Hồn Ma Sành Điệu

Chương 16




Tối nay hóa ra lại là một trong những buổi tối tuyệt nhất đời tôi. Bữa tối ngon tuyệt. Bài phát biểu của Ed được hưởng ứng ngoài sức tưởng tượng. Sau đó, mọi người cứ tới tấp đến chúc mừng anh, và anh giới thiệu tôi với mọi người. Tôi đã phát hết toàn bộ số danh thiếp và lên lịch cho hai buổi gặp gỡ vào tuần sau và bạn của Clare Fortescue đã tới chỗ tôi dè dặt hỏi xem tôi có thể làm được gì cho cô ta.

Tôi phởn chí quá đi. Cuối cùng tôi cũng cảm thấy giống như là sắp sửa có tên trên bản đồ vậy!

Hơi khốn khổ một chút là Sadie, giờ đã chán ngấy những cuộc nói chuyện công việc và lại bắt đầu đòi nhảy nhót. Cô đã ra ngoài tìm hiểu và theo cô thì có một hộp đêm nhỏ xíu ở trên phố thật hoàn hảo và chúng tôi phải đi tới đó ngay lập tức.

“Không!” Tôi lầm bầm, khi cô lại quấy rầy tôi. “Suỵt! Nhà ảo thuật đang làm một trò nữa!”

Khi chúng tôi đều đang nhấp cà phê, một nhà ảo thuật đi khắp các bàn biểu diễn. Ông ta vừa đẩy một chai rượu xuyên qua bàn, thật đáng kinh ngạc. Giờ ông ta đang bảo Ed chọn một hình trên tấm các và ông ta sẽ đọc bằng ngoại cảm.

“OK,” Ed nói, chọn một các. Tôi liếc qua vai anh, nó là một hình ngoằn ngoèo. Ta được lựa chọn giữa hình ngoằn ngoèo, hình tam giác, hình tròn, hoặc một bông hoa.

“Tập trung vào hình đó và không nghĩ đến thứ gì khác nữa.” Nhà ảo thuật, kẻ mắt và mặc một chiếc áo khoác có gắn đá quý, da nâu giả, nhìn dán chặt vào Ed. “Hãy để Firenzo Vĩ đại sử dụng quyền năng huyền bí của mình để đọc suy nghĩ của anh.”

Tên ảo thuật đó là Firenzo Vĩ đại. Ông ta đã nhắc tới điều này khoảng chín mươi nhăm lần, cộng với tất cả đồ dùng để biểu diễn của ông ta đều có viết “Firenzo Vĩ đại” bằng chữ đỏ lớn uốn éo.

Một sự im lặng trùm lên cả bàn. Firenzo Vĩ đại đặt hai bàn tay lên đầu Ed như thể đang thôi miên.

“Tôi đang tiến đến tâm trí của anh,” ông ta nói, giọng nhỏ và kỳ bí. “Thông điệp đang xuất hiện. Anh đã chọn… hình này.” Với một cái vung tay mạnh mẽ, ông ta rút ra một tấm các giống hệt tấm của Ed.

“Chính xác.” Ed gật đầu, và đặt tấm các lên bàn.

“Thật kinh ngạc!” người phụ nữ tóc vàng ngồi đối diện há hốc mồm.

“Khá ấn tượng.” Ed lật tấm các của mình lên, kiểm tra lại. “Ông ta không thể nào nhìn thấy cái tôi đã lấy.”

“Đó là quyền năng của tâm trí,” nhà ảo thuật nhấn mạnh, nhanh tay thu lại tấm các của Ed. “Đó là quyền năng của… Firenzo Vĩ đại!”

“Cho tôi thử với!” người phụ nữ tóc vàng phấn khích nài nỉ. “Hãy đọc tâm trí của tôi xem!”

“Được thôi.” Firenzo Vĩ đại quay sang cô ta. “Nhưng coi chừng. Khi cô mở tâm trí của cô cho tôi, tôi có thể đọc được tất cả những bí mật của cô. Mọi bí mật sâu kín nhất, đen tối nhất.” Mắt ông ta lóe lên và cô ta bật cười khúc khích.

Cô ta đã mê Firenzo Vĩ đại như điếu đổ rồi, rõ ràng là thế. Có lẽ ngay bây giờ cô ta sẽ bày hết ra những bí mật sâu kín nhất, đen tối nhất cho ông ta.

“Tôi thấy tâm trí của các quý bà quý cô thường dễ… nhìn thấu.”

Firenzo Vĩ đại nhướng mày khơi gợi. “Tâm trí của họ thường yếu đuối hơn, ủy mị hơn… nhưng bên trong thì lại thú vị hơn.” Ông ta cười hết cỡ thấy toàn răng là răng với người phụ nữ tóc vàng, cô nàng này cũng bật cười thẹn thùng.

Ặc. Ông này tởm quá. Tôi liếc sang Ed, trên mặt anh cũng hiện vẻ không ưa.

Tất cả chúng tôi đều nhìn người phụ nữ tóc vàng nhấc một tấm các lên, nghiền ngẫm nó một lúc, rồi nói dứt khoát, “Tôi đã chọn.”

“Nó là hình tam giác,” Sadie nói, thích thú. Cô đang bập bềnh sau lưng người phụ nữ tóc vàng, nhìn xuống tấm thiệp. “Tôi đã nghĩ là cô ta sẽ chọn hình bông hoa.”

“Thư giãn đi.” Firenzo Vĩ đại đang tập trung chăm chú vào người phụ nữ tóc vàng. “Nhiều năm nghiên cứu phương đông đã khiến cho tâm trí tôi hòa hợp sóng tâm của tâm trí con người. Chỉ có Firenzo Vĩ đại mới có thể nhìn thấu bộ não tới mức đó. Đừng cố cưỡng lại, quý cô dễ thương ạ. Hãy để Firenzo Vĩ đại thăm dò những suy nghĩ của cô. Tôi hứa đấy…” Ông ta lại mỉm một nụ cười toàn răng. “Tôi sẽ nhẹ nhàng thôi.”

Trời ơi. Ông ta nghĩ mình rất hấp dẫn nhưng ông ta quá tởm. Và phân biệt giới tính.

“Chỉ có Firenzo Vĩ đại mới có quyền năng đó,” đột nhiên ông ta nói, nhìn khắp lượt nhóm chúng tôi quanh bàn. “Chỉ có Firenzo Vĩ đại có thể thực hiện được kỳ công đó. Chỉ có Firenzo Vĩ đại có thể…”

“Thật ra tôi cũng có thể làm được,” tôi nói tươi rói. Tôi sẽ cho ông ta thấy ai mới là người có tâm trí yếu đuối.

“Gì cơ?” Firenzo Vĩ đại nhìn tôi vẻ khó chịu.

“Tôi cũng có thể giao cảm với tâm trí. Tôi biết cô gái đó chọn tấm các nào.”

“Làm ơn nào, cô gái trẻ.” Firenzo Vĩ đại mỉm cười thù địch với tôi. “Đừng quấy rầy công việc của Firenzo Vĩ đại.”

“Tôi chỉ nói thôi mà.” Tôi nhún vai. “Tôi biết nó là gì.”

“Không, cô không biết,” người phụ nữ tóc vàng nói, hơi hung hăng. “Đừng có lố bịch. Cô đang phá hỏng sự hứng thú của mọi người đấy. Có phải là cô ta đã uống quá nhiều không?” Cô ta quay sang Ed.

Thật xấc xược.

“Tôi biết!” tôi nói phẫn nộ. “Tôi sẽ vẽ nó ra nếu cô muốn. Có ai đó ở đây có bút không?” Người đàn ông ngồi gần đó đưa một cái bút bi và tôi bắt đầu vẽ lên khăn ăn.

“Lara,” Ed nói nhỏ. “Chính xác là cô đang định làm gì thế hả?”

“Ảo thuật,” tôi nói tự tin. Tôi vẽ xong hình tam giác và dúi vào tay người phụ nữ tóc vàng. “Có đúng không?”

Người phụ nữ tóc vàng há hốc miệng. Cô ta nhìn tôi đầy ngờ vực, rồi lại nhìn xuống cái khăn ăn.

“Cô ta đã đúng.” Cô ta lật tấm các lên và cả bàn đều há hốc miệng. “Làm sao cô biết?”

“Tôi đã bảo rồi mà, tôi có thể làm ảo thuật. Tôi cũng có những quyền năng bí ẩn được ban tặng từ phương Đông. Người ta gọi tôi là ‘Lara Vĩ đại’.” Tôi bắt gặp ánh mắt của Sadie và cô cười tự mãn.

“Cô có phải là thành viên của Hội Ảo thuật gia không?” Firenzo Vĩ đại trông giận tím mặt. “Bởi vì nghị định thư của chúng tôi tuyên bố rằng…”

“Tôi không thuộc hội nào cả,” tôi nói bằng một âm điệu nhã nhặn. “Nhưng tâm trí của tôi khá mạnh, tôi nghĩ là ông sẽ thấy. Đối với một quý cô.”

Firenzo Vĩ đại trông cực kỳ bực bội, và bắt đầu thu thập các dụng cụ biểu diễn của mình.

Tôi liếc sang Ed, anh đang nhướng đôi lông mày đen lên. “Rất ấn tượng. Làm sao cô làm thế được?”

“Ảo thuật mà.” Tôi nhún vai vẻ vô tội. “Tôi đã bảo anh mà.”

“Lara Vĩ đại hả?”

“Đúng. Đó là biệt danh mà đám môn đệ gọi tôi. Nhưng anh có thể gọi ngắn gọn là Vĩ nhân.”

“Vĩ nhân.” Miệng anh rúm lại và tôi chợt thấy một nụ cười vuột ra từ một bên khóe miệng. Một nụ cười đích thực, thật sự.

“Ôi Chúa ơi!” tôi chỉ vào anh trong niềm vui chiến thắng. “Anh cười rồi! Ngài Người Mỹ Cau Có thật sự cười rồi!”

Thôi chết. Có lẽ tôi đã uống quá nhiều thật rồi. Tôi không định gọi anh là Ngài Người Mỹ Cau Có trước bàn dân thiên hạ. Trông Ed sửng sốt mất một giây - rồi anh nhún vai, mặt tịnh không biểu hiện gì.

“Hẳn là một sự nhầm lẫn. Tôi sẽ nói với ai đó về chuyện này. Sẽ không tái diễn.”

“Ờ, tốt thôi. Vì anh có thể sẽ làm mặt mình bị thương nếu cười kiểu đó.”

Ed không đáp lại gì mất một lúc và tôi tự hỏi liệu có phải mình đã đi quá xa. Anh thật sự khá dễ thương. Tôi không muốn xúc phạm anh.

Đột nhiên tôi nghe thấy một anh chàng trông có vẻ phô trương mặc bộ tuxedo trắng đang diễn thuyết với bạn mình. “Đơn giản chỉ là sự cân bằng các giả thiết, chẳng có gì hơn. Bất cứ ai trong chúng ta cũng có thể tính toán được khả năng có thể chọn một cái hình tam giác, chỉ cần luyện một chút…”

“Anh không thể làm được!” Tôi phẫn nộ cắt lời anh ta. “OK, tôi sẽ làm một trò khác. Hãy viết ra bất cứ thứ gì. Bất cứ thứ gì. Như một cái hình, một cái tên, một con số. Tôi sẽ đọc tâm trí anh và nói cho anh biết anh đã viết gì.”

“Được thôi.” Người đàn ông mỉm cười hơi nhướng mày với mọi người quanh bàn như thể muốn nói. “Tôi sẽ chiều ý cô ta,” và lấy một cái bút ra khỏi túi áo. “Tôi sẽ dùng khăn ăn của tôi.”

Tôi liếc Sadie ra hiệu, ngay lập tức cô lượn ra sau lưng anh ta và ngả về phía trước để xem.

“Anh ta đang viết… ‘Mùa sương mù và trái cây chín ngọt’.” Cô nhăn mặt. “Chữ xấu thế không biết.”

“Được rồi.” Anh chàng phô trương gấp khăn lại và ngước nhìn lên. “Nói cho tôi nghe xem tôi đã vẽ hình gì.”

Ồ, rất láu cá.

Tôi mỉm cười ngọt ngào đáp lại và giơ một bàn tay về phía anh ta, giống như Firenzo Vĩ đại đã làm.

“Giờ Lara Vĩ đại sẽ đọc tâm trí của anh. Một hình, anh nói vậy. Hừmm… Nó có thể là hình gì nhỉ? Hình tròn… hình vuông… Tôi đang thấy một hình vuông…”

Anh chàng phô trương mỉm cười tự mãn với gã ngồi cạnh. Anh ta nghĩ mình thật thông minh.

“Hãy mở tâm trí của mình ra, thưa ngài!” Tôi lắc đầu vẻ quở trách anh ta. “Hãy từ bỏ những ý nghĩ rằng ‘Tôi giỏi hơn bất cứ ai ngồi ở bàn này!’ Chúng cản trở tôi!”

Mặt anh chàng đỏ bừng.

“Thật là…” anh ta định nói.

“Tôi thấy nó rồi.” Tôi kiên quyết cắt lời anh ta. “Tôi đã đọc được tâm trí của anh và nó không phải là một cái hình. Không ai có thể lừa được Lara Vĩ đại cả. Trên khăn ăn của anh viết…” tôi ngừng lại, ước chi có một hồi trống rền vang. “ ‘Mùa sương mù và trái cây chín ngọt’. Làm ơn mở khăn ra bàn đi.”

Ha! Trông anh chàng phô trương như vừa nuốt phải một con cá. Anh ta chầm chậm mở cái khăn ăn ra, và tất cả đều ồ lên, sau đó là một tràng pháo tay.

“Quỷ tha ma bắt,” anh chàng ngồi cạnh huỵch toẹt. “Sao cô làm thế được?” Anh ta nói với cả bàn. “Không lý nào cô lại có thể biết được điều đó.”

“Đó là một trò bịp bợm,” người đàn ông phô trương nói, nhưng nghe giọng anh ta có vẻ ít đoan chắc hơn.

“Hãy làm lại đi! Làm lại với một người khác!” Người đàn ông ngồi đối diện gật đầu ra hiệu tôi tới bàn bên cạnh. “Này Neil, anh phải xem vụ này mới được. Mà tên cô là gì nhỉ?”

“Lara,” tôi nói kiêu hãnh. “Lara Lington.”

“Cô đã học ở đâu vậy?” Firenzo Vĩ đại đứng cạnh tôi, thở nặng nề khi thì thầm vào tai tôi. “Ai dạy cô trò đó?”

“Chẳng ai cả,” tôi nói. “Tôi đã bảo ông là tôi có quyền năng đặc biệt mà. Quyền năng nữ giới ,” tôi không nhịn được đế thêm vào. “Điều đó có nghĩa là chúng đặc biệt mạnh mẽ.”

“Lara, đi thôi.” Sadie hiện ra ở phía bên kia của tôi và đang vuốt ve ngực Ed. “Tôi muốn nhảy. Đi nào!”

“Chỉ một vài trò nữa thôi,” tôi lầm bầm rất khẽ vì khách khứa đang bắt đầu tụ tập lại quanh bàn để xem. “Hãy nhìn những người này xem! Tôi có thể nói chuyện với họ, đưa cho họ danh thiếp của tôi, thực hiện vài hợp đồng…”

“Tôi không quan tâm đến những hợp đồng của cô!” Cô bĩu môi. “Tôi muốn đi lắc mông!”

“Vài trò nữa thôi.” Tôi nói từ một bên khóe miệng dưới miệng ly rượu. “Rồi chúng ta sẽ đi. Tôi hứa đấy.”

***

Nhưng tôi bị yêu cầu nhiều đến mức tôi chưa kịp nhận ra thì gần một tiếng đồng hồ đã trôi vèo qua. Mọi người đều muốn tôi đọc tâm trí họ. Mọi người trong phòng đều biết tên tôi! Firenzo Vĩ đại đã cuốn gói. Tôi cảm thấy hơi thương ông ta, nhưng lẽ ra lúc đó ông ta không nên tỏ ra đáng ghét như thế chứ?

Vài cái bàn đã bị dẹp qua một bên, ghế bị lôi sang và một đám khán giả tập họp lại xung quanh. Giờ tôi cải tiến cách thực hiện của mình bằng cách đi sang một gian phòng phụ, người kia sẽ viết ra bất cứ cái gì và cho toàn thể khán giả xem. Rồi tôi quay trở lại và đoán. Đến giờ tôi đã đoán tên, ngày, những câu trong Kinh Thánh và một bức phác họa Homer Simpson. (Sadie đã mô tả cho tôi. May mà tôi đã hiểu đúng).

“Và giờ.” Tôi nhìn khắp đám đông nhỏ một cách ấn tượng. “Lara Vĩ đại sẽ thực hiện một kỳ công còn gây sửng sốt hơn nữa. Tôi sẽ đọc… tâm trí năm người một lúc!”

Tất cả đồng loạt ồ lên thích thú và vỗ tay rào rào.

“Tôi!” Một cô gái hối hả chạy đến phía tôi. “Tôi!”

“Tôi nữa!” một cô gái khách đang lách qua những cái ghế.

“Cứ ngồi lại đó đã.” Tôi vung tay mạnh mẽ. “Giờ Lara Vĩ đại nghỉ một lát và sẽ quay lại để đọc tâm trí của các bạn!”

Một tràng vỗ tay nữa lại rộ lên cùng với vài lời chúc mừng và tôi cười rạng rỡ nhũn nhặn với khắp lượt mọi người xung quanh. Tôi đi sang căn phòng phụ và tu nước ừng ực. Mặt tôi rạng ngời và tôi phấn khích tột độ. Chuyện này thật kỳ diệu! Bọn tôi nên làm nghề này toàn thời gian!

“Được rồi,” tôi nói khi vừa đóng cửa lại. “Chúng ta sẽ tiến hành việc đó theo trình tự, sẽ dễ như bỡn…” tôi đột ngột ngừng lại vì ngạc nhiên. Sadie đã đứng ngay trước mặt tôi.

“Khi nào thì chúng ta sẽ đi?” cô gặng hỏi. “Tôi muốn nhảy. Đây là cuộc hẹn của tôi.”

“Tôi biết.” Tôi tô nhanh lại lớp son bóng. “Và chúng ta sẽ đi.”

“Khi nào?”

“Sadie, thôi nào. Chuyện này đang vui thế kia mà. Mọi người đều đang rất phấn khích. Cô đi nhảy lúc nào chả được!”

“Tôi không thể nhảy lúc nào cũng được!” Giọng cô vót lên vì tức giận. “Giờ thì ai đang là kẻ ích kỷ thế hả? Tôi muốn đi! Ngay bây giờ!”

“Chúng ta sẽ đi! Tôi hứa đấy. Một trò nữa thôi…”

“Không! Tôi giúp cô thế là đủ lắm rồi! Cô tự đi mà làm lấy!”

“Sa…” tôi ngừng khựng lại khi cô biến mất ngay trước mắt tôi. “Sadie, đừng đùa thế.” Tôi quay tứ phía, nhưng không có tiếng đáp lại hay thấy bóng dáng cô đâu. “OK, buồn cười thật đấy. Quay lại đi.”

Tuyệt. Cô đang dỗi.

“Sadie.” Tôi nói với giọng hạ mình hơn. “Tôi xin lỗi mà. Tôi hiểu là cô đang bực. Làm ơn quay lại nói chuyện đi nào.”

Không có tiếng đáp. Căn phòng im phăng phắc. Tôi nhìn quanh, cảm thấy hơi hoảng hơn một chút.

Cô chưa thể đi được.

Ý tôi là, cô không thể bỏ mặc tôi được.

Tôi giật thót tim khi có tiếng gõ cửa và Ed bước vào. Ed đã trở thành phụ tá không chính thức của tôi. Anh sắp xếp các yêu cầu theo thứ tự và phát giấy bút.

“Tâm trí của năm người một lúc hả?” anh nói khi bước vào.

“Ồ.” Tôi vội vàng đeo một nụ cười lên mặt. “Ờ, đúng thế! Tại sao không?”

“Ngoài kia tập trung đông lắm. Tất cả mọi người ở quán bar cũng đổ tới xem. Cả phòng đều đứng.” Anh chỉ ra cửa. “Sẵn sàng chưa?”

“Chưa!” Tôi lùi lại theo bản năng. “Ý tôi là, đầu tiên có lẽ tôi cần chút thời gian. Tôi cần phải để cho đầu óc mình không nhiễu loạn. Một bài tập thở.”

“Tôi không ngạc nhiên. Phải tập trung rất nhiều.” Ed tựa vào khung cửa và quan sát tôi một lúc. “Tôi đã quan sát cô không bỏ soát một điều gì những vẫn chưa hiểu được. Tuy nhiên cô đã làm được điều đó… khủng thật.”

“Ồ. Ờ… cảm ơn anh.”

“Gặp cô ngoài kia nhé.” Cánh cửa đóng lại sau lưng Ed và tôi quay một vòng.

“Sadie,” tôi gọi một cách tuyệt vọng. “Sadie! Sadie!”

OK. Tôi gặp rắc rối rồi.

Cánh cửa mở ra và tôi rít lên khe khẽ vì sợ. Ed lại nhìn vào, hơi khó hiểu.

“Tôi quên mất, cô có muốn uống chút gì ở quầy bar không?”

“Không.” Tôi mỉm cười yếu ớt. “Cảm ơn anh.”

“Mọi chuyện ổn chứ?”

“Vâng! Đương nhiên rồi. Tôi chỉ… đang tập trung quyền năng. Đang thâm nhập vào vùng đó.”

“Được rồi.” Anh gật đầu tỏ ý hiểu. “Tôi sẽ để cô ở lại trong đó.” Cánh cửa lại đóng lại.

Chết tiệt. Tôi đang làm gì vậy? Chỉ một phút nữa thôi họ sẽ bắt đầu yêu cầu tôi đi ra. Họ sẽ trông chờ tôi đọc tâm trí. Họ sẽ trông chờ tôi làm ảo thuật. Ngực tôi thắt lại vì sợ hãi.

Chỉ còn lựa chọn duy nhất: tôi phải trốn đi. Tôi tuyệt vọng nhìn quanh căn phòng nhỏ, rõ ràng là được dùng để chứa những đồ tiệc tùng chưa dùng đến. Không có cửa sổ. Có một cái cửa thoát hiểm khi có cháy ở tít cái góc xa kia nhưng nó bị chặn lại bởi một đống ghế màu vàng cao ngất đến chừng ba mét. Tôi cố gắng lôi những cái ghế đó ra nhưng chúng quá nặng. Được rồi. Tôi sẽ trèo qua chúng vậy.

Quả quyết, tôi đặt một bàn chân lên một cái ghế và tự kéo mình lên. Rồi một bước nữa. Lớp sơn vàng hơi trơn, nhưng tôi xử lý được. Nó giống như một cái thang. Một cái thang lung lay, ọp ẹp.

Vấn đề duy nhất là tôi càng leo lên cao thì đống ghế càng lung lay dữ hơn. Khi tôi leo được khoảng hai mét rưỡi thì đống ghế lảo đảo tạo thành một góc đáng sợ. Giống như là Tháp Nghiêng bằng Ghế Vàng, với tôi đang hoảng sợ leo gần tới đỉnh.

Nếu bước thêm một bước thật lớn nữa là tôi đã ở trên đỉnh và có thể nhanh chóng trườn xuống phía bên kia để tới chỗ lối thoát khi có cháy . Nhưng mỗi lần tôi thò chân xuống là đống ghế lại đảo thiên đảo địa làm tôi sợ quá vội rụt chân lại. Tôi cố gắng chuyển sang bên cạnh - nhưng đống ghế lại còn đảo dữ hơn. Tôi tóm lấy cái ghế nữa một cách tuyệt vọng, không dám nhìn xuống. Toàn bộ cái đống này có cảm giác như sắp đổ đến nơi, mà mặt đất thì có vẻ còn cách xa ơi là xa.

Tôi hít một hơi sâu. Tôi không thể cứ ngồi đờ ra ở đây mãi được. Chẳng còn cách nào khác cả. Tôi phải dũng cảm lên và vượt qua cái đỉnh. Tôi soài một bước dài, đặt chân lên cái ghế thứ ba tính từ chiếc ghế trên cùng. Nhưng vì tôi đã đổi vị trí nên đống ghế ngả ra sau đến mức không kìm được tôi hét lên.

“Lara!” Cánh cửa bật mở và Ed xuất hiện. “Chuyện quái quỷ…”

“Cứứứu!” Cả đống ghế đổ sụp xuống. Tôi đã biết là không nên di chuyển mà…

“Chúa ơi!” Ed hối hả chạy tới khi tôi rơi xuống. Chính xác là anh không đón được tôi trong tay mà cản phá cú rơi của tôi bằng cái đầu của anh.

“Ối!”

“Ái!” Tôi rơi uỵch xuống sàn. Ed tóm lấy tay tôi giúp tôi đứng dậy, rồi nhăn mặt xoa ngực. Tôi nghĩ là tôi đã chẳng may đá trúng vào đó lúc rơi xuống.

“Xin lỗi.”

“Cô đang làm gì thế?” Anh nhìn tôi ngờ vực. “Có chuyện gì à?”

Tôi liếc ra cửa nhìn vào phòng tiệc với vẻ đau đớn. Thấy ánh mắt tôi, anh đi ra đóng cửa lại. “Có chuyện gì vậy?” anh nói dịu dàng hơn.

“Tôi không biết làm ảo thuật,” tôi lúng búng, nhìn chằm chằm xuống hai bàn chân

“Sao cơ?”

“Tôi không biết làm ảo thuật!” Tôi ngước lên trong cơn tuyệt vọng.

Ed ngờ vực ngó tôi. “Nhưng… cô đã làm được mà.”

“Tôi biết. Nhưng giờ tôi không làm được nữa.”

Ed nhìn tôi lặng lẽ trong vài giây, ánh mắt anh dao động khi bắt gặp ánh mắt tôi. Trông anh nghiêm trọng như thể một công ty toàn cầu khổng lồ đang đối mặt với sự sụp đổ và anh đang cố hết sức lập ra một kế hoạch siêu phàm để cứu nó.

Cùng lúc, trông anh lại hoàn toàn giống như đang muốn bật cười.

“Cô định bảo là những quyền năng đọc tâm trí bí ẩn từ phương Đông của cô đã rời bỏ cô,” cuối cùng anh nói.

“Đúng thế,” tôi đáp khẽ.

“Có biết tại sao không?”

“Không.” Tôi di ngón chân, không muốn nhìn anh.

“Nào. Cứ đi ra ngoài kia và nói với mọi người thôi.”

“Tôi không thể!” Tôi rên lên vì hoảng sợ. “Mọi người sẽ nghĩ tôi là một kẻ lừa đảo. Tôi đang là Lara Vĩ đại. Tôi không thể cứ thế mà ra nói, ‘Xin lỗi, tôi không thể làm thế được nữa’.”

“Chắc chắn cô có thể.”

“Không.” Tôi lắc đầu kiên quyết. “Không bao giờ. Tôi phải đi thôi. Tôi phải trốn thôi.”

Tôi bắt đầu tiến về phía cửa thoát hiểm, nhưng Ed đã tóm lấy cánh tay tôi.

“Không chạy trốn,” anh nói kiên quyết. “Không bỏ chạy. Hãy lật ngược tình thế. Cô làm được. Đi thôi.”

“Nhưng bằng cách nào?” tôi hỏi tuyệt vọng.

“Bỡn cợt với họ. Biến nó thành một trò giải trí. Cô không thể đọc được suy nghĩ của họ thì cô có thể khiến họ cười. Rồi sau đó chúng ta sẽ ra khỏi đây, ngay lập tức và cô sẽ vẫn là Lara Vĩ đại trong tâm trí mọi người.” Ánh mắt anh xoáy thẳng vào mắt tôi. “Nếu bây giờ mà cô chạy trốn thì cô sẽ thật sự trở thành Lara Lừa đảo.’

Anh nói đúng. Tôi không muốn anh đúng, nhưng sự thật là vậy.

“Thôi được,” cuối cùng tôi nói. “Tôi sẽ làm thế.”

“Cô có cần thêm thời gian không?”

“Không. Tôi đã có đủ thời gian rồi. Tôi chỉ muốn kết thúc chuyện này. Sau đó chúng ta sẽ đi chứ?”

“Sau đó chúng ta sẽ đi. Chấm hết.” Một nụ cười nhỏ lại vuột ra. “Chúc may mắn.”

“Cảm ơn anh.” Thế là hai nụ cười, tôi muốn nói thêm vậy. (Nhưng không nói).

Ed rảo bước qua cửa, và tôi đi theo anh, không biết sao tôi lại ngẩng cao đầu lên được. Tiếng trò chuyện rì rào tắt dần khi tôi xuất hiện và chuyển thành một tràng pháo tay giòn giã. Tôi có thể nghe thấy tiếng huýt sáo ở đằng sau và có ai đó còn quay tôi bằng máy điện thoại. Tôi đã ra ngoài quá lâu, rõ ràng là họ nghĩ tôi đang sắp đặt một màn chót gây sửng sốt.

Năm nạn nhân đang ngồi ở ghế, mỗi người cầm một mảnh giấy và một cây bút. Tôi mỉm cười khắp lượt với họ, rồi nhìn vào đám đông.

“Thưa quý vị, xin thứ lỗi cho tôi đã vắng mặt quá lâu. Tối nay tôi đã mở rộng tâm trí mình cho nhiều đợt sóng tâm. Và quả thật là… tôi choáng váng trước những khám phá. Choáng váng! Cô.” Tôi quay ngoắt sang cô gái đầu tiên, đang ghì một mảnh giấy sát ngực. “Hiển nhiên là tôi biết cô đã vẽ gì.” Tôi làm điệu bộ gạt sang một bên, ra điều cái mà cô ta đã vẽ ra chẳng có gì quan trọng cả. “Nhưng điều thú vị hơn là chuyện cô nghĩ có một người đàn ông trong văn phòng của cô khá ngon lành. Đừng chối!”

Cô gái đỏ bừng mặt và câu trả lời của cô ta bị dìm trong tràng cười rền vang. “Đó là Blakey!” có ai đó nói vọng lên, và lại một trận cười nữa.

“Còn quý ông!” Tôi quay sang anh chàng tóc cắt ngắn. “Người ta nói hầu hết đàn ông cứ ba mươi giây lại nghĩ tới tình dục, nhưng với ông thì còn thường xuyên hơn thế nhiều.” Mọi người cười phá lên, và tôi vội vã chuyển sang anh chàng tiếp theo. “Còn quý ông, cứ ba mươi giây lại nghĩ đến tiền.”

Người đàn ông cười phá lên. “Cô ta đúng là một kẻ đọc tâm trí bằng ngoại cảm chết giẫm!” anh ta kêu toáng lên.

“Những ý nghĩ của anh thật không may là ngấm quá nhiều rượu khiến tôi không đọc được.” Tôi mỉm cười hiền hậu với anh chàng phốp pháp đang ngồi ở chiếc ghế thứ tư. “Còn cô…” tôi dừng lại đối diện với cô gái ngồi ghế thứ năm. “Tôi khuyên cô là đừng bao giờ, đừng bao giờ kể với mẹ cô những gì cô đang nghĩ nhé.” Tôi nhướng mày lên trêu chọc, nhưng cô ta không phản ứng.

“Gì cơ?” Cô ra nhíu mày. “Cô đang nói về cái gì thế?”

Chết tiệt.

“Cô biết mà.” Tôi ép mình phải giữ nguyên nụ cười. “Cô biết mà…”

“Không.” Cô ta lắc đầu dửng dưng. “Tôi chẳng biết cô đang nói về cái gì cả.”

Tiếng trò chuyện của khán giả tắt dần. Các khuôn mặt quay về phía chúng tôi vẻ quan tâm.

“Tôi có cần phải nói ra đây không?” Nụ cười của tôi trở nên gượng gạo. “Những… ý nghĩ đó? Nhưng ý nghĩ cụ thể mà cô đang…” tôi sắp tiêu tùng rôi. “Ngay bây giờ…”

Đột nhiên mặt cô ta biến sắc vì hoảng sợ. “Ôi Chúa ơi. Chuyện đó. Cô đã đúng.”

Không hiểu sao tôi đã ngăn được mình không thở phào nhẹ nhõm.

“Lara Vĩ đại luôn đúng!” Tôi cúi chào điệu đàng. “Xin tạm biệt và hẹn gặp lại quý vị.”

Tôi nhanh chóng đi qua đám khán giả đang vỗ tay rào rào tới chỗ Ed.

“Tôi đã cầm túi xách của cô rồi,” anh thì thào to hơn tiếng vỗ tay. “Cúi đầu chào cái nữa đi, rồi chúng ta rút.”

***

Tôi nín thở cho đến khi an toàn ra đến ngoài phố. Không khí thật thoáng đãng và có một làn gió nhẹ ấm áp. Người gác cửa khách sạn đang bị mấy nhóm muốn gọi taxi vây quanh, nhưng tôi không muốn liều lĩnh để cho bất cứ ai trong bữa tiệc đuổi kịp mình, nên vội vã đi xuôi theo vỉa hè.

“Cừ lắm Vĩ nhân,” Ed nói khi chúng tôi bắt đầu rảo bước.

“Cảm ơn anh.”

“Thật đáng tiếc về vụ pháp thuật.” Anh đang nhìn tôi dò hỏi nhưng tôi giả bộ không nhận thấy.

“Ờ, vâng.” Tôi nhún vai vẻ không bận tâm. “Nó đến rồi lại đi, đó là bí ẩn của phương Đông. Giờ nếu chúng ta đi đường này…” tôi liếc cái biển đường “… thì chúng ta sẽ có thể bắt một cái taxi.”

“Tôi ở trong tay cô,” Ed nói. “Tôi không biết khu vực này.”

Chính cái vụ không biết gì về London này khiến tôi bực mình.

“Thế có chỗ nào mà anh biết không?”

“Tôi biết đường đi làm.” Ed nhún vai. “Tôi biết công viên đối diện tòa nhà tôi làm việc. Tôi biết đường tới Whole Foods.”

OK, tôi hiểu rồi. Làm sao tới một thành phố lớn như thế này mà anh ta dám chẳng mảy may quan tâm gì tới nó?

“Anh không nghĩ như thế là rất thiển cận và kiêu ngạo sao?” Tôi dừng phắt lại. “Anh không nghĩ là nếu anh tới sống ở một thành phố nào đó thì nên đủ tôn trọng nó mà đi tìm hiểu về nó sao? London là một thành phố tuyệt vời, nổi tiếng trong lịch sử, quyến rũ nhất thế giới! Còn cái cửa hàng Whole Foods chết giẫm! Cái cửa hàng của Mỹ đó! Anh không thử Waitrose sao?” Giọng tôi vót lên. “Tôi muốn nói là tại sao anh lại nhận một công việc ở đây nếu như anh không thích nơi anh tới làm việc? Anh đã định làm gì vậy?”

“Tôi định khám phá nó với vợ sắp cưới của tôi,” Ed nói điềm tĩnh.

Câu trả lời của anh ta làm cơn hăng hái của tôi xẹp lép.

Vợ sắp cưới. Vợ sắp cưới nào?

“Cho đến khi cô ấy và tôi chia tay, một tuần trước ngày chúng tôi lên đường sang đây,” Ed nói tiếp với giọng thân tình. “Cô ấy đã yêu cầu công ty mình đổi công việc được sắp xếp ở London của cô ấy cho một người khác. Do đó, cô biết không, tôi bị đặt vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Tới Anh, tiếp tục tập trung vào công việc và làm hết mình hay ở lại Boston, biết rằng hầu như ngày nào tôi cũng sẽ nhìn thấy cô ấy. Cô biết không, cô ấy làm việc cùng tòa nhà với tôi.” Anh ngừng lại một giây, trước khi nói thêm. “Và tình nhân của cô ấy.”

“Ôi.” Tôi sợ hãi nhìn anh chằm chằm. “Tôi xin lỗi. Tôi… không biết.”

“Không sao.”

Mặt anh quá bình thản, tưởng như chẳng bận lòng - nhưng giờ thì tôi đã hiểu cái phong cách thản nhiên không bộc lộ cảm xúc đó của anh. Anh có bận lòng, đương nhiên là có. Đột nhiên cái cau mày của anh trở nên rõ nghĩa hơn. Và cái vẻ mặt kín bưng của anh. Và cái giọng cảnh giác lúc ở nhà hàng. Chúa ơi, cô vợ sắp cưới của anh đúng là cái đồ phản trắc. Tôi có thể hình dung ra cô ta. Răng kiểu Mỹ to trắng, tóc bồng bềnh và giày cao gót nhọn hoắt. Tôi cá là anh đã mua cho cô ta một cái nhẫn bự. Tôi cược là cô ta đã giữ lại nó.

“Chuyện đó hẳn phải kinh khủng lắm,” tôi nói yếu ớt khi chúng tôi lại bắt đầu bước đi.

“Tôi đã mua một cuốn sách hướng dẫn.” Anh nhìn thẳng về phía trước. “Tôi đã có kế hoạch đi đến từng địa điểm. Tôi có cả triệu dự định đã lên kế hoạch. Stratford-upon-Avon… Scotland… Oxford… Nhưng tất cả đều là kế hoạch với Corinne. Kiểu như mất hết hứng thú với chuyện đó.”

Một cảnh tượng về cả đống sách hướng dẫn, tất cả đều nguệch ngoạc và được chú thích với những kế hoạch thú vị của họ, chợt hiện ra trong đầu tôi. Rồi xếp xó tất. Tôi cảm thấy thương cho anh, tôi nghĩ có lẽ giờ tôi chỉ nên im lặng và đừng có trách móc gì anh hết. Nhưng một bản năng nào đó mạnh mẽ hơn đã thôi thúc tôi nói tiếp,

“Vậy hằng ngày anh chỉ đi đến chỗ làm rồi về nhà,” tôi nói. “Anh không bao giờ tạt qua chỗ nọ chỗ kia. Anh chỉ tới Whole Foods và công viên và lại trở về và chỉ thế.”

“Đúng thế đấy.”

“Mà anh đã ở đây bao lâu rồi ấy nhỉ?”

“Năm tháng.”

“Năm tháng?” tôi kinh hoàng nhắc lại. “Không. Anh không thể tồn tại như thế được. Anh không thể sống cuộc đời mình theo kiểu phiến diện thế được. Anh phải mở mắt mà nhìn ra xung quanh chứ. Anh phải sống tiếp.”

“Sống tiếp,” anh nhắc lại, bằng cái giọng nửa ngạc nhiên nửa chế nhạo. “Chà. Đúng thế. Không phải là một cụm từ mà người nào cũng ra rả với tôi.”

OK, vậy tôi rõ ràng không phải là người duy nhất giáo huấn anh ta. Ờ, quá tệ.

“Tôi sẽ chỉ ở đây hai tháng nữa,” anh nói cộc lốc. “Vậy thì cũng có vấn đề gì đâu nếu tôi biết hay không biết về London…”

“Vậy, anh cứ trôi nổi như thế, tồn tại như thế, chờ đợi đến khi nào cảm thấy khá hơn sao? Ờ, thế thì sẽ chẳng bao giờ! Trừ phi anh làm gì để có thể cảm thấy như thế!” Tất cả nỗi bực tức của tôi về anh xả ra một tràng. “Nhìn anh xem, cứ giữ ký ức về những người khác, viết email cho mẹ, và giải quyết những vấn đề rắc rối của mọi người vì anh không muốn nghĩ về chính mình! Xin lỗi, tôi đã nghe trộm cuộc nói chuyện của anh ở tiệm Pret a Manger,” tôi nói thêm ngượng ngùng khi đầu Ed ngẩng phắt lên. “Nếu anh định tới sống ở một nơi nào đó, dù lâu hay chóng, anh cũng cần phải hòa nhập với nó. Nếu không anh không thực sự sống. Anh chỉ thực hiện chức năng mà thôi. Tôi cá là anh thậm chí còn không tháo dỡ đồ đạc ra hết cơ, đúng không?”

“Thật ra là…” Anh ngừng vài bước. “Quản gia của tôi đã tháo dỡ đồ đạc cho tôi.”

“Đấy thấy chưa,” tôi nhún vai, và chúng tôi đi thêm một đoạn ngắn nữa trong im lặng, bước chân của chúng tôi hầu như cùng nhịp. “Quan hệ chấm dứt,” cuối cùng tôi nói. “Mọi chuyện vẫn hay xảy ra như thế. Và anh không thể cứ bám lấy cái điều lẽ ra phải như thế. Anh phải nhìn vào cái đang là như thế.”

Khi nói những lời đó, tôi có cảm giác ngờ ngợ kỳ quặc. Tôi nghĩ là bố đã có lần nói gì đó với tôi giống như thế về Josh. Thực tế là, có lẽ ông đã sử dụng chính xác những lời này.

Nhưng chuyện đó khác. Ý tôi là, rõ ràng đó là một hoàn cảnh khác hẳn. Josh và tôi không lên kế hoạch cho một chuyến đi đúng không nào? Hoặc chuyển tới một thành phố khác. Và giờ chúng tôi đã quay lại với nhau. Khác hẳn.

“Cuộc đời giống như một cái thang cuốn,” tôi nói thêm vẻ thông thái.

Khi bố nói điều đó với tôi, tôi đã nổi đóa lên vì ông chẳng hiểu gì cả. Nhưng không hiểu sao khi chính tôi là người đưa ra lời khuyên đó thì cảm giác lại khác thế.

“Một cái thang cuốn,” Ed nhắc lại. “Cứ tưởng nó là một hộp sô cô la chứ.”

“Không, dứt khoát là một cái thang cuốn. Anh thấy đấy, nó cứ đưa anh đi bất chấp tất cả.” Tôi minh họa chiếc thang cuốn bằng điệu bộ. “Và có lẽ anh sẽ thích thú những cảnh tượng và nắm bắt mọi cơ hội khi anh đi qua. Nếu không sẽ là quá muộn. Đó là điều mà bố đã nói với tôi khi tôi chia tay với… anh chàng đó.”

Ed bước thêm vài bước nữa. “Và cô có nghe theo lời khuyên của ông ấy không?”

“Ờ… ờ…” Tôi vuốt tóc ra sau, tránh ánh mắt của anh. “Đại loại thế.”

Ed dừng lại và nhìn tôi vẻ nghiêm trọng. “Cô đã ‘sống tiếp’? Cô có thấy chuyện đó dễ dàng không? Vì tôi chắc chắn tuyệt đối là không.”

Tôi hắng giọng, câu giờ. Việc tôi đã làm không hẳn là vấn đề ở đây, phải vậy không?

“Anh biết không, có rất nhiều định nghĩa về cái chuyện ‘sống tiếp’ này.” Tôi cố giữ giọng thông thái. “Có rất nhiều biến thể của nó. Mỗi người phải sống tiếp theo cách riêng của mình.”

Tôi không chắc là mình thật sự muốn tiếp tục cuộc nói chuyện này. Có lẽ đã tới lúc bắt taxi rồi.

“Taxi!” Tôi vẫy tay với một chiếc taxi đi tới nhưng nó cứ thế vụt qua, mặc dù đèn hiệu xe vẫn bật. Tôi ghét họ làm vậy.

“Để tôi.” Ed tiến ra rìa vỉa hè và tôi rút điện thoại di động ra. Có một hãng xe khá tốt mà tôi hay gọi. Có lẽ họ có thể tới đón chúng tôi. Tôi lùi lại đứng trong một ô cửa sổ, bấm số và đợi, để rồi rốt cuộc phát hiện ra tối nay xe đã hết nhẵn và phải chờ nửa tiếng nữa.

“Vô ích.” Tôi đi ra khỏi ô cửa thì thấy Ed đang đứng im như tượng trên vỉa hè. Thậm chí anh còn không cố gắng vẫy một chiếc taxi. “Không gặp may à?” Tôi nói ngạc nhiên.

“Lara.” Anh quay sang tôi. Mặt anh bối rối và mắt anh hơi đờ đẫn. Anh vừa dùng ma túy hay gì đại loại thế sao? “Tôi nghĩ là chúng ta nên đi nhảy.”

“Gì cơ?” Tôi ngó anh ta chằm chằm, không hiểu gì.

“Tôi nghĩ là chúng ta nên đi nhảy.” Anh gật đầu. “Đó là cách hoàn hảo nhất để kết thúc trọn vẹn buổi tối hôm nay. Tôi vừa chợt nảy ra ý định này.”

Tôi không tin nổi. Sadie.

Tôi quay một vòng trên vỉa hè, tìm kiếm trong bóng tối, và đột nhiên phát hiện ra cô, bập bềnh bên cái cột đèn.

“Cô!” Tôi kêu lên giận dữ, nhưng thậm chí Ed có vẻ như cũng không nhận thấy.

“Có một cái hộp đêm ở gần đây,” anh nói. “Đi thôi. Đi nhảy một chút. Đó là một ý kiến tuyệt vời. Lẽ ra tôi nên nghĩ ra từ trước mới phải.”

“Làm sao mà anh biết được là ở đây có một cái hộp đêm?” tôi hỏi vặn. “Anh không biết London cơ mà!”

“Đúng thế.” Anh gật đầu, trông chính anh cũng hơi lúng túng. “Nhưng tôi khá chắc là có một hộp đêm ở con phố dưới kia.” Anh chỉ. “Dưới kia, chỗ rẽ trái thứ ba. Chúng ta nên đi đến đó xem sao.”

“Rất sẵn lòng,” tôi nói ngọt ngào. “Nhưng tôi phải gọi điện thoại đã. Có chuyện này tôi cần phải nói.” Tôi nói câu đó một cách ẩn ý với Sadie. “Nếu không nói chuyện này thì tôi sẽ không bao giờ nhảy được.”

Sadie sưng sỉa đáp xuống vỉa hè và tôi giả bộ bấm số trên máy điện thoại. Tôi giận cô ta lắm, tôi hầu như không biết phải bắt đầu từ đâu.

“Làm sao cô có thể bỏ tôi mà đi như thế hả?” tôi rít lên khe khẽ. “Tôi đã hoàn toàn bị mắc kẹt!”

“Cô đâu có! Cô đã làm rất tốt. Tôi đã xem mà.”

“Cô đã ở đó ư?”

“Tôi cảm thấy mình hơi tệ,” Sadie nói, lạnh nhạt nhìn qua vai tôi. “Tôi đã quay lại để xem cô có ổn không.”

“Vâng, cảm ơn cô nhiều lắm,” tôi mỉa mai. “Cô có giúp đỡ thật. Và giờ thì chuyện này là sao?” Tôi chỉ vào Ed.

“Tôi muốn nhảy!” cô nói vẻ thách thức. “Tôi đã phải dùng đến những phương sách cuối cùng.”

“Cô đã làm gì với anh ấy vậy? Trông anh ấy có vẻ choáng váng.”

“Tôi đã... dọa vài thứ.” cô nói tránh.

“Dọa vài thứ?”

“Đừng nhìn tôi như thế!” Cô bất ngờ quay lại tấn công tôi. “Tôi sẽ không cần phải làm vậy nếu cô không ích kỷ đến thế. Tôi biết sự nghiệp của cô là quan trọng nhưng tôi muốn đi nhảy! Nhảy đúng nghĩa! Cô biết là tôi muốn thế. Đó là lý do tại sao chúng ta có mặt ở đây. Đây đáng ra là buổi tối của tôi. Nhưng cô đã soán quyền và tôi chẳng có chút cơ hội nào! Thế là không công bằng!”

Cô nói nghe như sắp khóc. Và đột nhiên tôi cảm thấy thật tệ. Lẽ ra nó phải là buổi tối của cô và tôi đã gần như chiếm đoạt mất.

“OK. Cô nói đúng. Đi thôi, đi nhảy nào.”

“Tuyệt lắm! Chúng ta sẽ có một thời gian vui vẻ. Lối này...” Đã lấy lại được tinh thần, Sadie dẫn tôi đi qua mấy cái phố ở khu Mayfair bé tin hin mà tôi chưa bao giờ đi qua. “Gần đó... Đây rồi.”

Đó là một chỗ bé tí đề “Câu lạc bộ Khiêu vũ Flashlight”. Tôi chưa bao giờ nghe nói về nó. Hai gã bảo kê đang đứng bên ngoài, trông gà gật, và họ để chúng tôi vào, không hỏi gì.

Chúng tôi đi xuống vài bậc cầu thang gỗ tối lờ mờ và lọt vào một gian phòng rộng trải thảm đỏ, nhiều đèn treo, có một cái sàn nhảy, một quầy bar, và hai người đàn ông mặc quần da ngồi rầu rĩ ở quầy. DJ đứng trên cái sân khấu bé tí đang chỉnh một bản nhạc của J-Lo. Không có ai nhảy cả.

Đây là nơi tốt nhất mà Sadie tìm được sao?

“Nghe này, Sadie,” tôi lầm bầm khi Ed tiến lại chỗ quầy bar thắp đèn nê ông. “Có nhiều hộp đêm tử tế hơn. Nếu cô thật sự muốn nhảy thì chúng ta nên đến nơi nào náo nhiệt hơn một chút...”

“Xin chào?” Một giọng nói cắt ngang lời tôi. Tôi quay ra thì thấy một người phụ nữ mảnh dẻ, tầm ngoài năm mươi, gò má cao, mặc một cái áo màu đen và chân váy bằng sa bên ngoài chiếc quần legging. Mái tóc đỏ nhạt của bà ta buộc vổng lên, đường kẻ mắt bằng bút nước xệch xẹo và trông bà ta có vẻ lo lắng. “Cô tới đây để học nhảy điệu Charleston?”

Học nhảy điệu Charleston?

“Tôi rất xin lỗi,” người phụ nữ nói tiếp. “Đột nhiên tôi nhớ ra là chúng ta đã xếp lịch.” Bà ta kìm cái ngáp. “Lara phải không? Chắc chắn là cô đang mặc đúng trang phục rồi đấy!”

“Xin lỗi.” Tôi mỉm cười, lôi phắt điện thoại ra và quay sang Sadie.

“Cô đã làm gì thế hả?” tôi lầm bầm. “Đây là ai?”

“Cô cần phải học,” Sadie nói không tỏ ra hối lỗi. “Đây là giáo viên. Bà ta sống trong một căn phòng nhỏ ở trên gác. Bình thường thì các giờ học diễn ra vào ban ngày.”

Tôi nhìn Sadie ngờ vực. “Cô đã đánh thức bà ta dậy à?”

“Chắc là tôi đã quên không ghi cuộc hẹn vào trong nhật ký của mình,” người phụ nữ nói khi tôi quay lại. “Tôi thường không vậy... ơn Chúa là tôi đã nhớ ra! Đột nhiên, tôi chợt nhớ ra rằng cô chắc là đang đợi ở đây.”

“Vâng!” Tôi hằm hằm nhìn Sadie. “Thật kinh ngạc, đúng là sức mạnh của bộ óc con người.”

“Đồ uống của cô đây.” Ed đến bên cạnh tôi. “Ai đấy?”

“Tôi là giáo viên dạy nhảy của hai bạn, Gaynor.” Bà ta chìa tay ra và, trông hơi lúng túng một chút, Ed bắt tay. “Có phải là các bạn vẫn luôn yêu thích điệu Charleston không?”

“Điệu Charleston?” Trông Ed có vẻ không hiểu gì.

Tôi cảm thấy hơi điên tiết. Sự thực là Sadie luôn tự động làm theo ý mình. Cô muốn chúng tôi nhảy điệu Charleston. Chúng tôi sẽ nhảy điệu Charleston. Tôi có bổn phận phải làm việc này cho cô. Và có lẽ là ngay tại đây ngay bây giờ.

“Nào!” Tôi mỉm cười quyến rũ với Ed. “Sẵn sàng chưa?”

***

Vấn đề với cái điệu nhảy Charleston này là nó sôi động hơn ta tưởng. Và nó thật sự phức tạp. Bạn phải thật sự phối hợp được. Một tiếng sau tay chân mỏi nhừ. Chúng phải vận động liên tục không nghỉ. Chuyện này còn tệ hơn cả lớp học Chân, Mông, Bụng của tôi. Nó giống như chạy maratông vậy.

“Tiến lên lùi xuống...” cô giáo dạy nhảy nói đều đều theo nhịp, “Và xoay hai bàn chân...”

Tôi không thể xoay chân được nữa. Nó sắp rời ra đến nơi rồi. Tôi cứ nhầm lẫn bên phải với bên trái và nhỡ tay đập vào tai Ed hoài.

“Charleston... Charleston...” Tiếng nhạc phát ra, tràn ngập hộp đêm với cái nhịp hăng hái của nó. Hai người đàn ông mặc quần da ngồi ở quầy bar im lặng ngồi xem trong trạng thái kinh ngạc kể từ lúc chúng tôi bắt đầu bài học. Hình như những buổi học nhảy diễn ra khá thường xuyên ở đây vào buổi tối. Nhưng mọi người muốn học salsa, Gaynor nói vậy. Bà ta không dạy điệu Charleston khoảng mười lăm năm nay rồi. Tôi nghĩ là bà ta khá vui khi chúng tôi tới đây.

“Bước rồi đá... vẫy cánh tay... rất tốt!”

Tôi vẫy tay nhiều đến độ mất hết cảm giác ở bàn tay. Riềm tua trên váy tôi cứ hất ra trước ra sau sột soạt. Ed nhất quyết đánh chéo bàn tay ra trước ra sau bên trên đầu gối. Anh toét miệng cười với tôi một cái khi tôi nhìn anh, nhưng tôi có thể thấy là anh tập trung cao độ đến mức không nói chuyện được. Đôi chân anh thật sự khá khéo léo. Tôi thấy ấn tượng.

Tôi liếc sang Sadie, lúc này đang nhảy trong sự sung sướng tột độ. Cô thật đáng kinh ngạc. Giỏi hơn giáo viên rất nhiều. Chân cô nhún nhảy ra trước ra sau, cô biết hàng tỷ bước khác nhau và dường như không hề bị hụt hơi.

Chà. Cô làm gì có hơi thở, phải chấp nhận sự thật đó thôi.

“Charleston... Charleston...”

Sadie bắt gặp ánh mắt tôi, toét miệng cười và hất đầu ra sau trong trạng thái mê ly. Tôi đoán là đã lâu lắm rồi cô mới được tỏa sáng trên sàn nhảy thế này. Lẽ ra tôi nên làm chuyện này từ trước. Giờ tôi mới thật sự cảm thấy mình nhỏ nhen. Kể từ giờ tối nào chúng tôi cũng sẽ đi học nhảy Charleston, tôi quyết định vậy. Chúng tôi sẽ làm những chuyện của thập niên hai mươi mà cô ưa thích.

Vấn đề duy nhất là, giờ tôi bị đau xóc. Thở hổn hển, tôi đi ra lề sàn nhảy. Việc tôi cần làm lúc này là để Ed nhảy với Sadie. Riêng hai người với nhau. Bằng cách nào đó. Thế thì tôi mới thực sự tạo ra một buổi tối dành cho cô.

“Ổn chứ?” Ed cũng theo tôi đi ra.

“Vâng. Ổn.” Tôi cầm khăn ăn lau trán. “Vất vả thật đấy!”

“Các bạn nhảy cừ lắm!” Gaynor tới chỗ chúng tôi, và trong một cơn bày tỏ tình cảm đột ngột lần lượt siết chặt tay chúng tôi. “Các bạn rất hứa hẹn, cả hai người! Tôi nghĩ các bạn có thể tiến xa! Tuần sau tôi sẽ gặp lại các bạn chứ?”

“Ờ... có thể.” Tôi không dám nhìn Ed. “Tôi sẽ gọi cho anh được chứ?”

“Tôi sẽ để nhạc mở,” bà ta nói nhiệt thành. “Các bạn có thể thực hành!”

Khi bà ta đi, hối hả bước qua sàn với những bước đi nhỏ của vũ ông, tôi huých Ed. “Này, tôi muốn nhìn anh nhảy. Đi ra nhảy một mình một lát đi.”

“Cô điên rồi sao?”

“Đi đi! Làm ơn mà! Anh có thể làm cái điệu một-hai đó với hai cánh tay. Tôi muốn xem anh làm thế nào. Điiii mà...”

Đảo tròn mắt một cách hài hước, Ed đi ra sàn.

“Sadie!” Tôi rít khẽ và chỉ vào Ed. “Mau lên! Bạn nhảy của cô đang đợi kìa!”

Mắt cô mở to khi hiểu ra ý tôi. Trong nửa giây cô đã có mặt ở đó, đối diện với anh, mắt sáng lên sung sướng.

“Vâng, tôi thích nhảy lắm,” tôi nghe cô nói. “Cảm ơn anh rất nhiều!”

Khi Ed bắt đầu lúc lắc chân qua lại, cô bắt nhịp với anh một cách hoàn hảo. Trông cô rất hạnh phúc. Trông cô rất ổn. Tay cô đặt lên vai anh, những chiếc vòng tay lấp lánh dưới ánh đèn, chiếc khăn buộc đầu phấp phới, tiếng nhạc cứ xèo xèo vang ra, giống như là đang xem một bộ phim ngày xưa vậy...

“Thế đủ rồi,” đột nhiên Ed bật cười nói. “Tôi cần có bạn nhảy.” Và trước sự kinh hoàng của tôi anh bước vụt qua người Sadie, về phía tôi.

Tôi có thể thấy vẻ choáng váng trên mặt Sadie. Khi nhìn anh rời sàn trông cô rất khổ sở. Tôi nhăn mặt, ước một cách mãnh liệt rằng anh có thể nhìn thấy cô, rằng anh biết...

“Tôi xin lỗi,” tôi mấp máy môi với Sadie khi Ed lôi tôi ra sàn. “Tôi thật sự xin lỗi.”

Chúng tôi nhảy một lúc lâu hơn, rồi trở lại bàn. Tôi không khỏi cảm thấy hồ hởi sau bao nỗ lực, và Ed cũng có vẻ phấn chấn lắm.

“Ed, anh có tin vào thiên thần hộ mệnh không?” tôi buột miệng nói. “Hoặc hồn ma? Hoặc thần linh?”

“Không. Không gì trong số đó cả. Tại sao?”

Tôi nhoài về phía trước với vẻ bí mật. “Nếu tôi bảo với anh rằng có một thiên thần hộ mệnh ngay trong chính căn phòng này muốn lột quần anh ra thì sao?”

Ed nhìn tôi một lúc rất lâu. “Có phải 'thiên thần hộ mệnh' là cách nói trại của 'điếm đực' không?”

“Không!” Tôi phì cười. “Thôi quên đi.”

“Tôi rất vui.” Anh uống cạn ly và cười với tôi. Một nụ cười đúng nghĩa, hết cỡ. Mắt có đuôi, trán không nhăn nữa, vân vân! Tôi suýt nữa muốn hét lên “Geronimo! Chúng tôi tới đó rồi! [1]”

[1] Geronimo là thủ lĩnh da đỏ của bộ lạc Apache, người đã lãnh đạo một cuộc nổi dậy lớn chống lại quân đội Mỹ vào cuối thế kỷ XIX. Trong phim “Geronimo” (1940), diễn viên chính diễn lại cảnh cuộc trốn chạy thành công của Geronimo với cú nhảy trên con ngựa Cadillac từ vách đá cao xuống dòng sông ở Fort Sill rồi hét lên “Geronimo”. Từ đó, cái tên Geronimo đi vào văn hóa đại chúng gắn liền với những cú nhảy cao. Trong câu nói này của Lara, có lẽ cô đã dùng nó để nói lên sự phấn khích như vừa làm được một việc phi thường.

“Tôi cũng thế.”

“Tôi không nghĩ là buổi tối nay lại kết thúc như vậy.” Anh nhìn quanh hộp đêm nhỏ. “Nhưng nó... rất tuyệt.”

“Khác biệt.” Tôi gật đầu.

Anh xé một gói đậu phộng mời tôi và tôi nhìn anh nhai rau ráu vẻ đói ngấu. Mặc dù trông anh thoải mái, những nếp nhăn vẫn còn hằn hơi mờ trên trán anh.

Ờ, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Anh có quá nhiều điều phải cau mày. Tôi không khỏi cảm thấy trào lên một nỗi thương xót anh khi nghĩ về chuyện đó. Mất vợ sắp cưới. Đi làm ở một thành phố xa lạ. Chỉ để sống cho qua ngày, hết tuần này qua tháng khác, không thật sự tận hưởng nó. Có lẽ đi nhảy là một chuyện thật sự tốt cho anh. Có lẽ đây là chuyện vui vẻ nhất anh có được suốt nhiều tháng nay.

“Ed,” tôi buột miệng nói. “Để tôi dẫn anh đi ngắm cảnh nhé. Anh nên nhìn ngắm London. Anh mà không đi là phạm tội đấy. Tôi sẽ dẫn anh đi xem. Vào lúc nào đó cuối tuần nhé?”

“Tôi rất thích.” Anh có vẻ thật sự cảm động. “Cảm ơn cô.”

“Có gì đâu! Gửi email nhé.” Chúng tôi cười với nhau và tôi uống cạn ly Sidecar của mình, khẽ nhún vai một cái. (Sadie đã bắt tôi phải gọi thứ đó. Ghê chết đi được).

Ed liếc đồng hồ. “Vậy về nhé?”

Tôi liếc ra sàn nhảy. Sadie vẫn đang nhảy cuồng nhiệt, vung tay vung chân không hề có dấu hiệu giảm sút nhiệt tình. Thảo nào đám con gái thập niên hai mươi lại gầy dính như vậy.

“Về thôi.” Tôi gật đầu. Sadie có thể bắt kịp chúng tôi khi cô sẵn sàng.

Chúng tôi bước vào màn đêm khu Mayfair. Đèn đường vẫn sáng, sương mù đang dâng lên từ vỉa hè và xung quanh chẳng có ai. Chúng tôi đi về phía góc quanh và sau hai phút vẫy được hai chiếc taxi. Tôi bắt đầu run, trong bộ váy thiếu vải và cái áo choàng mòn xơ. Ed đưa tôi vào chiếc taxi thứ nhất, rồi dừng lại, giữ cửa.

“Cảm ơn, Lara,” anh nói theo phong thái trang trọng, kiểu công tử nhà giàu. Tôi thật sự bắt đầu cảm thấy kiểu đó khá dễ mến. “Tôi đã có một thời gian vui vẻ. Đúng là... một đêm thú vị.”

“Quả vậy.” Tôi chỉnh lại cái mũ đính pha lê lệch đi vì nhảy nhót, và miệng Ed cong lên vì thích thú.

“Vậy, tôi có nên đi ghệt mắt cá cho chuyến đi ngắm cảnh tới không?”

“Nhất định rồi.” Tôi gật đầu. “Và một cái mũ chóp cao.”

Ed bật cười. Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy anh cười thành tiếng. “Tạm biệt, cô gái thập niên hai mươi.”

“Tạm biệt” Tôi đóng cửa lại và chiếc taxi rồ ga phóng đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.