Học Trưởng Mà Ta Yêu Thầm, Giam Cầm Ta Rồi

Chương 18




_________
Đèn trong phòng khách không được bật, màn hình TV đang chiếu ánh sáng nhấp nháy. Có một người đang ngồi trên sô pha, bất động vẻ mặt đờ đẫn, gần như biến mất trong bóng tối.
Ánh trăng từ cửa sổ lọt vào, ánh sáng mờ ảo chiếu vào khuôn mặt, đôi đồng tử không hề dao động của cậu làm lóe lên những bức tranh đầy màu sắc trên TV, trên người cậu đang mặc bộ đồ ngủ, làn da trần trắng bệch dị thường.
Tô Cẩm Chi đôi chân trần trụi, ăn tĩnh mà đặt nên nền nhà, với một sợi dây xích quanh mắt cá chân, phát ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Tô Cẩm Chi nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, kim giờ chỉ điểm bảy, Kiều Vũ lúc này chắc hẳn đang trên đường về nhà rồi. Hôm nay là ngày 7 tháng 8, đã nửa năm, ngoại trừ Tô Cẩm Chi không biết đã đến chỗ ở mới này từ khi nào, cậu đã nửa năm không ra ngoài, sáu tháng qua cậu chỉ gặp Kiều Vũ.
Nửa năm trước, sau khi tình cờ phát hiện ra căn trong phòng làm việc đó, cậu đã bị ảnh nhốt lại. Kể từ đó, Kiều Vũ dịu dàng nho nhã trong ký ức đã trở thành một kẻ xa lạ hoang tưởng, chiếm hữu, tàn bạo đầy cố chấp.
Ngày thứ ba sau khi khám phá ra bí mật của Kiều Vũ, cậu thức dậy sau giấc ngủ, vừa mở mắt thì đã thấy mình ở nơi xa lạ. Đây không phải là nơi sinh sống ban đầu của cậu và anh, không có tòa nhà nào ở nơi đây, thậm chí cậu chưa từng nhìn thấy một người nào khác ngoài anh. Có lẽ chỉ có một ngôi nhà gần đó.
Kiều Vũ dùng xích sắt hạn chế di chuyển của Tô Cẩm Chi, không có bất kỳ thiết bị điện tử nào, điện thoại di động của cậu đã biến mất từ ​​lâu. Thời gian đầu, phạm vi hoạt động của cậu chỉ ở trong phòng, để tránh cậu chạy lung tung, Kiều Vũ đã nối sợi xích trên chân cậu vào chân giường, độ dài của sợi xích vừa đủ để cậu đi đến phòng tắm giải quyết vấn đề sinh lý. Nhằm không khiến cậu cảm thấy nhàm chán, Kiều Vũ đặt sách và một số đồ dùng trong phòng cho cậu. Dần dần, phạm vi hoạt động của cậu đã thay đổi từ trong phòng đến tất cả các phòng trên tầng 2.
Cho đến nay, toàn bộ ngôi nhà đã trở thành phạm vi hoạt động của Tô Cẩm Chi, nhưng nó chỉ giới hạn trong biệt thự này.
Kiều Vũ rất đam mê chuyện tình cảm, chỉ cần cậu ở bên anh thì dù ở đâu hay lúc nào, họ vẫn luôn làm tình. Cậu và Kiều Vũ làm từ tối đến sáng, từ ban công đến phòng ngủ, từ nhà bếp đến phòng khách, rồi phòng tắm, Tô Cẩm Chi bị anh ** đến dục tiên dục tử. Dấu vết của họ lưu lại ở mọi ngóc ngách trong nhà, đồ đạc, sàn nhà đều bị dính mồ hôi tinh dịch của hai người.
Từ sự sợ hãi và phản kháng lúc đầu cho đến sự thờ ơ và tê dại hiện tại, nhiệm vụ hàng ngày của cậu vào các ngày trong tuần là đợi Kiều Vũ tan sở, và vào cuối tuần, cậu dành cả ngày ở nhà với Kiều Vũ. Cậu mất tự do, mất đi sự giao tiếp hàng ngày với mọi người, giống như con chim sẻ bị nhốt trong lồng.
Cuối phim, có tiếng mở khóa cửa, Kiều Vũ quay lại. Đèn được bật lên, căn phòng sáng lên trong chốc lát, Tô Cẩm Chi khó chịu nhắm mắt lại.
Kiều Vũ thay giày, chỉ thấy Tô Cẩm Chi đang ngồi trên sô pha, cất áo khoác sang một bên, đi tới chỗ cậu, cúi người hôn lên môi cậu: "Em đợi lâu chưa, bảo bối, sao không bật đèn? "
Tô Cẩm Chi nhướng mi ngơ ngác nhìn anh, song không có trả lời.
Kiều Vũ nhìn xuống, phát hiện Tô Cẩm Chi đang đi chân trần, không khỏi nhíu mày, giọng điệu có chút trách móc nói: "Tại sao bảo bối không mang giày? Hử? "
Mặc dù khí trời ngày hè nóng nực. Nhưng điều hòa đã bật, Tô Cẩm Chi lại vô duyên vô cớ không mang dép, bàn chân cậu giờ một mảng lạnh ngắt. Ngón tay của Kiều Vũ xoa nắn da thịt mềm mại của cậu, dưới ánh đèn, ngón chân phấn nộn lộ ra một chút ửng hồng, thực sự rất đáng yêu, Kiều Vũ không nhịn được hôn lên đó.
Anh ngước nhìn Tô Cẩm Chi, hỏi: "Hôm nay bảo bối làm gì?"
Thực ra không cần hỏi cũng biết đối phương làm gì, anh lắp camera giám sát ở mọi ngóc ngách trong nhà để có thể quan sát cậu mọi lúc. Luôn bảo bối vẫn in trong tầm mắt mới mang cho anh cảm giác thoải mái.
Tô Cẩm Chi vẫn im lặng, như đã quen với việc này, cũng không phản ứng gì, Kiều Vũ lại tự mình tiếp tục: "Bộ phim hôm nay xem có hay không, sao không đợi ông xã về rồi cùng xem? Còn muốn đồ gì nữa không? Ông xã mua cho em."
TV ở nhà chỉ có thể dùng đĩa, không thể xem chương trình phát sóng trực tiếp, Kiều Vũ muốn Tô Cẩm Chi cách ly hoàn toàn với xã hội này. Về bộ phim mà Tô Cẩm Chi xem hôm nay, là bộ phim mà cậu và anh anh đã đồng ý cùng nhau đến rạp xem từ nửa năm trước, nhưng khi chuyện này xảy ra thì mọi chuyện đã kết thúc. Hôm qua, Kiều Vũ đã mang đĩa CD của bộ phim này cho cậu.
Lần này Tô Cẩm Chi không phải là không phản ứng, mà chỉ là máy móc lắc đầu. Sau khi chân cậu dần dần lấy lại nhiệt độ bình thường, Kiều Vũ mang dép vào, bế cậu ra khỏi ghế sô pha, ghé vào bàn ăn.
Kiều Vũ đặt cậu lên ghế, hôn hôn khóe miệng cậu: "Chờ anh, bảo bối, ông xã rất nhanh sẽ về."
Kiều Vũ đặt bữa tối mang về lên bàn, anh để Tô Cẩm Chi ngồi bên cạnh. Dỗ dành đút cơm cho cậu. Nhìn Tô Cẩm Chi ngoan ngoãn ăn từng miếng từng miếng một, anh nở một nụ cười mãn nguyện.
Thời điểm cơm nước xong xuôi, Kiều Vũ lấy khăn giấy lau nhẹ khóe miệng Tô Cẩm Chi, hôn lên má cậu, cười khen: "Bảo bối ngoan quá."
Anh cầm lấy đĩa bánh bên cạnh, cắt một miếng nhỏ hống cậu ăn, nhìn động tác nhai của cậu, Kiều Vũ hỏi: "Bảo bối, bánh có ngọt không?"
"Ngọt..." Tô Cẩm Chi gật đầu.
Kiều Vũ ngậm lấy cậu, đầu lưỡi nóng ẩm chui vào bên trong, hương kem lưu luyến chuyển động dọc theo đầu lưỡi dần dần lan tràn trong miệng hai người. Kiều Vũ miễn cưỡng tách ra khỏi môi cậu, trong mắt mang theo ý cười, "Thật sự rất ngọt."
Cứ như vậy, đút cậu xong một miếng anh lại giữ ót cậu hôn một lần. Sau khi ăn miếng bánh cuối cùng, Kiều Vũ đặt thìa xuống, giữ gáy cậu đặt một nụ hôn. Nụ hôn này không còn mùi vị như trước nữa, mang theo mùi vị tình dục. Anh móc đầu lưỡi Tô Cẩm Chi ra mà mút, trong mắt anh, nước bọt trong miệng cậu còn ngọt hơn cả những loại kem này, anh vui vẻ khuấy đảo mọi ngóc ngách trong miệng đối phương, nuốt nước bọt trong miệng cậu như một điếu xì ke.
Hai người trao đổi hơi thở nóng bỏng, thân trên áp chặt vào nhau, bàn tay to lớn ôm lấy eo từ trong vạt áo đi vào, dần dần tiến đến hai quả hồng anh trên ngực, lòng bàn tay ấm áp dính vào bộ ngực mà xoáy, đầu v* mềm mại liền trở lên cứng rắn.
"Hưm..." Tiếng rên rỉ yếu ớt thoát ra từ môi Tô Cẩm Chi, ngón tay thô ráp nhào nặn đầu v* mẫn cảm. Lòng bàn tay Kiều Vũ bấu chặt lấy ót cậu, chiếc lưỡi đan xen của anh tạo ra âm thanh nhuốm màu gợi tình. Cánh tay buông xuống hai bên lại choàng lên vai anh dần dần quấn quanh cổ Kiều Vũ. dương v*t thô to đang đè lên người cậu qua lớp vải mỏng, lòng bàn tay to lớn của anh từ từ di chuyển xuống dọc theo eo cậu, chui vào trong bộ đồ ngủ của, dùng hai tay nhào nặn lấy bờ mông phì nộn.
Trong vô thức, Tô Cẩm Chi cảm thấy ngón tay của Kiều Vũ đang ấn vào mép huyệt giữa hai mông, giao hợp lâu khiến cơ thể có phản ứng, đỉnh dương v*t chảy ra một chất lỏng nhớp nháp, động nhỏ trở lên mềm ẩm. Ngón tay chậm rãi cắm vào lỗ nhỏ từ từ ra vào.
"Ưm... ưm..." Môi lưỡi nóng rực quyện vào nhau, Tô Cẩm Chi đợt này rồi đợt khác bật ra tiếng rên rỉ.
Ngón tay thon dài trượt qua trượt lại trong lỗ nhỏ khít khao, lòng bàn tay nhào nặn bờ mông non nớt béo múp một cách mãnh liệt. Một luồng hơi ấm lan tỏa khắp tứ chi, Tô Cẩm Chi không kìm được kẹp chặt chân của mình, cuối cùng cũng tiết ra trong lồng ngực của anh.
Kiều Vũ cúi đầu, dưới ánh đèn mờ ảo, Tô Cẩm Chi hai má ửng hồng, lông mi rũ xuống khẽ run, khuôn miệng xinh đẹp đỏ mọng khẽ mở, thở dốc đều đều. Ngón tay trên lỗ nhỏ lại chậm rãi co giật, Kiều Vũ thấp giọng hỏi:
"Em muốn không, bảo bối?"
Tô Cẩm Chi nhướng mi, ánh mắt mông lung ướt át, khẽ gật đầu với anh, đáp: " Em... muốn."
__________
:-:
Bây h chốt chí! Hai ngày hai chương!!( ̄ヘ ̄;)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.