Hồi Sinh 2003

Chương 36: Mời nàng đến nhà




Dịch: Thần Hi

Cuối cùng cũng có thể kí hợp đồng!

Nhìn thấy tin nhắn này của biên tập viên, Lục Dương liền giật mình ngây ngốc vài giây, sau đó bỗng nhiên hắn cười lớn.

Đây mới đúng chứ! Mình viết tiểu thuyết hơn mười năm, lại còn được sông lai năm 2003, nếu viết một cuốn sách mà không kí nổi bản hợp đồng, đúng là quá vô dụng! Không bằng mua một khối đậu hũ mà đâm đầu vào chết đi còn hơn!

Trong lòng Lục Dương vui vẻ nói.

Sau đó Lục Dương dựa theo mã QQ mà Thiên Ca cho mà liên lạc, Hoàn Tử chính là người kí hợp đồng với hắn.

Cùng kí hợp đồng với một biên tập viên đúng là chuyện nhàm chán, nàng chỉ quan tâm đến công việc mà thôi, Lục Dương cũng hiểu rõ, một tác giả mới vào nghề đi kí hợp đồng thì không có quyền cò kè mặc cả gì hết, nên sau khi hắn kết bạn với Hoàn Tử liền trực tiếp bàn đến chuyện điều khoản họp đồng, sau đó trả lời vài câu hỏi của nàng liền xong.

Sau đó chỉ cần kí tên đóng dấu trên hai bản hợp đồng được gửi qua, rồi gửi lại cho tổng bộ ở Thượng Hải là được.

Sau khỉ tổng bộ xét duyệt sẽ gửi trả cho Lục Dương một bản hợp đồng.

Thủ tục này, khiếp trước Lục Dương không nhớ rõ mình đã làm ao nhiêu lần rồi, đã sớm trở thành thói quen.

Kí kết chấm dứt, thật ra Lục Dương không muốn kéo dài quá trình này chút nào, vì nếu để lâu, người chịu thiệt chính là bản thân hắn.

Kí xong xuôi, bản hợp đồng nhanh chóng được gửi đến tổng bộ, biên tập viên sẽ mau chóng xếp sách của mình vào phần tác phẩm đề cử, nếu còn chưa gửi đến nơi, nhất định sẽ không được trang web đề cử, một cuốn sách có được trang web đề của hay không, điều này ảnh hưởng rất lớn đến lượt view của cuốn sách đó.

Mặc dù cuốn "Tận thế đất hoang" của hắn đang xếp vị trí đầu tiên trên bảng thống kê truyện mới thì lượt view cũng tăng rất nhanh, nhưng bảng thống kê truyện mới lại có hạn chế về thời gian và số từ.

Đứng thứ nhất trên bảng một tháng sẽ bị đá khỉ ngay hoặc vượt quá hai mươi vạn chữ cũng bị loại khỏi.

Nếu đợi đến lúc đó mới được trang web đề cử thì lượt view cũng không tăng lên một cách nhanh chóng được, khi đó cuốn "Tận thế đất hoang" sẽ biến mất khỏi tầm mắt của độc giả một khoảng thời gian, nếu hắn muốn dựa vào việc truyền miệng của độc giả thì hiệu quả sẽ rất kém.

Ngay lập tức, Lục Dương mở bản hợp đồng mà Hoàn Tử đã gửi đến qua đường bưu điện ra xem, ngoài ra còn một bản nữa lưu trong mail của hắn, sau đó hắn đi giày vào rồi đi ra ngoài đóng dấu, kí tên trên hợp đồng.

Vốn chỉ cần đóng dấu, kí tên, và gửi trả hợp đồng là xong.

Năm 2003.

Bây giờ không giống như vài năm sau, những hòm thư bưu điện tập thể mọc lên như nấm sau mưa, nhưng bây giờ muốn gửi cái gì, đều phải lặn lội ra bưu cục.

Đợi Lục Dương đến được bưu cục cũng chính là một giờ đồng hồ sau đó.

Lục Dương nhớ rõ chiều hôm nay Tào Tuyết không có khóa học, nhưng hắn thì có, nhưng hôm nay hắn hoàn thành một chuyện vui như vậy, không chừng có thể thúc đầy mối quan hệ giữa hắn và nàng thêm một bước mới, đúng là không nên lãng phí.

Lập tức, khi Lục Dương vừa đến bưu cục đã lấy điện thoại ra gọi cho Tào Tuyết.

Lại nói, từ lúc kết giao cùng nàng đến nay, hắn còn chưa gọi điện cho Tào Tuyết lần nào, lúc liên hệ cùng nàng đều gửi bằng tin nhắn, nhưng hôm nay khác, cho nên đây chính là lần đầu tiên hắn gọi điện cho Tào Tuyết.

- Alo! Sao hôm nay cậu gọi điện cho mình? Không phải chiều nay cậu có khóa sao?

Sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói nghi ngờ của Tào Tuyết liền vang lên.

Lục Dương mỉm cười, hắn nói luôn mục đích mà mình gọi đến.

- Ừ! Cậu cũng không có khóa phải không? Lát nữa đến chỗ mình nhé, cùng mình đi chúc mừng một chút!

- Chúc mừng? Không có khóa học thì phải chúc mừng sao?

Trong điện thoại, giọng Tào Tuyết càng nghi ngờ.

Khóe miệng Lục Dương nhếch lên thành một nụ cười rõ ràng, ánh mắt hắn lướt qua những người đi đường, thoải mái nói.

- Tất nhiên là không phải! Là mình có việc vui, muốn đi chúc mừng một chút, nhưng nếu mình đi một mình thì sẽ không vui, nên cậu phải đi cùng mình! Không được từ chối đâu đấy! Cậu phải đến!

Mấy ngày này, sau khi đến lớp tự học buổi tối cùng Tào Tuyết thì hắn đều tự mình đưa nàng về kí túc xá nữ, mặc kệ nàng có đồng ý hay không cũng vậy. Sau lần hôm trộm đó, mặc dù hắn không tìm được cơ hội hôn nàng lần nữa nhưng mỗi ngày đều trò chuyện với Tào Tuyết sau giờ học cũng làm tăng thêm tình cảm giữa hai người rất nhiều.

Bây giờ Tào Tuyết nghe được mình nhất định phải đi đến chỗ hẹn với Lục Dương, còn là vì có chuyện vui, muốn nàng đến chúc mừng hắn, trong lòng Tào Tuyết có chút chần chừ.

Lục Dương cũng không phải là một tay mơ trong chuyện này, gặp phải tình huống như vậy, chắc chắn hắn sẽ không để cho Tào Tuyết có cơ hội từ chối, vừa thấy nàng có chút do dự, ngay lập tức hắn mỉm cười nói.

- Cứ như vậy nhé! Bây giờ mình sẽ đi mua đồ ăn, lăt nữa sẽ trổ tài cho cậu nhìn đấy, nửa giờ sau thì cậu đứng trước cổng trường đợi mình nhé, mình sẽ đưa cậu đến nơi mình ở! Vậy nhé!

Vừa nói xong, Lục Dương đã ngắt điện thoại.

Sau khi Lục Dương cúp điện thoai, hắn liền cười cười đi về phía chợ để mua thức ăn.

Hắn nói muốn trổ tài cho Tào Tuyết nhìn cũng không phải nói láo, ngay cả việc nấu những món khó làm, hắn vẫn tự tin.

Một đứa bé sinh ra ở vùng nông thôn, có ai không biết vài món tuyệt chiêu?

..............

Tào Tuyết ở trong kí tức xá nữ.

Nghe tiếng "tút tút" phát ra từ chiếc điện thoại đang cầm, nàng có chút sững sờ.

Nàng không nghĩ Lục Dương sẽ cúp điện thoại trước như vậy, xuất phát từ sự rụt rè của một cô gái mới lớn, nếu muốn từ chối nữa thì nhất định sẽ không được, rõ ràng Lục Dương đã tắt máy rồi.

"Làm sao bây giờ, mình có nên đi hay không đây?"

Tào Tuyết nhăn đôi lông mày mỏng như cánh bướm, nàng buồn phiền lẩm bẩm.

Lúc này, trong kí túc xá chỉ còn lại một cô gái khác nữa, chính là cô nàng đã tạo cơ hội cho Lục Dương và Tào Tuyết trong căn tin hôm trước.

Cô nàng này tên là Chu Tĩnh, nàng là bạn cùng phòng với Tào Tuyết.

Trong phòng kí túc xá nữ này, thì nàng chính là người bạn thân nhất cùng Tào Tuyết.

Lúc này, Chu Tĩnh đang đứng trên ban công phơi quần áo, sau khi nghe Tào Tuyết nói chuyện điện thoại xong lại nhăn mặt lẩm bẩm, nàng liền mỉm cười nói.

- Tào Tuyết! Làm sao cái gì? Có phải Lục Dương hẹn cậu ra ngoài không?

Chuyện Lục Dương theo đuổi Tào Tuyết, với tư cách là bạn thân của Tào Tuyết thì tất nhiên là nàng biết rất rõ.

Chu Tĩnh thường dùng chuyện này để chọc ghẹo Tào Tuyết.

Bậy giờ, nàng cũng muốn dùng Lục Dương để trêu ghẹo Tào Tuyết, bạn bè mà, đúng là rất thích chọc ghẹo nhau.

Tào Tuyết nhíu mày nói.

- Đúng vậy nha! Tên kia vưa gọi mình kêu nửa giờ sau, mình ra ngoài cổng trường chờ hắn, hắn nói muốn đi đến chỗ nào đó để chúc mừng hắn, Chu Tĩnh, cậu nói xem, mình có nên đi hay không đây? Lúc nãy mình định từ chối, nhưng mà cậu ta quá bá đạo! Không đợi câu trả lời của mình đã cúp điện thoại luôn, mình đang nghĩ có nên gọi lại cho cậu ta không này!

- Ha ha!

Chu Tĩnh nghe hết mọi chuyện, nàng liền cười tươi ngừng việc phơi quần áo lại, quay đầu nhìn Tào Tuyết rồi nói.

- Cậu muốn từ chối sao? Tào Tuyết! Đây hình như là lần đầu hẹn hò của hai người phải không? Cậu muốn từ chối thật không?

Nàng nói xong liền vui vẻ nhìn vẻ mặt của Tào Tuyết, Chu Tĩnh thấy Tòa Tuyết buồn bực nhìn rất đáng yêu.

Có lẽ vì Chu Tĩnh chưa từng yêu ai, nên trong lòng nàng có chút hâm mộ Tào Tuyết có người theo đuổi, nàng cũng từng nghe Tào Tuyết nói, Lục Dương là người có tài năng, vừa rồi sách mà hắn viết đã được xuất bản bên Đài Loan.

Chuyện này đối với Chu Tĩnh thì gống như là một truyền thuyết sống vậy, lừ bé đến giờ, đây là lần đầu cô biết một tác giả viết được thiểu thuyết, chứ đừng nói đến là người viết sách được xuất bản.

Trong lòng nàng cũng có ấn tượng rất tốt với Lục Dương.

Ở thời kì này, phần lớn các cô gái yêu mến không phải người có tiền hay địa vị cao, mà yêu mến những người có tài năng hoặc ngoại hình tốt.

Trong lòng Chu Tĩnh rất hi vong Lục Dương theo đuổi được Tào Tuyết.

Tài tử xứng cùng giai nhân, mãi mãi là một tình yêu hoàn mĩ nhất trong lòng nữ sinh.

Sắc đẹp của Chu Tĩnh mặc dù không được như tào Tuyết, nhưng nàng cũng có vài phần xinh đẹp, trong lòng nàng tất nhiên cũng có mơ ước về một tình yêu hoàn mĩ.

Lời nói của Chu Tĩnh khiến cho Tào Tuyết càng nhăn mày hơn, trong lòng càng thêm do dự và phiền muộn.

Tào Tuyết ngập ngừng nói.

- Nhưng mà... Một mình mình đến phòng cậu ta, có chút không hay? Cậu ta xấu xa như vậy, lần trước còn hôn trộm nình một cái...

Chuyện này Chu Tĩnh cũng biết, nên nàng không ngại khi nhắc đến.

- Nếu không... Mình đi cùng cậu thì sao? Chẳng lẽ cậu không tò mò chỗ ở của Lục Dương như thế nào sao?

Bỗng nhiên hai mắt Chu Tĩnh tỏa sáng, nàng đưa ra đề nghị cùng Tào Tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.