Hơn Cả Hôn Nhân

Chương 55




Hạ Chân Ngọc nhìn bộ dạng không đứng đắn của Chu Cẩn Vũ có chút bất an nói “Em còn chưa đi siêu thị mua thức ăn đây này!”

Chu Cẩn Vũ cười nói “Giờ là lúc nào rồi? Nghe lời đi bảo bối, ngoan nào, chú thương chú thương!” Nói xong nhanh chóng cởi quần Hạ Chân Ngọc, tay trực tiếp luồn vào trong quần lót, xoa nhẹ xung quanh vài lần rồi đưa một ngón tay vào dò xét bên trong, sau đó tay kia vội vàng đẩy áo len và áo lót của Hạ Chân Ngọc lên cao, nhanh chóng nắm lấy một bên vân vê, bắt đầu xoa nắn, vừa định há mồm phủ lên, Hạ Chân Ngọc vội vàng ngăn cản.

Hạ Chân Ngọc đẩy đầu Chu Cẩn Vũ ra, đỏ mặt nói “Không được, bên trên còn có thuốc đấy!”

Chu Cẩn Vũ nghiêng người về phía trước, cắn lên môi dưới căng mọng đỏ hồng của cô nói “Em thật xấu xa, bôi thuốc từ lúc nào vậy? Chú vẫn thèm của em thế này thì biết làm sao đây?”

Hạ Chân Ngọc nhắm mắt không nói gì, cô chắc cũng mắc bệnh đa nghi quá rồi, thật ra đã khỏi rồi nhưng vì lo lắng nên muốn bôi thêm một chút thuốc, hơn nữa cô cảm thấy thuốc này còn khiến làn da vô cùng thoải mái.

Chu Cẩn Vũ dùng tay véo mạnh vài cái, cũng có chút không nhịn nổi nữa, vội vàng cởi quần, ngón tay cảm giác Hạ Chân Ngọc đã có chút ẩm ướt, liền kéo thẳng quần lót Hạ Chân Ngọc sang bên cạnh, lập tức nâng người đẩy mạnh vào một ít.

Hạ Chân Ngọc vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, bị Chu Cẩn Vũ đột ngột tiến vào khiến cô đau nhức nhưng vẫn cắn răng nâng người lên, cô biết Chu Cẩn Vũ vì mình bị bệnh mà nhịn nửa tháng rồi. Ngay sau đó, Chu Cẩn Vũ cũng cảm giác được Hạ Chân Ngọc thoáng co mình lại một chút liền thở gấp nói “Bảo bối, chịu khó một chút! Nếu không đi vào, chồng em sẽ không chịu nổi mất.” Nói xong, Chu Cẩn Vũ vẫn dùng sức đẩy mạnh vào.

Hạ Chân Ngọc vịn lấy cánh tay Chu Cẩn Vũ, thở đều, cố gắng hết sức thả lỏng toàn thân, đợi Chu Cẩn Vũ hoàn toàn tiến vào mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Chu Cẩn Vũ cảm thấy sự chặt chẽ của Hạ Chân Ngọc sít chặt mình nên hô hấp có chút khó khăn, trên trán cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi, nếu bây giờ anh không luật động, chắc chắn sẽ rất mất thể diện.

Vì vậy Chu Cẩn Vũ nâng chân Hạ Chân Ngọc lên, hít sâu một hơi rồi bắt đầu gia tăng tiết tấu, lực đạo cứ ngang ngược mà đâm vào.

Ở bên dưới, Hạ Chân Ngọc bị Chu Cẩn Vũ đẩy đến mức dán sát người vào tay vịn ghế sô pha, đằng sau thật sự chịu không nổi chỉ có thể dùng khuỷu tay chống ra sau nâng nửa thân trên, miệng không ngừng thở mạnh, sau đó cô đưa một tay véo một cái thật mạnh vào eo Chu Cẩn Vũ, muốn anh chầm chậm một chút.

Ai ngờ Chu Cẩn Vũ lại bị Hạ Chân Ngọc véo làm cho kích thích, bỗng nhiên tăng thêm lực đạo mãnh liệt ra vào, Hạ Chân Ngọc vội vàng giữ vững thân thể, thanh âm run rẩy thở gấp nói “Anh bị điên à? Chậm lại một chút!”

Chu Cẩn Vũ lại càng ngày càng gấp gáp, biểu lộ trên mặt có chút nhăn lại, sau đó đột nhiên khống chế eo của mình, xuất dồn dập vào bên trong.

Hạ Chân Ngọc bỗng cảm thấy bên trong cơ thể nóng lên, sau đó là một hồi tê dại lan khắp toàn thân. Chu Cẩn Vũ cũng nằm đè lên người cô, tuy đã có chút mềm nhũn, nhưng lại không chịu rời khỏi cô.

Chu Cẩn Vũ cười nói “Vợ yêu, chồng của em trước tiên cần phải giải khát đã. Đi, chúng ta đi tắm rửa thôi!”

Nói xong, Chu Cẩn Vũ đứng bật dậy, cởi hết quần áo xộc xệch trên người Hạ Chân Ngọc ra, sau đó tự cởi toàn bộ quần áo của mình vứt thẳng lên ghế salon, nửa bế nửa vuốt ve Hạ Chân Ngọc đi tắm.

Hạ Chân Ngọc biết Chu Cẩn Vũ hôm nay nhất định sẽ giày vò cô thật thỏa thích mới có thể buông tha cho cô, chỉ hi vọng anh đừng giày vò cô quá lâu, cô vẫn muốn đi siêu thị mua đồ!”

Vào trong nhà tắm, Chu Cẩn Vũ mở vòi hoa sen xả nước vào trong bồn sau đó kéo Hạ Chân Ngọc lên phía trước.

Chu Cẩn Vũ mở vòi hoa sen khác, kệ cho làn nước ấm áp mặc sức xối lên hai người, cười nói “Vợ yêu, em đừng cựa quậy nữa, hôm nay cứ để chồng yêu hầu hạ em nha.”

Chu Cẩn Vũ cười cười, bôi sữa tắm lên người Hạ Chân Ngọc, Hạ Chân Ngọc nói “Anh dùng bông tắm thì hơn đấy, bọt nhiều, cũng không lãng phí như vậy!”

Chu Cẩn Vũ cười nói “Dùng cái đó thì anh đâu còn tý lợi nào đâu? Vợ yêu, em cứ yên tâm đi, chỉ một lát thôi “bọt” chắc chắn sẽ nhiều!”

Hạ Chân Ngọc trợn mắt nhìn Chu Cẩn Vũ, từng ấy tuổi rồi mà sao trong miệng không thốt ra được một chút gì đứng đắn như vậy chứ! Hơn nữa, hai cánh tay Chu Cẩn Vũ không ngừng đảo quanh trên ngực cô, đây là tắm rửa sao?

Vì vậy, Hạ Chân Ngọc liền nói “Anh tắm thì cứ tắm đi, sao lại tắm mỗi một chỗ làm gì?”

Chu Cẩn Vũ cúi đầu nói “Nếu không thì em tắm cho anh nhé? Nhưng em không được phép dùng bông tắm.”

Hạ Chân Ngọc nghĩ một lúc, vậy cũng được, sớm đã bị anh đẩy đến mức này rồi, làm vậy so với lúc trước có vẻ còn tốt hơn.

Hạ Chân Ngọc đổ sữa tắm ra tay, bôi lên người Chu Cẩn Vũ, chỉ một lúc đã tắm xong nửa thân trên. Đợi đến lúc bôi xuống bên dưới, Hạ Chân Ngọc do dự một chút, sau đó quyết định chắc chắn, ngồi xổm xuống, nhắm mắt đưa tay.

Vừa vuốt chưa được hai cái, Hạ Chân ngọc đột ngột bị Chu Cẩn Vũ kéo dậy, Chu Cẩn Vũ ôm Hạ Chân Ngọc thấp giọng nói “Cục cưng của anh, em cứ thế mà kích thích chồng em như vậy sao? Anh phải tắm cho em mới được.”

Chu Cẩn Vũ nói xong liền ép Hạ Chân Ngọc lên vách tường, phun nước sạch bọt sữa tắm trên người cô, xoa bộ ngực căng tràn của cô, cười nói “Thật đúng là hời to rồi, lần này anh chắc sẽ được ăn ngon rồi! À, không chỉ có anh, con gái anh sau này chắc cũng sẽ được hưởng phúc đấy!” Sau đó cúi xuống ngực cô hưởng lộc.

Nghe lời nói đùa của Chu Cẩn Vũ, Hạ Chân ngọc liền nhớ đến một chuyện, vì vậy vuốt vuốt đầu Chu Cẩn Vũ đang úp mặt vào ngực mình, nói “À đúng rồi, em hết thuốc rồi, anh nghĩ cách lấy thêm cho em một ít nhé. Em có hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói thuốc đó không tệ, anh có nghe em nói không?”

Thuốc đã hết một thời gian rồi, may mà trong khoảng thời gian bị bệnh về cơ bản thì cô không gần gũi với Chu Cẩn Vũ, hôm nay là kỳ an toàn của cô, chắc cũng không có chuyện gì.

Chu Cẩn Vũ ngậm đỉnh phấn hồng của cô, nghĩ một lúc mới nói “Thuốc đó tốt đến vậy à? Anh biết rồi, hai ngày nữa anh sẽ cho người mang về cho em.”

Chỉ một lát sau, Chu Cẩn Vũ đã nhiệt tình trở lại, vật nam tính dựng thẳng lên cạ vào chân Hạ Chân Ngọc, nói “Vợ yêu, em nói xem chồng của em có siêu không?”

Hạ Chân Ngọc nhìn anh một cái rồi nói “Anh nói gì mà nói lắm thế?”

Chu Cẩn Vũ bật cười, lập tức nói “Được thôi, không nói nữa, anh làm!”

Sau đó liền ở ngay tư thế này tiến vào, một tay nắm lấy tay vịn đề phòng trơn trượt, bắt đầu một cuộc chiến mãnh liệt mới.

Hạ Chân Ngọc sợ dưới chân trơn quá sẽ ngã sấp xuống nên chỉ có thể ôm chặt lấy cổ Chu Cẩn Vũ, cắn môi chịu đựng vật đó ra vào ngày một nhanh, chưa được một lúc liền chống đỡ không nổi, đây đúng là thử thách người quá rồi, cô đứng không vững mất!

Thanh âm của Chu Cẩn Vũ có chút khàn khàn, cắn vào vành tai Hạ Chân Ngọc nói “Bảo bối ngoan, cứ tiếp xúc da thịt cùng chú như thế này có thấy thoải mái không? Hửm?”

Hạ Chân Ngọc thật sự không thể chịu nổi, duỗi tay ra cũng muốn bán lên tay vịn, không may động phải chốt mở điều hòa nước ấm, vì vậy nước lạnh buốt thoáng cái đã phun lên người cả hai.

Hạ Chân Ngọc lập tức bị nước bắn lên liền co người lại, Chu Cẩn Vũ dường như cũng cảm nhận được nỗi thống khổ như cô, ôm lấy Hạ Chân Ngọc, bắt đầu nảy sinh ý đồ độc ác nói “Yêu tinh! Thật muốn chú lạnh chết luôn ở bên trong em phải không?”

Nói xong Chu Cẩn Vũ điên cuồng dùng sức luật động một lúc, nhưng đến cuối lại rút ra, phóng trên bụng Hạ Chân Ngọc.”

Chu Cẩn Vũ thở dốc một hơi mới lên tiếng “Anh không biết em chưa uống thuốc, vừa rồi em chú ý một chút.”

Hạ Chân Ngọc ghé vào vai Chu Cẩn Vũ nói “Đang trong kỳ an toàn có lẽ không sao đâu!”

Tuy hai chân cô chạm đất nhưng lại không còn sức đứng vững, Chu Cẩn Vũ ôm lấy cô đi về phía bồn tắm lớn, đầu tiên đặt cô vào trong, sau đó anh cũng bước vào ngồi xuống, ôm vòng lấy Hạ Chân Ngọc từ phía sau, cười nói “Em nói xem đã bao lâu rồi, chỗ đó của em tại sao vẫn chặt khít như lần đầu tiên vậy? Cục cưng, em nên thành thật với anh một chút, đừng trêu chọc người khác nữa, nghe thấy không?”

Hạ Chân Ngọc mệt mỏi tựa lên đầu Chu Cẩn Vũ, nhẹ gật đầu “Em có thể trêu chọc ai được chứ? Rốt cuộc thì anh lo lắng cái gì, chỉ vì hôm nay em gặp Lý Nguy thôi sao?”

Chu Cẩn Vũ nhẹ nhàng xoa nắn ngực Hạ Chân Ngọc, nói “Không chỉ tại điều đó, em còn trẻ, không hiểu suy nghĩ của đàn ông. Đi làm, ở cơ quan nếu có thể tránh xa thì tránh tránh mấy tên đàn ông ra một chút, nếu không thì rất dễ xảy ra chuyện. Anh đã nói với em từ trước rồi, vợ anh tuyệt đối có mị lực rất lớn, anh không phải chính là ví dụ hay sao?”

Hạ Chân Ngọc nghĩ chỉ vì Chu Cẩn Vũ như vậy nên nghĩ ai cũng giống mình chắc? Cô đi làm một cách đứng đắn, tan tầm đúng giờ thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?

Chu Cẩn Vũ và Hạ Chân Ngọc ngâm mình trong bồn tắm một lát rồi đi ra, trở lại phòng ngủ nằm trên giường liền ngủ luôn, đợi đến lúc Hạ Chân Ngọc tỉnh dậy nhìn đồng hồ đã sáu giờ rồi, vội vàng đẩy Chu Cẩn Vũ, nói “Hơn sáu giờ rồi kìa, em còn chưa đi siêu thị mua thức ăn đâu đấy, anh có định ăn lẩu nữa không đây?”

Vẻ mặt Chu Cẩn Vũ vẫn đang ngái ngủ nói “Bây giờ còn đi siêu thị gì nữa, em đặt cơm đi.”

Hạ Chân Ngọc nghĩ một lát nói thêm “Thế anh ăn gì?”

Chu Cẩn Vũ nói “Em thích cái gì, em ăn gì thì anh ăn nấy, em cứ chọn rồi gọi đi nhé.”

Hạ Chân Ngọc nghĩ mãi vẫn không biết nên ăn cái gì, thực ra vẫn muốn ăn lẩu, vì vậy cứ ngồi mãi trên giường mà vẫn không quyết định được.

Chu Cẩn Vũ nhắm mắt lại rồi nhưng lại không nghe thấy Hạ Chân Ngọc có động tĩnh gì, mở mắt ra nhìn một lúc, chỉ thấy Hạ Chân Ngọc đang ngồi cau mày, mắt đảo xung quanh, anh khẽ cười một tiếng, nói “Cục cưng của anh, sao em cứ giống như một đứa trẻ thế, tròng mắt sắp rơi ra ngoài rồi kìa, em đã chốt hạ được hôm nay ăn gì chưa?”

Hạ Chân Ngọc nhìn thấy Chu Cẩn Vũ đã tỉnh ngủ, liền nói “Hay vẫn cứ là anh nghĩ đi, em nghĩ không ra, cũng chả thích ăn gì.”

Chu Cẩn Vũ suy nghĩ một chút, nói “Được rồi, cứ để anh nấu cho, thức ăn bên ngoài không ăn được.” Vì vậy anh đứng trên giường, mặc quần ngủ đi vào trong bếp.

Hạ Chân Ngọc vội vàng gọi anh lại, nói “Anh mặc cả áo ngủ vào, trong nhà dù ấm đi nữa thì vẫn là mùa đông, anh khoe thân ra làm gì chứ?”

Chu Cẩn Vũ cầm lấy áo ngủ, cười nói “Vẫn chỉ có vợ là đau lòng thay anh, em cứ nằm ngủ một lát đi, tý nữa xong anh gọi.”

Hạ Chân Ngọc nói “Hay cứ để em đi phụ anh, để anh bận bịu một mình không hay lắm!”

Chu Cẩn Vũ vui vẻ véo hai má Hạ Chân Ngọc, nói “Em như thế kia mà đòi giúp? Nghe lời anh, chờ anh nấu xong, anh sẽ gọi em đi dọn bát đũa, em đỡ phải đứng trong bếp chờ xong để dọn mâm. Anh không tranh với em đâu, nghe lời nghe chưa!”

Hạ Chân Ngọc nghe xong cũng cười, cô quả thật mỗi lần vào trong bếp chỉ có đứng chờ để dọn bát đũa, nhưng vẫn đi ra ngoài nói “Em không ngủ được, em ra phòng khách xem ti vi.”

Chu Cẩn Vũ đợi cô mặc áo ngủ xong xuôi rồi mới đi vào phòng bếp, Hạ Chân Ngọc nhìn Chu Cẩn Vũ nấu ăn mà thở dài, cái người này lúc đối xử tốt với người khác lại khiến người ta không nỡ xa rời.

Một tuần trôi qua, với sự đồng ý của Chu Cẩn Vũ, Hạ Chân Ngọc bắt đầu đến ghi danh đi làm, trước khi đi, Hạ Chân Ngọc cũng hỏi Chu Cẩn Vũ việc của Lý Nguy xử lý thế nào rồi.

Chu Cẩn Vũ nói “Đổi bộ phận công tác, khả năng tương lai sẽ đề bạt hắn, tất nhiên hắn cũng phải tự cố gắng phấn đấu mới được, còn chuyện của cha hắn thì chắc chắn là không được. Đúng rồi, còn cái này em cầm lấy.”

Hạ Chân Ngọc nhìn túi giấy trong tay Chu Cẩn Vũ hỏi “Đây là cái gì?”

Chu Cẩn Vũ nói “Đây là 10 vạn tệ, em cầm trước đi. Em thì có thể có bao nhiêu tiền lại còn đi cứu tế cho người khác?”

Hạ Chân Ngọc cúi đầu nói “Em vẫn còn tiền mà, anh không cần làm vậy đâu, làm gì có chuyện em không có tiền còn đi cho người khác, em chỉ đưa cho Lý Nguy một vạn thôi, Hơn nữa, không phải em cũng có công việc rồi sao?”

Chu Cẩn Vũ thở dài “Chân Ngọc, em đừng có lúc nào anh đưa bất cứ cái gì cho em cũng phải nghĩ xem anh có ý nghĩ gì khác có được không? Anh muốn đưa tiền sinh hoạt cho em, người phụ nữ của Chu Cẩn Vũ anh chẳng lẽ lại phải vất vả kiếm sống hay sao? Công việc kia chẳng qua vì em không muốn ở nhà nên mới tìm thôi. Em nghe lời đi, cầm lấy, đừng làm anh bực mình, được chứ?”

Hạ Chân Ngọc không đẩy qua đẩy lại nữa, cầm tiền chuẩn bị lát nữa đi gửi vào ngân hàng, Chu Cẩn Vũ còn nói “Em đừng có cầm tiền đi gửi hết đấy, đây là tiền cho em tiêu dùng hàng ngày, em muốn mua gì thì cầm cái thẻ này mà mua, tý nữa anh sẽ viết mật khẩu cho em.”

Hạ Chân Ngọc thừa nhận, nếu như nói Chu Cẩn Vũ cho cô số tiền này, cô không động lòng thì là giả. Mị lực của người đàn ông và sự giàu có, quyền thế có quan hệ trực tiếp. Mà Chu Cẩn Vũ bản thân đã là một người đàn ông đầy mị lực, lại bổ sung thêm hai thứ này, chỉ có thể nói là vô cùng hoàn mỹ, lại còn biết vào bếp nấu ăn, cô thật sự gặp may rồi.

Chu Cẩn Vũ nhìn thấy biểu lộ của Hạ Chân Ngọc, vừa cười vừa nói “Sao vậy? Có phải em phát hiện ra em đã yêu chồng em chết đi được, càng ngày càng không thể rời xa hay không?”

Hạ Chân Ngọc lấy lại tinh thần, cũng cười nói “Chuẩn rồi, có một người chồng giàu có như vậy, sao mà không yêu được chứ?”

Chu Cẩn Vũ đưa tay búng nhẹ lên trán Hạ Chân Ngọc, nói “Nếu dùng tiền có thể khống chế được em thì việc này quá dễ làm rồi.”

Ngày đầu tiên đi làm, Chu Cẩn Vũ cứ nằng nặc đưa cô đến chỗ làm, còn nói cho cô biết, cô trên danh nghĩa là họ hàng của thư ký Đỗ nên mới được sắp xếp vào đây.”

Hạ Chân Ngọc trong xe liền hỏi “Vậy anh muốn nói là họ hàng gì?”

Chu Cẩn Vũ liếc nhìn Hạ Chân Ngọc, nói “Em đúng là thật thà, chỉ cần nói là họ hàng là xong, ai còn có thể nhiều chuyện đến thế được?”

Hạ Chân Ngọc bằng lòng không nói gì thêm nữa, đợi đến khi chỉ còn cách cục bất động sản một dãy phố, Chu Cẩn Vũ mới dừng xe, xoay người đối diện với Hạ Chân Ngọc, nói “Em đến thì trực tiếp đi tìm Trưởng phòng Trương, ông ta sẽ sắp xếp cho em, không cần phải lo lắng. Còn nữa, tan làm phải về nhà ngay, không được phép đi lung tung, đến lúc đó anh sẽ gọi điện thoại về nhà!”

Hạ Chân Ngọc nghĩ thầm, Chu Cẩn Vũ này thấy thế nào cũng nghiêm khắc hơn cả cha mẹ cô, cũng không phải trẻ con cần phải cấm cửa, bắt gặp Chu Cẩn Vũ đang nhìn chằm chằm chờ câu trả lời của cô, vì vậy nói “Em biết rồi, anh đừng có gọi sớm quá, có thể bị lỡ xe buýt mà.”

Chu Cẩn Vũ cười nói “Anh biết rồi, nếu anh không ở nhà thì hàng ngày cứ sáu rưỡi tối anh sẽ gọi điện về, em nhớ rõ chưa?”

Hạ Chân Ngọc gật đầu, xuống xe đi đến trước cửa cục bất động sản, Chu Cẩn Vũ đợi Hạ Chân Ngọc đi vào trong cửa lớn mới lái xe đi.

Đến đại sảnh, Hạ Chân Ngọc hỏi nhân viên lễ tân ở đầu cầu thang trưởng phòng Trương – Trương Chí ở tầng mấy, nhân viên lễ tân hỏi cô có chuyện gì, Hạ Chân Ngọc nói cô đến để ghi danh đi làm.

Người đó nhìn cô một lúc, liền gọi điện cho Trưởng phòng Trương, chưa đầy một lát sau, trưởng phòng Trương đã xuất hiện, thấy Hạ Chân Ngọc nhiệt tình nói “Tiểu Hạ phải không? Xin chào, tôi chính là Trương Chí, trưởng thư ký Đỗ với tôi là chỗ bạn bè lâu năm lắm rồi, haha”

Hạ Chân Ngọc cười theo, sau đó được đưa lên tầng hai, trưởng phòng Trương đưa thẳng cô vào một văn phòng bên ngoài không ghi tên, bên trong có hai cô gái đang ngồi ăn vặt.

Trưởng phòng Trương nói “Giới thiệu với các cô một chút, đây là Tiểu Hạ, Hạ Chân Ngọc, hôm nay mới đến ghi danh đi làm, sau này sẽ làm chung một văn phòng với các cô, lát nữa mọi người tự làm quen nhé. Haizzz, tôi đã nói rồi mà Tiểu Trần, cô không thể dọn dẹp bàn làm việc một chút được à, bừa như vậy chắc chắn để dụ gián phải không!”

Cô gái họ Trần kia nghe xong liền nói “Anh Trương, anh cũng đừng quan tâm làm gì, tý nữa em sẽ giành thời gian dọn dẹp mà. Cô là người mới đến à, tôi là Trần Oánh, còn đây là chị Lâm, Lâm Vi, còn hai bàn trống, cô ngồi bừa vào một cái đi, máy tính bố trí giống nhau hết nên không cần chọn đâu!”

Hạ Chân Ngọc cảm ơn Trần Oánh, chọn ngồi chỗ bên trong, lúc này trưởng phòng Trương còn nói thêm “Làm việc chung vui vẻ nhé, những cái khác tôi cũng không muốn nói nhiều, các cô tự trò chuyện với nhau nha.” Nói xong liền bỏ đi.

Trần Oánh phủi phủi mấy mẩu bánh quy trên người, tò mò hỏi Hạ Chân Ngọc “Ai giới thiệu cô đến đây thế? Tôi là do chú tôi đưa đến, ông ấy là phó cục trưởng cục bảo vệ môi trường, chồng chị Lâm là khu ủy đấy, cô thì sao?”

Hạ Chân Ngọc nghĩ cô gái này rất thẳng tính, nhưng được cái khá nhiệt tình, vì vậy cười cười nói “Tôi được thư ký Đỗ ở tòa thị chính giới thiệu đến đây.”

Lúc này, Lâm Vi vẫn luôn xem phim cũng xoay người, xông đến chỗ Hạ Chân Ngọc, mỉm cười thân mật nói “Ý cô nói là trưởng thư ký Đỗ ở tòa thị chính phải không?”

Hạ Chân Ngọc gật gật đầu, bình thường đều cùng với Chu Cẩn Vũ xưng hô thành thói quen, quên mất ở bên ngoài cấp bậc của thư ký Đỗ cũng rất cao.

Lâm Vi lập tức tươi cười nói “Hóa ra là họ hàng của trưởng thư ký Đỗ, thế mà không nói, sau này cô có chuyện gì cứ tìm tôi, ngàn vạn lần không cần khách khí.”

Hạ Chân Ngọc cười đáp ứng, lại hỏi bình thường làm những công việc gì, Trần Oánh liền bật cười “Nói cho cô biết, tầng hai của chúng ta có mấy văn phòng toàn là người nhà của những đơn vị có liên quan. Bình thường đều là lướt Internet, xem phim, nếu không thì đi dạo phố, chẳng qua bây giờ trời lạnh nên không muốn ra ngoài.”

Hạ Chân Ngọc nhìn thấy một đống đồ ăn trên bàn Trần Oánh, đã hiểu, Chu Cẩn Vũ đúng là đã sắp xếp cho cô một công việc nghỉ dưỡng, vì vậy cũng nhập gia tùy tục mở máy tính lên chuẩn bị ngẩn ngơ lên mạng.

Lúc này Trần Oánh còn nói thêm “Haizzz, sau này chúng tôi gọi cô là Tiểu Hạ à?”

Hạ Chân Ngọc nói “Đừng, còn chưa biết ai già ai trẻ đâu, tôi 29 tuổi rồi, còn cô?”

Trần Oánh xấu hổ nói “Em 24, vừa mới tốt nghiệp một thời gian, biết là làm ở chỗ này cũng uổng phí đi, nhưng làm ở đây dễ tìm được đối tượng.”

Hạ Chân Ngọc nói “Vậy em phải gọi chị là chị Hạ rồi”

Lâm Vi lúc này mới nói “Chị 35 tuổi rồi, đã có con 8 tuổi, Tiểu Hạ, em kết hôn chưa?”

Hạ Chân Ngọc lắc đầu nói chưa, Trần Oánh cười nói “Haha, có người còn hơn cả em rồi, xem các chị từ nay về sau có ai còn người thân gì thì giới thiệu hết cho em đi.”

Lâm Vi cười nói “Em bây giờ vẫn còn trẻ, bây giờ 30 tuổi mà chưa kết hôn có đầy, không cần phải vội, gặp người phù hợp thì hẵng xem xét. Bây giờ chị cũng rất hối hận, có con thật sự rất mệt mỏi, ai thích thì chị đây đem cho luôn đấy.”

Trần Oánh cũng vừa cười vừa nói “Đúng đấy, vì thế em nghĩ cũng không phải gọi là chị Hạ nữa đâu, sẽ làm chị già đi đấy, gọi là Chân Ngọc là được rồi nhỉ!”

Hạ Chân Ngọc gật đầu, tỏ vẻ không ngại gì lắm.

Ba người nói chuyện phiếm một lúc, sau đó máy tính của ai người ấy ngồi chơi, cách giờ nghỉ trưa khoảng nửa tiếng, Trần Oánh mới bắt đầu nói mình đói bụng, Lâm Vi liền nói cùng đi ăn cơm, Hạ Chân Ngọc nghĩ những tin xấu đều từ nơi đó mà ra, ở đây có lẽ cũng không ngoại lệ.

Đợi đến khi ra ngoài văn phòng, Hạ Chân Ngọc mới phát hiện, những nhân viên từ các phòng khác cũng lục tục đi ra, mọi người cùng nhau đến căng tin, có người nhìn thấy Hạ Chân Ngọc lạ mặt liền hỏi là ai, Lâm Vi thay Hạ Chân Ngọc trả lời từng người.

Nghe xong Lâm Vi giới thiệu, những người này thoáng cái đã xông tới, thái độ đặc biệt nhiệt tình, có những đồng nghiệp nam không tiến đến, có điều vẫn gật đầu xem như chào hỏi.

Đột nhiên có người nói “Tiểu Hạ, bộ đồ của cô có phải mua ở Hối Kỳ không, cửa hàng khác không có đâu.”

Chân Ngọc đâu có biết bộ đồ này được mua ở đâu, dù gì cũng đều do Chu Cẩn Vũ mua rồi treo trong tủ quần áo, giờ nghe người ta hỏi thế cũng chỉ biết gật đầu nói đúng.

Mấy cô gái kia lại càng nóng mắt, nghe nói Hạ Chân Ngọc chưa kết hôn, liền lập tức có bốn năm đối tượng giới thiệu cho cô, nguyên nhân còn phải hỏi sao? Có quan hệ với trưởng thư ký Đỗ ở tòa thị chính, mặc đồ mấy nghìn tệ một bộ, điều kiện trong nhà chắc chắn cũng không thua kém, vì vậy tất cả đều nghĩ xem trong nhà mình, họ hàng thân thích xem có người đàn ông nào chưa lập gia đình hay không.

Hạ Chân Ngọc bắt đầu xấu hổ, Chu Cẩn Vũ nói cách xa đàn ông một chút, nhưng bây giờ đám phụ nữ này cũng rất đáng ngại, chỉ có thể ứng phó trước mắt rằng mình không muốn kết hôn, kết quả một trận hết phản đối rồi lại khuyên bảo đều bay đến, khiến Hạ Chân Ngọc dở khóc dở cười.

Hạ Chân Ngọc đi làm vài ngày nhàn nhã, tan tầm về đúng giờ, trước Tết Âm lịch, Chu Cẩn Vũ thực sự rất bận, ngày nào cũng đến tận khuya mới về nhà, có điều, cứ bảy giờ anh lại gọi điện về máy cố định ở nhà, Hạ Chân Ngọc ngoan ngoãn nghe máy, thời gian cứ như vậy trôi qua.

Hôm nay, Hạ Chân Ngọc cùng hai cô gái trong văn phòng vẫn nói chuyện về tin tức như thường lệ, sau đó từng người đi mua sắm, xem phim. Lúc này, ngoài có ai đó gõ cửa hai tiếng, sau đó trực tiếp đẩy cửa vào, ba người ngẩng đầu liền thấy Chủ nhiệm Trương – Trương Chí đến, đằng sau còn dẫn theo một chàng trai trẻ, Hạ Chân Ngọc đoán chừng cậu trai này cao ít nhất cũng phải 1m85, hơn nữa nhìn cũng không tệ, rạng rỡ như ánh mặt trời.

Chủ nhiệm Trương cười nói “Cơ quan chúng ta từ năm ngoái đều có thêm người mới vào nhỉ! Đây là đồng nghiệp mới, tên là Trịnh Việt. Tiểu Trịnh, ở đây ngoài Tiểu Trần bằng tuổi với cậu, còn lại đều lớn tuổi hơn, làm việc chung vui vẻ nhé. Cậu là đàn ông duy nhất ở đây, cố gắng nhé, nếu bình thường không có gì làm thì đọc nhiều sách vào, tương lai chắc chắn sẽ tạo được tiền đồ!”

Nói xong, Chủ nhiệm Trương giới thiệu Trịnh Việt với ba người còn lại, tất cả mọi người chào hỏi nhau, vì chỉ còn một bàn làm việc bên cạnh Hạ Chân Ngọc nên Trịnh Việt chỉ có thể ngồi ở đó.

Tất cả những người ở tầng này đều có người nhà làm lãnh đạo hậu thuẫn, đều là nhờ người thân mới được sắp xếp vào đây làm việc, tuyển dụng đúng quy định về cơ bản là không có, cho nên tương đối ít đàn ông, cả kể có cũng chỉ là những người lớn tuổi.”

Kiểu như Trịnh Việt, đàn ông còn trẻ thế này rất hiếm gặp, hơn nữa phụ nữ lưu manh một chút còn được, đằng này đàn ông đáng nhẽ phải cầu tiến thế mà lại ở đây ăn không ngồi rồi chờ chết.

Trần Oánh như thường lệ giới thiệu nhân viên trong văn phòng và quan hệ của họ, sau đó hỏi Trịnh Việt, Trịnh Việt cười cười nói “Cô hỏi thẳng thắn như vậy à? Nếu người khác không muốn nói chẳng phải cô sẽ bị xấu hổ sao?”

Trần Oánh không cho là đúng nói “Anh không có quyền tranh luận ở đây, tất cả mọi người nhận lương như nhau, có cái gì mà khó nói, anh nếu không muốn nói thì thôi.”

Trịnh Việt cười nói “Tôi cũng chẳng có gì để giấu giếm cả, cha tôi làm việc ở thành ủy, tôi tốt nghiệp trường thể dục thể thao.”

Lâm Vi không nghĩ lại có con cháu của cán bộ thành ủy đến đây làm việc, hơn nữa còn là cấp trên trực tiếp của chồng mình, vì vậy cười nói “Vậy thì tôi hiểu rồi, cậu họ Trịnh, cha cậu có phải là trưởng phòng Trịnh không?” Nếu đây là sự thật, Lâm Vi muốn nịnh bợ ngon ngọt một chút.

Trịnh Việt nói “Chị Lâm nói không sai, đó chính là cha tôi.”

Trần Oánh kì quái hỏi “Vậy sao anh không có tiền đồ như vậy, chạy đến nơi này làm việc làm gì? Hơn nữa nhìn cũng tây tây, anh mới đi du học về à?”

Trịnh Việt không ngại nói “Cha mẹ tôi nằng nặc muốn tôi xuất ngoại, nhưng tôi lại thích vận động hơn, họ không chịu nghe tôi, liền đưa tôi đến đây để biết quá trình chuyển đổi, sau đó thi nhân viên nhà nước.”

Thì ra là thế, Hạ Chân Ngọc cũng nghĩ thế, ở thành ủy, hẳn là có quyền cao rồi, sao có thể để cho con trai đến đây lăn lộn được chứ, hóa ra là đi đường tắt, thừa kế nghiệp cha.

Lâm Vi lúc này cười nói “Cái này cũng đúng, cậu cũng phải hiểu cho tâm ý của cha cậu. Trịnh Việt, chồng chị cũng làm ở quận ủy, chắc cũng biết cha cậu.”

Trịnh Việt cười cười không nói nữa, cậu ta biết rõ thân phận của cha mình tương đối dễ bị người khác dựa dẫm, vì vậy xoay người nói chuyện với Hạ Chân Ngọc “Cô cũng lớn tuổi hơn tôi à? Nhìn không giống lắm, cô bao nhiêu tuổi?”

Hạ Chân Ngọc nói “Tôi 29, cậu phải gọi tôi là chị Hạ rồi.”

Trịnh Việt nhìn lại Hạ Chân Ngọc, sau đó nói “Không, tôi với cô nhìn cũng như nhau, hơn nữa cô chỉ hơn tôi có vài tuổi. Tôi sẽ gọi tên cô nhé.”

Trần Oánh cũng nói “Đúng đúng, Chân Ngọc nhìn vẫn còn trẻ, bình thường tôi cũng không gọi là chị Hạ, toàn gọi tên thôi!”

Hạ Chân Ngọc vừa cười vừa nói không sao, vừa cười vừa nói “Tùy mấy đứa, gọi như vậy tôi còn thấy mình trẻ ra ấy chứ!”

Buổi trưa lúc đến căng tin, một đám phụ nữ ở văn phòng lại một lần nữa bao vây Trịnh Việt, không có chuyện gì khác ngoài giới thiệu đối tượng, thậm chí còn ghép Trịnh Việt và Trần Oánh thành một đôi, Trần Oánh mặt đỏ lên chạy đến căng tin trước.

Trịnh Việt rất kiên nhẫn nói “Các chị à, cảm ơn các chị đã quan tâm, em vẫn muốn tự tìm đối tượng, như vậy sẽ hợp ý hơn. Nếu không chờ đến khi em thật sự tìm không được, không ai thèm nữa, lúc đó các chị nhất định phải giúp em đấy nhé.”

Mọi người đều bị hắn trêu chọc liền bật cười, đều nói khó có chàng trai nào lại vui vẻ nói chuyện phiếm với mấy bà nội trợ thế nữa, một chút cũng không hề kiêu ngạo, nói trưởng phòng Trịnh giáo dục con cái thật tốt.

Hạ Chân Ngọc cảm thấy may mắn, mục tiêu trên người mình cuối cùng cũng được chuyển sang Trịnh Việt liền rất vui vẻ. Lúc này Trịnh Việt lại chạy đến đi song song cùng Hạ Chân Ngọc, nói “Tôi bị bao vây sao cô lại có vẻ vui mừng thế nhỉ?”

Hạ Chân Ngọc vẻ mặt nghiêm chỉnh nói “Đâu có, tôi chỉ là nghĩ cuối cùng cũng được ăn cơm trưa nên tự nhiên vui vẻ thôi.”

Trịnh Việt nở nụ cười trêu chọc, nói “Chẳng lẽ cô chỉ biết ăn thôi à?”

Hạ Chân Ngọc không trả lời, nghĩ thầm chẳng phải mình cũng rất thích ăn hay sao.

Trịnh Việt trên đường lại hỏi Hạ Chân Ngọc bình thường thích ăn cái gì, làm cái gì, càng nói càng phát hiện cả hai có rất nhiều điểm chung, sở thích khá giống nhau, vì vậy lúc ăn cơm cũng tự nhiên ngồi nói chuyện với nhau không ngừng.

Hạ Chân Ngọc cũng khó tìm được người nói chuyện tâm đầu ý hợp như vậy, hào hứng thảo luận với Trịnh Việt về những thần tượng bóng đá, sau đó đột nhiên nhớ đến một chuyện, liền hỏi “Đúng rồi, cậu nói cha cậu làm ở thành ủy, vậy có phải sẽ triển khai hoạt động bầu cử và bổ nhiệm thị trưởng phải không?”

Trịnh Việt không nghĩ tới Hạ Chân Ngọc sẽ hỏi cái này, phải chốc lát sau mới có phản ứng lên tiếng “Hình như là vậy, cụ thể thì tôi không rõ lắm, tôi cũng không quan tâm, cô hỏi cái này làm gì? Cô còn quan tâm cả đến chuyện bầu cử và bổ nhiệm thị trưởng à?”

Hạ Chân Ngọc không nói nhiều, liền quay lại chủ đề về các ngôi sao bóng đá, ăn xong cơm trưa, hai người cùng quay trở lại văn phòng.

Bởi vì có Trịnh Việt nên mọi người đều có hứng trò chuyện, nhưng nói tới nói lui cũng nói đến chủ đề thể thao, Trần Oánh và Lâm Vi đều cảm thấy mất mặt, liền máy tính của ai người ấy ngồi nghịch.

Vì vậy từ bốn người nói chuyện phiếm, sau lại biến thành Hạ Chân Ngọc và Trịnh Việt thảo luận với nhau, nói chuyện vui vẻ khiến con người ta cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, bỗng chốc đã đến giờ tan làm. Lâm Vi cười nói “Hai Người nói chuyện từ trưa đến giờ rồi vẫn chưa thấy đủ à? Nhanh tan làm thôi, mai lại nói chuyện tiếp.”

Hạ Chân Ngọc nhìn xuống điện thoại, thật sự là còn có 10 phút nữa thôi là đến giờ tan tầm, vì vậy vội vàng thu dọn đồ đạc. Trịnh Việt cười nói “Xem ra tôi đến đây là đúng đắn rồi, khó mà gặp được tri kỷ thế này. Đúng rồi, Chân Ngọc, nhà cô ở đâu, nếu tiện đường thì để tôi tiễn cô về một đoạn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.