Hôn Luyến [ABO]

Chương 21




Ngụy Thất không ngờ rằng vụ án của Trình gia lại rơi xuống đầu mình, lúc đầu cậu cũng không quá nguyện ý đi nhưng nghĩ đến sau này còn nhiều vụ kiện lớn khác nữa, ngoài ra thì đây cũng là một cơ hội để thiết lập danh tiếng.

Bố Diệp thuật lại đơn giản toàn bộ sự tình, vụ này chung quy cũng không phải án tranh chấp kinh tế phức tạp gì, dù sao đôi bên đều có hợp đồng giấy trắng mực đen, đợi công trình thi công hoàn thành mới được thanh toán tiền. Việc công nhân gây chuyện kia lấy việc vợ phải nằm viện mà yêu cầu công ty Trình gia cấp tiền trước là không hợp lý.

Ngụy Thất dựa theo thời gian đã hẹn đến Trình thị, vừa hay đụng phải Tần Tiêu đang vội vã ra ngoài. Trước khi tới Trình thị Ngụy Thất cũng đã tìm hiểu sơ qua, đại khái cũng có chút ấn tượng với vẻ bề ngoài của người này, tuy là không chắc người đàn ông này có phải đang muốn gặp mình không, Ngụy Thất vẫn gọi đối phương lại, “Xin hỏi, anh có phải là Tần tổng không?”

Tần Tiêu đi tới cửa thì dừng lại, xoay người, nhìn thấy Ngụy Thất quan sát từ trên xuống dưới rồi dựa vào trực giác suy đoán: “Anh là luật sư Ngụy?”

“Hôm nay anh có việc gấp sao?” Ngụy Thất xem dáng vẻ vội vã của Tần Tiêu, giống như là gặp phải việc cháy nhà đến nơi.

Tần Tiêu không nói hai lời kéo Ngụy Thất qua nói: “Cậu tới vừa đúng lúc, đi tới công trường thi công với tôi một chuyến, công nhân gây chuyện trước đây hiện giờ đang ở hiện trường chèn ép quản lý của tôi.

Ngụy Thất còn chưa rõ tình thế ra sao đã bị Tần Tiêu kéo tới hiện trường đang thi công. Chuyện xảy ra ở hiện trường đã bị cảnh sát vây lại, Tần Tiêu nói rõ thân phận sau đó cảnh sát mới bằng lòng cho bọn họ vào trong.

Trên đường tới nơi thi công, Tần Tiêu đã rút ra 2 triệu tiền mặt từ ngân hàng, hy vọng có thể dùng số tiền này đàm phán hòa bình với công nhân gây chuyện. Thế nhưng sự tình lại không đơn giản như hắn đoán, công nhân gây chuyện không tin người do Trình thị phái tới, cảm thấy bọn họ đơn giản là muốn kéo dài thời gian.

“Mấy người các người đều chỉ tính đến chuyện kinh doanh! Vợ của tôi không không thể chịu đựng thêm nữa rồi, vì sao các người không thể đem tiền công trả trước cho tôi?”

Tần Tiêu thấy đối đang phương cầm dao kề vào cổ quản lý, nhất thời cũng có chút nóng vội muốn xông lên nhưng Ngụy Thất lại đúng lúc giữ hắn lại, “Anh làm cái gì? Anh mà xông tới bây giờ chỉ có làm hắn kích động thêm.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Tần Tiêu không thể trơ mắt nhìn quản lý vô tội vì sự kiện lần này mà bỏ mạng.

Ngụy Thất suy nghĩ một chút, nói với Tần Tiêu, “Anh đưa tiền cho tôi, tôi qua đàm phán với anh ta.”

“Nhưng anh ta chưa từng gặp cậu, lẽ nào lại tin tưởng lời cậu nói sao?”

“Cũng là vì chưa từng gặp nên giữa bọn tôi sẽ có cách để thương lượng.”

Ngụy Thất bình tĩnh phân tích, “Hiện tại bây giờ anh ta sẽ không tin tưởng bất cứ người nào của Trình thị.”

Tần Tiêu do dự một chút, đem vali tiền mặt đưa cho Ngụy Thất, lo lắng hỏi, “Sẽ không sao chứ? Trên tay anh ta có dao, rất nguy hiểm!”

“Không sao, giao cho cho tôi.”

Nhận thấy có người lạ tới gần, người đàn ông cảnh giác giữ con tin bước lùi về phía sau vài bước, tay huơ huơ con dao nhọn gào thét, “Anh là ai? Không được qua đây! Anh dám qua đây tôi sẽ giết người này!”

Làm luật sư nhiều năm như vậy, nhưng gặp phải cảnh thế này cũng là lần đầu gặp phải. Trước đây từng nghe người ta nói đùa rằng luật sư đều dùng mạng mà làm việc, cậu còn không quan tâm, hiện tại xem ra không khoa trương chút nào.

Ngụy Thất lấy lại bình tĩnh, giơ vali trong tay, “Tôi là luật sư, tôi tới để giúp anh.”

“Giúp tôi?” Người đàn ông với khuôn mặt nhăn nhíu lấm lem lộ ra biểu tình giận dữ, “Anh và Trình thị là một phe! Đừng hòng mà gạt tôi!”

“Tôi không lừa anh, anh xem, ngay cả tiền cũng mang đến cho anh đây.”

Ngụy Thất chậm rãi ngồi xuống, đặt vali xuống nền đất xi măng, từ từ mở ra, bên trong chính là hai triệu tiền mặt, đúng là số tiền người đàn ông này đang cần.

Người đàn ông kích động, muốn thả con tin ra lại nghĩ đến điều gì đó, lui về sau một bước, “Anh đem tiền tới đây.”

Ngụy Thất gật đầu, khép vali lại, “Được.”

Lúc này đứng ở cách đó không xa Tần Tiêu thây được một màn như vậy, không chút do dự xông lên giữ Ngụy Thất lại, “Cậu không thể đến đó, quá nguy hiểm, hay là để tôi đến.”

Nhìn thấy Tần Tiêu người đàn ông vừa được vỗ yên cảm xúc lập tức lại trở nên kích động, “Ngoại trừ luật sư, ai cũng không được phép qua đây! Tất cả lùi hết về phía sau! Ai dám qua đây tôi sẽ giết người này!”

“Không nghe thấy sao? Ngụy Thất nhìn Tần Tiêu nói, “Mấy người các anh dù có là ai đều là uy hiếp của anh ta, muốn mạng quản lý của anh tốt nhất cách xa ra thì tốt hơn.”

Nói xong, Ngụy Thất không để cho Tần Tiêu cơ hội cản trở, mang theo vali đã chuẩn bị đủ tiền mặt đi tới trước mặt người đàn ông, “Chỗ này là tiền mà anh muốn, anh thả con tin ra.”

“Bây giờ anh lập tức đem tiền tới viện, nói với bác sĩ lập tức để vợ tôi được mổ.”

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, “Nếu như bây giờ tôi thả con tin, cảnh sát bên ngoài chẳng mấy chốc là sẽ tới bắt tôi, có số tiền này cũng không cứu được vợ của tôi.”

Ngụy Thất hỏi, “Anh không muốn gặp vợ anh sao? Anh không muốn tự tay đem tiền đến bệnh viện sao? Anh làm sao có thể xác nhận tôi nhất định sẽ đem tiền đến bệnh viện giao cho bác sĩ.”

“Bọn họ sẽ không tha cho tôi! Tất cả bọn họ đều là ma quỷ! Căn bản không quan tâm đến sự sống chết của vợ tôi! Bọn họ chỉ có quan tâm đến tiền thôi!”

Chỉ cần anh bằng lòng thả con tin, tôi đảm bảo có thể khiến anh bình yên vô sự ra khỏi nơi này, đồng thời có thể tận mắt chứng kiến vợ anh được đưa vào phòng phẫu thuật, đây không phải việc anh muốn sao?”

“Anh là luật sư do bọn hắn mời tới sao có thể giúp tôi?”

“Ai bảo anh tôi là luật sư của bọn họ?” Ngụy Thất phản bác, “Còn chưa có hợp đồng giấy trắng mực đen thì tôi vẫn chưa là luật sư đại diện của bên nào. Nhưng tôi có thể hứa với anh, tôi sẽ giúp anh.”

“Anh tại sao phải giúp tôi?”

“Tôi là một luật sư, có quyền lựa chọn khách hàng, mà từ giờ trờ đi, anh chính là khách hàng của tôi, quyền lợi của anh chính là yêu cầu của tôi.”

Người đàn ông mặc dù vẫn còn hoài nghi với lời nói của Ngụy Thất, nhưng chuyện kéo dài tới giờ hắn đã không còn lựa chọn nào khác, cuộc phẫu thuật của vợ hắn không thể kéo dài thêm nữa. Giống như lời Ngụy Thất nói, cho dù hắn có mang tiền đến bệnh viện làm sao có thể xác nhận bác sĩ sẽ phẫu thuật cho vợ hắn? Đối phương hoàn toàn có thể giở trò, đến lúc đó không phải là múc nước đổ đi, mất công dã tràng sao?

“Được, tôi tin anh.”

Ngụy Thất căn dặn người đàn ông, ” Anh chờ tôi thảo luận với phó tổng giám đốc một chút, nhớ kỹ không được làm con tin bị thương.”

Sau khi hoàn thành giao ước với người kia, Ngụy Thất trở lại tìm Tần Tiêu, “Tôi đã trấn an được anh ta, hiện tại anh phải ra nói với cảnh sát sơ tán đám người đang vây xem ở bên ngoài, sự tình hôm nay coi như chưa hề phát sinh.”

Tần Tiêu không rõ ý Ngụy Thất nói, “Cậu có ý gì?”

“Ý của tôi là đôi bên hòa giải, Trình thị đồng ý cấp cho công nhân hai triệu.”

“Luật sư Ngụy, đây không phải kết quả mà bố tôi mong muốn.”

Ngụy Thất cười nhẹ, “Vậy các anh cứ chờ đến khi lưỡng bại câu thương đi! Đến lúc đó toàn bộ thành phố A đều sẽ biết công ty Trình thị nhà các anh là lòng dạ hiểm ác, nhà đầu tư bên Mỹ cũng sẽ rút vốn, anh xác định đó sẽ là kết quả mà bố anh mong muốn?”

Cậu khiến Trình thị vô duyên vô cớ mất đi hai triệu, Ngụy luật sư, số tiền này cậu định thanh toán sao?”

“Tần tổng, anh cảm thấy danh tiếng Trình thị so với hai triệu thì cái nào quan trọng hơn? Hà tất phải vậy, dùng hai triệu mua một cái danh tiếng tốt, đối với tôi là rất xứng. Hơn nữa tôi nghe nói, đây cũng là mong muốn ban đầu của anh không phải sao?”

Cách giải quyết kia có thể hữu dụng với Tần Tiêu nhưng đối với bố Trình mà nói không có nửa phần hữu dụng.

Tuy vậy Tần Tiêu vẫn đồng ý với phương án của Ngụy Thất, khiến cho việc công nhân gây chuyện đó không bị truy trách nữa. Việc này rất nhanh truyền đến tai bố Trình giận dữ là việc trong dự liệu, ông cảm thấy Trình thị nhất định là nơi có thể tùy tiện bị uy hiếp, sau này người nào cần tiền đều có thể làm như thế một lần nữa.

Ngụy Thất đưa người công nhân gây chuyện đến bệnh viện, xác nhận vợ của đối phương được đưa vào phòng phẫu thuật, sau đó nói với hắn, “Tôi đã bàn xong việc với bên Trình thị, chuyện lần này đến đây là kết thúc. Nhưng anh nhất định không thể ở lại Trình thị rồi.

“Chuyện này tôi hiểu, chỉ cần vợ của tôi được cứu thì tôi yên tâm rồi, công việc có thể tìm sau.” Người đàn ông vô vàn cảm kích Ngụy Thất, “Luật sư Ngụy, chuyện lần này thực sự cám ơn anh rất nhiều.”

“Người anh nên cảm ơn không phải là tôi mà là Tần tổng, nếu như không có sự hợp tác của anh ấy, e là hiện giờ anh đã đang ở sở cảnh sát.”

Người đàn ông lúng túng, gãi đầu, “Luật sư Ngụy, anh thay tôi nói lời cảm ơn với Tần tổng.”

“Tôi sẽ chuyển lại lời cảm ơn của anh tới anh ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.