Hôm Nay Ông Chủ Lại Ghen

Chương 26: Mẫn Đăng, tối nay cậu tiêu đời rồi




Chương Khâu ôm tới một yêu tinh cằm nhọn, cười ha ha, “Giới thiệu một chút, đây là anh em của anh, gọi anh Đăng là được.”

“Chào anh Đăng, người ta tên Phỉ Phỉ.” Yêu tinh cằm nhọn hơn thẹn thùng đánh nhẹ một cái lên ngực Mẫn Đăng.

“...” Mẫn Đăng im lặng thật lâu, “Chào Phỉ Phỉ.”

Cằm nhọn nghe cậu nói xong, ha ha ha ha cười cả buổi. Cười xong đẩy Chương Khâu ra rồi chạy.

“Ha ha, sao lại chạy chứ?” Chương Khâu không biết làm sao, “Bé cưng trông mày cũng không đáng sợ mà...”

“Có thể là không thích loại như em đi.” Mẫn Đăng ngồi trên ghế quầy bar xoay tới xoay lui, “Anh còn muốn chơi bao lâu nữa, em buồn ngủ.”

“Đừng buồn ngủ! Hôm nay là một đêm thuộc về chiến đấu! Súng của mày đâu chiến sĩ!” Chương Khâu mở dây lưng, quất nhẹ cậu một roi, “Cầm chắc súng của mày!”

Mẫn Đăng cúi đầu cũng cởi thắt lưng.

“Nè đợi lát nữa, gái tới rồi...” Chương Khâu vội vàng hô ngừng, ném dây lưng cầm trên tay vào đùi Mẫn Đăng.

Vừa ưỡn ngực vừa thẳng eo, hai đầu ngón tay kẹp ly rượu. Cả người làm hình dáng cao thâm mê ly, đợi bảy tám cô gái kia xông vào ngực y.

Cô gái cũng lao đến, đảo mắt đã bao phủ lấy Mẫn Đăng.

Có mấy người cùng chung tay khiêng Chương Khâu đi, chê y vướng bận.

“Chào anh Đăng, người ta tên Ni Ni...”

Mẫn Đăng quay đầu nhìn lại, được rồi, một cối xay đã tới.

“Lần đầu tiên anh Đăng tới đây sao?” Đây là mắt to như bóng đèn.

“Anh Đăng thật không tầm thường nha.” Cầy thảo nguyên nói chuyện.

“Chào các cô.” Mặc dù Mẫn Đăng căng thẳng, nhưng vẫn lịch sự chào hỏi.

Các cô gái nhìn nhau, đều không kìm nén ha ha ha ha cười lên.

Mẫn Đăng: “...”

Mẫn Đăng tức giận rồi, cái ghế xoay một vòng quay về phía quầy bar.

Các cô gái đều bị cậu đặt ở phía sau.

Chương Khâu hợp đúng lúc khốn khổ chen vào, tay giơ cao một chiếc giày  cao gót, “Đây là giày của ai!”

“Giơ tay!” Một cô gái tóc ngắn giơ bàn chân để trần của mình lên.

“Lúc nãy là cô đạp tôi!” Chương Khâu trừng cô ta.

“Anh trai anh hung dữ quá ~ ”

“... Bỏ đi.” Chương Khâu thấy dáng dấp cô ta xinh đẹp, sờ đầu không nói gì nữa. Hơi buồn bực  đeo giày vào giúp cô ta.

“Chúng ta đến chơi trò chơi đi, quy tắc trò chơi là tôi hôn anh một cái, anh phải hôn tôi hai cái! Tôi hôn anh ba cái, anh phải hôn tôi bốn cái.”

“Hoàn mỹ!” Chương Khâu đồng ý, “Tôi thích trò chơi moah moah đa này!”

“Cái gì... đa?” Mẫn Đăng hơi đực mặt ra.

Bàn bar* cách đó không xa.

*bàn bar gốc là tán đài (散台): thường được phân bố ở góc tương đối vắng vẻ của đại sảnh hoặc xung quanh sàn nhảy, loại bàn này thường thích hợp có từ 2 – 5 khách dùng.

Hoắc Sơ nhìn cuộc tụ tập vì Dương Chấn Vũ đổi bồn cầu mới có phần cạn lời.

“Vì nắp bồn cầu mới cạn ly!”

“Kính bồn cầu!”

“Tưởng nhớ!”

Hoắc Sơ thở dài, nâng chén uống một ngụm. Kính bồn cầu.

“Đám con gái kia ở học viện nghệ thuật, từng người thanh cao văn nghệ ghê hồn, hôm nay tôi tốn bao nhiêu công sức hẹn đến đây, sao lại vây quanh hai tên bụi đời kia chứ?” Có người nhắc một câu.

Mọi người đều quay đầu nhìn sang.

Người đàn ông đứng bên ngoài rất cao, cao hơn cả đám con gái 1m7 còn đi giày cao gót. Mặt mày đoan chính, nhưng khí chất hơn lăn lộn, có vẻ dữ. Chẳng qua con gái đều thích thế này.

Cái này được con gái nhớ nhung là bình thường.

Nhưng người được đám con gái học viện nghệ thuật vây vào giữa, khiến bọn họ không phục.

Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy cái đầu, nhưng thân hình mơ hồ nhìn giống như con mèo hen.

Ánh đèn thoảng qua, một người phụ nữ khom lưng nhặt đồ.

Con mèo hen đang ngửa đầu cười, cười ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.

“Mẹ kiếp đáng yêu thật...” Có người ngậm rượu mắng.

“Được rồi, đám phụ nữ điên kia đoán chừng là trêu ghẹo em trai thôi. Mấy ông uống ít một chút, vất vả lắm mới hẹn thành công một lần, đợi lát nữa đám bà cô kia tới đây sẽ chuốc chết chúng ta.”

“Mẹ kiếp lớp sâu rượu ngành nghệ thuật chứ, lần trước suýt nữa bị chuốc chết, trông xinh đẹp thì lần sau cũng không hẹn mấy cổ.”

Hoắc Sơ nằm trong chốc lát, cảm thấy vô vị.

Cũng không phải nhà anh thay bồn cầu mới, không có phấn khích gì.

Nếu không phải nể mặt Dương Chấn Vũ, đã đi từ lâu rồi.

Lúc mấy người bạn thay nhau kính đến bàn chải bồn cầu, Hoắc Sơ đứng dậy đi vệ sinh.

Tiếp theo bất kính cứt đái cái rắm anh cùng họ với Dương Chấn Vũ.

Đi từ bàn bar bên này, đúng lúc đi qua quầy bar.

Thoáng cái lại thấy được một tiểu hòa thượng, ánh mắt hướng xuống, thấy trên tay tiểu hòa thượng đeo găng tay con thỏ.

Hoắc Sơ: “...”

Vào quán bar vẫn không quên mang theo găng tay anh tặng, Hoắc Sơ vừa tức giận vừa vui mừng.

Mấy cô gái vây quanh tiểu hòa thượng, có cô gái trong đó cười hì hì còn giơ tay sờ đầu tiểu hòa thượng.

Hoắc Sơ híp mắt, một đường đi qua, tiến hóa thành động cơ. Đẩy ra tối thiểu bốn, năm cô gái muốn ngã sấp trên người cậu.

“Anh Đăng ơi, chị có thể sờ đầu em...”

Mẫn Đăng không hiểu vừa gọi anh vừa xưng chị là có ý gì.

Mặc dù cậu vừa né tránh theo bản năng, nhưng con gái người ta cũng mở miệng nói rồi, cậu cũng không tiện từ chối. Không được tự nhiên sờ mũi một cái, “Cô sờ —— ”

Cô gái vừa xấu hổ duỗi tay qua, trong tay lại bị nhét một bọc giấy.

Trong nháy mắt Mẫn Đăng cũng xoay một vòng theo cái ghế, một cái tay khoác trên bả vai cậu.

Cô gái nắm giấy trong tay, nổi giận đùng đùng giương mắt nhìn lên, nhìn thấy được một người đàn ông đen mặt... mặt đã đen không nhìn thấy.

Người đàn ông khiêu khích nhướng mày với cô ta.

Cô gái hừ lạnh một tiếng, cũng muốn nhướng mày, miệng mũi nhăn lại với nhau, lông mày cũng không thể nhướng lên. Đành phải nhận thua.

Mẫn Đăng không biết xảy ra chuyện gì, vừa muốn quay lại, lại đúng lúc trông thấy Chương Khâu với cô gái tóc ngắn kia đang hôn mặt nhau.

“Năm lần!” Chương Khâu nói

“Mẹ kiếp!” Cô gái tóc ngắn quệt mồm chụt chụt chụt sáu lần liền.

“Tôi cũng không tin! Tôi còn không hôn vượt qua cô!” Chương Khâu đặt người lên tường.

Mẫn Đăng duỗi cổ, vừa định nhìn xem, trước mắt đen kịt một mảng.

Có người đứng trước mặt cậu.

“Tôi cảm thấy...” Hoắc Sơ khom lưng cúi đầu nhìn cậu, “Cậu rất quen mặt nha?”

Mẫn Đăng khiếp sợ, há to miệng không nói nên lời.

“Có phải hai chúng ta từng gặp nhau ở đâu không?” Hoắc Sơ hỏi.

“... Sao anh lại ở đây.” Sức lực Mẫn Đăng không đủ.

“Cậu hỏi lời này, tôi cảm thấy hình như hai chúng ta quen biết.” Hoắc Sơ nghi hoặc.

“Hoắc Sơ.” Lần đầu Mẫn Đăng trông thấy Hoắc Sơ trầm mặt lại.

“Tôi bỗng nhớ ra hình như cậu nói với tôi cậu đã đi ngủ rồi?” Hoắc Sơ híp mắt lại.

“Không phải anh cũng nói —— ”

Mẫn Đăng nói được một nửa thì ngậm miệng, mặc dù có đôi khi cậu phản ứng không tốt, nhưng trực giác luôn luôn rất chuẩn.

Bây giờ Hoắc Sơ thật sự giống kẻ giết người.

“Ha ha ha ha.” Mẫn Đăng lúng túng ha ha một hồi.

Cậu không biết cảm giác chột dạ của mình đến từ đâu, nhưng chính là... chột dạ.

“Anh Đăng ơi... tôi có thể sờ đầu cậu không...” Hoắc Sơ đột nhiên bắt chước cô gái nói chuyện lúc đầu kia.

“Anh õng ẹo quá đi...” Cả người Mẫn Đăng nổi da gà.

Hoắc Sơ hít hai hơi thật sâu, vẫn không nhịn được, “Mẫn Đăng, tối nay cậu tiêu đời rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.