Hôn Nhân Cao Một Trượng

Chương 14




Editor: Á bì

“Không sao, anh là một người đàn ông trưởng thành thì không có chăn vẫn ngủ được, trước kia khi diễn tập, trong lều của anh cũng không có chăn, anh vẫn phải ngủ dã ngoại.” Vì không muốn cô lo lắng, nên Đồng Hàn Thành gấp sách lại, lấy gối ở trên giường xuống dưới đất ngủ.diễn.đàn.lê.quý.đôn@ábì

Trình Cốc Tâm nắm góc áo, mới đi hai ba bước tới giường, vuốt chăn không tự nhiên nằm xuống. Đối với Đồng Hàn Thành đang nằm trên đất, cảm giác áy náy của cô lại trổi dậy, vài lần muốn lên tiếng như lại thôi.

“Em ngủ rồi sao?”

“Ừ.” Thật ra cô nằm ngửa nhìn trần nhà đến xuất thần, căn bản không có chút buồn ngủ nào.

“Vậy anh tắt đèn đây.”

“Được.”

Nghe thấy tiếng Đồng Hàn Thành bò dậy từ trên đất, cô nhanh chóng nhắm hai mắt lại. Mãi cho đến khi anh nằm xuống lần nữa, cô mới từ từ mở mắt ra. Nhưng mà bây giờ xung quanh cô chỉ còn màu đen.diễn.đàn.lê.quý.đôn@ábì

Mất đi thị giác, thính lực của cô lại càng nhạy bén hơn, tiếng hít thở trầm ổn của Đồng Hàn Thành ở bên cạnh lại đặc biệt nghe rất rõ ràng, làm cho cô cảm thấy sự hiện diện của anh rõ ràng hơn. Sàn nhà ở trên lầu đều là làm bằng gỗ, mặc dù bây giờ đã gần hè rồi, nhưng nhiệt độ trên sàn vẫn rất thấp so với nhiệt độ cơ thể con người. Hơn nữa chất liệu gỗ còn cứng như vậy, ngủ trên đó sẽ làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu. Cô nghĩ càng nhiều, trong lòng lại càng không yên, cảm giác áy náy lại càng mãnh liệt.

Cho đến nay Đồng Hàn Thành luôn đối với cô rất khách khí và tôn trọng, thậm chí có thể nói là quan tâm chăm sóc. Trải qua một khoảng thời gian sống chung, cô hoàn toàn có thể tin tưởng nhân phẩm của anh. Cho nên bây giờ cô làm sao có thể nằm trên giường êm ấm để ngủ chứ?

“Đồng Hàn Thành.” Cô nổi lên chút dũng khí kêu nhỏ tên anh.

“Ừm?”

“Anh…ngủ trên đất có lạnh không?” Nhưng lời nói tới bên miệng lại khác, hoàn toàn không phải theo dự tính của cô.diễn.đàn.lê.quý.đôn@ábì

“Cũng được.”

“Trên sàn cứng không?” Cô cảm thấy hỏi những lời này thật là vô nghĩa.

“Cũng được.” Đồng Hàn Thành cảm thấy rất kỳ quái, sau khi tắt đèn nhưng cô vẫn chưa ngủ, lại đi hỏi anh những vấn đề này, “Sao vậy, e muốn nói cái gì?”

Trình Cốc Tâm thật sự rất oán hận bản thân tới mức muốn cắn luôn đầu lưỡi của mình, cuối cùng hạ quyết tâm, dứt khoát nói, “Anh lên giường ngủ đi, tôi không ngại đâu.”

“Hả?” Thật không ngờ Trình Cốc Tâm sẽ nói như vậy, Đồng Hàn Thành mới từ từ phản ứng kịp, thì ra vừa rồi cô hỏi anh hai câu hỏi kỳ quái này là vì muốn anh lên giường ngủ. “Không sao đâu, anh ngủ trên đất cũng được mà.”

“Cho anh lên đây ngủ thì lên đi, tôi không biết ngủ trên sàn có gì tốt mà anh từ chối.” Trình Cốc Tâm không tin còn có người thích ngủ trên sàn nhà cứng hơn là giường, giờ cô đã mở miệng, người đàn ông này còn muốn đẩy tới đẩy lui.

Xem ra vợ anh giận thật rồi, nếu cô đã nói đến mức này, anh còn từ chối thì có vẻ quá khác người. Đồng Hàn Thành cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp cầm lấy gối nằm lên giường.

Rõ ràng cảm thấy chăn đã bị ai đó vén lên và nệm thì lún xuống, Trình Cốc Tâm không hiểu sao mình lại có chút khẩn trương. Đây là lần đầu tiên cô ngủ cùng một giường với một người đàn ông, lại còn dùng chung một cái chăn, nói không sợ thì là giả. Trái tim nhỏ cứ ‘bùm bùm’, bàn tay theo bản năng nắm chặt cái chăn, thân thể thì im lặng di chuyển ra mép giường.

“Anh sẽ không làm gì em đâu, em cứ yên tâm ngủ đi.” Động tác lén lút của Trình Cốc Tâm đã bị Đồng Hàn Thành dựa trên tính cảnh giác của anh biết được.

“Ai, ai lo lắng chứ, tôi không sợ anh chút nào hết.” Trình Cốc Tâm mạnh miệng cãi lại, là cô tự cho anh lên giường ngủ thì không thể bị mất mặt được.

“Không sợ là tốt, vậy thì ngủ đi.” Nói xong những lời này, Đồng Hàn Thành liền im lặng, hình như là đã xoay người ngủ rồi, chỉ chừa cái lưng lại đối mặt với cô. Anh làm như vậy cũng vì muốn giúp cô đỡ căng thẳng. Mặc dù ngoài miệng nói không sợ, nhưng tâm tư của phụ nữ đã biểu hiện toàn bộ dựa trên phản ứng của cô, anh không cần nhìn cũng hiểu.

Sau đó trong lúc cảnh giác vì mệt quá mà Trình Cốc Tâm cũng đã bất tri bất giác tiến vào mộng.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, lúc Trình Cốc Tâm tỉnh lại thì bên cạnh đã không có bóng dáng của Đồng Hàn Thành, thật giống như tối qua chỉ có một mình cô ngủ vậy.

“Em tỉnh rồi sao?” Không biết từ lúc nào Đồng Hàn Thành đã xuất hiện ở trước giường.

Cô xoa hai mắt gật đầu.

“Vậy mau rời giường đi, mẹ anh đã sớm làm cơm rồi, đang chờ em đó.”

Lúc anh nói những lời này thì rất bình tĩnh, nhưng không có nghĩa khi Trình Cốc Tâm nghe thì cũng có phản ứng như vậy, “Cái gì, đang chờ một mình tôi sao?”

“Đúng vậy, do em còn chưa dậy mà.” Ba anh đang ở phòng khách xem báo, mẹ anh lại vội vàng làm bếp, em họ anh thì đang ôm máy tính ngồi ở trên ghế sofa tán gẫu.

“Đồng Hàn Thành, sao anh không gọi tôi dậy sớm hơn, nhiều người như vậy mà chỉ chờ có mình tôi ăn sáng, anh làm cho tôi không biết tính sao đây này.” Cô hối hận muốn chết, thân là con dâu nói thế nào thì cũng không nên là người dậy trễ nhất.

“Anh thấy em ngủ rất ngon, hơn nữa ngủ thêm cũng đâu có sao.” Đồng Hàn Thành có chút buồn bực, cho cô ngủ thêm cũng không tốt sao, hôm nay dù sao cũng là chủ nhật mà.

“Ai ôi, thôi bỏ đi, bây giờ nói thì có tác dụng gì, anh xuống nói với mẹ tôi lập tức xuống ngay.” Nói xong cô liền xốc chăn lên, lao ngay vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Đồng Hàn Thành đứng sững sờ tại chỗ, sao cô lại gấp gáp như vậy, cũng chưa có ai thúc giục mà. Thật ra anh làm sao mà biết tâm tư của Trình Cốc Tâm. Trong tư tưởng của cô, với tư cách là một con dâu nhỏ mới vào cửa, nhất định phải chăm chỉ và thật thà, biết hiếu kính, thì mới không để lại ấn tượng xấu đối với ba mẹ chồng. Cho nên cho tới nay bọn họ vẫn biểu hiện rất cẩn thận và dè dặt. Nhưng bây giờ lại bị chuyện dậy trễ phá hoại, chỉ sợ dù trước mặt, mẹ chồng cô không nói gì, nhưng trong lòng sẽ có chút khó chịu.

Vội vàng vệ sinh xong, Trình Cốc Tâm liền chạy nước đại xuống lầu. Quả nhiên trừ cô ra mọi người đã ngồi trước bàn ăn, giống như đang chờ cô ngồi xuống rồi mới bắt đầu, “Thật xin lỗi, con hơi chậm.”

“Mẹ có nói Hàn Thành để cho con ngủ thêm chút nữa, ai dè nó lại lên kêu con dậy, thật là không hiểu chuyện, không biết quan tâm chăm sóc vợ mình.” Mẹ Đồng không hề để ý tới Trình Cốc Tâm đang áy náy mà chỉ chuyên tâm oán trách con trai.

“Hả? Không phải anh ấy kêu con dậy đâu, là tự con tỉnh dậy thôi.” Cô cảm thấy có phải mẹ Đồng đã nghĩ sai rồi không.

“Thôi được rồi, con đừng nói giúp nó nữa, mau tới đây ăn sáng đi, không biết mấy thứ mẹ chuẩn bị có hợp khẩu vị của con hay không.”

Lúc này cô mới để ý thấy mấy món ở trên bàn, cháo trắng dưa cải là món cô thích nhất, mới sáng mà ăn món này thật sự rất thích hợp. “Mẹ, mấy món này đều là món con thích.”

Nghe thấy lời này mẹ Đồng vui ra mặt, “Thích thì ăn nhiều một chút, mẹ nấu rất nhiều.”

“Không được, chị dâu không thể ăn quá nhiều.” Vừa chúi đầu ăn cơm Đồng Phi Phi bỗng nói chen vào.

“Con nói gì đấy Phi Phi.” Mẹ Đồng cho rằng đây chỉ là lời nói con nít không hiểu chuyện.

Phi Phi nhét một miếng bảnh quẩy vào miệng, hàm hồ nói, “Không được, hôm nay…chị dâu còn chụp…ảnh cưới, không thể…không thể ăn quá nhiều.”

Nghe thấy cô nói như vậy, mẹ Đồng lập tức hiểu ngay, “Cũng đúng, ăn nhiều quá mặc áo cưới sẽ không được đẹp, ngộ nhỡ lại mặc không được. Cốc Tâm, con hãy ăn một chén cháo đi.”

Lý do như vậy giúp cô thoát được sự nhiệt tình của mẹ Đồng, cô không biết bản thân nên vừa mừng hay vừa lo đây. Nhất là bữa sáng còn chưa ăn xong, điện thoại nhà đã vang lên vì nhân viên bảo vệ trực ban gọi tới, nói là xe chuẩn bị đi chụp ảnh đã tới. Lời này truyền vào tai mẹ Đồng, bà vừa kích động, vừa vội vàng thúc giục bọn họ mau sửa soạn xuất phát, không thể làm chậm trễ buổi chụp hình vào hôm nay được, thậm chí cuối cùng vẫn không để Trình Cốc Tâm uống xong bát cháo.

Xe chụp ảnh chở ba người bọn họ chạy về phía ngoại ô, xuyên qua nội thành, chạy trên đường cao tốc gần một tiếng đồng hồ mới tới nơi. Trên đường xóc nảy làm cho dạ dày của Trình Cốc Tâm cảm thấy vô cùng khó chịu, vừa xuống xe đập vào mắt là một vườn hoa to màu tím, đẹp không sao tả xiết. Mũi hít vào chính là không khí trong xanh ở vùng ngoại ô, lập tức tâm trạng không khỏe mới vừa rồi của cô không hiểu sao mà trở nên tốt hơn.

“Oa, nơi này đẹp quá.” Sau khi Đồng Phi Phi bật nhảy xuống xe nhìn thấy cảnh tượng xinh đẹp như vậy, lập tức kích động, “Trước kia tại sao em không biết có một nơi như thế này.”

Quả thật Trình Cốc Tâm cũng rất tò mò, trước kia cô cũng chưa từng nghe nói ở ngoại ô cũng có một chỗ như thế này.

“Trang viên này mới xây dựng vài năm trở lại đây thôi, bỏ vốn đầu tư cũng không bao lâu đâu.” Xuống xe cùng với bọn họ còn có anh thợ chụp hình, anh ấy giải thích.

“Thì ra là vậy, nhưng sao em lại cảm thấy nơi này hình như rất quen mắt.”

“Đúng vậy, trang viên này mô phỏng theo kiến trúc Provence, ở bên này thì là vườn hoa Lavender theo kiểu xưa, còn ở bên kia là khu vườn trồng nho. Các người cứ nhìn đi, từ cánh cửa này đi vào chính là trang viên mang phong cách cổ xưa, cái này cũng là mô phỏng theo kiến trúc cổ xưa của Châu âu, dưới tòa kiến trúc này còn có hầm rượu.” Anh thợ chụp hình rất nhiệt tình giới thiệu nơi này cho bọn họ biết.

Nghe anh thợ chụp hình giới thiệu như vậy, Đồng Phi Phi lại nhìn xung quanh lần nữa, “Nơi này quả thật chính là phiên bản Provence.”

“Đúng vậy, Provence chính là giấc mộng và cũng là nơi mà rất nhiều người đều muốn tới, nhưng bởi vì hạn chế về tiền bạc và thời gian mà phần đông mọi người không thể đi tới nước Pháp. Cho nên tôi nghĩ, nhà đầu tư nơi này đã nắm được tâm lý của người tiêu thụ. Hơn nữa đối với những thợ chụp hình như chúng tôi mà nói, hoàn cảnh nơi này rất thích hợp cho việc chụp ngoại cảnh.” Đối với trang viên mới xây này, nó tồn tại một giá trị không thể xem thường. “Thật ngại quá, tôi nói hơi nhiều. Chúng ta đi thôi, xe chỉ có thể đưa chúng ta tới đây thôi, còn con đường còn lại thì chúng ta phải đi bộ. Nhưng mà phong cảnh ven đường cũng rất đẹp.”

Ba người đi ở phía sau anh thợ chụp hình có biểu hiện hoàn toàn khác nhau, Đồng Phi Phi thì nhìn đông nhìn tây, nhìn trái ngó phải, lúc nào cũng biểu hiện tò mò. Trình Cốc Tâm đi ở phía sau, cũng say mê cảnh sắc xinh đẹp ở nơi này, nhưng không phải vì say mê mà quên đi tất cả, tâm tình như thế nào thì đều biểu hiện hết ra ngoài. Mà Đồng Hàn Thành đi cuối cùng đối với nơi này anh chẳng cảm thấy có gì đặc biệt, ở trong mắt anh, một gốc cây Lavender và gốc cây cỏ đuôi chó nhìn chẳng khác gì nhau, nếu như diễn tập của quân đội diễn ra tại đây như cấp trên nói, như vậy thì đã mở rộng hoàn cảnh cho hai đội, nhìn cũng không có lợi. Cho nên cần phải tác chiến như thế nào, làm sao bù đắp khuyết điểm, đây là vấn đề anh cần phải suy xét.

Tòa thành tọa lạc ở chỗ xa kia càng ngày càng thấy rõ, hình dáng của nó cũng dần được hiện ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.