nó lại chính là
những thứ không hề tầm thường.
Nhìn Thời Tiêu cởi dây an toàn, Tưởng Tiến thầm nghĩ,
cảm thấy vẫn nên nói với Thời Tiêu: “Thời Tiêu, anh đã gặp Hứa Minh Chương ở
Mỹ!”
Thân hình Thời Tiêu như cứng đờ ra, cô ngoảnh đầu nhìn
anh, hổi lâu sau mới mở cửa xe: “Cảm ơn tiền bối đã đưa em đến đây!”
Tưởng Tiến thở dài: “Anh chỉ muốn để em biết, có những
chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt, không thể trốn tránh cả cuộc đời được,
hơn nữa cậu ta…”
Tưởng Tiến còn chưa nói hết thì phía sau đã vang lên
tiếng còi xe inh ỏi. Một chiếc Hummer lướt đến rồi quay ngoắt vào trong chỗ đỗ
xe. Bước xuống xe là một người đàn ông, trông có vẻ thư sinh nhưng nụ cười trên
mặt thì rất khó đoán, có vẻ rất bất cần.
Anh ta từ từ tiến lại gần, đứng bên cạnh Thời Tiêu,
đưa mắt nhìn Tưởng Tiến vẻ dò xét: “Tôi còn tưởng mình hoa mắt, hóa ra đúng là
chị dâu thật! Anh đây là…”
Thời Tiêu đành phải giới thiệu qua loa hai người với
nhau. Tưởng Tiến khẽ mỉm cười, chào tạm biệt cô rồi đi.
Thời Tiêu và Tả Hồng người trước người sau đi vào
trong hội quán. Tả Hồng đi chậm lại phía sau, bắt đầu âm thầm dò xét vợ của
Diệp Trì, rồi lại nghĩ đến người đàn ông ban nãy, chỉ cần nhìn qua là biết ngay
anh ta không phải dạng tầm thường. Xem ra cô vợ bé bỏng của Diệp Trì càng lúc
càng khó nắm bắt. Điều quan trọng hơn cả là cô ta rốt cuộc có biết Diệp Trì là
người như thế nào không? Nếu cảnh tượng ban nãy để Diệp Trì nhìn thấy…Tả Hồng
nghĩ đến đây chợt thấy lo lắng thay cho Thời Tiêu.
Chỉ có điều, Diệp Trì yêu chiều vợ như thế, chắc cũng
không nỡ làm gì cô. Hơn nữa theo con mắt của Tả Hông, người đàn ông ban nãy
cũng chẳng có ý đồ gì vời Thời Tiêu. Nhưng đột nhiên bên cạnh vợ mình lại xuất
hiện một “anh hùng bảo vệ mỹ nhân” thì bất kì gã đàn ông nào cũng thấy khó chịu
chứ đừng nói đến Diệp Trì.