Hôn Nhân Cao Một Trượng

Chương 23




Editor: Á bì

Tay nghề của Lão Du quả nhiên rất tuyệt, sau khi Trình Cốc Tâm thưởng thức qua thì khen không ngớt miệng. Khưu Nhĩ của bị lây bởi sự vui vẻ của Trình Cốc Tâm, mà bữa cơm này cô ăn liền ba chén. Chỉ có điều cô đợi lâu rồi mà Đồng Hàn Thành còn chưa tới. Sau khi cơm nước xong, cô mới nhịn không được quay đầu hỏi Khưu Nhĩ, “Sư trưởng của cậu đâu rồi, sao anh ta còn chưa tới đây ăn cơm?”

“Sử trưởng hả, bình thường anh ấy và những binh lính khác sẽ ăn cùng nhau, hôm nay chắc là cũng vậy, chắc giờ này bọn họ cũng nên tới đây ăn rồi.” Trong miệng của Khưu Nhĩ còn đầy cơm, mở miệng trả lời mơ hồ.

Sau khi bọn họ phải nấu cơm cho mình cô, Trình Cốc Tâm cảm thấy rất áy náy. Thật ra cô cũng không để ý chuyện ăn cơm chung với mọi người, ngay cả sư trưởng như Đồng Hàn Thành còn làm được, sao cô lại không làm được.

Trình Cốc Tâm cảm thấy, theo như hiểu biết về Đồng Hàn Thành, hình tượng của anh ở trong lòng cô đã dần thay đổi. Một người đàn ông quan tâm chăm sóc, một người cấp trên rất nghiêm túc, một người thủ trưởng có thể sinh hoạt chung với lính của mình…Vì sao trong đầu toàn là ưu điểm của anh? Cô lập tức lắc đầu, nói cho bản thân mình biết cô không thể nghĩ như vậy, người đàn ông này nhất định có khuyết điểm, chẳng qua cô chưa phát hiện mà thôi.

“Khưu Nhĩ, chiều nay chúng ta sẽ đi đâu?”

“Vừa nãy sư trưởng có nói, kêu tôi dẫn chị tới lớp và hội trường xem một chút, làm quen với hoàn cảnh nơi đó. Còn phần tài liệu có liên quan tới nội dung dạy học, tôi sẽ chạy tới văn phòng sư trưởng lấy tới cho chị.” Bị Đồng Hàn Thành giáo huấn một lúc, Khưu Nhĩ có vẻ cẩn thận hơn.

“Ừ được thôi. Khưu Nhĩ, bình thường mọi người huấn luyện rất căng thẳng sao?” Trình Cốc Tâm không biết sao cô lại hỏi như vậy, xem ra chỉ muốn tâm sự tùy tiện chút mà thôi.

Hỏi Khưu Nhĩ vấn đề này, anh có một đống mật trắng mật vàng muốn phun ra, “Cũng tương đối căng thẳng, chị không biết cường độ huấn luyện mà sư trưởng định ra cao bao nhiêu đâu. Mỗi ngày khi chúng tôi cảm thấy không thể đạt được yêu cầu huấn luyện mà anh ấy đưa ra, sư trưởng sẽ đứng ra tự mình làm mẫu. Có nhiều lúc anh ấy sẽ huấn luyện cùng với chúng tôi, cho nên phàm là anh ấy có thể làm được, thì chúng tôi cũng phải làm được. Lần trước vì diễn tập mà vội vã tập huấn trong vòng một tháng trời, thật vất vả đợi đến khi diễn tập thắng lợi, cho rằng có thể buông lỏng chút xíu, kết quả sư trưởng nói một câu, chúng tôi cần phải tiếp tục cố gắng nữa. Thậm chí chúng tôi đề nghị muốn có một buổi chúc mừng, mấy đứa nhỏ yêu cầu muốn khao đồ ăn đồ uống, đều bị anh ấy cự tuyệt hết.”

“Làm một bữa tiệc chúc mừng khó vậy sao?”

“Một chút khó khăn cũng không, thật ra mấy anh em chỉ muốn buổi tối có thể buông lỏng một chút, tụ họp lại ăn bữa cơm uống vài ly rượu, yêu cầu cũng không cao.” Nói đến đây, Khưu Nhĩ cũng rất chán nản.

Trình Cốc Tâm thấy yêu cầu như vậy cũng quá thấp mà. Vừa nãy cô cũng cảm thấy trên người của Đồng Hàn Thành tỏa ra một loại uy lực rất mạnh, không nghĩ tới mới đó mà đã phát hiện ra khuyết điểm của anh, anh cũng quá keo kiệt rồi.

“Này chị dâu, nếu chị nói với sư trưởng một tiếng về chuyện này, nói không chừng anh ấy có thể đồng ý đấy.” Khưu Nhĩ linh cơ nhất động, chuyển dời mục tiêu lên người Trình Cốc Tâm.

“Tôi?” Trong lòng Trình Cốc Tâm hoài nghi chỉ vào bản thân cô.

Khưu Nhĩ chắc chắn gật đầu, “Đúng vậy, sư trưởng nhất định sẽ nghe lời chị nói.”

Trình Cốc Tâm nghĩ muốn nói cho anh sự thật, Đồng Hàn Thành sẽ không nghe lời cô nói, hai người bọn họ chẳng có giao tình gì cả, người ngoài lại không biết. Nhưng Khưu Nhĩ vẫn không từ bỏ ý định, “Chị dâu, thật ra chuyện này tôi cũng rất áy náy với mấy anh em, sau khi tôi nói chuyện với sư trưởng, mấy anh em ai cũng bị phạt. Dù sao thì trong lòng tôi cũng cảm thấy như thiếu nợ bọn họ, cho nên lần này chỉ có chị mới giúp được tôi.”

Trình Cốc Tâm không chịu nổi loại đeo bám dai như vậy, cô cũng là người rất dễ mềm lòng. Trước kia khi Đỗ Tư Tuấn theo đuổi, bây giờ Khưu Nhĩ cũng làm như vậy. Nhưng mà bây giờ chiêu này của Đỗ Tư Tuấn không còn hiệu lực với cô nữa, bởi vì cô đã nhìn thấu được bộ mặt thật của hắn. Còn Khưu Nhĩ là một chàng trai có suy nghĩ rất đơn giản, cô thật sự cự tuyệt không được.

Sau khi nhận được sự đồng ý của Trình Cốc Tâm, Khưu Nhĩ thiếu chút nữa là nhảy từ trên ghế lên, cảm thấy tính tình của anh cũng quá đơn giản rồi.

Phòng học trong quân đội cung cấp thiết bị cũng không tệ, cũng không có quá đơn sơ như Trình Cốc Tâm từng nghĩ. Sau khi lấy được văn kiện từ tay của Khưu Nhĩ, cô liền đi về ký túc xá của Đồng Hàn Thành, bây giờ cũng có thể nói là ký túc xá của cô.

Tắm đơn giản một chút, tẩy đi một thân đầy mồ hôi của mình, cô liền ru rú ở trong phòng ngủ. Mở computer ra chuẩn bị giáo án ngày mai của cô, đồng thời cũng cẩn thận nghiên cứu văn kiện có liên quan đến nội dung dạy học của cô. Phần văn kiện này được viết rất cẩn thận, cụ thể đến mức cô hẳn nên biết mình nên làm gì, cần phải mở rộng chỗ nào, chỉnh đại cương như thế nào, sự hướng dẫn này rất quan trọng đối với cô. Nhưng cô thật sự hoài nghi, ai là người đã làm phần văn kiện này? Nếu như ở trong quân đội có người có thể hiểu được những kiến thức như vậy, vì sao không mời anh ta tới đây dạy học, cần gì phải tìm cô tới đây chứ?

Cơm chiều là tự Khưu Nhĩ mang tới, lần này là cô mãnh liệt yêu cầu cô muốn được ăn cơm tập thể, cô cảm thấy ăn vậy rất có hương vị. Ăn xong cô tiếp tục soạn giáo án, đến tám giờ hơn cô mới hoàn thành nhiệm vụ, bình thường cũng là lúc cô chuẩn bị đi ngủ. Nhưng hôm nay cô phải đợi Đồng Hàn Thành về, nói chuyện mà Khưu Nhĩ đã nhờ cô nói. Mặc dù chuyện này cô không nắm chắc được, nhưng vẫn muốn thử một chút.

Chờ rồi lại chờ, từ tám giờ đợi tới chín giờ, lại từ chín giờ đợi đến mười giờ, Đồng Hàn Thành vẫn chưa về. Cô thật sự đã không chịu được nữa, nhưng vẫn cố gắng ôm computer ngồi chờ ở trên giường. Rốt cuộc lúc kim đồng hồ chỉ đúng mười một giờ, cô nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa. Tiếng mở cửa, tiếng đóng cửa, sau đó là bước chân từ xa đi lại gần, rồi sau đó lại là tiếng mở cửa, tiếng đóng cửa, cô đoán chắc lúc này hẳn là anh đang ở trong phòng tắm. Đợi cô đi ra khỏi phòng ngủ, ở bên ngoài không có một bóng người, mà đèn trong nhà vệ sinh đang sáng.

Lúc này trở về ký túc xá, Đồng Hàn Thành nghĩ Trình Cốc Tâm đã ngủ rồi, sợ quấy rầy đến cô, nên tiếng mở cửa cố ý nhỏ lại. Tắm rửa thoải mái xong, anh khoác khăn lông mặc chỉ mỗi cái quần đùi, đây là thói quen mỗi ngày của anh. Anh chắc chắn sẽ không mặc quần áo, lúc anh ở trong phòng tắm chỉ mặc mỗi quần đùi, theo lý bình thường bộ dáng này không có vấn đề gì. Cho dù hôm nay có Trình Cốc Tâm thì giờ cô cũng đã ngủ rồi, nhưng mà anh lại không biết Trình Cốc Tâm đang ngồi ở ngoài phòng khách chờ anh. Cứ như vậy, Trình Cốc Tâm đã nhìn thấy hết cơ bắp ở trên người của Đồng Hàn Thành.

Theo lý thì Đồng Hàn Thành chẳng quan tâm chuyện Trình Cốc Tâm thấy nửa người trên của anh. Anh là một người đàn ông nên không chú ý tới chuyện đấy, huống hồ Trình Cốc Tâm còn là vợ của anh. Nhưng mà Trình Cốc Tâm lại không nghĩ như vậy, cảm nhận đầu tiên của cô là ‘anh ấy quả thật nhìn mạnh mẽ giống như trong suy nghĩ của cô’, cảm nhận thứ hai là ‘không, so với trong tưởng tượng còn mạnh hơn một chút’, cảm nhận thứ ba là ‘xong rồi, cô muốn đau mắt hột rồi’, thứ tư là cô hoàn toàn không dám nhìn tiếp, lập tức giơ tay lên che mắt lại.

Mặc dù sự xuất hiện của Trình Cốc Tâm ở trong phòng khách là ngoài dự tính của anh, nhưng Đồng Hàn Thành cũng đã nhìn thấy được phản ứng của cô. Nhìn cô ngu ngơ trợn to hai mắt, biểu cảm vô cùng kinh ngạc, anh thật lòng rất vừa ý. Nhưng sau khi thấy cô ngượng ngùng bưng kính hai mắt, Đồng Hàn Thành cũng không tính đùa cô nữa, nhanh chóng tìm một cái áo t-shirt mặc vào.

Trình Cốc Tâm không biết khi nào thì cô trở nên háo sắc như vậy, rõ ràng Đồng Hàn Thành đã mặc xong áo rồi, nhưng trước mắt cô vẫn hiện lên hình ảnh nửa thân trên không mặc quần áo của anh.

“Em có việc gì sao?”

“Hả?” Cô thiếu chút nữa là thất thần, hi vọng Đồng Hàn Thành không phát hiện ra bộ dáng bối rối của cô.

“Chuyện gì?”

“Cái kia…cho những binh lính một bữa tiệc chúc mừng đi, bọn họ huấn luyện cũng rất vất vả.” Mở miệng như vậy làm cho Trình Cốc Tâm có chút ngượng ngùng.

“Khưu Nhĩ kêu em tới nói chuyện này sao?” Đồng Hàn Thành chau mày lại hỏi.

“Ừ.” Cô đang chờ anh cự tuyệt, nghe thấy khẩu khí của anh chắc là không đồng ý rồi.

“Ngày mai anh sẽ đi tìm cậu ta, em cũng đừng quản chuyện này nữa.” Đồng Hàn Thành chưa đồng ý nhưng cũng chưa cự tuyệt, chỉ cho cô một câu trả lời rất mơ hồ. Sau khi Trình Cốc Tâm nghe xong thì rất nóng nảy, ý của anh là anh muốn đi tìm Khưu Nhĩ, có phải là muốn phạt cậu ta hay không. Nếu đúng như vậy thì đây là trách nhiệm của cô.

“Đừng, chuyện này không phải Khưu Nhĩ yêu cầu tôi đâu. Chỉ là cậu ta lơ đãng nhắc tới mà thôi, cho nên tôi mới muốn nói chuyện với anh một chút.”

“À, có phải không?”

Thái độ của Đồng Hàn Thành là nghi ngờ, Trình Cốc Tâm cũng nghe ra được, cho nên cô rất tức giận, “Đương nhiên là đúng rồi, anh có đồng ý hay không, thì nói một tiếng đi!”

A, cô gái này giờ lại chạy tới quậy phá anh, Khưu Nhĩ cho cô đồ tốt gì sao, “Em cũng biết, tổ chức tiệc không phải là chuyện đơn giản, chúng ta là những con át chủ bài ở trong quân đội, phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.”

“Hừ, anh lại ngụy biện, bây giờ làm gì có nhiệm vụ khẩn cấp nào!” Trình Cốc Tâm không phục, cô cảm thấy Đồng Hàn Thành quá ngang ngược.

“Anh ngụy biện sao?” Anh không biết cô tìm ở đâu từ này, bộ Khưu Nhĩ cho cô đồ tốt gì sao? Nhưng mà hình như đây là lần đầu tiên cô tức giận ở trước mặt anh. Nếu như anh không đồng ý, thì sẽ có kết quả như thế nào đây? “Thật ra chuyện này cũng không phải là không được, chẳng qua là…”

“Chỉ là cái gì?”

“Em…phải đáp ứng anh một điều kiện.”

Cô liền biết nó không phải là chuyện tốt gì, lại không nghĩ là anh sẽ chơi xấu cô, “Điều kiện gì?”

Đồng Hàn Thành suy nghĩ, “Ừm, bây giờ anh còn chưa nghĩ ra, sau này sẽ nói cho em biết.”

Trình Cốc Tâm thật sự rất muốn mắng người, anh đòi điều kiện chẳng phải là muốn lợi dụng cô sao. Cô thật sự không muốn làm loại giao dịch này với anh, nhưng mà nếu bị Khưu Nhĩ biết, chuyện cô rõ ràng có thể giúp cậu ta, nhưng bởi vì chuyện cá nhân mà buông tha, có phải không được quá đạo đức lắm hay không.

Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, cũng chưa tìm được đáp án. Ý định ban đầu của Đồng Hàn Thành chỉ là muốn giỡn một chút, anh không cho rằng Trình Cốc Tâm sẽ đáp ứng.

“Được.” Trình Cốc Tâm cắn chặt răng, cho anh một câu trả lời.

Đáp án này làm cho Đồng Hàn Thành rất giật mình, vừa rồi cô còn có vẻ mặt lưỡng lự, “Em…chắc chứ?”

“Ừ tôi chắc chắn, cho nên anh cũng phải nói được thì làm được đi.” Cô làm một bộ dáng như không sợ chết.

“Đương nhiên, tiệc chúc mừng có thể tổ chức vào ngày mai.” Mặc dù ngoài dự đoán, nhưng Đồng Hàn Thành cũng rất hài lòng đối với kết quả này.

Nghe thấy anh nói như vậy, không biết tại sao Trình Cốc Tâm lại có cảm giác cô lên nhầm thuyền của giặc, cô đã bắt đầu hối hận mình đáp ứng yêu cầu của anh, tại sao mình lại không suy nghĩ thêm nhỉ? Nhưng mà bây giờ có hối cũng không kịp, cô chỉ cầu sau này yêu cầu mà Đồng Hàn Thành đưa ra sẽ không quá đáng.

“Như vậy thì được rồi, tôi về phòng ngủ đây.”

“Ừ.”

Trình Cốc Tâm mới xoay người đi được vài bước về phòng, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, “Đúng rồi, Đồng Hàn Thành, có một chuyện tôi muốn hỏi anh.”

“Em nói đi.”

“Phần văn kiện mà Khưu Nhĩ đưa cho tôi là của ai viết?” Mặt trên của bản văn kiện đó có chữ ký của Đồng Hàn Thành, cho nên anh chắc sẽ biết rõ.

Đồng Hàn Thành bình tĩnh trả lời, “Là anh làm.”

“Cái gì?” Tin tức này cũng quá chấn động đối với cô rồi, “Anh thật sự viết cái đó sao?”

“Có vấn đề gì sao?” Anh đối với phản ứng của Trình Cốc Tâm có chút không hiểu.

“Văn kiện đó có nội dung về cách dạy rất tỉ mỉ và kỹ càng, tôi cảm thấy anh có thể trở thành giáo sư, vậy tại sao lại mời tôi tới đây làm gì chứ?” Cô nói hết toàn bộ thắc mắc ở trong đầu ra.

“Bộ em cảm thấy rằng anh có thời gian để đi dạy sao?”

Đồng Hàn Thành nói một câu liền trúng điểm quan trọng, cũng cho Trình Cốc Tâm một câu trả lời rất hợp lý. Cô vốn tưởng rằng có thể thời dịp này nói hết những chuyện không vui ra, ai ngờ sau đó mặt mày xám xịt trở về phòng ngủ.

Trao đổi với Đồng Hàn Thành thật sự rất phí sức lực, trước đó không bao lâu còn mệt mỏi giờ thì mặt mày lại sáng rực. Rốt cuộc anh là một người như thế nào? Anh còn có bao nhiêu điều mà cô không biết nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.