Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 31: Hai người rất ngấy, tôi sợ bị tiểu đường




Edit: Hyukie Lee

Chỗ ngồi của mấy người bọn họ cũng rất có ý tứ.

Hạ Thâm và Kiều Thiều dựa bên cửa sổ, hai bàn trước sau. Lâu Kiêu ngồi bên phải Hạ Thâm, cùng dãy bàn phía trước. Lông Xanh ở sau Lâu Kiêu, cùng dãy bàn với Kiều Thiều, Tống Nhất Hủ thì ngồi bên phải Lâu Kiêu, là dãy bàn đầu tiên.

Nói tóm lại vẫn là Tống Nhất Hủ thảm nhất, ngồi bàn đầu thì thôi đi, còn là bàn trung tâm, Hắn vừa vào phòng đã bắt đầu khóc: “Tôi không muốn ngồi hàng c a!”

Đáng thương “chỗ ngồi” đã định, không muốn ngồi cũng phải ngồi!

Kiều Thiều cảm thấy người sắp xếp chỗ ngồi rất ma quỷ.

Rất rõ ràng, những phần tử không thành thật đều ngồi đằng trước, mấy người tương đối an phận thì ngồi đằng sau.

Tuy phòng thi cuối cùng đều là học tra, nhưng trong học tra cũng có Đạo hệ và Phật hệ.

Đạo hệ đằng trước do học tra Lâu Kiêu cầm đầu, vị mắt mù này đã đủ thuyết minh câu nói — Phiền cái gì, cút qua một bên, đừng phiền tôi!

Về phần Phật hệ sắp phía sau thì ngoan hơn nhiều, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, chỉ kém khắc mấy chữ “Sao cũng được, không đạt yêu cầu cũng không sao, hạng nhất đếm ngược cũng không sau” lên ót.

A, trong Đạo hệ còn có Tống Nhất Hủ nữa.

Đại khái là bạn học Tiểu Tống có một bộ ta sẽ khoanh lụi tất cả, cho nên bị xách lên bàn đầu tiên.

Sau đó Kiều Thiều mới hậu tri hậu giác nhận ra…

Mình xếp thứ hai cũng là phần tử không thành thật sao?

Không không không!

Kiều Thiều an ủi mình, thành tích của mình không lưu lạc đến mức này đâu, giáo viên xếp mình ở bàn thứ hai nhất định là muốn “bảo hộ” mình!

Là vậy không sai!

Kiều Thiều hít nhẹ một hơi, nhìn qua tên ngồi cùng bàn lững thững đến muộn.

Cả ngày hôm nay đều là thi cử, không cần lên lớp nên giáo viên cũng không bắt buộc mặc đồng phục.

Học sinh nội trú thì không có gì đáng nói, nhưng học sinh ngoại trú thì tùy tâm sở dục.

Hạ Thâm không mặc đồng phục, hắn mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản và quần jean.

Ăn mặc rất tùy ý, nhưng vì vóc người hoàn hảo tay dài chân dài, cứ thế biến bộ quần áo bình thường mang theo cảm giác thời thượng đủ để lên bìa mặt tạp chí.

Hình như người nọ lại thức đêm, thần thái mệt mỏi biếng nhác, con ngươi đen tùy ý đảo qua, tìm được người.

Mặc dù là phòng thi cuối cùng, nhưng nam nữ rất cân đối.

Không ít nữ sinh âm thầm hút khí, ánh mắt cũng quên động đậy.

Thật ra không chỉ là nữ sinh, các nam sinh cũng nóng bỏng nhìn hắn, rục rịch ngẩng đầu lên.

May mà Kiều Thiều ngồi hàng thứ hai, không nhìn thấy quang cảnh phía sau, nếu không y sẽ cho rằng người vào không phải Hạ Thâm, mà là thịt Đường Tăng, bầy yêu tinh phía sau thèm nhỏ dãi chỉ muốn gặm một hơi.

Hạ Thâm đặt bữa sáng lên bàn Kiều Thiều, ngáp một cái.

Kiều Thiều vừa mở túi tiện lợi ra vừa nói: “Tối qua lại không ngủ?”

Rõ ràng cả tuần này biểu hiện rất tốt, sao tới buổi kiểm tra lại thức đêm nữa!

Hạ Thâm vội vàng kiếm tiền, không thể đẩy nguồn sống đưa lên tới cửa được, hắn ngồi ngược ghế đối diện Kiều Thiều, đặt cằm lên lưng ghế, lười biếng phun ra một âm tiết đơn: “Ừm.”

Kiều Thiều tức giận nói: “Hôm nay thi mà tối qua còn không chịu ngủ?”

Mí mắt Hạ Thâm sắp sụp xuống: “Không sao.”

Kiều Thiều nhìn hắn như vậy, vừa tức vừa vội, nhưng việc đã đến nước này cũng không biết nói gì, lỡ như ảnh hưởng đến tâm thần, thế chẳng phải cả tuần này đều bỏ công?

“Há mồm!” Kiều Thiều lấy cái ly từ trong bàn mình ra, cắm ống hút vào.

Hạ Thâm rất buồn ngủ: “Hửm?”

Kiều Thiều nhét ống hút vào miệng hắn.

Hạ Thâm tưởng là sữa đậu nành, thuận thế hút một ngụm, sau đó… Đắng đến tim cũng đắng!

Kiều Thiều nhịn cười nói: “Tỉnh chưa?”

Hạ Thâm nhíu chặt mi phong: “Sao còn mang thứ này theo.”

Kiều Thiều nói: “Không phải đã có công dụng rồi sao? Mang riêng cho cậu đó!”

Vốn là cà phê đắng muốn chết bỗng nhiên lại thấy cực kì ngọt ngào, Hạ Thâm cười: “Thế tôi lấy nhé.”

Hạ Thâm lấy cái ly bỏ vào hộc bàn mình, không muốn tên nhóc này ăn đắng.

Kiều Thiều vội vàng nói: “Khoan đã!”

Hạ Thâm nhướng mày: “Mới nói là đem cho tôi mà.”

Tâm tình Kiều Thiều rất tốt, cũng không cần cà phê nữa, y muốn nói là: “Ống hút của tôi.”

Hạ Thâm sợ run lên.

Kiều Thiều đứng dậy rút ống hút ra, nói: “Chỉ có một cái ống hút, đưa cậu tôi uống sữa đậu nành kiểu gì?”

Hạ Thâm nhìn y cắm ống hút vào ly sữa, môi mỏng hơi động: “Nhưng mà…”

“Không sao.” Kiều Thiều uống một ngụm: “Cà phê đen trộn với sữa đậu nành cũng không sao, tôi quen rồi.”

Vốn Hạ Thâm muốn nói là — Ống hút đó mình đã dùng qua rồi.

Nhưng Kiều Thiều đã uống.

Hạ Thâm không còn buồn ngủ nữa, theo dõi người kia: “Cho tôi uống với.”

Kiều Thiều cắn ống hút nhìn hắn: “Cậu chưa ăn điểm tâm à?”

Là chưa ăn, nhưng đây không phải trọng điểm, Hạ Thâm nói: “Cà phê đắng muốn chết, tôi cần miếng ngọt.”

Vẻ mặt Kiều Thiều không còn lời nào để nói, đang định đưa ly sữa đậu nành qua, soạt một tiếng, một cái kẹo que bay tới.

Lâu Kiêu bàn trên nói: “Cho cậu.”

Hạ Thâm chụp lấy cây kẹo, nhướng mày: “Không ăn hả?”

Lâu Kiêu mà không hút thuốc phải dựa vào thứ này kéo dài mạng sống.

Âm thanh giáo bá đè rất thấp: “Hai người ngấy quá, tôi sợ ăn kẹo nữa sẽ bị tiểu đường.”

Nói xong lấy cái bật lửa ra, đi ra ngoài hút thuốc: Lão Hạ cũng thật là, không biết thu liễm một chút, trước công chúng còn tú ân tú ái.

Giáo bá vì huynh đệ mà phắc nát tâm.

Kiều Thiều ngồi phía sau bên phải Lâu Kiêu, nghe cũng không rõ lắm: “Lâu Kiêu nói gì thế?”

Hạ Thâm có chút tiếc nuối nói: “Tôi cũng không nghe rõ.”

Hắn lột vỏ một hơi cắn nát kẹo que, rất ngọt, nhưng vẫn muốn ly sữa đậu nành trong tay Kiều Thiều hơn.

Một nốt nhạc đệm như vậy, Kiều Thiều cũng không để trong lòng.

Hậu tri hậu giác, Kiều Thiều nhận ra tầm mắt từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Tống Nhất Hủ thì khỏi nói, chỉ kém dùng ánh mắt viết ra bốn chữ ‘Bách khoa toàn thư’, các bạn học khác cũng rất nóng bỏng, sôi nổi dùng tầm mắt mong chờ nhìn qua phía này.

Tầm mắt này rất dễ hiểu, Phật hệ biết được một sơn động chất đầy châu báu, biết rõ bên trong có gì nhưng bên ngoài lại có hai đầu ác long tọa trấn.

Các dũng sĩ ngứa tâm nhưng lại không dám tới gần.

Kiều Thiều hơi ngại ngùng.

Tuy y cảm thấy nửa tháng này mình rất nghiêm túc học tập, nhưng thành tích cũng không tốt tới mức đó.

Được mọi người chờ mong như vậy, thật sự xấu hổ.

Hơn nữa Lông Xanh Vệ Gia Vũ còn lắc lắc lư lư, chỉ kém mở miệng kêu cứu!

Kiều Thiều vô cùng chột dạ, y nhìn tờ công thức không chớp mắt, căn bản không dám ngẩng đầu, cho nên cũng không biết điểm dừng chân chân chính của những ánh mắt này thật ra là ở ghế trước…

Rốt cuộc cũng bắt đầu kiểm tra.

Hình thức kiểm tra hàng tháng giống như cuộc thi chính thức.

Chẳng qua không chia ra nhiều ngày, mà là gom lại một ngày.

Buổi sáng là văn toán, chiều là anh lý.

Thi văn toán xong, cả người Kiều Thiều sắp sửa siêu thoát.

Y ngã lên bàn, động cũng không muốn động.

Hạ Thâm đang ngủ say, tiếng chuông kết thúc cũng không đánh thức được hắn.

Các bạn học lục tục đi ra phòng thi, tiếng ồn ào khiến Kiều Thiều nâng tinh thần lên được một tí.

Thừa dịp không người chú ý, Kiều Thiều lén dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, khi ngẩng lên đã khôi phục như thường.

Kiều Thiều nhìn một đống đằng trước ngủ đến hôn thiên ám địa, khó chịu mà đâm một cái : “Tan học !”

Một tiếng này không chỉ đánh thức Hạ Thâm, còn la tỉnh Lâu Kiêu kế bên.

Bộ dáng hai người buồn ngủ đúng là huynh đệ tình thâm!

Tuy trong lòng Kiều Thiều vẫn còn chút hoảng, nhưng thấy Hạ Thâm như vậy hỏa khí đã che mất sợ hãi, y nói : “Đừng nói cậu nộp giấy trắng nhé, làm vậy tôi thắng không vẻ vang!”

Hạ Thâm ách cổ họng nói : “Ngoan, để tôi ngủ thêm một lát.”

Kiều Thiều : “???”

Ngủ tới ngu luôn rồi sao ?

Trong phòng thi không còn nhiều người, Lâu Kiêu cũng nghe được lời Kiều Thiều nói.

Hắn hỏi : “Cậu… So thành tích với lão Hạ ?”

Kiều Thiều không xem hắn là người ngoài : “Ừm, thua thì cậu ta mời tôi cơm trưa một tháng, tôi thua thì đồng ý một chuyện với cậu ta.”

Hình như mình cược có chút hời, Kiều Thiều bổ sung : “Muốn thế nào thì như thế ấy, tôi đều đồng ý.”

Muốn thế nào thì như thế ấy…

Lâu Kiêu trầm mặc một lúc lâu, phun ra bốn chữ : “Cái thằng súc sinh.”

==

Tác giả : Đừng suy nghĩ nhiều nha, chắc chắn kiểm tra lần này Thâm ca trâu nhất, không cố ý làm bài kém đâu. Trời nóng như vậy, dù Tiểu Kiều luôn thích mặc mã giáp cho hắn, nhưng hắn vẫn muốn cởi ra [che mặt]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.