Hôn Nhân Bạc Tỉ

Chương 11: Trà sen




Buổi tối ở Quảng Châu thật đẹp, trải dài trên những cung đường là ánh đèn màu trang hoàng và lộng lẫy, anh dắt tay dẫn cô đi dạo tại phố đi bộ nơi đây, hiện diện cho kiến trúc Quảng Đông truyền thống. Đây cũng là nơi có vô số nhà hàng nổi tiếng với hương thơm ngây ngất của đủ loại thức ăn đường phố mang hương vị của từng địa phương. Quỳnh Hoa vui vẻ đi bên anh, ngắm nhìn khung cảnh xa lạ mà gần gũi này, Trung Quốc thật hợp với con người cô, tất cả mọi thứ nơi đây đều khiến cô yêu thích, cô chưa bao giờ tưởng tượng sẽ có một ngày mình được đặt chân lên đất nước này, và đặc biệt hơn là được đi cùng anh, người đàn ông mà cô mang trong lòng biết bao ngưỡng mộ.

Khác với thường ngày là nói nhiều và bày trò trêu chọc anh, hiện tại cô lại chẳng muốn nói gì, cô chỉ muốn im lặng theo cái nắm tay của anh đi qua từng con đường, từng góc phố xinh đẹp, cảm nhận những cung bậc cảm xúc đang nhẹ diễn ra trong tâm tưởng.

Tuấn Anh mỉm cười ngọt ngào nhìn cô cất giọng dịu dàng.

“Em đói chưa? Tôi dẫn em đi ăn nhé?”

“Dạ, được anh”

“Em thích ăn những món như thế nào?”

“Tôi dễ lắm, chỉ cần là thức ăn tôi đều thích”

Cô nói xong thì bẽn lẽn cười nhìn anh, anh cũng bật cười nhìn cô đáp.

“Chúng ta vào đây đi”

Một nhà hàng với lối kiến trúc cổ kính mang đậm phong cách trung hoa, tông màu trầm được kết hợp với đèn lồng đỏ tạo một cảm giác ấm áp mà gần gũi, nhìn qua thực đơn thì những món ăn ở đây cũng không khác các món ăn Việt Nam là mấy. Cô vui vẻ la to.

“Tôi có thể ăn nhiều món được không, tôi muốn thử”

“Vậy gọi tất cả những gì đặc sắc nhất ở nhà hàng này cho em”

“Khoan đã, tôi…tôi sợ tôi ăn không hết”

“Không sao, mỗi món nếm thử một chút”

“Anh…anh đã quen phung phí vậy à?”

“Tôi phung phí?”

“Đúng rồi, ngày xưa ba tôi từng nói không nên bỏ thức ăn thừa, vì sau này sẽ bị trừng phạt đấy”

“Trừng phạt như thế nào?”

Anh vừa nhìn cô cười vừa hỏi lại cô.

“Thì…sẽ bị chết đói”

“hahaha Em lo xa quá rồi đấy”

“Nhưng thực sự là như vậy mà, có rất nhiều người ở ngoài kia họ khổ lắm, đến một hạt cơm cũng khó để có ăn. Vậy mà chúng ta ở đây lãng phí thì thực sự là không nên tí nào”

“Vậy bây giờ em muốn sao, tôi sẽ nghe em”

“Tôi sẽ gọi một vài món đủ để anh và tôi ăn trong tối nay thôi.”

“Em không hối tiếc vì không được nếm thử đủ của ngon vật lạ ở nơi đây à”

“Lần sau, tôi sẽ quay lại. Chắc chắn là như vậy”

“Em còn muốn quay lại?”

“Tất nhiên”

“Có thể nói cho tôi nghe lý do của em được không?”

“Vì…ở đây có ý nghĩa đặc biệt đối với tôi, và đọng lại trong tôi những kỷ niệm ngọt ngào”

Tuấn Anh chỉ gật gật đầu trước câu nói đó, cô nghĩ người thông minh như anh sẽ hiểu được những gì cô nói, nhưng rốt cuộc thì anh hoàn toàn không biểu lộ hay có một phản ứng nào cả, anh vẫn rất ân cần quan tâm cô bằng cách, gắp thức ăn vào chén cô cất giọng.

“Nào cô gái, ăn nhiều vào nhé”

“Anh cũng vậy”

Quỳnh Hoa nhìn anh khẽ cười, giây phút này đối với cô thật sự hỗn độn. Cô là không nhìn rõ được tâm ý Tuấn Anh đối với mình nên lại càng muốn biết.

Cô cũng đã chủ động hé mở tình cảm đó rất nhiều lần nhưng vẫn chưa nhận được một câu trả lời thật rõ ràng từ anh.

Trong suốt bữa ăn anh vẫn để ý tới cô từng chi tiết nhỏ như lấy khăn, lau muỗng, rót nước mà không nói quá nhiều lời. Đến bây giờ cô mới nhận ra anh là một người đàn ông cực kỳ khó hiểu và khó nắm bắt, nhưng những điều đó không khiến cô chùn bước, cô nhận ra càng ngày cô càng muốn tiến lại gần anh hơn.

Những cử chỉ vụng về bối rối của cô từ lúc nãy tới bây giờ có lẽ đã bị anh một phần nào phát hiện, Tuấn Anh hơi ngừng lại, ánh mắt anh tình cảm nhìn cô lên tiếng.

“Đừng suy nghĩ nhiều, cứ tập trung vui vẻ đi.”

“À, ừ”

Giờ thì cô đã hiểu một khi bước chân vào tình yêu, sẽ nhận ra rất nhiều thay đổi, cô từ một cô gái ngây thơ vô tư, nay đã có lúc trầm lắng hơn, sâu sắc hơn.

Tình yêu cũng giống như một đời của cảnh vật, của cỏ cây. Tươi mới hay khô héo tất cả đều đã có sự sắp đặt của số phận, một khi số phận đã an bài thì chúng ta đều phải chấp nhận để thanh thản, chúng ta đã từng được thưởng vật đẹp hoa thơm cũng cần hiểu rằng sẽ có một ngày tàn lụi, lạnh lẽo trong đống đổ nát của vật đổi hoa tàn. Chỉ là cô đang không tự tin vào bản thân mình, nên mới suy nghĩ nhanh tới ngày kết thúc đến như vậy.

Cô có thể đánh cược mọi thứ chỉ để ở bên anh, nhưng cô đã quên mất rằng…cô không có gì trong tay cả.

Nghĩ tới đó Quỳnh Hoa bất chợt thấy cổ họng khô khốc không thể nuốt nổi thức ăn nữa, cô nhẹ đặt đôi đũa của mình xuống, uống một chút nước lọc, nhìn anh lên tiếng.

“Tuấn Anh à, sau khi về Việt Nam, anh có thể cho em đi học thứ mà em thích không?”

“Em thích học gì?”

“Tạm thời bây giờ em chưa nghĩ ra”

“Anh cũng đang tính như vậy”

“Anh cũng thấy em kém cỏi sao?Em thua kém người khác đúng không? Em không xứng với anh”

“Không phải như vậy, mà là anh sợ em buồn! Khi bước chân ra xã hội, em mới có thể có thêm nhiều mối quan hệ mới, có thêm bạn bè, có thêm đam mê sở thích, dĩ nhiên sẽ có thêm niềm vui”

“Thật vậy sao, anh đã nghĩ như vậy, cảm…cảm ơn anh”

“Anh không vô tâm, với người phụ nữ của anh đâu”

Người phụ nữ của anh? Câu này nghĩa là gì, Quỳnh Hoa mơ hồ đắn đo chốc lát, lại ngước mặt lên muốn thắc mắc với anh, cũng đúng lúc này điện thoại anh kêu lên, những gì chưa kịp nói bỗng ngừng lại, cô tiếp tục cúi mặt cầm lấy ly nước của mình và uống.

“Alo, Tuấn Anh nghe”

Đầu dây bên kia không biết đã nói gì nhưng nghe cách anh trả lời có vẻ không được ổn, chắc là chuyện công việc. Không muốn để cô lo lắng, anh bèn đứng dậy nói với cô.

“Anh ra ngoài nói chuyện một chút, em ở yên đây chờ anh nhé”

“Dạ”

Cô như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn trả lời lại, ánh mắt vẫn không thôi dõi theo bóng lưng của anh cho tới lúc đi khuất. Cô mới nhăn nhó nhẹ thở dài, gục mặt lên bàn cô lẩm nhẩm.

- Hoa à, mày thật là điên rồi, mày thích anh ấy tới mức phát điên rồi sao?

Xong rất nhanh ngẩng mặt lên đưa tay chống cằm suy nghĩ.

- Mà sao mình lại có thể thích Tuấn Anh nhanh như vậy nhỉ, ngày hôm qua mình còn rất ghét anh ta mà huhu. Chết mày rồi Hoa ơi, mày lại chơi ngu rồi.

Đang loay hoay với những thổn thức của riêng mình thì có một tiếng nói vang vang bên tai cô.

“Cô chủ à, đi thôi”

Giật mình cô nhìn người trước mặt mở to mắt và hỏi.

“Anh là ai? Mà đi đâu chứ?”

“Đi về khách sạn trước ạ, cậu chủ có công việc gấp cần giải quyết đã đi trước rồi. Dặn dò tôi đến đây đón cô”

“Vậy à, sao anh ấy không vào nói với tôi một câu chứ”

Cô xị mặt ra vẻ trách móc anh, người đàn ông kia vẫn rất từ tốn nhẹ giọng cung kính đáp lại.

“Mong cô chủ hiểu và thông cảm, cậu chủ cũng là đột xuất quá, nhất thời không kịp nói cùng cô”

“Thôi được rồi, chúng ta đi”

Quỳnh Hoa đứng dậy nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, cô lên xe người lạ mặt kia với tâm thái ung dung và bình thản nhất. Trước khi xe lăn bánh anh ta còn đưa cho cô một ly nước cất giọng.

“À đây là trà hoa sen, loại trà giúp dễ ngủ, cậu ấy đặc biệt mua cho cô chủ và nhắc đi nhắc lại là nhớ đưa cho cô, loại trà này cực kỳ tốt cho sức khoẻ”

“Vậy sao, anh ấy mua cho tôi à, thật chu đáo, thật cảm động. Cảm ơn anh đã đưa giúp tôi. Tôi uống ngay đây”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.