Hôn Nhân Cao Một Trượng

Chương 46




Editor: Á bì

"Anh trai?" Tin tức làm cho cô chấn động rất lớn, quả thật làm cho cô khó mà tin.diễn.đàn.lê.quý.đôn@á.bì

"Đúng vậy, trước khi có con, mẹ đã từng có thai."

"Vậy bây giờ ở đâu?" Chưa có ai nói cho cô biết mình còn một người anh trai, kể cả trong nhật ký của Trình Cốc Tâm cũng chưa từng nhắc tới.

"Nó không sống sót được ở trong bụng mẹ, cũng là do xảy thai. Chỉ có điều lúc lấy ra thì cũng có thể nhìn thấy được giới tính rồi." Cũng đã qua nhiều năm, bà mới có thể nhẹ nhàng kể lại câu chuyện này.

Mặc dù bà nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng Trình Cốc Tâm vẫn có thể nhìn thấy một tia đau thương ánh lên trong mắt bà. Dù đối với cô mà nói, đứa nhỏ tới lặng lẽ, ra đi trong bất ngờ, cô phát hiện trong lòng có rất nhiều thứ cô không muốn, huống chi là Hà Tố Mẫn trong lúc đó đã chuẩn bị sẵn tinh thần được làm mẹ. "Tại sao lại vậy?"á.bì@diễn.đàn.lê.quý.đôn

"Đó là lúc mẹ mang thai được bốn hay năm tháng, lúc đi xuống cầu thang không cẩn thận đạp hụt một bậc, nên bị ngã xuống. Chỉ có điều mẹ ngã cũng không có nghiêm trọng, còn có thể tự mình đứng lên, dù sao đó cũng là mấy bậc thang ở dưới cùng, cũng không cao lắm, mẹ cứ nghĩ là may mắn không có chuyện gì. Nào ngờ đang ngủ, mẹ cảm thấy bụng đau dữ dội, ở phía dưới cũng thấy có chút đỏ. Cuối cùng lúc đưa tới bệnh viện thì đã không kịp nữa rồi." Giống như bà đang kể một câu chuyện rất bình thường, rất đơn giản tổng quát sơ lược lại cả quá trình.

Trình Cốc Tâm nghe giọng bà thì cứ cho rằng bà đang nói chuyện của người ta, chẳng có liên quan gì tới bà. Cô cảm thấy rất tiếc, cũng cảm nhận được sự đau đớn khi đứa nhỏ rời bỏ mình. "Thật sự không bảo vệ được đứa nhỏ sao?"

"Chắc đây là ý trời, cho nên lần này con sơ ý chắc cũng là do di truyền từ mẹ." Hà Tố Mẫn không muốn đắm chìm trong hồi ức làm cho người ta đau buồn quá lâu, nên miễn cưỡng nói sang chuyện khác.á.bì@diễn.đàn.lê.quý.đôn

Thật ra bà cố tình nói tới chút chuyện này, cũng là chuyện đã từng làm cho bà rất thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng. Cuộc sống sau khi bà và Trình Bác Hải kết hôn cũng giống như ở hai nơi, cho dù sau khi bà có thai, Trình Bác Hải vẫn ở trong quân đội như trước. Đêm đó, sau khi Hà Tố Mẫn nằm lên giường, bụng liền bắt đầu đau nhẹ, bà có dự cảm không được tốt, cho nên liền gọi điện cho Trình Bác Hải. Nhưng Trình Bác Hải lại một lòng bận việc ở trong quân đội, căn bản không thể phân thân chạy về nhà nhìn bà, chỉ có thể dặn bà nghỉ ngơi ở trong điện thoại rồi cúp máy. Nhưng bụng đau lại càng lúc càng đau hơn, mãi đến khi bà cảm thấy ở dưới thân mình có máu ẩm ướt, bà mới giật mình bấm số gọi cấp cứu.

Trong quá trình đưa tới bệnh viện, cấp cứu, giải phẫu, Trình Bác Hải chưa từng xuất hiện, thậm chí sau khi bà phẫu thuật nằm lại viện trong vài ngày, Trình Bác Hải mới chạy về từ quân đội nhìn bà được một lần. Từ đó về sau bà chẳng còn hi vọng quá xa về sự quan tâm của ông nữa. Hai mươi mấy năm qua bà cũng đã tập được thói quen đó là do ông rất bề bộn với công việc của mình.

Trình Cốc Tâm im lặng giơ muỗng lên, mở miệng ăn, chứ không hỏi nhiều nữa.

Quả nhiên tất cả như Đồng Hàn Thành đoán, buổi chiều ngày thứ hai sau khi cô nằm viện, mẹ Đồng đã tới, còn dẫn thêm một người khác nữa, vị kia cô đã từng gặp qua lúc đi mua sắm với Đồng Hàn Thành, chính là bạn tốt của anh, Tina. Hai người xuất hiện cùng một lúc, làm cho cô rất ngạc nhiên.

Mẹ Đồng vừa thấy cô thì vẻ mặt rất đau lòng, "Cốc Tâm à, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?"

"Mẹ, Tina." Cô vẫn lễ phép chào hỏi bọn họ.

Tina chỉ nở một nụ cười thân thiện, lúc này mẹ Đồng mới nhanh nhạy phát hiện ra còn một người nữa ở trong phòng bệnh, "Bà thông gia, bà cũng ở trong này à."

"Dạ vâng, Cốc Tâm, cái đứa nhỏ này chắc giống tôi, có thai cũng không biết, có đôi khi lại phạm phải sai lầm." Bà khó tránh khỏi phải bảo vệ con gái của mình.

"Ài, cũng là do Hàn Thành không thể ở bên cạnh con bé." Việc đã đến nước này, dù mẹ Đồng có hối tiếc đến cỡ nào cũng chẳng thể thay đổi, đứa nhỏ này thật sự đã mong rất lâu rồi, nhưng ai ngờ lại chờ được tin tức như vậy.

Mẹ Trình thuận theo an ủi, "Không sao hai đứa nó còn trẻ mà, sau này nhất định sẽ có thêm đứa nhỏ."

Có mẹ giúp cô nói chuyện, cô cũng vui vẻ im miệng, bằng không đối phó với mẹ Đồng, đó cũng là việc rất khó, huống chi giờ chuyện lại xảy ra như vậy.

"Đúng vậy, Cốc Tâm con nên điều dưỡng cơ thể cho tốt. Nếu không thì như vậy đi, sau khi ra viện thì về nhà mẹ ở."

"Không...không cần đâu mẹ." Nếu muốn cô tới nhà họ Đồng...có nghĩ cô cũng chẳng dám.

"Sao lại không, mẹ nhất định sẽ điều dưỡng thân thể của con thật tốt, lại nói nếu sau này con có thai thì cũng có người chăm sóc." Đối với chuyện ôm cháu trai thái độ của mẹ Đồng rất kiên quyết.

Trình Cốc Tâm cố nghĩ thì cảm thấy chuyện này rất khó xoay chuyển, cô tuyệt đối sẽ không tới nhà họ Đồng ở, đành phải liều mạng suy nghĩ thêm, "Nhưng ở chỗ đó cách trường học của con quá xa, con đi làm cũng rất khó khăn."

"Thôi mà dì Đồng, dì đừng làm khó dễ Cốc Tâm nữa, muốn con đến ở cùng dì, con cũng chẳng đồng ý, huống chi sau chuyện này chắc Cốc Tâm sẽ chú ý nhiều hơn." Ngay khi Trình Cốc Tâm đang vùng vẫy, Tina đột nhiên đứng ra nói chuyện giúp cô.

"Ở một chỗ với dì bộ không tốt à." Mẹ Đồng giả vờ giận liếc cô một cái, nhưng lại không giấu được yêu thương. "Con nha, dì ở chỗ này cố thuyết phục Cốc Tâm, con ngược lại phản kháng dì."

Tina vươn tay thân thiết vỗ tay bà, giống như làm nũng nói, "Dì Đồng, con thật sự không có ý đó, bọn con thanh niên còn trẻ rất cần có không gian riêng mà."

Hai người thân mật giống như có quan hệ mẹ con làm cho cô như loạt vào trong sương mù, chỉ có điều dù sao có sự trợ giúp của Tina, cô cũng có lợi nhiều hơn.

"Thôi quên đi, mấy người già như dì chẳng muốn tranh cãi với con nữa. Nhưng mà Cốc Tâm à, sau khi con xuất viện phải về nhà thường xuyên, mẹ nấu canh cho con uống." Mẹ Đồng vỗ lên tay cô, bất đắc dĩ than thở.

Rốt cuộc đã thành công làm cho mẹ Đồng buông tha ý nghĩ đó, Trình Cốc Tâm thở dài nhẹ nhõm, cô rất cảm kích nhìn Tina gật đầu một cái, Tina cũng hào phóng mỉm cười với cô.

Xem ra Tina cũng không phải là bạn bè bình thường với Đồng Hàn Thành.

Bởi vì trong phòng bệnh không thể ở được nhiều người, hai người bọn họ cũng lập tức rời khỏi. Lại có bối cảnh quan hệ trong bệnh viện nên Trình Cốc Tâm được chăm sóc rất đặc biệt, nằm viện có vài ngày nhưng lại được chủ nhiệm khoa rất quan tâm. Mà cô còn may mắn được viện trưởng đến thăm, cũng là cậu của Đồng Hàn Thành. Cô đã từng gặp qua người này một lần ở trong hôn lễ của cô và Đồng Hàn Thành, nhưng thông gia không ít, nên từ lâu cô đã không thể nhớ nỗi khuôn mặt của ông. Nhưng người cậu này rất ôn hoà, tuổi nhìn qua thì có vẻ lớn hơn mẹ Đồng, thật sự rất quan tâm chăm sóc vợ của đứa cháu ngoại này.

Thật ra cô chỉ bị xảy thai nhỏ nên qua hai ba ngày thì thân thể đã khôi phục rất nhiều, cũng không cần ở lại trong bệnh viện nữa. Nhưng vì có quan hệ với bệnh viện, nên cô phải nằm viện kéo dài từ ngày này qua ngày khác. Thật khó khăn mới chịu được một tuần, rốt cuộc cô đã được xuất viện. Đồng Hàn Thành cũng thật sự nói được làm được, trong khoảng thời gian đó chưa từng xuất hiện trước mặt cô nữa, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.

Trình Cốc Tâm rất bùi ngùi, từ khi cô sống lại, thì đã nằm bệnh viện hai lần rồi. Nhớ trước kia thân thể của cô từ nhỏ đến lớn rất khoẻ, nhiều nhất thì sinh chút bệnh vặt, sống qua hai mươi mấy năm cũng chưa từng vào bệnh viện nằm, nhưng giờ lại vào thường xuyên.

Lần này Đồng Hàn Thành đã bị ảnh hưởng bởi sự tức giận của Trình Cốc Tâm, nhưng anh không giống với lần trước nản lòng và tuyệt vọng. Bởi vì anh biết không phải trong lòng cô không có anh, anh chỉ là cảm thấy đôi khi anh không hiểu nổi cô đang nghĩ gì, chú ý đến mấy chuyện gì. Hay có lẽ anh đã đánh giá địa vị của anh ở trong lòng cô quá cao, hay là có thể anh vẫn luôn nuông chiều cô, dung túng cô quá tuỳ ý. Cho nên anh quyết định phải cho nhau một chút thời gian riêng, anh hi vọng Trình Cốc Tâm có thể suy nghĩ kỹ càng nội tâm của cô, không cần ở trước tình cảm của mình mà làm những chuyện chưa trưởng thành.

Còn nữa, diễn tập ở trước mặt đã làm cho anh không có chút thời gian riêng nào. Lần diễn tập này được coi trọng rất nhiều, cũng là buổi diễn tập mà quân khu của bọn họ chuẩn bị đã lâu. Thân là sư trưởng át chủ bài của quân khu, nhiệm vụ ở trên vai anh rất nặng. Thực lực của quân khu B và quân khu N được coi là ngang tài ngang sức, muốn chiến thắng lần diễn tập này là rất khó, nhưng trời sinh Đồng Hàn Thành chưa bao giờ chịu thua, không thắng là không được, anh không cho phép bản thân mình từ bỏ, cũng quyết không từ bỏ bất cứ một binh lính nào dưới trướng của anh.

Nghề quân nhân rất thiêng liêng, từ ngày bọn họ trở thành quân nhân, loại cảm giác thiêng liêng này đã khắc sâu trong lòng bọn họ. Vì quốc gia, vì tập thể, cái loại khao khát thắng lợi, cũng là tình yêu mà bọn họ kiên quyết theo đuổi. Có thể nói như vầy, chẳng có ai nguyện ý đối mặt với thất bại. Mà dưới sự dẫn dắt của Đồng Hàn Thành, toàn bộ binh lính trong sư đoàn 139 đã bắt buộc nằm trong tình thế phải chiến thắng.

Thủ lĩnh của quân khu B và quân khu N ai bị chém đầu trước là thắng. Dưới sự bố trí của Tổng tham mưu trưởng, sư đoàn 139 được tới quân đội trước, lúc vẫn chưa tuyên bố diễn tập chính thức bắt đầu, đã dẫn đầu trước. Đây cũng không được coi là trái quy tắc của diễn tập, mà là thời điểm đánh giặc chân chính, không ai biết chiến tranh bắt đầu từ khi nào, chiếc lược trên chiến trường cũng được thay đổi nhanh chóng. Cho nên anh chỉ có thể dẫn đầu ra trận, tấn công địch không được phòng thủ.

Lần diễn tập này, sư đoàn 139 lên đường với số lượng ba đoàn binh lực, Đồng Hàn Thành tự mình dẫn đoàn của mình xuất phát tới nơi đóng quân của quân khu N. Đường bọn họ đi rất hiểm trở, muốn đi xuyên qua một khu rừng rậm cao và hiểm, vì bề ngoài của rừng rậm có thể giúp họ che giấu được thân phận, không dễ để cho quân địch phát hiện. Đường cho dù có hiểm thì nó vẫn là một tuyến đường, muốn xuyên qua mà không để phát hiện không phải là một chuyện dễ. Mặc dù quân địch rất khó phòng ngự về con đường này, nhưng bọn họ cũng không thể đảm bảo quân địch của bọn họ không có thiết kế cạm bẫy ở trên con đường này, dù sao bọn họ cũng không phải là người duy nhất nghĩ tới con đường này.

Đồng Hàn Thành dựa vào sự nhạy bén sắc sảo và kinh nghiệm tác chiến phong phú, dẫn theo mọi người thuận lợi mở đường. Đã đi tới lúc này nhưng bọn họ vẫn chưa gặp được một quân địch nào, họ vẫn chưa sử dụng hết bốn tiếng đồng hồ. Mặc dù ở mức độ nhất định này có thể cổ vũ sĩ khí của quân ta, nhưng ở một khía cạnh nào đó cũng tăng thêm lòng hăng hái của bọn họ. Giống như bây giờ tinh thần của Khưu Nhĩ đã bắt đầu được buông lỏng.

"Báo cáo thủ trưởng, tôi cảm thấy có thể tăng nhanh mức độ hành quân của quân ta, bằng không lúc tới nơi đóng quân của quân khu N thì trời đã tối." Anh tự nhận anh đã đề nghị một việc rất có tính xây dựng.

Đồng Hàn Thành ngẩng đầu nhìn trời, buổi chiều ánh mặt trời vẫn rất mạnh, dù là trong rừng rậm có lá cây che chắn, trán của anh đã thấm ướt mồ hôi, vết màu trên mặt cũng có xu thế phai mờ. "Không được, phải giữ vững tốc độ tiến lên."

"Tại sao vậy, rõ ràng chúng ta có thể mà." Do được tham gia diễn tập nên trên người Khưu Nhĩ tràn đầy nhiệt huyết.

"Cái đó quá mạo hiểm, không ai có thể biết trước ở phía trước sẽ có cạm bẫy gì." Anh nhìn xa về phía trước.

"Chúng ta cũng đã đi qua nửa khu rừng rồi, chẳng phải chẳng thấy gì sao?" Khưu Nhĩ có chút không đồng ý với cách thức bảo thủ của Đồng Hàn Thành.

"Cậu có ý nghĩ này thì rất không thực tế, điều cấm kỵ lúc hành quân đó chính là quá liều lĩnh. Chúng ta có thể nghĩ tới dẫn đầu tấn công thì chẳng lẽ quân địch của chúng ta lại không nghĩ tới? Bộ cậu cho rằng cả quãng đường này đi bình an vô sự thì chứng minh chúng ta đã an toàn rồi hả? Nói không chừng người ta đang chờ chúng ta mắc bẫy." Đồng Hàn Thành ở trước mặt mọi người, không khách khí tiếp tục giáo huấn, tuyệt đối không cho Phó đoàn trưởng như Khưu Nhĩ một chút mặt mũi. Sở dĩ anh làm như vậy là muốn đập tan nhưng người có cùng suy nghĩ như Khưu Nhĩ. Bởi vì anh dựa vào cảm giác của bản thân đã đánh hơi ra được chút không khí không bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.