Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 44




Sự xuất hiện của sếp khiến Chu Kỳ An giận dữ hơn hẳn bình thường, mặc dù sắp đến cửa hàng gạo, vẻ mặt y vẫn lạnh lùng như tảng băng.

Y điều chỉnh lại gọng kính: "Thôi, trước tiên đòi nợ đã."

Mỗi nhiệm vụ đều là cược mạng sống, an ủi duy nhất là tất cả các nhiệm vụ đều được trả thưởng ngay lập tức.

Lần này, không may có một ngoại lệ, dưới thông báo nhiệm vụ đặc biệt màu đỏ máu, chỉ có một dòng chữ khô khan là "hoàn thành."

Chu Kỳ An ghét nhất là bị nợ lương.

Khi y bước vào cửa hàng gạo đang kêu xèo xèo, không thấy người mặc bộ đồ khử trùng, không biết đối phương có chỉ xuất hiện vào ban đêm không.

Khi đến với hăng hái, nhưng bị năng lượng âm u bên trong làm giảm đi, Chu Kỳ An lạnh lùng nói:

"Có ở đây không?"

"Những việc cô giao đã hoàn thành, nhưng muốn tiếp tục loại bỏ chủ tòa nhà còn có một số khó khăn... Cô xem, có thể cho tôi cái gì đó để bảo vệ không?"

Hiọng nói mang chút u sầu, thực ra là để tự khen thành tích của mình: "Tôi đã phá hủy bùa hộ mệnh của chủ tòa nhà, ông ta sẽ không tha cho tôi đâu."

Tòa nhà đã lâu năm, nữ quỷ cũng chết khá sớm, nếu cô ta còn sống đến giờ, sử dụng kính ngữ cũng không phải quá đáng.

Một phút trôi qua, nhiệt độ giảm đi khi Chu Kỳ An vừa vào, cuối cùng dần dần tăng lên.

Nữ quỷ không xuất hiện.

Chạy rồi sao?

"..."

Chu Kỳ An trong lòng tức giận chửi rủa tổ tiên của nữ quỷ, nhưng trên mặt không biểu lộ một chút bất mãn nào, thậm chí khi rời đi, còn nghiêm túc nói: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ giết chết những tên tư bản tàn ác như chủ tòa nhà."

Chờ đó, tôi quay lại sẽ dẫn cấp trên đến tìm cô!

Chu Kỳ An mặt mày nhợt nhạt chuẩn bị đi tìm chàng sinh viên để hội họp, đột nhiên bảng giao diện trong đầu thay đổi, ngay sau đó âm thanh máy móc lâu ngày không nghe thấy vang lên:

【Nhiệm vụ phụ đặc biệt đã hoàn thành.】

【Phần thưởng đã được phát, xin vui lòng kiểm tra bảng thuộc tính cá nhân.】

Chu Kỳ An sáng mắt lên, lập tức kiểm tra.

Ngoài các chỉ số về tay chân và lông tóc, bảng thuộc tính mới có một mục:

【Xương (Tiến hóa đặc biệt cao cấp)】

Khi thấy hai chữ "cao cấp", y cảm thấy như gặp được món hời bất ngờ từ trên trời rơi xuống, ngay sau đó, con ngươi y hơi co lại:

【Xương độc, nhờ phước từ cửa hàng gạo Kim Đào Đào, xương của bạn tự nhiên có độc, bất kỳ quái vật nào tiếp xúc với xương bạn ở khoảng cách gần hoặc xa đều sẽ bị ô nhiễm một mức độ nhất định.】

Khoảng cách gần.

Khoảng cách xa?

Đây là loại phước lành độc ác gì vậy?

Chu Kỳ An im lặng một lúc, cố gắng trở lại với hai chữ "cao cấp".

Nếu được trò chơi định nghĩa là cao cấp, ít nhất thì độc xương này thật sự rất mạnh mẽ.

Như đôi tay vô hình ở tầng mười tám, nếu cuối cùng thịt xương bị phân tán đến mức phải nạo xương, nó cũng không thể tránh khỏi việc bị tổn thương.

"Trong phạm vi tiến hóa cấp mấy không có xương."

Là thuộc về lĩnh vực khác.

"Không biết đây là kiếm được hay mất đi đây."

Chu Kỳ An lắc đầu, bỗng nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc.

"Anh Chu."

Chàng sinh viên từ lối thoát hiểm đi xuống, khuôn mặt giống như nữ quỷ không thay đổi, nhưng đã bỏ đi chiếc váy trắng đáng sợ đó.

Dưới môi trường áp lực của phó bản, hiệu ứng chim non đối với Chu Kỳ An ngày càng rõ rệt, chàng sinh viên đại học nói: "Hóa ra cô gái tóc đen không phải để báo đáp tôi, mà là muốn tôi..."

"Trở thành vật thay thế đúng không?"

Chàng sinh viên mắt đầy ngưỡng mộ, sao anh có thể đoán ra được hay vậy?

Chu Kỳ An: "..."

Lần đầu tiên bị người khác ngưỡng mộ đến mức khiến y cảm thấy bị xúc phạm.

Mục Thiên Bạch đột nhiên nói: "Cậu để cậu ta ở bên cạnh làm vật may mắn à?"

Từ cái trán nhíu lại có thể thấy khoảng thời gian hoạt động chung với chàng sinh viên

đã khiến anh có ý định giết người.

Chu Kỳ An không nói gì.

Dù là thiện hay giả dối, ít nhất ngoài chàng sinh viên, những người thực sự có thể chạm vào thánh khí mà không bị tổn thương chắc chắn không nhiều, chứng tỏ vẫn có điểm đặc biệt.

Y đột nhiên cảm thấy lưng có chút ngứa, giống như cảm giác khi vết thương đang lành.

Ngay giây phút trước chàng sinh viên còn đầy sức sống, đột nhiên yếu ớt từ từ quỳ xuống.

Vết thương lành lại với tốc độ vượt quá lý lẽ, Chu Kỳ An dù có chậm hiểu đến đâu cũng nhận ra có liên quan đến chàng sinh viên. Y im lặng một chút, bỗng hỏi: "Kỹ năng của cậu là gì?"

Ngoài những loài sinh vật tiến hóa cao cấp, kỹ năng của người chơi bình thường khá giống nhau và đều cần phát triển thêm. Xét thấy đối phương cố gắng duy trì quyền lao động, Chu Kỳ An chỉ là can thiệp một chút, không thực sự quan tâm.

"Chữa trị."

Mục Thiên Bạch, người vừa mới châm biếm kỹ năng của chàng sinh viên: "..."

Chu Kỳ An nhớ trước đây có một bài viết nóng trên diễn đàn, chỉ đứng sau thánh khí, về một người mới mở ra kỹ năng chữa trị.

Thuốc chữa bệnh là vật phẩm hiếm nhất trong phó bản, kỹ năng chữa trị quý giá đến mức có thể tưởng tượng được.

Y nghe vậy thì mắt sáng lên, đồng thời có chút nghi ngờ: "Loài giống loài tiến hóa ban đầu của cậu cũng là Băng Hải Thiên Sứ?"

Sự xuất hiện liên tiếp của hai người mới có tài năng chữa trị, trông có vẻ không bình thường. Đặc biệt là trước khi bọn họ xuất hiện, lĩnh vực này vẫn còn trống.

Chàng sinh viên gật đầu, cậu cũng đã đọc qua bài viết nóng trên diễn đàn, nói: "Em đoán người còn lại là Thú Mặt Trời."

"?"

"Thực ra, bảng thuộc tính của em sau khi tiến hóa ban đầu có ghi chú, Băng Hải Thiên Sứ, trong ngoặc, Âm Thú."

Không khí tạm lắng một giây.

Chu Kỳ An không biết nghĩ đến điều gì, vẻ mặt nghiêm trọng: "Thiên tạo quy tụ thần phẩm."

Mục Thiên Bạch bình tĩnh đáp: " Âm dương chia đôi."

Chàng sinh viên: "?"

"Có khế cậu xuất sắc đâu."

Trong phó bản, khi có từ "âm" xuất hiện, thường không đơn giản. Nhưng Chu Kỳ An không nói thêm, nuốt hai viên thuốc kháng viêm, y và Bạch Thiền Y đã sử dụng công cụ ký hợp đồng, không lo lắng về việc đối phương làm trò gì trong thuốc.

"Vậy cuốn sách thì sao?" Cổ họng hơi đắng, Chu Kỳ An đưa tay ra. Y suýt chết ở văn phòng tầng cao chỉ để lấy thứ này.

Chàng sinh viên đưa ra, vì đã xem qua trước đó, bây giờ bắt đầu giải thích những phần quan trọng.

Chu Kỳ An vừa lật xem vừa nghe tóm tắt.

【Nhật ký Kỳ Môn】.

Tên của nó là như vậy vì nó thực chất là nhật ký của chủ tòa nhà Kim Đường, đồng thời chứa đựng một số yếu tố huyền học. Bìa nhật ký có hình cá chép bơi lội, tạo thành một biểu tượng giống như bát quái âm dương.

Nội dung nhật ký thì không được tốt lành lắm, có vài trang sách cổ về trận pháp và nuôi quỷ.

Chu Kỳ An vừa xem vừa lắc đầu: "Người bình thường ai lại viết nhật ký chứ."

Y nhớ đến Tuân Nhị

Người tốt viết một chút cũng được, không có lỗi lầm, nhưng tâm lý như thế nào để ghi lại từng chi tiết xấu xa mình đã làm vào nhật ký?

Mục Thiên Bạch: "Tôi viết."

Cái bóng không tiếng nói: Tôi cũng viết.

"..." Chu Kỳ An đọc rất nhanh, mặc dù thấy có những phần điên cuồng, nhưng vẫn giữ vẻ mặt không đổi. Chàng sinh viên luôn chú ý, không hiểu y đang nghĩ gì.

Đoạn đầu của nhật ký tương tự như nội dung trên báo, kể về quá trình phát đạt và suy sụp của chủ tòa nhà Kim Phú Nhân, cùng với cách ông ta lừa đảo tài chính và nhân lực của những người dân cùng làng.

Chu Kỳ An tổng kết: "Kết cục của việc gặp lại bạn cũ ở nơi xa thường là bạn lừa bạn, hai mắt đầy nước mắt."

Kim Phú Nhân muốn biến tòa nhà Kim Đường thành một tòa nhà thương mại hàng đầu, nhưng kết quả của việc pha trộn vô tội vạ là tạo ra cảm giác rẻ tiền.

Tòa nhà kinh doanh kém, tiền đền bù di dời của dân làng bị lãng phí, bọn họ thậm chí muốn đánh chết ông ta.

Cả người lẫn của đều mất, dân làng tức giận có thể làm ra chuyện như vậy.

Kim Phú Nhân hiểu rõ nếu tiếp tục thì sẽ không giữ được mạng sống, ông ta là một thương nhân mê tín, đã tìm một thầy phong thủy để giữ dân làng bình tĩnh và cho bọn họ một nơi để trút giận. Thầy phong thủy đưa ra một gợi ý cực kỳ độc ác: dùng người để trấn áp.

Dùng mạng người để trấn áp phong thủy.

Những người giàu có trong nước thường xây dựng quan tài đặc biệt trên mái nhà, biểu thị thăng tiến và phát tài.

Kim Phú Nhân muốn hiệu quả tốt hơn, vì vậy đã sửa lại tòa nhà Kim Đường để nó từ bên ngoài trông vuông vức.

Nhưng ai sẽ là người hi sinh?

Dân làng thảo luận, sau một cuộc bỏ phiếu, quyết định chọn một cô gái tên là Kim Chi.

Có ba lý do: Thứ nhất, bố mẹ Kim Chi qua đời sớm, cô là trẻ mồ côi, lớn lên bằng sự giúp đỡ của nhiều gia đình, dân làng cảm thấy cô có trách nhiệm phải trả ơn; thứ hai, Kim Chi đỗ đại học, có tài năng, dân làng mê tín tin rằng sau khi chết, phúc lộc của Văn Khúc Tinh có thể truyền đến các đứa trẻ khác trong làng; lý do thứ ba...

Nhật ký của Kim Phú Nhân đã đề cập rằng, do một số tâm lý tối tăm của dân làng, bọn họ nghĩ rằng con gái ra ngoài sẽ không trở về, sớm muộn gì cũng bị lừa gạt.

Hơn nữa, tên Kim Chi cũng rất hợp, rất phù hợp để làm vật hy sinh.

Khi đó Kim Chi đã chuẩn bị đến trường đại học, Kim Phú Nhân đã khiến bạn thân nhất của Kim Chi lừa cô đến tòa nhà.

"Trong đó có đề cập rằng, bạn thân nhất của Kim Chi bị mù bẩm sinh, chắc chắn là nữ quỷ ở tầng bốn, cô ta còn muốn em làm vật thay thế." Chàng sinh viên nhếch môi.

Cô gái tóc dài đen nhánh, tính cách nhút nhát, dù bố mẹ không trực tiếp thông báo kế hoạch, nhưng cô mơ hồ cảm nhận được đó không phải là chuyện tốt, tuy nhiên cuối cùng vẫn để dân làng thao túng, chọn lừa Kim Chi về.

Sau đó, Kim Chi bị giết, tòa nhà thực sự trở nên nổi tiếng một thời gian, nhưng ngay sau đó, đã xuất hiện đủ loại sự kiện siêu nhiên.

Kim Phú Nhân đành phải tìm thầy phong thủy lần nữa.

- "Mụ nội nó, thầy phong thủy nói là phương pháp giết người của chúng tôi quá tàn nhẫn, vậy mày giết một con lợn, nó cũng sẽ phản kháng, làm sao có thể không tàn nhẫn?"

- "... Lại phải tiêu thêm một số tiền để mời thầy phong thủy trừ quỷ."

- "Thầy phong thủy chết rồi!! Không biết những chuỗi hạt tôi mua đắt tiền từ đền có hiệu quả không? May mắn là tôi từ quần áo của thi thể ông ta tìm thấy một số sách cổ bị thiếu."

- "Phật tổ phù hộ tôi, mong được bình an vượt qua kiếp nạn này. Nếu tôi sống sót, tôi thề sẽ xây chùa và làm nhiều việc thiện, ngày ngày cúng dường!"

Chàng sinh viên đứng một bên đầy phẫn nộ, Chu Kỳ An không bình luận nhiều về số phận của Kim Chi, mà hỏi về những gì xảy ra sau khi bọn họ đến tầng bốn tìm cô gái tóc dài đen nhánh.

"Đã làm một nhiệm vụ giải mã, tạm thời làm chậm hiệu ứng vật thay thế."

Quá trình giải mã do Mục Thiên Bạch dẫn dắt.

Sinh viên đại học thực ra đã kích hoạt cơ chế tử vong ngay đêm đầu tiên, không thể hoàn toàn giải trừ, chỉ có thể xem việc đồng hóa có nhanh hay rời khỏi phó bản sớm hơn.

Chu Kỳ An gấp nhật ký Kỳ Môn lại, nói: "Sắp có chuyện lớn xảy ra."

Tòa nhà Kim Đường đột nhiên tuyển dụng bên ngoài, cô gái tóc dài đen nhánh lại vội vã tìm vật thay thế, tất cả như có điềm báo im lặng rằng tòa nhà này sắp xảy ra một biến cố lớn.

Chàng sinh viên có chút lo lắng, hỏi: "Chúng ta phải làm gì tiếp theo?"

Chu Kỳ An lạnh lùng nói một từ: "Đợi."

Chuỗi hạt của Kim Phú Nhân đã bị phá hủy, nữ  quỷ đầy oán hận chắc chắn sẽ đến tìm ông ta, nhưng Kim Phú Nhân cũng không dễ đối phó, theo nhật ký, ông ta thường xuyên dùng trận pháp để hút oán khí của các linh hồn trong tòa nhà để nuôi quỷ, có sức phản công.

Chỉ khi bọn họ tự diệt lẫn nhau, người chơi mới có cơ hội.

Dù chàng sinh viên có thông cảm với số phận của nữ quỷ, nhưng cũng biết sau khi trở thành quỷ, việc giết người là bản năng, cuối cùng chỉ có thể thở dài.

Khi nhìn thấy vẻ mặt luôn không thay đổi của Chu Kỳ An, đột nhiên cảm thấy tình hình không đơn giản như vậy.

"Anh Chu, anh có phải..."

Có phải là có những ý định khác không.

Đáng tiếc câu hỏi này không có cơ hội hỏi ra, vì Chu Kỳ An lúc này chủ yếu chú ý đến Mục Thiên Bạch.

Y đã sớm phát hiện ra rằng đối phương có một thói quen nhỏ, tần suất nháy mắt chậm hơn nhiều so với người bình thường, mỗi lần nhắm mắt đều có một chút dừng lại trước khi mở ra.

Có cảm giác như đang mơ giữa ban ngày.

Nhận thấy sự chú ý của y, Mục Thiên Bạch không giải thích tình trạng của mình, nói: "Những gì tôi đã nói trước đây, cậu có thể cân nhắc một chút."

Việc bảo mật về thánh khí không thể giữ được lâu, thời gian không đợi ai. Cách sống sót tốt nhất là tìm một chỗ dựa trước khi phát triển xong.

"Phí bảo vệ giai đoạn mới rất hợp lý."

Chu Kỳ An không tức giận. Đối với những người thẳng thắn như vậy, y luôn không làm gì.

"Anh biết lương tháng của tôi ít ỏi đến mức nào không?"

Chu Kỳ An chỉ vào đầu ngón tay, nói: "Làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, cuối tuần còn phải tăng ca, nhận cuộc gọi từ sếp vào nửa đêm là chuyện bình thường... Lương sau khi trừ bảo hiểm chỉ còn chưa đến hai vạn, trong khi những kế hoạch tôi thực hiện đã thành công nhiều lần, ít nhất đã tạo ra hàng triệu doanh thu cho công ty... Từ bất kỳ góc độ nào, tôi đã trả phí bảo vệ cho công ty rồi." (2 vạn tệ = 11 triệu)

Mục Thiên Bạch nhìn y, lần đầu tiên không hiểu bất kỳ từ nào trong đó.

Anh thậm chí không hiểu tại sao đột nhiên lại chuyển sang chủ đề này.

Trả phí bảo vệ cho công ty có ích gì?

Chẳng lẽ công ty có thể giúp y khi xảy ra đánh nhau?

"Anh Chu." Chàng sinh viên đột nhiên mở to miệng, nhìn về phía trước với vẻ chấn động.

Thấy quỷ sao? Cậu dường như nhìn thấy một quan chức cấp cao của công ty.

Cấp trên đang đi về phía bonn họ.

Hắn mặc một bộ đồ công sở, bên túi áo bên trái, nơi để khăn tay, không biết từ khi nào có một miếng thịt quái vật nhỏ.

Mục Thiên Bạch thấy người đến hơi nhíu mày, không biết đây là cái quái quỷ gì?

"Vừa rồi không phải cập nói sẽ đi tìm chỗ tăng ca sao?" Bỏ qua hai người kia, cấp trên trực tiếp đến trước mặt Chu Kỳ An, ngón tay dính đầy máu không thể lau sạch bằng khăn tay, "Thực ra là trò chuyện?"

Chu Kỳ An không nói gì.

Chàng sinh viên run rẩy. Dù cậu có mù cũng cảm thấy sếp không bình thường, vài giây sau, bất ngờ bình tĩnh lại.

Cậu đã bị mắc bẫy thay thế, dù váy trắng đã biến mất, nhưng tóc dài vẫn giữ nguyên, gương mặt giống như của một người phụ nữ. Dù bố mẹ đứng trước mặt, cũng không thể nhận ra.

Nghĩ vậy, chàng sinh viên cố ý nâng cao tay giả làm động tác vén tóc.

"Và cả cậu nữa," ánh mắt tàn nhẫn của cấp trên dừng lại trên người cậu, từng âm tiết nghe thấy lạnh lẽo, "Các cậu có phải đã cùng nhau chạy vào cái nơi quái quỷ này không?"

Chàng sinh viên đang cố gắng giả làm cô gái tóc dài đen nhánh: "..."

Chu Kỳ An tuyệt vọng nói: "Đừng giả vờ nữa."

Hai năm trước, khi phát hiện sếp có vấn đề, y đã cố gắng giả chết để rời khỏi công ty. Ngày hôm sau đồng nghiệp bảo y quay lại nhanh, nói lãnh đạo đã mở hộp đựng tro cốt, phát hiện xương trong hộp không phải của y.

Cảnh tượng lúc đó rất rõ ràng —

Đồng nghiệp vội vàng gọi điện thoại:

"Tôi đã nói xương từ lò hỏa táng chắc chắn có phần bị nhầm lẫn, con quỷ hút máy này nói không có xương vụn của cậu, bây giờ đến nhà  cậu xác minh."

"... Giúp tôi ngăn cản! Không thể để anh ta gặp mẹ tôi."

"Đúng vậy, mẹ còn không biết cậu muốn giả chết để rời khỏi công ty, sẽ bị lộ."

"Lộ cái gì! Dù sao không thể để bọn họ gặp nhau, tôi có linh cảm nếu họ gặp nhau sẽ có chuyện không hay xảy ra... Nhanh ngăn lại!!"

Cuối cùng vấn đề đã được giải quyết thế nào?

Chu Kỳ An không còn quan tâm, y đã đến công ty, lấy lý do nhận một kế hoạch từ công ty tâm lý, muốn thử nghiệm trong công ty.

Sau đó y đồng ý giảm lương 20% để chúc mừng công ty tròn mười năm, cấp trên mới tha thứ cho sự sống lại của y.

Kéo chàng sinh viên đại học về phía trước, Chu Kỳ An vừa làm hai việc một lúc, vừa hồi tưởng lại nội dung nhật ký Kỳ Môn, dường như bắt đầu nắm bắt điều gì đó, trong lòng dần hình thành một quyết định.

Chàng sinh viên rất muốn chạy trốn, nhưng có dự cảm, nếu chạy sẽ bị anh Chu kéo lại làm vật tế cho lãnh đạo.

Cậu đau khổ gọi: "Anh."

Chu Kỳ An lấy lại tinh thần, sau khi cân nhắc quyết định tiếp theo về nhiệm vụ, đã đối mặt với hoàn cảnh khó khăn.

Trước tiên, để chuyển hướng sự chú ý của cấp trên, y giới thiệu với Mục Thiên Bạch: "Đúng rồi, đây là sếp của tôi, và đây là đồng nghiệp mới của công ty tôi."

Bọn họ, ba người trong cùng một công ty, hôm nay đã tụ tập hoàn toàn trong phó bản này.

Sự xuất hiện của sếp khiến Chu Kỳ An có vẻ mặt lạnh lùng hơn bình thường, ngay cả khi gần đến cửa hàng gạo, khuôn mặt y vẫn lạnh lùng như băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.