Hôm Nay Cũng Phải Cố Gắng Ngọt Hơn

Chương 9




Edit: Cháo

【09】

Quýt nhỏ bắt đầu thời kì yêu đương cuồng nhiệt.

Cậu và Họa sĩ ôm nhau, hôn nhau, nằm bên nhau ngắm sao ngoài cửa sổ.

Quýt nhỏ thích nghe kể chuyện, Họa sĩ kể chuyện cho cậu; Quýt nhỏ không thích cho hành tỏi vào đồ ăn, Họa sĩ sẽ không cho vào, dù rằng Quýt nhỏ vốn chẳng ăn được; Quýt nhỏ rất tùy hứng, cậu thích nghe Họa sĩ nói thích cậu, nên là sáng tối nào Họa sĩ cũng nói cho cậu nghe một lần.



Họa sĩ còn vẽ lại hình dạng của thiếu niên Quýt nhỏ, dưới ngòi bút của Họa sĩ, Quýt nhỏ cười rất là vui vẻ, giống như muốn khắc họa lại giờ phút này.

Ngay tại trong khoảnh sân này vậy.

Đây là khoảng thời gian độc nhất vô nhị của Quýt nhỏ và Họa sĩ.

Có lúc, Quýt nhỏ sẽ hỏi Họa sĩ về mấy chuyện mất mặt trước kia cậu làm: “Lúc em ôm chân anh nói anh là tên bội bạc, anh đã nghĩ gì vậy?”

Họa sĩ trả lời: “Anh cảm thấy em rất đáng yêu.”

Quýt nhỏ không tin, ha ha cười to: “Không thể nào, chắc chắn anh cảm thấy đầu óc quả quýt này có vấn đề!”

Họa sĩ xoa đầu Quýt nhỏ một cái: “Không đâu.”

Quýt nhỏ ôm chặt lấy cánh tay Họa sĩ, quang minh chính đại cọ một cái: “Họa sĩ tiên sinh, em hạnh phúc lắm.”

Tình yêu đơm hoa kết trái, Quýt nhỏ cũng không chua nữa rồi.

Cậu bắt đầu trở nên ngọt hơn, ngay cả khi hôn cũng tỏa ra mùi vị ngọt ngào.

Cây quýt nói: “Mi trưởng thành rồi.”

Là quả quýt chín trên cành rồi.

Quýt nhỏ náo loạn: “Tui không muốn!”

Cây quýt đành nói: “Đừng ầm ĩ, ta đã cho ngươi đi cửa sau rồi, đấy là tốc độ chín chậm nhất rồi đó.”

Nhưng Quýt nhỏ không có cách nào hoàn thành nguyện vọng của quả quýt này cả, cậu không muốn bị họa sĩ ăn, cậu không muốn quay về nhanh như vậy.

Cậu muốn ở bên Họa sĩ đến thời khắc cuối cùng.

Trời đầu thu, không biết vì sao cứ mưa suốt.

Quýt nhỏ không muốn nước mưa tưới cho mình, cậu cứ khóc mãi không thôi, giống như muốn khóc hết ra nước mưa uống vào mấy ngày nay vậy.

“Họa sĩ tiên sinh, hình như hôm nay em lại chín thêm rồi, lại ngọt hơn rồi, làm thế nào bây giờ?”

“Họa sĩ tiên sinh, em không muốn chín, không muốn ngọt nữa đâu.”

“Họa sĩ tiên sinh, em đổi ý rồi.”

“Họa sĩ tiên sinh, sao thời gian chín của quýt lại nhanh vậy chứ?”

“Họa sĩ tiên sinh, tiên sinh, sao đời quả quýt lại ngắn vậy chứ?”

Giống như thời gian bọn họ hiểu được tình cảm của nhau, thời gian ngọt ngào của bọn họ, cũng ngắn như thế.

Quýt nhỏ không muốn về nhà, cậu không bỏ được Họa sĩ tiên sinh.

Họa sĩ an ủi cậu: “Anh sẽ đi tìm em.”

“Làm sao tìm được chứ…”

Đất trời bao la, đi đâu để tìm đây.

“Thứ nhất, em và anh nói cùng một ngôn ngữ, phạm vi đã thu nhỏ lại rồi đúng không?”

“Nhỡ em ở nước ngoài thì sao?”

“Không thể nào, em có biết tiếng nước ngoài đâu, ngay cả tiếng Anh xem chừng cũng không tốt cho lắm.”

Quýt nhỏ nghĩ một chút, có lý.

Họa sĩ hôn lên đôi mắt đỏ au vì khóc của cậu: “Dù anh không thể chụp ảnh cho em, nhưng anh sẽ vẽ thật nhiều tranh về em.”

“Nhưng anh vẽ em đẹp quá rồi, em đâu có đẹp vậy đâu.” Chẳng mấy khi Quýt nhỏ khiêm tốn, bình thường cậu cũng toàn tự soi gương.

Họa sĩ lắc đầu: “Có chứ.”

Quýt nhỏ ôm lấy anh, nước mắt rơi vào trong cổ áo Họa sĩ: “Anh biết không, lần đầu tiên thấy anh là em đã thích anh rồi. Em của trước kia, chắc chắn đã gặp anh ở đâu đó. Cây quýt nói, ông trời nghe thấy tiếng lòng của em, mới đưa em tới nơi này.”

Vậy nên.

Nguyện vọng của Quýt nhỏ là gặp được Họa sĩ.

Họa sĩ nói: “Quýt nhỏ, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”

Tháng mười.

Tháng mười một.

Họa sĩ rời khỏi khoảnh sân nhỏ này.

Quýt nhỏ đi rồi, Cây quýt cũng khô héo.

Những bức tranh Họa sĩ vẽ cho Quýt nhỏ đều biến thành giấy trắng. Cho dù Họa sĩ có muốn như thế nào, cũng không thể vẽ ra khuôn mặt của Quýt nhỏ được nữa.

Cây quýt đã từng nói, mọi chuyện đều có nguyên tắc của nó.

Nhưng may mắn là, ông trời không lấy đi kí ức của Họa sĩ.

Họa sĩ bắt đầu một chuyến du lịch thật dài, anh muốn tìm Quýt nhỏ, cũng như tìm về linh cảm của mình trên đoạn đường đi ấy.

Cùng lúc đó, trong một bệnh viện, thiếu niên đang đeo mặt nạ thở khí oxy rốt cục cũng tỉnh lại.

Tên của thiếu niên là Lâm Quất*.

*là hán việt của quýt

Mà cậu fan trung thành đột nhiên biến mất trong weibo của Họa sĩ, chính là Lâm Quất.

Trời cao nghe thấy tâm nguyện của Lâm Quất.

Tâm nguyện của quả quýt nhỏ —– Tôi muốn bầu bạn với anh ấy, mang lại niềm vui cho anh ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.