Gió thu thổi tung mây, trăng non vụng trộm dâng lên cao
Hoàng cung về đêm nổi lên sắc hồng từ những chiếc đèn cung đình, chiếu rọi lên sự rực rỡ phong hoa thịnh thế.
Tìm suốt từ sau ngọ cho đến hoàng hôn rồi tới đêm, thủy chung vẫn
không thấy người, Khổng Ất Nhân ủ rũ , tập tễnh tập tênh bước vào hoàng
thành.
“Nhị Hoàng tử, ngài bị thương!” Thị vệ Hoàng thành vừa thấy vẻ mặt
hắn thê thảm giống như vừa bị mười mấy người quần ẩu xong, hoảng hốt kêu to.
“Nô tài đỡ ngài!” Một tên thị vệ khác không nói hai lời vươn tay ôm
ngang lấy hắn khiêng lên vai,, “Ngư y! Ngự y… Người đâu! Nhị hoàng tử
lại bị thương….”
Nhất thời cả Hoàng thành giống như ong vỡ tổ, mọi người giống như mắc chứng co giật bắt đầu hô to gọi nhỏ.
“Người đâu a! Nhị Hoàng tử lại bị thương!”
“Ai da! Nhị Hoàng tử lại trọng thương rồi!”
“Cái gì?! Nhị Hoàng tử trọng thương hấp hối rồi!”
“Ông trời của ta ơi! Nhị Hoàng tử trọng thương không thể chữa trị?!”
“Mẹ của ta ơi, Nhị Hoàng tử trọng thương mà còn vì nước quên mình!”
Cuối cùng là một đám cung nữ kêu khóc om sòm.
“Ô ô ô… Nhị Hoàng tử nha, ngài chết ô mà không ô giao phó ô, gà ô vịt ô cá ô cá ô biết cúng loại nào?”
Vừa đói lại vừa mệt, vừa lo lắng lại đau lòng, Khổng Ất Nhân bị tên
thị vệ vừa thô lỗ vừa hấp tấp kia vác đi, lúc hắn chạy đi trên dưới dạ
dày cũng sắp lộn ngược, thiếu chút nữa nôn ra.
Cộng thêm nghe được mấy tiếng gào khóc kêu cha gọi mẹ kia, giống như
hắn đã hồn bay về phương xa, thi thể đã chờ bị đưa vào phong tồn trong
hoàng lăng để cho vạn dân chiêm ngưỡng vậy.
Hắn giận đến mức sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cố gắng chống cự đầu váng
mắt hoa, tức giận lại suy yếu hô một tiếng: “Ngươi, các ngươi, cái đám
ngu ngốc này…”
Nhưng mà mọi người đang bối rối đến loạn hừng hực, căn bản chẳng có ai chú ý đến thanh âm của hắn.
Cho đến khi hắn cuối cùng cũng được cẩn thận đặt trên giường lớn của
Xuân Khánh cung, nỗi xúc động muốn ngất xỉu cùng với nôn mửa của hắn
cuối cùng mới thoáng bình ổn, vừa muốn mở mắt ra, định phân phó thị vệ,
thám giám cùng cung nữ ra ngoài tìm người, lại nghe thấy một trận tiếng
khóc sướt mướt từ xa vọng lại.
Hắn còn chưa kịp mở hai mắt, đã có một vật thể phóng qua nặng nề đè lên ngực hắn, suýt nữa đem hắn ép bẹp dí.
Giết, giết người rồi! Đáy lòng hắn kêu thảm thiết.
“Con của ta… ơi….” Là mẫu hậu xinh đẹp lại có khí chất của hắn, khóc
đến nước mắt nước mũi thi nhau rơi xuống. “Con chết thật là… thảm a!”
Khổng Ất Nhân chậm rãi mở mắt ra, cười khổ giơ tay lau nước mắt trên
mặt Hoàng hậu, “Mẫu hậu, người muốn khóc tang trước phải xác nhận xem
người đã chết hay chưa chứ.”
“Ha!” Hoàng hậu bị làm cho sợ đến nhảy dựng lên, cả người lui về phía sau mười bước, hoảng sợ chỉ vào hắn, “Con, con con con….”
“Hi.” Hắn suy yếu ra dấu tay với bà.
“Con, con..Oa….” Hoàng hạu khóc đến thê thê thảm thảm lệ chảy thành
sông, “Con của ta ơi, chết cũng đã đủ đáng thương, lại còn đổi xác… lần
này mẫu hậu làm sao nhẫn tâm đem con đi thiêu với củi được?”
Khổng Ất Nhân xanh cả mặt, cắn răng nghiến lợi ngồi dậy, “Mẫu hậu, đủ rồi nha!”
“Hở?” Bà chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, vui mừng nhìn hắn, “Con không có chết?”
“Rất xin lỗi để cho ngài thất vọng.” Hắn tức giận đáp lại.
“Ai nha! Con của ta, con muốn hù chết mẫu hậu sao?” Bà lại phóng tới, một lần nữa thành công đụng trúng phải nội thương của hắn.
“Khụ khụ khụ….” Hắn miễn cưỡng hít được một hơi, không kịp cùng lão
nương tính sổ đã vội vàng nói: “Mẫu hậu, không thấy Thiên Thiên đâu!”
“Không thấy Thiên Thiên?” Hoàng hậu nghi ngờ hỏi: “Sao lại vậy? Hôm nay không phải con đưa Thiên Thiên ra khỏi cung sao?”
Hắn lo âu gật đầu một cái, “Chúng con đúng là cùng nhau đi ra ngoài,
nhưng mà nàng đột nhiên nói muốn đi Dịch quán tìm người, liền tự mình
chạy mất, con đuổi theo đến Dịch quán, người ở trong đó lại nói không hề nhìn thấy Thiên Thiên, con hầu như đã kiếm khắp thành, chân cũng sắp
gãy đến nơi mà vẫn không tìm được nàng!”
“Nhất định là con làm chuyện gì với người ta rồi, đúng không?” Hoàng
hậu không nói hai lời, lập tức đem tội danh gắn lên đầu hắn.
“Con…” Nếu là bình thường, một kẻ nhanh mồm nhanh miệng như hắn đã
sớm lôi ra cả ngàn đạo lý nói có sách, mách có chứng đến thánh nhân cũng phải thấy thẹn để chứng minh mình vô tội, nhưng giờ phút này đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng, căn bản không thể phản bác được câu nào.
Bởi vì hắn chột dạ.
Hắn không phải là không nhin thấy dáng vẻ thẹn thùng cùng tim đập
thình thịch của nàng, cả sự hy vọng cùng với thụ sủng nhược kinh chợt
lóe lên nơi đáy mắt nàng rồi biến mất, nhưng mà hắn vẫn nhẫn tâm mà nói
ra, ác độc so sánh nàng với một củ khoai lang, cuối cùng còn kết luận
nàng bại bởi khoai lang.
Đúng là rất đả thương người, nhưng mà nàng cũng không thể bởi vì thế
mà đã giận dỗi chạy đi, hại hắn nóng ruột đến tim cũng sắp nhảy ra khỏi
miệng, khủng hoảng đến giờ chỉ có ngày càng tăng chứ không có dấu hiệu
đình chỉ.
Chẳng phải nàng đã sớm biết hắn thích nam nhân mà không phải nữ nhân
sao? Tại sao còn phải nháo loạn mất tích để khiến hắn lo lắng?
Mà chuyện làm hắn buồn phiền tức giận nhất chính là, hắn thật sự đúng là lo lắng đến phát điên rồi.
Tim hắn loạn thành một đoàn, sắc mặt cũng khó nhìn, Hoàng hậu càng nhìn lại càng thấy thú vị, không nhịn được mà cười thầm.
Trong lòng Tiểu Thi đã có chút buông lỏng rồi chăng? Nếu không hắn sẽ không nóng lòng như lửa đốt như vậy đối với sự mất tích của Thiên
Thiên.
Chẳng qua là đứa con trai ngốc này phải mất bao lâu mới có thể phát
hiện ra, thật ra thì hắn thật sự có một chút xíu quan tâm đến Thiên
Thiên như vậy, thật sự đối với Thiên Thiên có một chút xíu động tâm như
vậy.
“Tóm lại, không thấy Thiên Thiên, chúng ta phải tìm được nàng trước
hẵng nói, nếu không, nếu không….” Khổng Ất Nhân tránh khỏi ánh mắt mập
mờ cười trộm của mẫu hậu, nuốt nước miếng một cái nói: “Nghiêm trọng sẽ
khiến cho hai nước giao chiến.”
“Vị thiếu niên này, cậu cũng đi hơi xa rồi đấy.” Hoàng hậu cố ý nói
ngược lại với hắn, nhẹ nhõm nói: “Ta tin Thiên Thiên chẳng qua là đi dạo trong kinh thành một chút, mấy ngày trước không phải nàng ta cũng đi
lại trong kinh thành sao, không sao đâu.”
“Mẫu hậu, sao ngài có thể nói nhẹ nhàng như vây?” Hắn tức giận kêu
lên: “Chẳng lẽ người không lo lắng chút nào nàng ở chỗ xa lạ như thế này sẽ bị bắt nạt sao? Thiên Thiên dù sao cũng là một cô nương gia, vạn
nhất xảy ra chuyện gì…”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Giống như gặp phải yêu râu xanh hay kẻ lừa tình.” Hắn càng nói càng
sốt ruột, căm giận nhảy xuống giường. “Thôi, tự con đi tìm!”
“Ngài ngồi đàng hoàng cho ta.” Gia Cát Tiểu Xuân không biết từ đâu
nhảy ra, phẫn nộ. “Vết bỏng trên đùi nếu không để ý, coi chừng sẽ rữa
luôn cả cái chân.”
“Ta không phải dễ bị dọa đâu.” Khổng Ất Nhân tức giận nhìn chằm chằm
ông ta, “Không phải là phỏng một chút sao, cũng đâu có chết người.”
“Con à, Gia Cát ngự y nói đúng, hay là bôi thuốc trước, bôi xong chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn.” Hoàng hậu ung dung nói.
A a, bà tuyệt đối sẽ không để cho con trai biết mình đã sớm an bài hai tên cao thủ đại nội âm thầm đi theo bảo vệ Thiên Thiên.
Hôm nay hai đứa này ở chung xảy ra chuyện gì? Bà thật sự không thể chờ cho đến khi bọn họ trở lại báo tin.
“Mẫu hậu, sao người lại có thể tỉnh táo như vậy?” Hắn tức tối mở miệng, “Thiên Thiên dù sao cũng là khách trong cung…”
“Con trai ngoan, mẫu hậu đảm bảo Thiên Thiên không có chuyện gì.”
Hoàng hậu mềm giọng an ủi con trai, “Được rồi, được rồi, con cứ để cho
Gia Cát ngự y điều trị tử tế đi, mẫu hậu lập tức sẽ phái người đi tìm
Thiên Thiên, như vậy con an tâm chưa ?”
“Được rồi.” Chân mày hắn nhíu chặt,miễn cưỡng chấp nhận. “Nhưng mà
người phải lập tức sai người đi tìm nàng, phái càng nhiều người càng
tốt… Đúng rồi, Hải công công, chọn chín mươi chín cao thủ trong Xuân
Khánh cung của ta ra ngoài hỗ trợ tìm người, bây giờ lập tức đi!”
“Nô tài sẽ đi làm ngay.”Hải công công tuân lệnh.
“Hải công công, vậy ngươi cùng ai gia đi ra ngoài tìm người đi.”Hoàng hậu vừa nói vừa nháy mắt mãnh liệt với lão.
Hải công công chợt hiểu ra: “Nô tài tuân lệnh.”
Đợi bọn họ rời đi xong, Khổng Ất Nhân đứng ngồi không yên, mấy lần
muốn tự mình đi tìm người, đều bị Gia Cát Tiểu Xuân bảo cung nữ áp về
trên ghế.
“Nhị hoàng tử, vết bỏng này của ngài phải chữa trị tốt mới được.”
“Ta nghe thấy rồi, nhưng là động tác của ngươi không thể nhanh hơn một chút được sao?” Hắn căm tức nhìn Gia Cát Tiểu Xuân.
Gia Cát Tiểu Xuân nhàn nhã nói: “Lão phu có một chuyện không hiểu nha, Nhị Hoàng tử.”
“Chuyện gì?” Hắn cau mày, không kiên nhẫn hỏi.
“Ngài sao lại khẩn trương với hành tung của Thiên Thiên công chúa
vậy? Lần trước Tứ hoàng tử mất tích nửa năm cũng không thấy ngài lo
lắng như vậy.”
Khổng Ất Nhân xoay mình ngẩn ra, ngay sau đó sắc mặt căng thẳng cứng ngắc, “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”
Lão Tứ lần đó là xuất môn đi tán gái, tốn nửa năm rồi lại thất tình
trở lại, đó là trừng phạt đúng tội, hắn có gì mà phải lo lắng?
“Ta nghĩ Nhị Hoàng tử là chưa biết.” Gia Cát Tiểu Xuân chậm rãi sắp
xếp ổn thỏa cho vết thương trên đùi hắn xong, bảo cung nữ thay hắn phủ
lên lên một tấm khăn sạch sẽ.
“Lời này của ông là có ý gì?” Hắn chột dạ, cau mày hỏi.
“Ta nói Nhị Hoàng tử, thật ra thì thay đổi là một chuyện tốt.” Gia
Cát Tiểu Xuân không đầu không đuôi phun ra một câu.”Không cần thấy thấp
thỏm bất an, cũng không cần thất kinh.”
“Đầu ta đã đủ đau lắm rồi, ông nói vậy là có ý gì?” Sắc mặt hắn hung ác chất vấn.
“Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa, chấp tử chi thủ, dữ tử thành
gia*.” Gia Cát Tiểu Xuân chẳng thèm để y đến khuôn mặt hung tợn của hắn, cười hì hi nói.
*Tạm dịch: Đào tươi mơn mởn, sáng lạn hoa kia, cả đời chắp tay, thành gia với người.
Khổng Ất Nhân hít một hơi thật sâu, giận dữ cười lại: “Thì ra là Gia
Cát ngự y hồng loan tình động, lẽ ra ngài cùng với Mãn Đào đại nương ở
ngự thiện phòng nên thành thân rồi mới phải, hai người đầu mày cuối mắt
ba mươi năm, cũng đến lúc kết quả rồi.”
Gia Cát Tiểu Xuân đang khí định thần nhàn khuôn mặt gìà nua nhất thời bỗng đỏ lên, tay chân luống cuống, “Nhị, Nhị, Nhị hoàng tử, ngài nói,
nói cũng không thể nói lung tung được, Mãn Đào cô nương băng thanh ngọc
khiết, sao có thể để ý đến một lão già như ta được.”
“Phải không?” Lần này đổi thành Khổng Ất Nhân vẻ mặt không lo lắng,
“Vậy mấy lời Mãn Đào trộm nói với ta lần trước về ông, ta đây cũng không cần phải thuật lại nữa rồi. Aiz, thật là ta đem chân tâm hướng minh
nguyệt, nề hà trăng sáng lại chiếu xuống mương máng.”
“Mãn Đào cô nương nói với ngài cái gì?” Gia Cát Tiểu Xuân lập tức
biến đổi thái độ, nóng lòng cầm lấy hai tay của hắn siết chặt hỏi tới
tấp, “Nàng đối với ta… cũng… cũng vậy sao?”
“Cũng cái gì?” Hắn lười biếng ngáp một cái, “A, ta mệt quá, ngài trước cứ về đi, có chuyện gì chờ ta tỉnh ngủ hãy nói.”
Gia Cát Tiểu Xuân ngứa ngáy khó chịu trong lòng, “Nhị hoàng tử, ngài
đừng hành hạ lão phu nữa, lão phu không giống như đám người trẻ tuổi các ngài, có một bó thanh xuân để tiêu xài, nói không chừng đây chính là
mùa xuân cuối cùng của ta đấy!”
“Được rồi, ta cho ông biết.” Hắn khoát khoát tay,Gia Cát Tiểu Xuân
nhất thời như một con cún nhỏ vui vẻ vội vã bắn về phía trước, chỉ thiếu nước thè lưỡi kêu hai tiếng mà thôi.
“Là cái gì? Là cái gì?” Gia Cát Tiểu Xuân hưng phấn đến mức không khống chế được bản thân.
“Cúc chi ái, đào hậu tiên hữu văn, liên chi ái, đồng dư giả hà nhân,
mẫu đơn chi ái, nghi hồ chúng hĩ.” Hắn mắt không chớp lấy một cái nói.
Gia Cát Tiểu Xuân đầu đầy mê hoặc, “Đây là ý gì?”
“Ý giống như 『Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa, chấp tử chi thủ, dữ tử thành gia 』 của ông.”
Loanh quanh một vòng lớn, Gia Cát Tiểu Xuân mới biết Nhị Hoàng tử đang trêu đùa ông ta, nhất thời giận đến phồng mang trợn má.
“Đừng tức giận, đừng tức giận, Tiểu Hoa, Tiểu Lục, giúp Gia Cát ngự y chuẩn bị một chén trà sen hạ hỏa.” Khổng Ất Nhân cười dài đứng dậy,
dương dương đắc ý tập tễnh bước đi.” Ta phải tới thư phòng luyện thư
pháp đây.”
Lưu lại hai cung nữ đang cười trộm không ngừng cùng với lão ngự y đỉnh đầu sắp bốc hơi đến nơi.
********
Nàng rốt cuộc là chạy đi đâu?
Khổng Ất Nhân ngồi buồn xo trong thư phòng, mãi vẫn không nhận được
tin tức hồi báo, lo lắng trong lòng đã thiêu đốt tới cực điểm, cũng sắp
bộc phát.
Hắn không ngừng tự nói với bản thân, quan tâm đến hành tung của Thiên Thiên như vậy là do hắn không đành lòng, bởi vì hắn không biết giữ mồm
giữ miệng làm tổn thương nàng.
Còn có, nàng là khách của hoàng tộc, tuyệt đối không thể xảy ra sơ
suất gì được, nếu không hắn làm sao có thể ăn nói với quốc vương của A
Lý Bất Đạt?
“Đáng chết! Đều là một đám thùng cơm, làm sao đến giờ này vẫn chưa
tìm thấy người?” Hắn rốt cục không thể kiềm được nhảy lên, “Bình thường
không phải kêu là chỉ cần vừa ra tay, ngay cả con kiến cũng không trốn
được? Ta thấy căn bản là một đám chân ngắn đến cái mông của mình ở đâu
cũng tìm không thấy!”
Hắn tức giận mắng chửi người, nhưng là phát tiết xong lại chỉ có thể chán nản chờ đợi tin tức.
Đợi thêm, trời cũng gần sáng.
Ai biết một nữ hài tử buổi tối một mình đi trên đường cái, sẽ xảy ra chuyện gì đáng sợ?
Hắn càng nghĩ càng thêm sợ hãi lo lắng, sắc mặt cũng càng trắng.
*********
Thiên Thiên nằm trên giường gấm thoải mái.
Mặt trời lên cao đến cái sào cũng không quản, tự mình cùng Chu công bắt cặp chém giết đến bất diệc nhạc hồ.
“Ngươi về cung từ bao giờ?” Một giọng nói khàn khàn âm trầm như quỷ mỵ vang lên bên tai nàng.
Á!
Nàng trong nháy mắt tỉnh lại, cơn buồn ngủ còn sót lại chạy đâu mất
sạch, vội vàng ngồi dậy ôm chặt chăn: “Ngươi ngươi ngươi…. Ngươi là ai
hả?”
Một khuôn mặt trắng bệch hiện ra trước mắt nàng, đôi mắt thâm quầng
râu ria lởm chởm tiều tụy, đôi mắt đầy tơ máu rưng rưng nước mắt, mở
miệng ra giọng yếu ớt.
“Người về cung bao lâu rồi?” Thanh âm run rẩy như sắp bị thổi bay.
Nàng kinh sợ cứng người sửng sốt nửa ngày mới nhìn rõ hắn là Khổng Ất Nhân, không chút nghĩ ngợi đau lòng kêu lên: “Ai? Là ai khiến ngươi
chật vật như vậy? Trời ạ, ngươi còn khóc….. Tên đó ra sức đánh ngươi
sao? Ngươi đau chỗ nào? Đau lắm sao?”
Khổng Ất Nhân mắt không chuyển nhìn chằm chằm nàng, phảng phất như
muốn xác định nàng thật sự đang đứng trước mặt mình, sẽ không đột nhiên
biến mất nữa.
“Ta là chảy dịch mắt, không phải là khóc.” Hắn lẩm bẩm.
“Ngươi đang mạnh khỏe thì chảy dịch mắt cái gì?” Nàng cẩn thận suy
nghĩ cho hắn đầy mặt không đành lòng, hồn nhiên quên mất hôm qua còn
quyết định không thèm để ý đến tên khốn kiếp này, “Có phải đau lắm
không?”
“Ta không ngủ cả một đêm. “Đôi mắt hắn bởi vì mệt mỏi mà sưng đỏ, lại vẫn nhìn chằm chằm nàng như cũ. “Ngươi… thật sự ở đây? Không phải ảo
giác của ta?”
“Ta đương nhiên là ở đây, không ở đây thì ở đâu?” Vẻ mặt nàng mờ mịt.
“Ngươi không xảy ra chuyện gì?’ Cảm tạ ông trời, cảm tạ ông trời. hắn thoạt nhìn giống như sắp khóc.
“Ngươi nhìn mới giống như xảy ra chuyện gì ấy, bộ dạng của ngươi…rất thảm.” Nàng cẩn thận quan sát hắn.
Khổng Ất Nhân vươn tay, chần chờ, thử dò xét đụng chạm gương mặt
nàng, thở phào nhẹ nhõm một hơi, hốc mắt không khỏi xông lên hơi nóng
thoải mái mãnh liệt. “May quá, ngươi không có bị thương, không gặp phải
chuyện không may, vẫn hoàn hảo vô khuyết, này thật sự là quá tốt!”
Nàng hồ nghi nhìn hắn, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào cho
phải. Trái tim vẫn cố gắng tránh né bởi vì sự đụng chạm cùng với gần gũi quá mức của hắn làm cho đập rộn lên, nhưng là cảm giác thân mật giống
như đã từng thân thuộc này phút chốc gợi lên trí nhớ hôm qua của nàng.
Sắc mặt Thiên Thiên đột nhiên trầm xuống, lui về phía sau né tránh sự đụng chạm của hắn, “Sờ ta làm gì? Đi sờ khoai lang của ngươi ấy.”
Nàng tuyệt đối không phải đang ghen với một củ khoai lang, tuyệt đối không phải vậy.
“Khoai lang?” Hắn chớp chớp mắt, hoang mang hỏi: “Ngươi đang nói gì vậy?”
“Khoai lang mang tới cho ta cảm giác hạnh phúc từ trước tới nay chưa
từng có.” Nàng bắt chước giọng điệu ngày hôm qua của hắn, ánh mắt cực độ khó chịu, “Còn nhớ không hả?”
Khổng Ất Nhân ngẩn ra, ngay sau đó khẽ thở dài một cái, vẻ mặt bất đắc dĩ cười, “Aiz, ngươi vẫn còn ghi hận chuyện nhỏ đó.”
“Cái gì gọi là ta vẫn còn ghi hận chuyện nhỏ đó?” Nàng nhất thời hậm
hực trong lòng, không thể tin được hắn coi chuyện tổn thương người ta
như vậy coi là chuyện nhỏ?!
“Ngươi có biết ta đã lo lắng cả đêm không?”Hắn buồn bã si ngốc nhìn nàng.
Cái, cái gì chứ?!
“Ngươi, ngươi làm gì lại nói đến chuyện này? Ta còn chưa tính sổ với ngươi câu đó đâu….”
Hắn vươn tay ôm nàng vào trong ngực, khuôn mặt chôn sâu trong hõm cổ
ấm áp của nàng, miệng vui vẻ thốt lên: “Thật may là ngươi bình an vô sự, thật may là ngươi an toàn trở về, cám ơn ông trời…”
Thiên Thiên cả người ngây ngẩn, chỉ có thể ngơ ngác cứng đơ trong lồng ngực ấm áp của hắn, đầu óc trống rỗng.
A giờ là sao vậy?
Tối hôm qua đầu óc của hắn bị ai trộm đi đổi mất rồi hay sao?
Thiên Thiên bưng một bát mì hải sản đầy ụ, vẻ mặt như có điều suy tư.
“Có muốn ăn bào ngư nữa không? Hay là tôm hùm? Không thì ngươi nếm
thử cua hoa quế này xem, ăn ngon lắm nha, bảo đảm ở A Lý Bất Đạt không
ăn được đâu!” Khổng Ất Nhân vẻ mặt ân cần, liều chết thay nàng gắp thức
ăn đặt ở năm chiếc đĩa.
Cái đĩa trước mặt nàng đã đầy đồ ăn như một tòa núi nhỏ lung lay sắp đổ, quả thật là nguy cơ tứ phía cực kỳ nguy hiểm.
Hắn thật sự là Nhị hoàng tử Hoàng Phượng Thi, biệt hiệu Khổng Ất
Nhân, ngoại hiệu là kinh sư phiên phiên tiểu lang quân sao? Hoàng hậu
nương nương không phải là đã cố ý tìm người dịch dung, cải trang thành
hắn chứ?
Nếu không tại sao hắn lại đối xử với nàng tốt như vậy? Tốt đến mức khiến nàng có chút sợ lạnh từ đầu đến chân.
“Ngươi.. có phải đầu bị đụng vào đâu hay phát sốt không?” Nàng rốt cục không nhịn được, do dự đặt câu hỏi.
“Hả?” Hắn mở to cặp mắt đen nhánh sáng ngời, kinh ngạc nhìn nàng, “Không có a, sao lại hỏi vậy?”
“Nếu như không phải đầu óc có bệnh, ngươi sao lại đột nhiên tốt với ta như vậy?” Nàng thẳng thắn nói.
Khổng Ất Nhân sợ run một cái, ngay sau đó phì cười, “Chẳng lẽ ta nhất định phải đầu óc có bệnh mới có thể đối tốt với người khác sao?”
“Ách, cũng không phải là như vậy, chẳng qua là….” Nàng chỉ là cảm thấy hoảng.
Hơn nữa cả ngày hôm nay, hắn thật sự coi nàng như bảo bối dễ vỡ vậy,
nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, hơn nữa còn không ngừng
cười với nàng, cười đến da đầu nàng tê dại.
“Bởi vì ta áy náy.” Hắn đàng hoàng nói, “Hơn nữa ta sợ.”
Áy náy nàng có thể hiểu, nhưng còn sợ…
“Ngươi sợ cái gì? Sợ ta lại ném ngươi xuống sông sao?” Nàng tức giận
trừng hắn một cái, “Yên tâm, coi như ta có bá đạo thế nào đi chăng nữa
thì cũng biết trong cung là địa bàn của ngươi, ta là khách, ở nhà chủ mà đánh trẻ con là vô đạo đức.”
“Không phải ta sợ cái đó.” Hắn hít sâu một hơi, có chút tâm không cam tình không nguyện thừa nhận, “Ta là sợ ngươi giận dỗi bỏ đi.”
Lòng nàng chấn động mạnh mẽ, đầu óc nhất thời nóng hừng hực, “Ngươi, ngươi đang lo lắng cho ta?”
“Đó là đương nhiên, nếu như ngươi lại giống ngày hôm qua không thấy
bóng dáng đâu, ta biết ăn nói làm sao với phụ vương của ngươi?” Hắn cúi
đầu ngượng ngùng lúng túng thừa nhận, lại không nhìn thấy nét mặt của nữ nhân từ mừng thầm đã chuyển thành xanh mét co giật.
“Ngươi cứ giữ lại một trăm hai mươi vạn quả tim của ngươi đi!” Thiên
Thiên đột nhiên đứng lên, đặt đũa lên trên bàn. “Cho dù ta có mất tích,
không thấy, phụ vương ta bên kia cũng không cần ngươi tới khai báo!”
Khổng Ất Nhân kinh ngạc ngẩn đầu, không hiểu sao đột nhiên nàng lại giận sôi lên như vậy?
“Nhị hoàng tử, để tránh cho ta khỏi bị tức chết hoặc là mất khống chế mà bóp chết ngươi, ta nghĩ chúng ta từ nay về sau ngươi đi đường Dương
quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, chúng ta ai cũng không gặp ai
nữa thì tốt hơn!” Thiên Thiên căm giận nói xong, bước ra khỏi Xuân Khánh cung.
“Ta lại đắc tội gì với nàng sao?” Hắn không hiểu ra sao, vẻ mặt oan uổng.
Đám cung nữ đứng một bên không hẹn mà cùng lắc đầu, “Aiz…”
Nhị Hoàng tử đúng là không cứu được nữa rồi, ngài ấy thật sự chẳng hiểu nữ nhân gì cả.
Cho đến lúc này, bọn họ càng thêm tin tưởng, xác định Nhị Hoàng tử
thích nam nhân, nếu không tại sao chỉ cần nhắc tới nam nhân hắn liền mặt mày hớn hở, tiêu sái tự nhiên, cơ hồ như không có lúc nào đau khổ,
nhưng là một khi gặp phải Thiên Thiên công chúa, đầu óc hắn đều giống
như dính chặt lại, gỡ thế nào cũng không ra được?
“Các ngươi nói coi, nàng sao vậy?” Khổng Ất Nhân xin giúp đỡ nhìn về phía đám cung nữ.
Thay hắn giải đáp chính là Hải công công….
“Chủ tử, ngài nên xem qua 『 hoàng cung bí sử 』 kỳ mới nhất, trên đó
có năm đại tuyệt chiêu do Tứ hoàng tử tự mình truyền thụ, bao gồm làm
thế nào để hiểu nữ nhân đang nghĩ gì, cùng với đừng làm cho nữ nhân của
ngươi cười ngươi ngu…” Ông ta không thể chờ được như dâng vật quý móc ra quyển sách mới vừa giật được.
Khổng Ất Nhân không nói hai lời đoạt phắt lấy xem, bìa sách còn có
cái mặt tự cho là phong lưu phóng khoáng… nhưng thật ra là hoa tâm đại
cải củ… của Tứ đệ, cùng chữ viết thật to “Bí kíp của công tử nho nhã
tình trường dạy ngài làm thể nào để tiến vào trái tim của nữ nhân.”
Mặc dù hắn cực kì khó chịu đối với cái mặt từ cho là rất đẹp trai kia của Tứ đệ, hắn vẫn miễn cưỡng kiềm chế mở ra xem.
….. Thứ nhất: Tuyệt đối đừng nói đạo lý với nữ nhân, bởi vì mọi việc
của các nàng đều là xem tâm tình, tâm tình tốt, ngươi chính là anh hùng, tâm tình không tốt, ngươi chính là ma quỷ.
“Ừ ừ ư, có đạo lý, có đạo lý. “Hắn liên tiếp gật đầu, lòng có chút ưu tư.
… Thứ hai: Làm sao hiểu nữ nhân đang nghĩ gì? Trên căn bản ngươi
không cần phải hiểu nữ nhân đang nghĩ cái gì, bởi vì nam nhân vĩnh viễn
không hiểu được nữ nhân đang nghĩ gì.
Khổng Ất Nhân lúc đó có nỗi xúc động muốn xé sách.
“Nhị Hoàng tử, ngài kiên nhẫn xem một chút, một kỳ 『 hoàng cung bí sử 』 này có thể bán được mười lăm vạn bản không phải là không có đạo lý.”
Hải công công vội vàng mở miệng, “Nô tài nghe nói ngay cả Hoàng Thượng
cũng mua một bản đó!”
Bởi vì Hoàng Thượng cũng muốn biết đám hậu cung giai lệ của ông đang nghĩ cái gì.
“Cái tên Hoàng Phượng Ca này căn bản là gạt tiền.” Hắn nghiến răng
nghiến lợi phun ra những lời này, may là như thế, vẫn không nhịn được
tiếp tục nhìn xuống chiêu tiếp theo.
….Thứ ba: Nam nhân không cần hiểu rõ nữ nhân, nam nhân chỉ cần biết
dỗ dành nữ nhân, cùng vô hạn kiên nhẫn sủng ái các nàng vĩnh hằng.
“Thoạt nhìn có vẻ đơn giản.” Hắn nháy mắt mấy cái, sau đó dương dương đắc ý nói: “Ta đây cũng biết, có cái gì đặc biệt hơn người?”
“Chủ tử, nhìn thì đơn giản vậy thôi, thật ra thì rất khó đấy!” Hải
công công ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Nếu không, ngài thử với Thiên
Thiên công chúa xem, coi ngài có cách nào có thể dỗ dành nàng ấy hồi tâm chuyển ý không, sủng ái đến mức nàng ấy mặt mày hớn hở được không. Bằng không nếu để truyền ra ngoài cung để người ta biết, còn nói ngài chẳng
có biện pháp nào với một nữ nhân, chỉ biết làm mấy trò chọc ngoáy người
ta…”
“Ai? Ai dám nói ta như vậy?” Hắn quả nhiên không chịu nổi khích bác.
“Người khác nô tài không biết, nhưng Tứ hoàng tử nhất định là kẻ đầu
tiên giễu cợt ngài.” Hải công công cố làm ra vẻ thần bí nói: “Nói không
chừng Tứ hoàng tử sẽ nói: mị lực của ngài chỉ có hiệu quả với nam nhân,
vô dụng với nữ nhân.”
“Cái này không đơn giản.” Huyết khí của hắn đột nhiên tuôn ra, dõng
dạc nói: “Chuyện mà tiểu tử Hoàng Phượng Va kia làm được, không có lý gì nhị ca ta không làm được, hừ! Các ngươi cứ chờ xem ta giải quyết Thiên
Thiên thế nào!”
“Không phải là giải quyết, là dỗ…. Đọc theo nô tài đây này, e hèm, dỗ, dỗ……”
“Dỗ….” Hắn há to mồm kéo dài giọng ra đọc theo một lần.
Hải công công âm thầm cười trộm, ngoài mặt nghiêm trang, mặt mũi tràn đầy thành khẩn. “Chủ tử, vậy nô tài sẽ ở đây mà cung chúc ngài giương
cờ tất thắng. Trong cảm nhận của nô tài, vĩnh viễn không có chuyện gì mà chủ tử không làm được, chủ tử cố gắng lên, chủ tử vạn tuế!”
Khổng Ất Nhân bị thổi phồng đến lâng lâng, hả lòng hả dạ nói: “Cứ tin ở ta.”
Chẳng qua chỉ là dỗ tiểu cô nương vui vẻ thôi, có thể khó khăn đến thể nào được chứ?