Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 64: Phiên ngoại 2 . .




Nhìn bốn cô gái mới tới không có vẻ là đến giúp Mạnh Kiều chút nào. Họ chỉ lo nói nói cười cười và tham quan phòng, không khác gì những cô gái bình thường cả. Lục Dao bắt đầu thất vọng rồi. Cô cảm thấy Mạnh Kiều bảo có hai người chuyên nghiệp đến là lừa gạt cô. Nhưng anh chàng tên Tiếu Thần kia lại có vẻ đáng tin đấy. Anh ấy không nói nhiều, ánh mắt thì luôn dịu dàng nhìn cô gái tên Cao Hạnh kia. Hơn nữa, mấy người khác đều có vẻ cung kính với anh ấy. Do đó, Lục Dao càng nhận định anh ấy mới là Chúa cứu thế.

“Miêu ca, anh có thể tìm được nó ở đâu không?” Tham quan cả phòng xong, Cao Hạnh hỏi Tiếu Thần.

“Trốn rồi.” Tiếu Thần nhìn bốn phía rồi nói.

“Không phải chứ, ngay cả hai người cũng không tìm thấy, thì tớ chẳng phải sẽ bị nó làm phiền chết sao.” Mạnh Kiều đỡ trán oán giận.

Lục Dao cũng nghe ra ý họ nói, vội vã hỏi: “Có phải là không có biện pháp không? Mạnh Kiều, chúng ta vẫn nên chuyển phòng đi!”

“Nó trốn rồi, thì chúng ta bắt nó ra là được, cứ giao cho tớ đi.” Cao Hạnh vỗ vai Lục Dao, chỉ trong nửa khắc, Lục Dao hoảng hốt cảm thấy cô gái này có vẻ rất có cảm giác an toàn.

Cao Hạnh bảo mọi người trong phòng ngồi thành vòng tròn: “Quỷ muốn nhập vào người, trước hết sẽ làm linh hồn người ta có khe hở. Phương pháp tạo khe hở tốt nhất là làm cho người ta sợ hãi. Bây giờ, mỗi người chúng ta sẽ kể một chuyện ma. Miêu ca kể trước.”

Anh chàng kia sẽ kể chuyện sao? Lục Dao hưng phấn, hơi rướn người về phía trước, trong lòng mong đợi.

“Miêu đại nhân kể chuyện ma à, chuyến này đi không uổng!” Chu Tinh cũng hưng phấn.

Tiếu Thần khóe miệng lộ ý cười, dùng giọng nói từ tính kể: “Trước kia có một người, anh ta tên là Tiếu Thần, cưới Cao Hạnh.”

Nhiệt độ không khí đột nhiên thấp xuống, gió lạnh hiu quạnh, Cao Hạnh đập bàn: “Miêu ca! Cái này không phải chuyện ma, còn đây là anh cười lạnh mà kể chứ! Hơn nữa… Cưới em là chuyện ma sao %¥#@& ”

Tuy rằng Cao Hạnh giống con Gozilla phun lửa, nhưng toàn trường vẫn vang lên tiếng vỗ tay, đủ để chứng minh địa vị của Tiếu Thần trong chốn giang hồ rất ổn định.

Tiếp theo là Chu Tinh, cô ấy rất nghiêm túc nói: “Biết căn phòng trung tâm thương mại luôn dùng gỗ niêm phong chứ?”

Lục Dao lập tức gật đầu: “Ừ, trung tâm thương mại sửa sang lại rất xa hoa. Chỉ có căn phòng kia vẫn bị niêm phong lại, vị trí còn rất rõ ràng, tớ cũng thấy kỳ lạ, chỗ tốt như vậy mà không dùng thì rất đáng tiếc.”

Chu Tinh nói tiếp: “Mấy ngày nay cục cảnh sát nhận được vài vụ án báo mất tích. Người mất tích đủ mọi ngành nghề, lứa tuổi. Điểm duy nhất giống nhau là đều đi qua trung tâm thương mại. Ông chủ trung tâm thương mại qua người khác tìm sư tỷ tôi. Bảo là trung tâm của ông ta không sạch sẽ, rất nhiều nhân viên trực đêm nói là buổi tối đều nghe thấy có người hát hí khúc, mời sư tỷ đi xem giúp. Sư tỷ liền đưa tớ đi cùng.”

“Chắc chắn là cậu quấn quít đòi Kim Sam cho đi cùng.” Cao Hạnh nói ra suy nghĩ.

Chu Tinh coi như không nghe thấy, tiếp tục kể: “Sư tỷ vào trung tâm thương mại liền cảm giác được mùi máu tanh đập vào mặt. Ban ngày nhiều người nên nhiều mùi hỗn hợp, tiểu quỷ của tớ lá gan bé sợ không dám ra, bọn tớ thương lượng với ông chủ là chờ đến tối. Đến lúc hết khách hàng rồi, đuổi nhân viên trực đêm đi, bọn tớ ngồi chờ trong phòng. Buổi tối qua mười hai giờ, âm khí trong trung tâm tăng cao, quả nhiên xuất hiện tiếng hát hí khúc. Giọng hát kia không có cảm giác chân thật, không phải giọng của người hát.

Tớ và sư tỷ tìm kiếm theo giọng nói, thì tìm được căn phòng kia. Đi vào phòng, bọn tớ phát hiện linh lực trong phòng khác với bên ngoài. Trong phòng có một không gian do tự âm hồn dựng lên cho mình, đi vào trong đó, tôi và sư tỷ sợ ngây người. Bên trong không còn bộ dáng của trung tâm thương mại nữa, mà là bộ dáng của đài hát kịch. Âm hồn mặc bộ quần áo hoa hát hí khúc trên khán đài. Những người mất tích đều bị nó câu hồn phách, có người ngồi dưới đài xem, có người ở trên đài hát cùng nó.”

“Nó là…” Triệu Tuệ không hiểu hỏi.

“Trung tâm thương mại đó trước kia là một rạp hát nổi danh, có không ít người hát kịch danh tiếng, sau khi điện ảnh của phương tây truyền vào nước, ít người đi xem. Mà ông chủ vẫn kiên trì không chịu chiếu phim điện ảnh ở rạp hát, người của đoàn kịch đều kéo nhau bỏ đi. Ông chủ đó chắc là chết đói ở trong rạp hát.” Tiếu Thần nói như là chính mắt anh ấy nhìn thấy vậy.

Chu Tinh gật gật đầu: “Đúng như Miêu đại nhân nói, lần đầu tiên tớ nhìn thấy quỷ đói có thể câu hồn phách người, chứng tỏ chấp niệm của nó rất mãnh liệt. Nếu là sư tỷ trước kia chắc chắn không nói hai lời mà trực tiếp thu phục quỷ đói kia. Cậu và Miêu đại nhân đã hoàn toàn thay đổi quan niệm của sư tỷ. Trước khi thu phục quỷ chị ấy gọi ông chủ trung tâm thương mại đến. Ông chủ kia xèo xèo ô ô nói cho bọn tớ biết bối cảnh của trung tâm thương mại. Ông chủ của nhà hát kịch để lại di chúc là muốn quyên nhà hát cho trường học kinh kịch. Trường học kinh kịch luôn luôn lấy chỗ đó làm chỗ luyện tập vài thập niên mà không có việc gì xảy ra. Sau đó thì giá đất tăng nhanh, đất đai xung quanh đều được khai phá hết. Ông chủ trung tâm thương mại cảm thấy đây là khu vực vàng, nếu để cho một đám học sinh hát hí kịch thì rất tiếc. Nên tìm người có quan hệ mua lại rồ xây dựng thành trung tâm thương mại danh tiếng hiện nay, sinh ý tốt, mà chuyện lạ cũng kéo đến.”

“Tớ hiểu rồi, quỷ hồn kia là ông chủ nhà hát kịch quấy phá đúng không? Kim Sam siêu độ nó hả?”

Chu Tinh lắc đầu: “Sư tỷ nói nó cũng rất đáng thương, còn chưa hại tính mạng người khác, còn có cơ hội ăn năn nên cứu mấy người bị nó câu hồn phách ra. Tạo kết giới xung quanh căn phòng đó, dùng gỗ niêm phong cửa phòng. Bảo ông chủ trung tâm thương mại mỗi đêm mở kinh kịch cho quỷ hồn nghe. Có lẽ một ngày nào đó, nó sẽ nghĩ đến bản thân, lúc đó nó mới hoàn toàn được giải thoát.”

Lục Dao nghe được chuyện mới lạ, căn phòng bị niêm phong ở trung tâm thương mại kia cô đã nhìn thấy rồi, nhưng chuyện Chu Tinh kể rất huyền ảo, cô không thể tin được.

“Chu Tinh nói xong, đến lượt tớ.” Lí Nghi sửa sang lại váy ngắn, bắt đầu kể chuyện: “Các cậu cũng biết, bây giờ tớ đang làm việc ở tạp chí thời trang, nữ biên tập có mặt mũi hay được công ty phái đi ra ngoài chính là tớ. Sở dĩ là tổng giám đốc phái tớ đi tham gia tiệc xã giao. Lần trước tớ tham gia một bữa tiệc của công ty vàng bạc, ông chủ xí nghiệp hương từng quấy rối tớ cũng tham gia.”

“Chính là người cao 1m5, nặng hơn một trăm năm mươi cân, mũi củ tỏi, mắt đậu xanh còn miệng cóc hả?” Mạnh Kiều nhớ lại ấn tượng trong đầu, hỏi. Trong lòng Lục Dao sợ hãi. Đây còn là người sao, rõ ràng là ET mà!

(ET: Người ngoài hành tinh)

“Đúng, chính là ông ta, còn nói với ông chủ bọn tớ là muốn mua tớ sang đó. Lần này là lần đầu tiên ông ta không động tay động chân với tớ trong bữa tiệc. Tớ còn thấy may mắn, lại thấy bên cạnh ông ta có một cô gái rất xinh đẹp ăn mặc lại khiêu gợi, tớ còn tưởng ông ta có niềm vui mới. Có tiền còn sợ không mua được mỹ nữ sao, nên tớ không để trong lòng, chỉ thấy ông ta có chút tiều tụy, người cũng không có tinh thần như trước. Hôm kia, tớ nghe tổng biên nói ông ta đã chết. Tớ hỏi là vị mỹ nữ bên cạnh ông ta đâu, người công ty bọn họ đều thấy kì quái, bên cạnh ông chủ bọn họ chưa từng có vị mỹ nữ nào như vậy. Lúc ấy tớ liền mơ hồ. Các cậu nói xem có phải cái tớ nhìn thấy không phải người không? Mắt âm dương của tớ mở từ bao giờ nhỉ?”

“Thôi đi, bát tự của cậu dương bảy phần còn đòi mở mắt âm dương, chỉ có thể nói là ngày đó nữ quỷ kia hiện thân bị cậu nhìn thấy thôi.” Chu Tinh bất đắc dĩ đẩy cô ấy một phát.

“Trên thế giới này, người người quỷ quỷ, là người hay quỷ, thân người tâm quỷ, thân quỷ tâm người, càng ngày càng khó phân biệt.” Cao Hạnh đột nhiên nghiêm túc nói.

“Bây giờ đến lượt tớ nhỉ?” Triệu Tuệ gian nan xoay người nhìn trình tự ngồi của mọi người một chút rồi nói, sau khi nhận được ánh mắt khẳng định của mọi người, cô ấy thanh thanh cổ họng kể: “Chuyện tớ kể Chu Tinh cũng biết, nhà học trưởng Vương Uy mới mua luôn luôn có tiếng trẻ con khóc, lúc đó Cao Hạnh và Miêu đại nhân đang hưởng tuần trăng mật, Chu Tinh bảo không cần quấy rầy hai người họ, cậu ấy xuất mã cũng như nhau. Tớ tin cậu ấy, cả học tỷ Bạch Khiết cũng đi cùng. Chu Tinh tiến bộ không ít đâu, lấy dầu vừng rải trên mặt đất, lại lấy mấy khối ngọc thạch đặt vào mấy góc phòng, một lát sau tớ đã thấy trên dầu vừng xuất hiện một dấu chân di chuyển. Chu Tinh lại ném tro hương lên trên dấu chân đó, thứ đó liền hiện hình, tớ có thể nhìn ra nó là một đứa bé mới biết đi, học trưởng Vương Uy liền nổi giận, vậy mà người chủ trước dám kêu anh ta là xử nam. Học tỷ Bạch Khiết bảo là có thể trong phòng có phụ nữ có thai chết, vì Vương Uy là người đàn ông độc thân nên làm nó cảm thấy không an toàn mới có thể khóc, chỉ cần trong phòng có phụ nữ thì nó sẽ yên tĩnh. Sau đó học trưởng bán lại nhà đó cho một đôi vợ chồng mới cưới, may ra đứa bé đó còn có cơ hội luân hồi.”

“Không tệ nha, Chu Tinh, không thể coi thường cậu rồi.” Cao Hạnh trêu Chu Tinh.

Chu Tinh được khen nên mặt mày hớn hở: “Tất nhiên, ta tớ không phải là làm nhục sư môn, tớ cũng muốn làm ánh sáng của sư môn!”

Chờ mọi người cười xong, Mạnh Kiều nói: “Đến tớ, tớ kể chuyện ở bảo tàng trước tớ làm việc. Bảo tàng đó có một trấn trạch chi bảo, là một cái lược gỗ đào, tương truyền là tìm được trong mộ của danh kỹ thời Tống. Cái lược đó có tên là Tương Phi. Theo truyền thuyết lưu truyền vào đầu thời Đường của các nữ tử thanh lâu thì chỉ có người đầu bảng hoặc hoa khôi mới có tư cách dùng. Nó có thể làm tóc bạc thành đen, làm cho dung tư cả người càng xinh đẹp. Có một ngày tớ trực đêm, lúc đó tớ mới làm việc không lâu, thấy một đống đồ cổ vây quanh thì không ngủ được. Nhất là mấy thứ linh tinh như dạ minh châu chỉ có buổi tối mới có thể chứng kiến sự xinh đẹp của nó. Tối đó, tớ vừa xem dạ minh châu vừa lau nó, bỗng nghe thấy trong khu cảnh giác cao có tiếng động. Tớ cầm theo mấy lá bùa Cao Hạnh cho đi xem thử. Mở hé cửa thì thấy có một cô gái đang dùng cái lược đó chải đầu. Tớ nhìn qua là biết cô ấy không phải người, nhưng bóng lưng cô ấy rất đẹp nên khiến tớ không thể rời mắt được. Tớ như bị mê hoặc mà cứ nhìn chằm chằm cô ấy, sau đó tớ nhìn thấy mặt cô ấy. Trên mặt cô ấy không có ngũ quan.”

“Tớ đã nghe sư tỷ nói qua! Cô gái kia dùng lược do các danh kỹ chết để lại, không có mặt là vì ai cũng cảm thấy mình rất xinh đẹp, không ai muốn dùng mặt người khác, cho nên không có mặt thôi!” Chu Tinh nhìn về phía Tiếu Thần, sau khi được Tiếu Thần gật đầu xác định thì nói.

“Cô ấy không làm hại tớ, chắc là linh hồn du đãng không đả thương người. Mà tớ cũng không định làm gì cô ấy, cứ để cô ấy đi theo cái lược đi, tớ tưởng cô ấy tiếc hận vẻ xinh đẹp của mình thôi. Được rồi, đến cậu, Lục Dao.”

Lục Dao vẫn đang chăm chú nghe các cô ấy kể chuyện, vừa thấy thú vị vừa thấy sợ. Đột nhiên bị gọi tên thì sợ tới mức giật nảy mình, giật mình xong thì thấy như có luồng gió lạnh thổi qua người mình, nhìn qua cửa sổ, vẫn đóng chặt mà. Mạnh Kiều lại gọi cô một câu, cô mới hoàn hồn: “Chuyện ma à, tớ không biết đâu.”

“Không sao, vậy kể về việc tối qua cậu gặp đi. Tối qua cậu gặp thứ gì đó kỳ quái đúng không?” Cao Hạnh nói.

“Ừ.” Lục Dao gật đầu nói: “Nửa đêm hôm qua, tớ bị người gọi dậy, tớ tưởng Mạnh Kiều gọi tớ. Sau đó lại thấy cậu ấy vẫn đang ngủ, còn tưởng là tớ nằm mơ nên ảo giác. Tớ đi toilet xong, khi rửa tay thì phát hiện tay chảy máu, tớ tưởng là sờ vào đâu nên bị đứt tay nên tớ định rửa máu đi xem bị thương chỗ nào. Nhưng máu đó không rửa sạch được như kiểu bị dính chặt vào tay. Tớ sợ quá nên gọi Mạnh Kiều, khi Mạnh Kiều đến thì máu trên tay tớ lại biến mất. Tối qua thật sư…rất đáng sợ.” Lục dao nói xong thì sợ run cả người, nhưng nói hết ra xong cô lại cảm thấy thân thể thoải mái hơn, cô thấy Cao Hạnh cười với mình, bỗng cảm thấy ấm áp trong lòng.

“Vậy, bây giờ đến tớ.” Cao Hạnh ngồi thẳng lên, trên mặt cười cười, mọi người đều chăm chú nghe cô ấy nói: “Lúc đầu chúng ta có bảy người kể chuyện trong này, bây giờ chúng ta bắt đầu điểm danh, chúng ta sẽ thừa ra một người… Một.”

Mọi người bắt đầu điểm danh theo thứ tự, Tiếu Thần là “Hai”, Chu Tinh là “Ba”, Lí Nghi là “Bốn”, Triệu Tuệ là “Năm”, Mạnh Kiều là “Sáu”, sau khi Lục Dao run rẩy nói “Bảy” xong thì bên cạnh cô, chỗ cách Cao Hạnh không xa có một giọng nói xa lạ vang lên:”Tám”.

“A a a a a a a a a a a a a a a!” Lục Dao sợ tới mức liên tục hét chói tai, nhảy dựng lên rồi bắt đầu chạy loạn đi.

Mạnh Kiều đứng lên giữ chặt cô lại, dùng sức kéo cô sang một bên. Cao Hạnh không tiếng động niệm chú, một vòng lửa bùng lên ở chỗ bên cạnh Lục Dao vừa nãy, trong ánh lửa xuất hiện một con quỷ. Tiếu Thần kéo Cao Hạnh ra sau lưng, ngón tay nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn trên không trung. Chỗ tay anh ấy vẽ qua thì đều xuất hiện dấu màu vàng. Sau đó tất cả mọi dấu vàng đó bay qua chỗ con quỷ.

Sau khi vòng vàng cô định con quỷ lại thì ngọn lửa đỏ bắt đầu biến mất. Lục Dao có thể thấy thứ trong vòng vàng là cái gì rồi. Đó là một cô gái, nhưng mắt cô ta phần lớn là lòng trắng, chỉ có một chút màu đen khiến ánh mắt cô ta có vẻ âm lãnh khác thường. Trên da đều là vết thương, có vết thương nghiêm trọng còn lộ cả thịt ra. Mấy sợi tóc khô sơ thưa thớt không che được sọ trắng lộ ra sau đầu. Đáng sợ nhất là bụng cô ta trống rỗng, như là bị người khác móc hết ra rồi.

“Tôi đã hỏi chủ nhà, những người ở đây trước kia, đều là cô giết đúng không?” Cao Hạnh hỏi nữ quỷ kia.

“Là tôi giết, đám người ngu ngốc kia, chỉ cần làm cho bọn họ gặp chút ảo giác là đều để mặc tôi xử lý.” Giọng nói của nữ quỷ thê lương chói tai.

“Tôi không thích cứng rắn siêu độ quỷ hồn, cô nghiệp chướng nặng nề, nếu cô xác định sẽ hối cải tôi có thể giúp cô cởi bỏ khúc mắc.”

Nghe xong lời Cao Hạnh nói, nữ quỷ cười càn rỡ: “Hối cải? Dựa vào cái gì? Sau khi tôi chết biến thành lệ quỷ là trời giữ lại mệnh của tôi. Bọn họ bị tôi giết chính là hết dương thọ. Tôi làm gì sai chứ!” Nữ quỷ vừa cười, vừa giãy giụa trong vòng vàng tạo thành một đám hoa lửa chói mắt.

“Tôi có thể hiểu oán hận trong lòng cô, chỉ có thể trách cô là quỷ, tôi là người. Nếu cô có cơ hội thì ngàn vạn lần đừng thành quỷ.” Cao Hạnh nói xong lấy một lá bùa trắng dán trên đầu nữ quỷ. Nữ quỷ kích động khiến đám hoa lửa cháy mạnh hơn cho đến lúc cháy hết. Lục Dao sợ tới mức trốn ra phía sau Mạnh Kiều, trơ mắt nhìn thân ảnh nữ quỷ biến mất trong lửa. Sau khi lửa tắt, trên mặt đất chỉ còn lại một đám máu loãng.

“Lí Nghi, trông Lục Dao hộ tớ, tớ dọn chỗ này.” Mạnh Kiều giao Lục Dao cho Lí Nghi, chạy vào toilet lấy cây lau nhà.

“Tớ biết là không có cơ hội ra tay mà!” Chu Tinh chán nản nói.

Triệu Tuệ cũng đi giúp Mạnh Kiều lau nhà, Lí Nghi đỡ Lục Dao vẫn còn sợ hãi ngồi xuống sofa. Cao Hạnh thở dài nhìn Tiếu Thần, hai người nắm tay ra ngoài ban công hứng gió.

“Miêu ca, nếu từ bé em đã đi theo con cháu Cao gia học huyền thuật, thì lần đầu tiên chúng ta gặp mặt rất có khả năng là tình huống vừa rồi.” Cao Hạnh tựa vào lan can trên ban công nói vớiTiếu Thần.

“Em tin có ý trời không? Mặc kệ em là ai, có cuộc sống thế nào, anh cũng tin anh vẫn sẽ ở chung với em.” Tiếu Thần ôm Cao Hạnh nói.

“Con mèo miệng ngọt kia, coi em là con nhóc trước kia sao? Em rất hy vọng mình vẫn là con nhóc trước kia.” Cao Hạnh dựa vào lòng Tiếu Thần nói: “Hôm qua em làm bộ lơ đãng nói ra Thân Tuệ đang đi khảo cổ ở Ai Cập, hôm đó anh ba liền đi mua vé máy bay đến Ai Cập. Anh ba bướng bỉnh của em muốn cầu hôn trước mặt xác ướp sao.”

Cao Hạnh nói xong thì cười, biểu tình lại có chút phiền muộn: “Chỉ tiếc cho chị họ, không nghĩ đến Chu Thụy An lại cắn lưỡi tự sát, mà lúc tìm được chị họ trong phòng thì chị ấy cũng đã chết, nói không chừng hai người bọn họ chết cùng lúc đâu. Chị họ cố ý đúng không. Chị ấy mới là người muốn đi luân hồi nhất. Anh biết không, chị ấy nói với em, hi vọng tương lai đầu thai làm người bình thường, gả cho anh rể Chu cũng là người bình thường.”

“Sau khi luân hồi nhiều chuyện xấu lắm, cùng chết một lúc cũng có ngàn vạn người, chỉ sợ chị họ em sẽ không được như nguyện.”

“Đúng vậy, chúng ta đúng là vận cứt chó mà, tuy là cách nhau mấy ngàn năm mà cuối cùng vẫn ở cùng nhau, ha ha, tương lai em viết thành sách không biết bọn nhỏ có tin không nhỉ.”

“Hơn nửa là không tin.” Tiếu Thần bất đắc dĩ lắc đầu, tay trái nhẹ nhàng mà đặt trên bụng Cao Hạnh.

Ngày đó, vừa vặn là trăng tròn, một hình tròn vàng óng xen lẫn một chút màu đen, có người nói đó thỏ ngọc giã thuốc trên cung trăng, có người lại nói đó là một con mèo đen, nó luôn nhìn bà xã của nó, bà xã à, đừng nhìn bên ngoài, ông xã đang nhìn đấy.

Phiên ngoại 3: Chu Thụy Tinh . . .

“Nghe tin gì chưa, Lưu Tiểu Khiết lớp bốn bị tai nạn xe, bây giờ thành người thực vật rồi.”

“Không phải chứ, thật hay giả đấy, cậu đừng nói bừa!”

“Lưu Tiểu Khiết là ai?”

“Ủy viên văn nghệ của lớp bốn, rất xinh đẹp, thật đáng tiếc.”

“Thôi đừng nói nữa, tớ không dám về nhà mất.”

“Tớ cũng nghe nói, bác tớ làm việc trong bệnh viện, bác ấy bảo cậu ấy đã chết rồi, các bác sĩ đều bảo cậu ấy không cứu được, nhưng mà tim cậu ấy vẫn còn đập.”

“Muốn nói thì các cậu ra ngoài nói đi, đừng dọa người khác nữa.”

Phía cuối phòng học, một đám nam sinh nữ sinh tụ tập một chỗ ríu rít nói chuyện. Chu Thụy Tinh ngồi trên bọn họ mấy hàng, nên mấy lời bọn họ nói đều rơi vào tai cậu. Cậu im lặng gấp sách lại, đi ra khỏi phòng học với tiếng chuông tan học. Người đã bị bác sĩ bảo là chết mà vẫn còn hô hấp hay tim còn đập chẳng phải chuyện gì lạ cả. Vì chấp niệm mà linh hồn rời khỏi thân thể vào lúc chết thì thân thể sẽ biến thành trạng thái như người thực vật. Nhưng dương thọ đã hết thì người đó sẽ chết là điều chắc chắn, qua mấy ngày nữa thì thân thể sẽ hoàn toàn chết đi, còn linh hồn thì sẽ không có chỗ trú chân nữa.

Trên đời này lại nhiều thêm một cô hồn dã quỷ nữa rồi, Chu Thụy Tinh cảm thán trong lòng. Mới ra khỏi cổng trường, đã có người gọi tên cậu.

Trên bãi đá ngoài cổng trường đều là phụ huynh đang chờ đón con cái, trong đó có một cô gái trẻ tuỏi mặc đồ công sở mặt mày hớn hở gọi: “Thụy Tinh.”

Chu Thụy Tinh đột nhiên cảm thấy đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương đi tới: “Chị, không phải em đã bảo chị không cần đón sao, em cũng không phải học sinh tiểu học nữa.”

“Bác Chu đã giao em cho chị, đương nhiên chị phải tận tâm tận lực rồi.” Trên mặt Cao Hạnh là nụ cười xán lạn.

“Chỉ là vì ba em ủy thác thôi à…” Trong lòng Chu Thụy Tinh thì thào tự nói.

Nhà của Cao Hạnh không lớn, ở trong góc của một phố xá sầm uất ngoài ngoại ô, chỉ là căn nhà của những người bình thường, nhưng so với căn biệt thự toàn người hầu kia, Chu Thụy Tinh lại thích nơi này hơn.

“Thụy Tinh, buổi tối muốn ăn gì?” Đây là vấn đề yêu thích nhất mỗi ngày của Cao Hạnh.

Chu Thụy Tinh nghĩ nghĩ trả lời: “Mì của anh rể.”

Ánh mắt Cao Hạnh lập tức sáng: “Chị cũng muốn ăn cái đó!”

Chu Thụy Tinh lại nói thêm: “Không phải lần trước anh rể bảo là rắc rối nên không bao giờ làm nữa sao?”

Trong nháy mắt, ánh mắt Cao Hạnh chuyển từ do dự về sáng bừng: “Yên tâm, chị tự có biện pháp.”

Tiếu Thần làm việc ở đài thiên văn, nhóm đồng nghiệp đều thấy kỳ lạ. Rõ ràng là làm nghề ít người quan tâm mà sao lại có nhiều người thân phận hiển hách đến hỏi thăm anh. Ngay cả đài trưởng cũng kính sợ anh ba phần. Tiếu Thần đã sớm biết những ánh mắt ẩn ý của các đồng nghiệp ngẫu nhiên mới gặp này nhưng không thể tránh được. Làm việc ở đây là để cho mình một thân phận con người không khiến người khác nghi ngờ. Có rất ít người biết công việc chính của anh là cố vấn về những sự kiện thần bí.

Sau khi tan tầm, Tiếu Thần về nhà, vừa mở cửa đã thấy Cao Hạnh nằm trên sofa cắn hạt dưa Cao Hạnh với ánh mắt mong chờ. Ánh mắt này Tiếu Thần rất quen thuộc, khẳng định là lại nghĩ ra cái gì cổ quái để làm khó dễ anh.

“Bà xã, chỉ cho phép ăn cơm · bình · thường· thôi.” Tiếu Thần nhấn mạnh bốn chữ.

Cao Hạnh ủy khuất sờ bụng mình: “Đứa nhỏ của em bảo là muốn ăn mì do chính tay ba ba làm.”

Trong nháy mắt, Tiếu Thần có cảm giác bị sét đánh, chiêu này thật độc ác, khiến anh không có biện pháp cự tuyệt. Nhìn vẻ mặt Tiếu Thần, Cao Hạnh biết là mục đích đã đạt được, cười tủm tỉm lấy tạp dề mặc cho Tiếu Thần: “Ba đứa nhỏ, sợi mỳ làm nhỏ một chút, em và Thụy Tinh đều thích ăn nhỏ.”

Chu Thụy Tinh ngồi ở sofa, cúi đầu cười khẽ, hai người ngây thơ kia, người bình thường không thể nhìn ra là bọn họ sắp thành ba mẹ rồi.

Chu Thụy Tinh có một phòng riêng trong nhà Cao Hạnh, vốn là để cho đứa nhỏ tương lai, trước khi đứa nhỏ sinh ra thì để trở thành phòng của Chu Thụy Tinh. Chu Thụy Tinh thích nhà Cao Hạnh còn có một nguyên nhân, chỗ này có trấn trạch của Tiếu Thần, thì một chút linh thể không rõ nguồn gốc cũng không có.

Điểm hấp dẫn nhất của món mì là đao pháp nhanh như chớp của Tiếu Thần. Ném cục bột lên không trung, ánh dao lóe qua, một đám hỗn độn rơi xuống. Chu Thụy Tinh và Cao Hạnh bê hai cái ghế ra ngồi nhìn như si như say.

Ăn cơm tối xong, xem một chút sách quý của Cao gia, Chu Thụy Tinh liền đi ngủ. Vẻ âm lãnh khi còn bé đã bị vẻ bề ngoài ngày càng tuấn lãng của cậu che dấu. Nhưng cậu vẫn có thói quen hưởng thụ không gian riêng tư nhỏ của mình. Trên trường không ít nữ sinh theo đuổi cậu, nhưng bọn họ đều thất bại. Quanh người cậu không cần bày kết giới cũng có thể phong bế chặt chẽ rồi, không có ai vào được cả.

Lúc đồng hồ báo thức kêu thì đã là hừng đông. Tiện tay mở điện thoại ra theo thói quen thì động tác bỗng dừng lại. Trên màn hình là một cuộc gọi nhỡ, là số lạ gọi tới. Vấn đề là bình thường trước khi đi ngủ, Chu Thụy Tinh đều tắt máy, sao có thể có cuộc gọi nhỡ lúc nửa đêm chứ.

Chu Thụy Tinh nhìn bốn phía, thần kinh mẫn cảm của cậu như rađa quét xung quanh nhưng không phát hiện cái gì khác thường. Người gọi điện hẳn là chết rồi, nhưng cậu không cảm nhận được ác ý gì cả. Chắc là trò đùa của dã quỷ đi ngang qua thôi. Nghĩ như vậy nên Chu Thụy Tinh không để số điện thoại lạ này trong lòng. Nhưng hai buổi tối liên tiếp sau đó, dù điện thoại cậu đã tắt máy nhưng vẫn nhận được cuộc gọi kia, cùng một thời gian, cùng một dãy số.

Chu Thụy Tinh càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, Tiếu Thần đã tạo kết giới xung quanh nhà (theo lời Cao Hạnh thì, ý thức về lãnh địa của mèo đều rất mạnh), dã quỷ bình thường không có khả năng đi qua kết giới của Tiếu Thần. Mà lệ quỷ có thể đi vào kết giới thì làm sao Tiếu Thần có thể không biết được. Càng ngày Chu Thụy Tinh càng cảm thấy là Tiếu Thần cố ý thả con quỷ kia vào. Được, cậu cũng muốn xem Tiếu Thần đang làm trò gì.

Đêm nay Chu Thụy Tinh không ngủ, cậu dựng gối dựa vào đầu giường, lẳng lặng chờ lúc mười hai giờ hai mươi mốt phút. Đến đúng thời khắc quen thuộc, phạm nhân đến. Trời sinh Chu Thụy Tinh đã có siêu linh lực rồi, nên cậu không hề tốn sức đã có thể nhìn thấy hình dáng thật của vong linh. Cậu nhận ra đứng trước mặt mình chính là Lưu Tiểu Khiết bị tai nạn trong tin đồn mấy ngày trước.

Lưu Tiểu Khiết đứng trước mặt Chu Thụy Tinh lấy điện thoại ra, bấm bấm vài cái. Chu Thụy Tinh trơ mắt nhìn di động mình kêu lên. Chẳng lẽ Lưu Tiểu Khiết chết có liên quan tới cậu? Chu Thụy Tinh ngăn Lưu Tiểu Khiết lại, cứng rắn tạo liên hệ với quỷ hồn cô ấy. Đây là pháp thuật mà ngay cả Cao gia cũng ít người làm được. Cảnh tượng trước khi chết của Lưu Tiểu Khiết xuất hiện. Nữ sinh thanh tú này tay cầm di động đi qua đường, vào danh bạ chọn Chu Thụy Tinh rồi chọn gửi tin nhắn. Nội dung tin nhắn là: “Cậu có biết tớ thích cậu không?” Tin nhắn còn chưa kịp gửi thì cô bé đã bị xe tải đâm vào văng ra xa bảy, tám thước, di động cũng bị nghiền nát.

Thì ra linh hồn của cô ấy vì chưa làm xong tâm nguyện nên mới rời khỏi thân thể. Nhưng cô ấy không biết nếu cô ấy không quay lại thân thể để hoàn thành quá trình tử vong, thì cô ấy sẽ không thể nhập luân hồi.

“Xin lỗi, tôi đã có người trong lòng.” Chu Thụy Tinh miễn cưỡng lộ ra một nụ cười nói với Lưu Tiểu Khiết.

Lưu Tiểu Khiết ngơ ngác nhìn Chu Thụy Tinh, vài giây sau thì yên lặng bay ra ngoài.

“Này, các cậu biết không? Lưu Tiểu Khiết chết rồi! Rất kì lạ, đột nhiên chết! Khiến các bác sĩ cũng sợ hãi.”

“Không phải là người thực vật sao? Sao lại chết? Cậu nói thật hay giả đấy?”

“Thật mà! Bác tớ làm trong bệnh viện.”

“Các cậu có thôi đi không? Đừng nói nữa, làm tớ sợ tới mức mấy ngày không dám lên tầng một mình rồi.”

Chu Thụy Tinh nghe những lời đó xong, móc di động ra, trong đó có ba cuộc gọi nhỡ, thời gian đều là mười hai giờ hai mươi mốt phút.

Mười hai giờ hai mươi mốt phút, cậu có biết tớ ở yêu cậu không?

Đoạn kịch nhỏ về Tiểu Miêu:

Tiểu Miêu của Cao Hạnh và Tiếu Thần đầy tháng, trời sinh tính tình lãnh diễm cao quý, không khóc không nháo, mặt không chút thay đổi. Khiến người làm mẹ Cao Hạnh cảm thấy vô cùng lo lắng, sợ con biến thành mặt than.

Dùng mọi biện pháp cũng không thể dỗ con cười. Vì dỗ cho con vui, Tiếu Thần bị Cao Hạnh ép buộc phải dùng thuật tái linh hồn quay về thân phận mèo đen một lần nữa. Đuôi mèo tùy ý vẫy một cái, con trai liền cười vui vẻ. Vì vậy mỗi lần con trai tịch mịch u buồn ngẩn người không chịu uống thuốc, Tiếu Thần đều phải đội lốt mèo để thu hút sự chú ý của thằng bé.

Khi Tiểu Miêu đi học mẫu giáo, thằng bé có vẻ mặt khinh thường thế sự, vô cùng lãnh diễm khiến các cô bé yêu thích, các cậu bé cùng lớp bất mãn. Một thằng nhóc vạm vỡ dẫn đầu bắt nạt, vật lộn với Tiểu Miêu. Cuối cùng bị Tiểu Miêu đánh ngã xuống đất. Tiểu Miêu ngồi trên người thằng nhóc kia định đánh tiếp, thằng nhóc đó sợ quá liên tục gào lên: “Trợ thủ! Ba tớ là Lý Cương!”

Tiểu Miêu sửng sốt mấy giây, thằng nhóc đó đang mừng thầm mình có hậu thuẫn vững chắc, lại thấy nắm tay toàn thịt của Tiểu Miêu đấm lên mặt nó, Tiểu Miêu lãnh diễm hừ một tiếng: “Ba tớ là mèo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.