Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 53: Máu kim phượng, lệ thanh loan . .




“Em có biết bát quái không? Dương sinh âm, âm bổ dương. Âm dương tương sinh nên sinh ra vạn vật. Người trong thôn kia theo đuổi sự trường sinh, bọn họ cho rằng nắm giữ lực lượng hai cực âm dương là có thể vượt qua luân hồi.”

“Em biết vạn vật đều có âm dương, nhưng âm dương của vạn vật đều nhỏ bé. Âm dương giống như ngọn gió vô hình trong sơn cốc, ý tưởng của bọn họ không thực tế.”

“Em có biết bức hoạ trong di tích nói gì không? Bức hoạ đó bọn anh tháo xuống, nhưng không có công bố ra ngoài.” Anh ba dừng một chút rồi lại nói: “Phượng hoàng có hai con, Kim Phượng thuần dương, Thanh Loan thuần âm, người trong thôn cho rằng dùng máu Kim Phượng và lệ Thanh Loan là có thể vượt qua luân hồi.”

Muốn dùng máu và nước mắt phượng hoàng để thỏa mãn dục vọng muốn trường sinh của mình. Con người thật là cuồng vọng.

Tôi cười lắc đầu: “Anh ba, anh có tin suy nghĩ của họ không?”

“Anh tin, nhưng anh không cho rằng người bị luân hồi vứt bỏ vẫn có thể hạnh phúc.” Anh ba nghiêm túc nói.

Tôi và người Cao gia có thể có cùng nhận thức thì đúng là kì tích mà. Luân hồi là để tu chỉnh linh hồn. Không có luân hồi, thì linh hồn phải sống cô độc trăm năm, ngàn năm sẽ trở nên mệt mỏi. Giống như Miêu ca đã từng nói với tôi anh ấy không có cảm giác tồn tại, chỉ khi nhìn tôi anh ấy mới có cảm giác mình vẫn còn ở trong tam giới.

Điện thoại anh ba kêu, anh ấy nhìn màn hình xong, trên mặt lại xuất hiện ý cười.

“Alo, Tiểu Tuệ, anh là Cao Bình Minh.” Anh ba dịu dàng nói với người bên kia điện thoại.

Tôi nhớ trong đội khảo cổ anh ba tham gia có một cô gái tên là Thân Tuệ. Vì phong cách ăn mặc của cô ấy rất giống Lâm Tư Giai nên tôi có ấn tượng sâu đậm với cô ấy. Lúc nằm viện tôi đã thấy quan hệ giữa cô ấy và anh ba có chút ái muội rồi. Có khi lần sau gặp lại, tôi phải gọi cô ấy là chị dâu rồi.

Tắt điện thoại rồi anh ba đứng dậy, tươi cười hớn hở nói với tôi: “Cao Hạnh à, anh còn có hẹn, anh đi trước nhé.”

Tôi bĩu môi, tôi cũng không dám phá nhân duyên của người khác: “Cung tiễn anh ba!”

Anh ba đi rồi, còn một bàn đồ ăn cũng không thể lãng phí, tôu ăn một mình vậy. Tôi đang ăn uống vui vẻ thì trông thấy một đôi trai gái trông quen quen ngồi bàn bên cạnh. Đây không phải là Bại lộ cuồng và người tên Hạc giống Miêu ca sao. Bây giờ tôi đã có thể dễ dàng phân biệt Hạc và Miêu ca. Tuy bọn họ có bề ngoài tương tự, nhưng khí chất lại khác nhau. Hạc giống như đồ phụ thuộc, luôn bám theo Đào vậy. Miệng tôi ngậm nửa cái đuôi cá, trợn mắt nhìn gai người họ. Mong sao bọn họ không phát hiện ra tôi. Tôi lén lút xoay lưng về phía họ, giống như con cua bò ngang mà im lặng lê ra cửa.

“Con nhóc Cao gia, gặp mặt mà không chào hỏi gì à, thật không lễ phép.” Sau lưng có một giọng nũng nịu gọi tôi.

Tôi chậm chạp xoay người, trên mặt là nụ cười xán lạn: “Em chồng, đã lâu không gặp.”

“Phi, ai là em chồng của cô.” Bại lộ cuồng tức giận nói: “Cô đừng có nằm mơ nữa, anh ấy sẽ không thích cô, anh ấy làm sao có thể thích người Cao gia chứ. Cô đã dùng tà thuật gì để mê hoặc anh ấy hả?”

Cô em chồng này thật hung hãn, làm chị dâu của cô ta chắc phải có phúc thiên mệnh đại mất, tôi bị cô ta quát đến mức màng nhĩ cũng đau, xoa xoa tai cãi lại: “Miêu ca thích ai, anh ấy có thích tôi hay không, cũng không cần sự đồng ý của cô nhỉ.”

Bại lộ cuồng đi tới trước mặt tôi, tôi lùi về sau theo bản năng. Cô em chồng này của tôi không chỉ có khuynh hướng bại lộ mà còn có cả khuynh hướng bạo lực.

“Hừ, Cô yên tâm đi, tôi đã đáp ứng anh ấy sẽ không ra tay với cô rồi. Tôi luôn nói được thì làm được.” Bại lộ cuồng hừ lạnh nói.

Sức mạnh nóng bỏng của Kim Phượng đang sôi trào trong cơ thể tôi. Nếu chỉ có một mình Bại lộ cuồng thì chưa chắc tôi đã thua. Nhưng khiến tôi lo là Hạc vẫn không nói gì ở sau lưng cô ta. Đầu tôi cũng không bị úng nước, cũng không muốn làm anh hùng lấy một địch hai.

“Vậy thì chị dâu chúc hai người ăn được uống được nhé.” Chân tôi như được bôi mỡ, đang muốn chạy, lại ngửi được một mùi khói gay mũi.

“Cháy! Chạy mau!” Âm thanh nhốn nháo không biết từ đâu truyền tới.

Lối thoát hiểm đã được mở ra, cả khách hàng và người phục vụ đều liều mạng chạy ra ngoài. Làn khói dày đặc mà mắt thường có thể thấy rõ cũng bay ra từ lối thoát hiểm. Tôi che miệng chạy ra ngoài từ lối thoát hiểm, Bại lộ cuồng và Hạc chạy sát phía sau tôi. Tuy nhà ăn ở tầng cao nhất nhưng cũng may bây giờ không phải giờ ăn cơm nên người không nhiều lắm. Mấy người khác đã chạy mất rồi. Khi chúng tôi chạy đến lối thoát hiểm thì cầu thang đã dày đặc khói đen.

Tôi chạy từ trên cầu thang xuống, đám cháy không phải ở tầng cao nhất nên càng đi xuống thì khói càng dày. Mắt tôi cay xè, chảy nước mắt. Bại lộ cuồng và Hạc cũng vậy. Bại lộ cuồng ôm tay Hạc, vừa đi vừa ho. Khi đi đến tầng 4 thì cả cầu thang đều có lửa. Vì cửa sổ và đồ trang trí trên tường đều là nguyên liệu dễ cháy nên bốn phía là một màu đỏ bừng nóng rực.

May mà cầu thang không bị làm sao. Tôi cởi áo khoác, dập đám lửa nhỏ trên tay vịn cầu thang, chạy xuống. Chạy được mấy bước thì thấy thiếu một người phía sau. Quay lại nhìn thì thấy Bại lộ cuồng đang đứng giữa biển lửa, ngẩn người nhìn căn phòng bị cháy.

“Đào! Đào!” Hạc chạy tới, kéo Bại lộ cuồng chạy đi, Bại lộ cuồng giống như đứa ngốc nhìn ngọn lửa đang thiêu hủy mọi thứ, tay chân cứng ngắc. Hạc khẽ cắn môi, rồi cõng Bại lộ cuồng lên tiếp tục chạy.

Tôi tò mò nhìn hai người kia, tôi rất có hứng thú với quan hệ của Hạc và Bại lộ cuồng. Đứa ngốc cũng nhìn ra Bại lộ cuồng có khuynh hướng yêu anh trai, mà Hạc có dung mạo tương tự Miêu ca cũng biết mình chỉ là đồ thay thế chứ nhỉ.

“Cô ấy không sợ thứ gì cả, chỉ trừ mỗi lửa thôi.” Hạc cõng Bại lộ cuồng, nhỏ giọng nói.

“Là có… Liên quan tới việc Tiếu gia tiêu vong sao…” Tôi hỏi anh ta.

Hạc cõng Bại lộ cuồng chạy trước tôi, không quay đầu lại nói: “Năm đó Tiếu gia bị đốt cháy không còn gì cả, Đào cô ấy tận mắt nhìn thấy Tiếu gia chỉ còn lại tro tàn.”

Tôi không lên tiếng nữa, tâm tình vô cùng trầm trọng, trận cháy đó… Miêu ca là chết trong đó sao.

Chúng tôi chạy ra ngoài thì có bác sĩ đến kiểm tra xem chúng tôi có bị thương không. Tôi lắc đầu bảo với bác sĩ tôi không sao. Khi quay lại tìm Hạc và Bại lộ cuồng thì không thấy hai người họ đâu nữa.

Tôi tìm xung quanh một vòng nhưng không tìm được họ. Đúng lúc này điện thoại kêu, là Chu Tinh gọi.

“Cao Hạnh! Cậu mau đến núi Nam đi! Miêu đại nhân đang quyết đấu với sư tỷ tớ! Tớ không ngăn được!” Chu Tinh vội vã nói.

Tôi tắt điện thoại, sửng sốt một giây rồi vứt điện thoại vào túi, gọi xe đến núi Nam. Tuy Miêu ca biết Kim Sam là sư tỷ Chu Tinh, nhưng đối với tính cách của anh ấy thì có người ra tay với anh ấy nhất định anh ấy sẽ không nhẫn nhịn. Càng không nói tới Kim Sam, chị ấy hận không thể đuổi tận giết tuyệt lệ quỷ trên đời, vất vả lắm mới bắt được Hắc Ưng, tuyệt đối sẽ không dừng tay.

Đến chân núi Nam, vừa xuống xe tôi đã thấy con quỷ nhỏ chết đói của Chu Tinh trốn dưới tàng cây chờ tôi. Quỷ nhỏ bay trước, tôi chạy theo nó tới chỗ trận đánh. Thật sự là vô cùng thê thảm, mặt đất gồ ghề, cây cỏ xung quanh đều héo rũ. Kim Sam cầm kiếm đào trong tay giằng co với Miêu ca. Chu Tinh trốn sau một gốc cây nhảy lên ngồi xuống để tránh chiến hỏa bay lạc.

“Mọi người có chuyện từ từ nói, sao lại phóng hỏa đốt núi thế này.” Tôi chạy đến giữa hai người họ.

“Bà xã!” Miêu ca giơ tay ra phía tôi, một lực hút lớn kéo tôi đến bên cạnh anh ấy. Miêu ca ôm tôi vào lòng, không cho tôi rời khỏi anh ấy.

“Cao tiểu thư! Em vẫn cứ khăng khăng như vậy sao?” Thấy tôi đứng ở bên Miêu ca, Kim Sam vội nói.

“Em là con cháu Cao gia, nhưng em cũng là chủ nhân con mèo này.” Tôi chắn trước mặt Miêu ca nói.

“Vậy thì xin lỗi Cao gia rồi.” Kim Sam dùng kiếm vẽ trên không trung, chỗ vết kiếm xẹt qua giống như bị rách vậy, một luồng khí lành màu vàng bay ra từ khe hở. Khí lành màu vàng này không ảnh hưởng gì tới người sống, nhưng đối với quỷ hồn thì lại là thuốc độc.

Trên tay Miêu ca xuất hiện một hình con rồng đen lúc ẩn lúc hiện dưới lớp áo phông trắng. Trên mặt đất bỗng xuất hiện một lỗ thủng, một con gì đó màu đen giống con rắn chui từ dưới đất lên, bay tới chỗ Kim Sam.

Hai người bọn họ, một là người trong long tôi, một là người tôi kính nể. Cho dù là ai bị thương tôi cũng không muốn. Phượng hoàng ơi. Mày không phải là con chim mang điềm lành nhất sao? Mày không đành lòng để nhân loại lầm đường lạc lối mà rời khỏi cây ngô đồng yêu thích mà. Xin mày giúp tao đi, bình ổn tất cả thứ này đi.

Ấn ký hình lông chim trên cánh tay nóng rực, trên núi hoang có tiếng chim hót dễ nghe. Sức mạnh của phượng hoàng bình yên mà ấm áp, xóa bỏ tất cả, cho dù là Kim trần của Kim Sam hay Hắc xà của Miêu ca đều bị hòa tan.

“Cao tiểu thư!” Kim Sam kinh dị nhìn tôi, khuôn mặt vì phẫn nộ mà trở nên dữ tợn: “Tôi sẽ không để anh yên đâu, ma quỷ vốn không nên tồn tại!” Trên kiếm đào của Kim Sam tỏa ra một vầng ánh sáng hồng, chị ấy vẽ trên đất một vòng thì từng vòng từng vòng lửa lại xuất hiện, lửa bắn tung tóe, đốt cháy cỏ cây xung quanh.

Ông trời ơi, có cần xui xẻo vậy không! Trong vòng một ngày gặp hai lần hoả hoạn. Tôi không phải 119 đâu. Ngọn lửa càng lúc càng lớn, Chu Tinh hét lên một tiếng rồi chạy xuống núi, tôi nhìn bức tường lửa bị gió thổi càng ngày càng cao, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng Tiếu gia chìm trong biển lửa. Lửa, cảnh tượng đó, cũng là cảnh tượng Miêu ca chết.

Tôi lấy trong túi ra một lá bùa nước cầm trong tay, tay kia nắm tay Miêu ca: “Đi theo em, em sẽ không để anh chết ở đây đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.