Hôn Nhân Cao Cấp: Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy

Chương 55: Cô Và Chồng Cũ Làm Hòa





Hứa Niệm An không ngờ rằng với thiếu niên này lại cảm giác quen thuộc với nhau như vậy, sau khi chào hỏi , Hứa Niệm An đến gặp vị đổng sự mà cô đã hẹn gặp trước đó.

Họ hẹn nhau ở một hội sở nhỏ cạnh trung tâm hội nghị.

Hứa Niệm An đến phòng riêng theo thỏa thuận, vừa mở cửa liền nhìn thấy Quý Thừa Ngọc đang khoanh chân ngồi trên ghế sô pha bằng da.

Nghe tiếng mở cửa, Quý Thừa Ngọc ngẩng đầu lên nhìn cô.

Hứa Niệm An sửng sốt, “Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng.”
Nói xong, cô đóng cửa lại, xoay người rời đi.

Quý Thừa Ngọc đứng dậy và nói, "Em không vào nhầm phòng.

Người đã hẹn với em là anh."
Hứa Niệm An dừng lại và quay lại nhìn anh, "Anh đang theo dõi tôi?"
Nếu không, làm sao anh ta có thể biết cô đang mua cổ phiếu phân tán?
Đương nhiên, cô ấy sẽ không công khai những điều như vậy.

Quý Thừa Ngọc mắt tối sầm lại, anh chậm rãi đi về phía cô, hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của Hứa Niệm An, chỉ nói, “Anh có thể miễn phí chuyển cổ phần trong tay cho em.”
Hứa Niệm An nâng bước muốn đi, “Cảm ơn, nhưng tôi không cần nó."
"An An.” Quý Thừa Ngọc đưa tay ra và nắm lấy cánh tay Hứa Niệm An, “Em phải một hai như vậy sao? Mặc dù chúng ta đã ly hôn, những ý tốt của anh em cũng đẩy ra hết sao? Anh chỉ muốn bồi thường cho em."
Hứa Niệm An Lạnh lùng nói, "Quý tổng, tôi thật sự không có phúc nhận lòng tốt của anh.

Nếu anh thật sự muốn đền bù cho tôi, sau này anh hãy đi vòng quanh khi gặp tôi.

Không quấy rầy nhã hứng của Quý tổng, tôi đi trước đây."
“Niệm An.” Giọng Quý Khánh Sơn đột nhiên vang lên từ phía sau.

Hứa Niệm An bước chân như bị đình chỉ, cô nhìn lại Quý Khánh Sơn, cơ hồ buộc miệng thốt ra, “Ba …… chú Quý, chú sao lại ở đây?”
Quý Khánh Sơn chỉ vào bên trong, “Vào trong rồi nói” Nói xong, liền dẫn đầu đi vào phòng.

Hứa Niệm An do dự một lúc, nhưng vẫn đi vào phòng riêng, cô ngồi xuống vị trí cách xa Quý Thừa Ngọc, "Chú Quý, chú khỏe không?"
Quý Khánh Sơn nói, "Vẫn như cũ, chú nghe nói cháu đang mua cổ phần phân tán của Thạch Ngọc Tường, Quý gia chúng ta cũng có một số cổ phần trong Thạch Ngọc Tường, vì vậy tôi muốn giúp cháu.


Cháu gả vào nhà họ Quý luôn chịu ủy khuất.

Đây là những gì nhà Quý của chúng tôi nợ cháu.”
Hứa Niệm An nói, "Chú Quý, đừng nói vậy.

Nếu không có chú, mẹ con cháu không biết bây giờ sẽ như thế nào.

Quý gia không nợ cháu, về vấn đề cổ phần, cháu sẽ tự tìm nghĩ cách."
Hứa Niệm An đứng dậy nói, “Chú Quý, cháu có việc nên không ở lại cùng chú.

Cháu xin phép về trước.”
Quý Khánh Sơn hỏi, “Như thế nào, bây giờ cháu còn không muốn gặp chú sao?”
Hứa Niệm An nhỏ giọng đáp lại, “Chú Quý, chú hiểu lầm rồi.

Cháu chỉ là ...!"
Quý Khánh Sơn nói, "Cháu chỉ không muốn nhìn thấy Thừa Ngọc phải không? Thực ra, chú đã sắp xếp sự việc này một mình.

Khi đó, chú đã hứa với ông ngoại của cháu sẽ chăm sóc mẹ cháu giúp ông ấy.

Nhưng cuối cùng chú lại để mẹ cháu chết, nếu bây giờ cháu từ chối lòng tốt của chú, sau này làm sao chú có thể gặp lại ông ngoại của cháu?"
Hứa Niệm An có chút xấu hổ, "Chú Quý, cháu không thể cứ vô duyên vô cớ luôn nhận lòng tốt của chú."
Quý Khánh Sơn, "Nếu cháu thực sự băn khoăn, hãy giống như mọi người khác, trả tiền để mua nó, chú bán nó cho cháu theo giá cổ phần trong tay của các cổ đông khác, cháu thấy như thế nào?"
Đối phương nói đều nói đến như thế này, nếu Hứa Niệm An không đồng ý, sẽ khiến mọi người cảm thấy không quá niệm tình cũ.

Quý Khánh Sơn đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi Hứa Niệm An đồng ý, ông lập tức gọi luật sư và ký vào văn bản chuyển nhượng ngay tại chỗ.

Sau khi ký giấy tờ, Quý Khánh Sơn nói, "Hai chúng ta đã lâu không ăn cơm cùng nhau.

Chú biết có một nhà hàng tư nhân rất tốt.

Niệm An có thể dùng bữa với chú không?"
Hứa Niệm An nghĩ nghĩ, gật đầu đáp ứng, "Chú Quý đã giúp cháu lần này, cháu nên làm chủ để cảm ơn chú Quý."
Quý Khánh Sơn xua tay, "Cái gì cảm ơn với không cảm ơn, tuy bây giờ cháu không thể làm con dâu chú nhưng chú luôn coi cháu như con gái của mình.

Được rồi, đừng nói nữa, A Ngọc, con lái xe qua trước đi.”

Quý Thừa Ngọc gật đầu rồi đi ra ngoài.

Chiếc Porsche màu đen dừng trước cửa một sân nhỏ không sang trọng nhưng rất độc đáo.

Hứa Niệm An theo Quý Khánh Sơn ra khỏi xe.

Một lão giả chạy ra khỏi sân nhỏ, tươi cười chào hỏi, “Quý tiên sinh, ngài đến rồi à? Mời vào mời vào.”
Bước vào sân nhỏ là một cây cầu nhỏ có dòng nước chảy qua, vài phần giống Giang Nam tiểu cảnh.

Hứa Niệm An theo họ vào phòng đơn.

Lão giả mỉm cười hỏi, “Quý tiên sinh, các món ăn vẫn làm theo những trước phải không?”
Quý Khánh Sơn lần lượt đưa thực đơn cho hai người Quý Thừa Ngọc và Hứa Niệm An rồi cười nói, “Của tôi vẫn làm theo những món trước.

Hai người các con xem muốn ăn món gì?”
Hứa Niệm An gọi hai món tượng trưng.

Quý Thừa Ngọc cầm thực đơn và nghiên cứu một lúc, cuối cùng kêu vài món đều là Hứa Niệm An thích ăn.

Hứa Niệm An hơi ngạc nhiên, cô không ngờ rằng Quý Thừa Ngọc thực sự biết cô thích ăn gì.

Trong bữa ăn, Hứa Niệm An không ăn nhiều, nhưng Quý Thừa Ngọc trông rất vui vẻ.

Sau bữa ăn, Hứa Niệm An đứng dậy để trả tiền, nhưng được thông báo rằng Quý Thừa Ngọc đã thanh toán.

Quý Khánh Sơn vỗ vai Quý Thừa Ngọc, “Không còn sớm, con trước đưa Niệm An về đi.”
Hứa Niệm An vội nói, “Không cần chú Quý, con bắt taxi được rồi.”
Quý Thừa Ngọc mặc áo khoác bước ra ngoài, “Bên ngoài rất ít xe taxi, nếu em không muốn đối mặt với anh, anh sẽ đưa em đến ga tàu điện ngầm gần nhất, yên tâm, đưa em đến ga tàu điện ngầm, tôi sẽ đi ngay, không làm phiền em."
Anh ta đã nói như vậy, Hứa Niệm An mà từ chối thì có vẻ làm kiêu quá.

Hơn nữa, trước mặt Quý Khánh Sơn, cô ấy vẫn phải chừa mặt mũi cho Quý Thừa Ngọc.

Quý Khánh Sơn nhìn bóng lưng hai người lần lượt rời đi, cười mãn nguyện.


Lão giả trước sau bước lên nhìn theo ánh mắt của Quý Khánh Sơn, "Thật sự là một cô gái tài sắc vẹn toàn, xứng đôi vừa lứa.

Quý tiên sinh có con trai và con dâu như vậy, người khác thật ghen tị.”
Quý Khánh Sơn cười nhẹ và nói lời cảm ơn.

Ở phía bên kia, Hứa Niệm An và Quý Thừa Ngọc đang ngồi trên cùng một chiếc xe, cảnh đêm hiện lên trước mặt nhấp nháy bay qua, nhưng dù chỉ một phút một giây, Hứa Niệm An cũng cảm thấy khó khăn.

Quý Thừa Ngọc dường như nhìn ra được tâm tình của cô, tự giễu cười nói, “Cùng với anh một chỗ, chuyện này khiến em không thoải mái sao?”
Hứa Niệm An không giấu giếm, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ừ.”
Chỉ là nói một tiếng.

Nhưng đâm vào ngực anh ta như một lưỡi dao sắc bén.
Quý Thừa Ngọc nghiến chặt răng và buộc bản thân phải ép xuống, “Chúc mừng em, phía trước không xa có một ga tàu điện ngầm.

Em sớm sẽ không phải đối mặt với anh nữa.”
Hứa Niệm An bình tĩnh nói, “Cảm ơn.”
Khuôn mặt của Quý Thừa Ngọc trầm xuống, anh đạp phanh, quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Niệm An, "Em ghét anh như vậy sao? Hay là ghét anh chỉ là cái cớ để em ở bên với Mục Duyên Đình?"
Giọng điệu của Hứa Niệm An không thay đổi, "Anh không quan trọng như vậy, tôi ở bên Mục Duyên Đình hay không, không liên quan gì đến anh."
“Em đi theo hắn ta kết cục sẽ không có gì tốt, em có biết hắn ta khủng khiếp như thế nào không? Em có biết anh ta đối xử với mẹ như thế nào không? Hắn ta dùng rắn ...!"
Hứa Niệm An ngắt lời anh ta ngay lập tức, "Đó là mẹ của anh, chứ không phải mẹ tôi, xin đừng có liên hệ nó với tôi, và anh ấy đối xử với người khác như thế nào, tôi không muốn biết, miễn là anh ta đối xử với tôi tốt là được rồi."
Quý Thừa Ngọc đột nhiên nắm tay cô với giọng điệu chân thành, anh nói, "An An, tha thứ cho anh, chúng ta hãy bắt đầu lại.

Lần này, anh sẽ không bao giờ để người khác làm tổn thương em nữa.

Anh sẽ luôn tin tưởng em.

Dù em có thế nào, anh cũng sẽ tin em.

An An, hãy cho anh một cơ hội nữa."
Hứa Niệm An lặng lẽ nhìn anh ta, một lúc lâu, ngay khi Quý Thừa Ngọc nghĩ rằng cô ấy sẽ đồng ý, Hứa Niệm An kéo tay cô lại và thở dài, “Đã muộn rồi, Quý Thừa Ngọc, buông tay đi.”
Quý Thừa Ngọc đang định nói tiếp, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng phanh, chỉ có thể nghe thấy một tiếng "bốp", là âm thanh cực lớn do vật nặng phát ra.

Hứa Niệm An chỉ cảm thấy trong đầu một trận "ù ù", toàn bộ thân xe bị hất văng lên, bầu trời trực tiếp quay cuồng, Hứa Niệm An cảm giác thân thể như không trọng lượng.

Thêm một tiếng "bùm” nữa, cùng với chiếc xe nặng nề rơi xuống nền bê tông.

Khi xe rơi xuống, Hứa Niệm An cảm thấy xương của hoàn toàn rã rời.

Bên tai truyền đến âm thanh của Quý Thừa Ngọc, như một nơi rất xa truyền tới, Hứa Niệm An không thể nghe rõ ràng, mí mắt cô muốn nhắm lại, rồi rơi vào hôn mê.


……
Cẩm Viên.

Mục Duyên Đình từ trên xe xuống và hỏi quản gia bên cạnh, "An An đã trở về sao?"
Quản gia cười, “Còn không có, buổi trưa, tôi nghe tiểu thư dường như có hẹn ai đó, ước tính tối nay sẽ quay trở về."
Mục Duyên Đình gật đầu không nói gì, quản gia đi theo hỏi, “Thưa tiên sinh, ngài muốn ăn chưa, có muốn tôi chuẩn bị không?”
Mục Duyên Đình thanh lãnh nói, “Không vội.”
Cao Dương nói nhỏ với quản gia phía sau, “Tiên sinh sẽ đợi Hứa tiểu thư về ăn cùng.”
Quản gia biết chuyện liền mỉm cười, “Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với phòng bếp ngay.”
Sau khi quản gia rời đi, Mục Duyên Đình nhìn Cao Dương, anh lạnh lùng nói, “Cậu từ lúc nào mà nói nhiều như vậy?”
Cao Dương cúi đầu, “Không dám.”
Mục Duyên Đình không nói nhiều, đi thẳng vào phòng làm việc.

Giải quyết xong việc của công ty, Mục Duyên Đình nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã chín giờ.

Anh đứng dậy đi xuống lầu, quản gia đang ra giao công việc ngày mai cho người giúp việc, thấy anh xuống, vội vàng nói, “Tiên sinh, ngài có cần gì không?”
Mục Duyên Đình xua tay nhìn về phía cửa, “An An không có trở về sao?"
Quản gia lắc đầu, “Không có, ngài muốn tôi gọi điện thoại cho Hứa tiểu thư không?”
Mục Duyên Đình, “Không cần."
Quản gia gật đầu, “Vâng, ngài muốn ăn chút gì trước không?"
Hứa Niệm An không đến, Mục Duyên Đình không có nhiều cảm giác ngon miệng.

Anh ấy nói, "Cho tôi một tách cà phê."
"Vâng, thưa ngài."
Điện thoại di động trong tay Mục Duyên Đình lúc này đột nhiên vang lên, anh vui mừng khôn xiết nghĩ rằng đó là Hứa Niệm An gọi, nhưng nhìn xuống là Cao Dương gọi đến.

"Tiên sinh ...!" Cao Dương ngập ngừng nói.

Mục Duyên Đình cau mày, “Có chuyện gì vậy?”
Do dự một lúc, Cao Dương nói, “Hứa tiểu thư có gọi điện hay nhắn tin cho ngài không?”
Mục Duyên Đình nghĩ lời nói của Cao Dương hơi lạ, “Không, có chuyện gì vậy? Cô ấy nói cậu gọi điện cho tôi?"
"Không." Cao Dương nói, "Ngài có nhìn thấy vòng bạn bè của cô ấy không?"
Mục Duyên Đình lạnh lùng nói, "Tôi không có WeChat, cậu không biết sao?"
Cao Dương vỗ đầu, tất nhiên anh ấy biết, nhưng điều này làm thế nào anh ấy nói ra.

Mục Duyên Đình vốn đã có chút nóng nảy, “Cậu muốn nói gì?”
Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải chết, thà chết sớm siêu sinh sớm, Cao Dương nghiến răng nghiến lợi, “Thưa tiên sinh, tôi vừa thấy Hứa tiểu thư đăng trên vòng bạn bè, cô ấy đã làm hòa với Quý Thừa Ngọc.

Mục Duyên Đình ngạc nhiên, đột nhiên nổi giận đùng đùng như sư tử, "Cậu nói cái gì, nói lại đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.