Học Trưởng Không Thể Trêu

Chương 9: Có ẩn tình khác .




Ở trong lòng Hạ Mộ, Hứa Đình quả thực có thể nói là hoàn mỹ, cho nên Hạ tiểu thụ cũng rất buồn bực, bản thân mình đến tột cùng là dẫm phải cái vận cứt chó gì, lại có thể nhặt hắn về nhà?

“Lúc trước anh đã từng yêu chưa?” Hạ Mộ thực nghiêm túc hỏi hắn.

“Chưa.” Hứa Đình lắc đầu.

“Vậy tình một đêm?” Mắt Hạ Mộ nheo lại.

“Cũng không có.” Hứa Đình buông lỏng, “Trừ em ra ai anh cũng chưa chạm qua.”

“Vì sao?” Hạ Mộ rất không hiểu.

“Cái gì gọi là vì sao, chẳng lẽ em hi vọng anh từng có tình một đêm?” Hứa Đình nghiến răng nghiến lợi, “Lão tử yêu cầu rất cao có được hay không?”

Mắt Hạ Mộ tỏa sáng, nói như vậy, mình là kết quả của yêu cầu cao?

Hứa Đình nhìn vẻ mặt cười ngốc của Hạ Mộ, cảm thấy có chút dở khóc dở cười, kỳ thật ngay cả mình cũng nghĩ không thông, vì sao cố tình lại cứ thích cái tên biệt nữu tạc mao lại nóng nảy này.

“Kỳ thật em cũng có rất nhiều khuyết điểm…” Hạ Mộ cảm thấy mình hẳn là nên khiêm tốn một chút.

“Anh biết!” Ngữ khí Hứa Đình phẫn hận.

Hạ Mộ bị hắn trợn mắt, chả trách, chưa từng yêu đương, không biết lựa lời mà nói!

..

Mùa đông ở thành phố này rất lạnh, ngày đầu năm mới vừa qua mà đã bắt đầu có tuyết rơi nhẹ, trước kỳ nghỉ đông, mặt đường đã lạnh tới mức kết băng.

Hạ Mộ sợ nhất lạnh, ho khan hơn mười ngày vẫn không thấy đỡ hơn, cổ họng cũng sắp khản đặc .

Hứa Đình thấy cậu tiêm thuốc cũng như không, dứt khoát tự mình tìm phương thuốc cổ truyền, mỗi ngày hầm canh tuyết lê ngân nhĩ cho cậu uống.

Hạ tiểu thụ vô cùng cảm động, dùng giấy A4 vẽ giấy khen cho Hứa tiểu công.

Hứa Đình cầm phần thưởng dở khóc dở cười, này thì tính cái gì, còn không bằng hôn một cái còn chân thật hơn.

Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Hạ Mộ mặc áo ngủ lông xù dày, tự giác lao vào ổ chăn của Hứa Đình—— hai người ngủ tương đối ấm.

Hứa Đình rất hài lòng, cúi đầu hôn cậu.

“Đừng nháo nữa.” Hạ Mộ co thành một nhúm nhỏ, “Ngủ.”

“Hôn một chút liền ngủ.” Hứa Đình từ trong chăn túm cậu ra.

“Hôn em gái anh, ngày hôm qua đã hôn rồi, một tuần chỉ cho hôn một lần!” Hạ Mộ sống chết đẩy đầu hắn.

Hai người ở trên giường cãi nhau ầm ĩ giằng co một trận, Hạ Mộ mệt đến thở dồn dập, bị Hứa Đình ngăn chặn cắn cho đầy mặt nước miếng.

“Lưu manh!” Hạ tiểu thụ mắt trợn trắng.

“Em gặp qua lưu manh chỉ hôn một cái liền thỏa mãn sao?” Hứa Đình nhéo nhéo mũi cậu, kéo cậu vào trong lòng: “Ngủ đi, đêm nay không cho phép lại nói mớ nữa .”

Hạ Mộ nghe vậy trong lòng trống rỗng… Nói mớ?

“Tối hôm qua nửa đêm luôn luôn lải nhải cằn nhằn, cũng không biết đang nói cái gì.” Hứa Đình không cảm nhận được dị thường của cậu, ngược lại cảm thấy rất buồn cười.

“Cái kia… Tối nay em quay về phòng ngủ!” Hạ Mộ ôm gối bộ dạng xun xoe bỏ chạy, Hứa Đình túm trượt.

Vì thế buổi tối này, Hứa tiểu công bên người trống rỗng rất buồn bực, mình lại đâu có ngại cậu ấy ầm ĩ, sớm biết thế đã không nói .

Trong phòng ngủ cách vách, Hạ Mộ do dự thật lâu, vẫn là bấm số điện thoại của anh trai.

“Tiểu Mộ?” Hạ Dịch giật mình, ” Muộn thế này rồi sao còn chưa ngủ?” – “Ngủ không được.” Thanh âm Hạ Mộ rất nhỏ, “Em gần đây hình như tình trạng rất không xong.”

“Làm sao vậy?” Hạ Dịch hỏi.

“Năng lực chú ý và tập trung không cùng nhau, tinh thần cũng không tốt.” Hạ Mộ thành thành thật thật kể ra.

“Có phải em rất căng thẳng không?” Hạ Dịch nhẹ nhàng thở ra, “Đừng suy nghĩ lung tung, tháng trước bác sĩ mới kiểm tra rồi, không sao.”

“Thật sao?” Hạ Mộ rất không tự tin vào bản thân, “Em có cần tiếp tục uống thuốc nữa hay không?”

Hạ Dịch ở trong lòng thở dài, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy bên cạnh Hạ Mộ hình như có người khác.

“Ai a?” Hạ Dịch buồn bực, ba giờ đêm cùng ai nói chuyện?

“Là bạn cùng phòng của em, ngày mai em gọi lại cho anh.” Hạ Mộ sau khi qua loa hai câu liền cúp điện thoại, chột dạ nhìn Hứa Đình, người này sao lại đột nhiên chạy qua đây.

“Ai?” Hứa tiểu công đứng ở bên giường rất bất mãn, hơn ba giờ đêm không ngủ, có cái gì hay mà gọi điện!

“Anh của em.” Biểu cảm Hạ Mộ rất thành khẩn, “Anh ấy gần đây thất tình nên rất buồn khổ, nghiện thuốc lại nát rượu, em phải khuyên bảo anh ấy!”

“Là vậy sao?” Hứa Đình yên tâm, vén chăn lên chui vào.

” Này!” Hạ Mộ ồn ào.

“Mệt chết đi được, ngủ!” Hứa Đình kéo đầu cậu vào trong lòng uy hiếp, “Ầm ĩ nữa liền hôn em a!”

Hạ Mộ hóa đá, trong lòng mặc niệm lưu manh thật đáng sợ!

..

Sau khi kết thúc kỳ thi sát hạch chính là nghỉ đông, Hạ Mộ ngồi xổm trong phòng ngủ, rất ngoan ngoãn giúp Hứa Đình thu thập hành lý.

“Nếu không anh mang em về quê nhà ăn tết?” Hứa Đình ngồi ở bên giường dụ dỗ cậu.

Hạ Mộ nói lầm bầm, dựa vào cái gì, muốn về cũng là anh về nhà của em, anh mới là con dâu!

“Đúng rồi.” Hứa Đình ngồi xổm bên cạnh cậu, “Buổi tối cùng anh đi KTV (quán karaoke) đi.”

“Hai chúng ta?” Hạ Mộ nâng mắt nhìn hắn.

“Rất nhiều người, là tụ hội của khoa Công Nghệ.” Hứa Đình khoác vai của cậu, “Cùng đi được không?”

Hạ Mộ có chút khó chịu, không muốn đi.

” Đi đi đi đi, Ở nhà làm trạch làm cái gì.”Hứa Đình ôm cậu lắc, ” Em sau này chung quy cũng phải nhận thức bạn bè của anh a.”

“…” Hạ Mộ thỏa hiệp, miễn cưỡng gật gật đầu.

Hứa Đình vui vẻ, ôm cậu điên cuồng chạy tới chạy lui trong phòng.

Hạ Mộ dở khóc dở cười, người này sao có đôi khi còn ngây thơ hơn mình?

.

Buổi tối phòng hát của KTV đông vô cùng, chờ lúc hai người vào trong phòng thì bên trong đã ngồi đông nghịt một đống người.

Hứa Đình vừa mới vào cửa đã có người kêu đụng rượu, vì thế quay đầu nhìn vợ —— cho anh đi hay không?

“Đi đi.” Hạ tiểu thụ phất tay cho đi rất rộng lượng, mình ngồi ở một bên ăn hoa quả.

Sau khi ăn hết một đĩa nho, Hạ Mộ rút khăn giấy ra lau tay, chuẩn bị đi qua tìm Hứa Đình, nhưng mà ngẩng đầu vừa nhìn, lại phát hiện tình hình có biến! Vừa rồi rõ ràng chỉ có nam sinh, vì sao bây giờ chẳng hiểu tại sao ở đâu ra nhiều hơn một đống lớn em gái? ! Còn ngồi gần như vậy, có cần phải gần như vậy hay không a! Đều sắp sát đến mặt rồi đó?

Vợ cả Hạ Mộ khí chất trong nháy mắt phát hỏa, vừa mới chuẩn bị hùng hùng hổ hổ đi cướp người, đột nhiên bả vai bị người vỗ một cái.

“Tiểu Mộ?” Nam sinh phía sau đeo cặp kính rất dày thử thăm dò gọi một tiếng.

Hạ Mộ quay đầu lại nhìn , biểu cảm trên mặt lập tức cứng đờ.

“Thật là cậu a?” Nam sinh mắt kính thực kinh hỉ.

“Ừ, phải.. Cái kia, bạn tôi đang gọi tôi, đi trước nhé .” Hạ Mộ lắp ba lắp bắp, xoay người chạy trối chết.

Cậu ta là Dương Phàm, là con trai của bác sĩ điều trị cho mình, cũng là nằm trong số lượng không nhiều người biết bí mật của mình.

Hứa Đình uống rượu uống đến đang HIGH, đột nhiên nhìn thấy Hạ Mộ đang ngoắc tay với mình, vì thế đặt chén rượu xuống đi tới.

Đến gần mới phát hiện, người mới vừa rồi còn rất tốt, hiện tại sắc mặt còn trắng hơn so với giấy.

“Em làm sao vậy?” Hứa Đình cả kinh.

“Dạ dày khó chịu.” Hạ Mộ lung tung tìm cái cớ.

“Rất đau sao?” Hứa Đình lo lắng nhìn cậu.

“Em muốn về nhà.” Thanh âm Hạ Mộ rất thấp.

Hứa Đình gật gật đầu, mang cậu ra khỏi phòng hát.

Sau khi về đến nhà, Hứa Đình giúp Hạ Mộ lấy nước ấm, lại giúp cậu mua thuốc giảm đau.

“Em xin lỗi.” Hạ Mộ thực áy náy.

“Đồ ngốc, một buổi tụ tập mà thôi, có cái gì phải xin lỗi.” Hứa Đình xoa xoa đầu của cậu, “Sao đột nhiên lại đau dạ dày, vừa nãy uống rượu sao?”

“… Một chút.” Hạ Mộ qua quít.

“Nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.” Hứa Đình nhét cậu về ổ chăn, “Hảo hảo ngủ một giấc đi.”

“Vậy còn anh?” Hạ Mộ rúc vào trong chăn nhìn hắn, “Vẫn phải đi cái tụ hội kia sao?”

“Đương nhiên không đi nữa.” Hứa Đình xoa xoa đầu của cậu, “Anh sẽ ở nhà, có việc thì gọi anh.”

Hạ Mộ gật gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Sau khi chiếu cố cậu ngủ an ổn, Hứa Đình trở lại phòng khách, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.

Điện thoại rất nhanh liền được nối, nghe xong vài câu, sắc mặt Hứa Đình đã u ám đến nhỏ nước (*).

(*) “u ám đến nhỏ nước” : nói vậy là vì sắc mặt âm u, tối tăm của Hứa tiểu công giống như trời sắp mưa đến nơi, mà mưa thì đương nhiên sẽ có nước chảy

“Hiện tại phải làm sao?” Người đầu kia hỏi.

“Ngày mai đem người tôi tìm đến cho tôi, tôi tự mình hỏi.” Hứa Đình cúp điện thoại, đứng lên trở lại phòng ngủ.

Đại khái là bởi vì trời mùa đông lạnh, Hạ Mộ ngủ cũng thành thật hơn rất nhiều, không chỉ quấn mình đến chặt chẽ kín đáo, còn đưa tay túm lấy mép chăn, bộ dạng chỉ sợ bị người khác cướp đi.

Hứa Đình nhìn mà thích thú, dứt khoát thay áo ngủ, nhẹ chân nhẹ tay chui vào chăn.

Hạ Mộ cụp mí mắt nhìn, thực tự giác lao vào trong lòng ngực của hắn, cọ ra một tư thế thoải mái nhất.

Hứa Đình bật cười, vươn tay ôm thật chặt.

..

Ngày hôm sau lúc Hứa Đình thức dậy, thì Hạ Mộ đã nấu xong cháo, đang ở phòng bếp chiên trứng gà.

“Em biết làm cơm?” Hứa Đình ngoài ý muốn.

“… Lên mạng tra một chút liền biết rồi , lại không khó.” Hạ Mộ khinh thường, “Anh cho rằng ai cũng giống anh sao, có thể đem cánh gà sốt Coca làm thành than củi đen sì!”

“Anh lần đó là ngoài ý muốn!” Hứa Đình tức giận, lần đó là bởi vì đồ ăn mình làm được một nửa thì tiểu tổ tông này đột nhiên muốn uống nước trái cây, cho nên mới quên mất chuyện trong nồi còn có đồ ăn!(thê nô thì nhận đi =]]]]]])

Hạ Mộ lầm bầm, lấy cớ!

Hứa Đình tức giận, cúi đầu tại trên vai cậu cắn một cái không nhẹ không nặng.

Hạ Mộ thuận tay khua cái muôi, đối với đầu Hứa Đình “bang” một cái.

Hứa tiểu công phẫn nộ: “Đó là muôi sắt đó!”

Hạ Mộ ước lượng con dao thái trong tay, liếc mắt nhìn hắn.

Hứa tiểu công gặp trở ngại, quả nhiên độc nhất tiểu thụ tâm. (ác nhất là lòng dạ tiểu thụ =]]]]])

Sau khi ăn xong bữa sáng, Hứa Đình một mình ra ngoài, lập tức đi đến một quán cà phê.

“Ở ghế số 7.” Chủ quán cà phê hiển nhiên rất quen thuộc Hứa Đình.

Ngồi ở trên ghế sa lon, Hứa Đình không nói tiếng nào, đánh giá ba người mặt mũi bầm dập trước mặt.

“Chính là bọn họ.” Người đàn ông bên cạnh nhỏ giọng nói.

“Đi theo cậu ấy có mục đích gì?” Thanh âm Hứa Đình rất lạnh.

Bắt đầu từ ngày đầu tiên kết giao với Hạ Mộ, bản thân liền phát hiện luôn có người đi theo cậu, có đôi khi còn có thể chụp ảnh, thử thăm dò hỏi qua Hạ Mộ vài lần, lại phát hiện đối với chuyện này cậu ấy hình như hoàn toàn không biết rõ tình hình.

Hạ Mộ bình thường trừ bỏ vẽ tranh chính là lên mạng, sinh hoạt đơn giản giống trang giấy trắng, thật sự không nghĩ ra, cậu ấy vì sao lại bị người khác theo dõi.

“Không phải chúng tôi muốn đi theo.” Ba tên côn đồ khóc không ra nước mắt, “Có người bỏ tiền ra để chúng tôi làm vậy.”

“Ai?” Hứa Đình nhíu mày.

“Không biết.” Tên côn đồ thành thành thật thật trả lời, “Chỉ biết gã họ Triệu, đại khái hơn 30 tuổi.”

Một mạch hỏi thăm, trong lòng Hứa Đình không những không được khai thông, ngược lại càng rối hơn.

Chỉ là chụp trộm, hoặc là còn có thể giải thích là bởi vì Hạ Mộ lớn lên rất đẹp, dẫn tới biến thái cũng không kỳ quái. Nhưng vấn đề chính là, người đàn ông kia không chỉ cần những người này chụp ảnh trộm, còn muốn bọn họ gieo rắc lời đồn đãi, Hứa Đình cũng mới biết, lúc trước bản thân nghe qua những đồn đãi ác độc kia đến từ nơi nào.

Vừa nghĩ tới cái tên tiểu bạch si kia tự dưng bị người ta hắt bát nước bẩn, Hứa Đình đã cảm thấy sắp tức điên.

“Hiện tại phải làm sao?” Người đàn ông bên cạnh hỏi.

“Nghĩ biện pháp tìm ra họ Triệu.” Hứa Đình không thể để Hạ Mộ chịu oan ức, càng nhìn không được cậu bị tính kế, vì thế quyết định tra đến cùng.

Vợ của mình, sao có thể đến phiên bị người khác khi dễ.

..

Sau khi về nhà, Hạ Mộ đang ở thu dọn đồ đạc.

“Ngày mai anh đưa em ra sân bay nhé.” Hứa Đình bưng một đĩa hoa quả ăn.

“Không cần.” Hạ Mộ khoát tay, “Anh của em tới đón em.”

“Đặc biệt đón em?” Hứa Đình buồn bực, cũng không phải trẻ con lên ba, sao còn muốn tự mình lại đây một chuyến?

“Anh là con một nên không hiểu, em và anh trai tình cảm rất tốt!” Hạ Mộ tự hào.

Hứa Đình buồn cười: “Vậy anh cũng đưa em đi, thuận tiện gặp anh của em.”

“Không cho!” Hạ Mộ cự tuyệt, “Không được để cho anh em nhìn thấy anh!”

“Vì sao?” Hứa Đình không thể không bất mãn, “Chẳng lẽ anh không tốt sao?”

“Anh của em nếu biết quan hệ của chúng ta, sẽ đánh chết anh.” Hạ Mộ thực nghiêm túc.

“Cắt, không chắc ai đánh ai.” Hứa Đình coi nhẹ.

“Anh dám đánh anh em?” Hạ Mộ hai tay chống nạnh giận.

“Em không nói đạo lý!” Hứa Đình kháng nghị.

Hạ Mộ bị hắn ầm ĩ làm phiền, cầm một chiếc dép lê đánh hắn ra đến cửa.

Hứa Đình nóng nảy nắm tay, tiểu bạch si, dù sao có một ngày sẽ làm thịt em!

..

Bởi vì Hạ Mộ vô cùng kiên trì, Hứa Đình cuối cùng không cùng cậu ra sân bay, chỉ đưa cậu đến cổng tiểu khu.

Nhưng sau khi nhìn theo cậu rời đi, Hứa Đình nhanh chóng cản một chiếc xe, mặt dạn mày dày đi theo.

“Đi đâu?” Lái xe hỏi.

“Đi theo chiếc xe phía trước kia.” Trong lòng Hứa Đình rất tốt —— dù sao ở nhà cũng nhàm chán.

Giờ cao điểm buổi sáng có chút tắc đường, Hứa Đình sau khi ở trên xe bổ sung một giấc liền mở mắt, lại cảm thấy có chút không đúng.

“Bác à, đây không phải đường ra sân bay đi?” Hứa Đình nhíu mày.

“Không phải.” Lái xe taxi lắc đầu, “Sân bay ở thành bắc, đây là đi phía nam.”

Hứa Đình thò đầu ra ngoài cửa kính nhìn nhìn, phát hiện chiếc xe Hạ Mộ ngồi kia vẫn đang đi phía trước, dùng di động search biển số xe, nhưng căn bản không có giấy tờ ghi chép lại ——xe lậu?

Hứa Đình trong lòng cả kinh, thầm mắng mình khinh thường.

Hạ tiểu trạch nam cũng không phân biệt đường, còn đang vui vẻ chơi PSP.

“Tiểu Mộ.” Hứa Đình gọi điện thoại qua.

“Dạ? Em còn chưa tới sân bay đâu.” Hạ Mộ hoàn toàn không biết là chính mình gặp nguy hiểm.

“Bảo bối, ngoan ngoãn nghe anh nói.” Thanh âm Hứa Đình rất thấp, “Xe của em có vấn đề.”

“A?” Hạ Mộ sửng sốt.

“Làm bộ như cái gì cũng không biết, nói với lái xe em muốn đi WC, tìm cơ hội chuồn xuống xe.” Hứa Đình tận lực làm cho mình bình tĩnh.

“Ừm.” Hạ Mộ cắn cắn môi, trộm nhìn lái xe.

Là người đàn ông cao lớn thô kệch, nếu đánh nhau, mình khẳng định đánh không lại.

“Ngoan, đừng hoảng hốt, xe của anh ngay phía sau em.” Hứa Đình sợ Hạ Mộ để lộ bí mật.

“Ừ… Cậu phiền chết đi được!” Hạ Mộ đột nhiên không kiên nhẫn, “Khách sạn cũng không phải tôi mở ra, cậu ăn linh tinh hư bụng liên quan gì đến tôi?”

“…”

“Lão tử mời cậu ăn cơm còn lắm tật như vậy, cậu được lắm a?”

“…”

“Được rồi được rồi, chờ tôi quay về trường học bồi dưỡng cậu một bữa.”

“…”

“Kháo! Bị cậu nói, bụng tôi cũng đau!”

“…”

“Chú à.” Hạ Mộ ôm bụng rất đau đớn, “Phụ cận nơi này có toilet hay không?”

“Không có.” Lái xe cũng không quay đầu lại.

“Nhưng mà tôi muốn đi toilet.” Hạ Mộ cúi gục mặt, víu vào cửa kính xe nhìn ra bên ngoài.

Xe đã chạy đến vùng ngoại thành, chung quanh đều là ruộng lúa.

“Chú chú, tôi sẽ ở phía sau cây .” Hạ Mộ quả thực sắp khóc lên, “Nhịn không nổi nữa.”

Lái xe rất nổi cáu, nhưng cũng không hoài nghi, để cho cậu xuống đi WC, hẳn là không mất bao lâu đi? Nếu không để cho nó xuống xe, làm thực ở trong xe cũng đủ ghê tởm, dù sao còn phải đi một đoạn đường nữa.

“Đi đi.” Lái xe đem xe dừng ở ven đường.

“Cám ơn a.” Hạ Mộ ôm bụng xuống xe, một mạch đi chậm đến sau cây cách đó không xa.

Lái xe vẫn là không yên lòng, vì thế muốn cùng qua đó nhìn, lại không lường trước mình còn chưa đi được hai bước, một cỗ xe cho thuê khác liền thắng gấp một cái, nghiêng ngả dừng ở trước mặt Hạ Mộ.

“Mộ Mộ! !” Hứa Đình mở cửa xe.

Hạ Tiểu Mộ thực thông minh, xoay người chạy nhanh bay lên xe.

Xe taxi nhanh chóng lái đi, ném tài xế kia xa dần ở phía sau.

“Có làm sao hay không?” Hứa Đình lo lắng nhìn cậu.

Hạ Mộ lắc đầu, môi trắng bệch, nghĩ lại mà sợ đến tim đều sắp nhảy ra.

“Ngoan, không có việc gì là tốt rồi.” Hứa Đình dùng sức ôm cậu vào lòng, mới phát hiện mình cũng đã sớm một thân mồ hôi lạnh.

Di động trên ghế ngồi kêu “tích tích”, Hứa Đình cầm lên nhìn thoáng qua, đưa cho Hạ Mộ: “Là anh trai em.”

Hạ Mộ tiếp nhận di động, ấn phím nghe máy.

“Tiểu Mộ, sao em còn chưa tới sân bay?” Thanh âm Hạ Dịch thực lo lắng, “Máy bay sắp cất cánh rồi.”

“Đúng lúc xảy ra chút chuyện.” Hạ Mộ cố gắng làm cho mình bình tĩnh một chút.

“Làm sao vậy?” Hạ Dịch truy vấn.

“Bạn học có chút việc, em đi không được.” Hạ Mộ nhìn Hứa Đình, do dự mà mở miệng, “Anh, nếu không anh trước tiên cứ ở khách sạn đi, tối nay em tới tìm anh.”

Hạ Dịch tuy rằng không hiểu ra sao cả, nhưng cũng đành đáp ứng.

Chặng đường kế tiếp, Hạ Mộ luôn gắt gao nắm chặt quần áo Hứa Đình, cho đến khi tay toàn là mồ hôi cũng không buông ra.

Hứa Đình cũng không còn hỏi nhiều, chỉ luôn ôm cậu.

Một người vô hại đơn giản như thế, rốt cuộc là ai, phải trăm phương ngàn kế thương tổn cậu như vậy?

END 09.

____________________________

Canh Tuyết lê ngân nhĩ :



(canh này để trị ho, giải nhiệt. Nhìn món này lại nhớ thằng Sói con Ngao Thịnh trong Thịnh Thế Thanh Phong của Nhã a =v= cái hồi nó còn *giả bộ* ngây thơ con nai tơ ở Hắc Vân Bảo, có lần bị ho nên Tiểu Hoàng đã làm món tương tự thế này cho nó, đều là từ lê ngâm đá, trong lòng thằng Sói này vừa sướng vừa cảm động bỏ mie lại còn làm cao.. rồi cũng chén sạch 凸)

Cánh gà hầm Coca : độc đáo quá =p~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.