Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Chương 35: "Tôi sẽ chứng tỏ cho mọi người thấy"




Trận đấu được tiếp tục

Và theo như vị trí của đội nó thì thuận tiện cho ý đồ của Thảo Trang. Mọi đường bóng đều được nhắm vào nó có chủ ý

Cứ đợ lại một cú thì tay nó lại càng nhức dữ dội hơn, tính tới bây giờ nó đã tiếp hơn 15 đợt bóng rồi. Mi, Lam cứ như người xem vậy, không tiếp được trái nào.

“Tay mình gần như mất cảm giác rồi, hy vọng sẽ đủ để có thể kéo dài đến hết giờ……..Ối….”

Đường bóng quá mạnh, tay nó không chịu nổi lực của bóng làm bóng vang ra khỏi vạch

-23-23- Hà Linh phán

-Ax, bực thật……… cố lên………3p nữa thôi!

Bây giờ thì miếng băng dán đã hoàn toàn thấm đỏ rồi. Liệu nó có đủ sức để cầm cự những phút còn lại không? Lúc này Duy và Long đã chú ý và hiểu được ý đồ của Thảo Trang

-Chúng ta có nên ngăn trận đấu lại không?- Duy hỏi

-Tay cô ta đang bị thương như vậy nếu như cứ cố gắng thì sẽ gây chấn thương mất- Long thuyết phục hắn bởi hắn đang có ý định sẽ xem hết trận đấu

Không nói không rằng, hắn bước ra sân kéo nó đi trong sự ngạc nhiên của mọi người, đi đến một góc khuất

-Anh làm gì vậy? Thả tôi ra

-Đừng chơi nữa!

-Trại sao chứ? Tôi gần thắng rồi, anh đừng có phá rối

-Cô muốn sau khi kết thúc trận đấu thì đi bó bột luôn à?

-Kệ tôi

-Tại sao cô cứ bướng bỉnh như vậy chứ?- hắn tức giận quát to

-Vì tôi muốn chứng tỏ cho mọi người thấy rằng: tôi không phải là kẻ dễ bị bắt nạt. Tôi sẽ cho họ thấy rằng tôi sẽ chống trả đến cùng

-Chống trả đến cùng cho dù có bị thương sao? Chống trả đến cùng mà ngay cả ý đồ của cô ta cô cũng không biết mà gọi là chống trả đến cùng à? Sao cô lại ngu ngốc như vậy chứ

-Đúng vậy, tôi ngu ngốc vậy đó, không cần anh quan tâm

Nó bỏ đi, quay trở lại trận đấu, thấy nó Thảo Trang lại cười mỉa, nó bắt đầu gét, rất gét nụ cười đó

Trận đấu được tiếp tục

Phải! Nó biết được ý đồ của Thảo Trang. Nhưng nó vẫn đứng trước, bởi chỉ có đứng trước thì nó mới có thể thực hiện được cú đập bóng xuất chúng của mình. Cú đập bóng mà không ai có thể đợ được. Nhưng liệu với cánh tay bị thương thì nó có thể thực hiện được điều đó không?

Vẫn là những đường bóng mạnh có chủ ý nhằm vào nó. Thời gian trôi qua……. chờ thời cơ. Điều chỉnh đường bóng theo hướng mình cần. Còn 1” nữa………

Trái bóng vẫn cứ bay qua bay lại trong sự hồi hộp của mọi người

Thời cơ đến rồi!

Nó dùng hết sức, bật thật cao nhảy lên, dùng hết sức còn lại của cánh tay, đập thật mạnh vào bóng

“Chết rồi, lực không đủ mạnh..”. Ly đỡ được bóng tung qua cho Tuyết. Tuyết phản mạnh, bóng bay với tốc độ cực nhanh, đánh trả bóng. Tay nó lúc này mất cảm giác rồi. Không còn đủ sức để tiếp bóng nữa. Vậy là thua rồi, Không thể được!

Trong lúc bóng đang bay về hướng nó, tay không còn chút sức lực nào để đánh trả nữa. Một nỗi thất vọng trào dâng “Thua rồi!”

-Nhi tránh ra!

Mi từ dưới chạy lên, đẩy nó qua một bên và đập mạnh bóng. Đội Thảo Trang cứ tưởng thắng rồi nên không thủ thế và kết quả là:

-24-23, đội Bảo Nhi thắng- Hà Linh cười tươi đưa đưa ra kết quả cuối cùng

Hú……..hú……… hay quá

Đám đông hú hét, chúc mừng tụi nó. Còn tụi nó thì ôm nhau nhảy tưng tưng vui không tả nổi, thật sự chiến thắng quá bất ngờ.

-Yeah! Thắng rồi, thắng rồi!!!

-Các em đấu hay lắm, haha- ông thầy từ đâu đi tới vỗ tay bôm bốp

-Ơ, thầy……..

Hóa ra là ông thầy đã đứng xem trận đấu từ đầu đến giờ, ổng cũng thấy được ý đồ của Thảo Trang. Nhưng điều làm ổng bất ngờ đó là đội nó lại giành được chiến thắng, bởi đội của Thảo Trang cả 3 đều nằm trong đội bóng của trường.

-Các em chơi rất rất, các em có muốn tham gia vào đội tuyển của trường không?

-Ơ……. Không ạ. Bọn em chỉ định đấu cho vui thôi ạ

Mặc dù tụi nó đã từ chối nhưng ông thầy vẫn cứ lẽo đẽo theo sau thuyết phục, làm cho tụi nó nhức hết cả đầu.

-Thôi được ạ……… tụi em sẽ suy nghĩ lại được chứ ạ!

-Được, được……..

Kết thúc trận đấu thì tụi nó cũng được ông thấy “miễn giảm” cho ngồi chơi luôn. MÀ nếu bây giờ có học thì tụi nó cũng chẳng còn sức đâu mà học nữa. Ngồi ở ghế đá, bọn hắn từ đâu tiến lại

-Mi đấu hay quá- Long chạy đến ngồi ngay bên cạnh Mi

Còn tên Duy thì cũng từ từ đi đến ngồi bên cạnh Lam. Sao tên này thấy Lam mà cứ rụt rè thế nào ấy nhỉ?

Còn hắn thì đưa chai nước ra trước mặt nó

-Làm tốt lắm!

Chỉ một câu cụt ngũn như vậy mà sao nó lại thấy vui vui. Đưa thay cầm lấy chai nước tu một hơi dài, nó mỉm cười

-Hì, tôi đã nói là phải làm được mà. Thấy tôi giỏi không, hehe

-Ừ thì giỏi- nói nhỏ xíu

-Thôi, xin thầy về sớm đi, dù gì thì ngồi đây cũng không làm gì- Duy đề nghị

-Ừ, đi, về nhà tắm đã, người như con cú rồi nè

Vậy là chỉ cần một câu nói của hắn, cả đám thoải mái dung dăng dung dẻ đi về. Tên Long rủ luôn Mi, Lam về nhà hắn. “Hai cái tên đáng gét này……. chết rồi….. Mi, Lam sẽ như thế nào nếu biết mình ở cùng bọn hắn đây………Axxxx”

Vì lúc sáng đi xe buýt nên bây giờ không có xe, cả đám lại bắt xe bus về nhà. Buổi chiều nên trên xe cũng hơi đông, nhưng mà vẫn có chỗ ngồi. Nó ngồi cùng Mi, Lam thì lại ngồi cùng Duy.

Thấy 2 anh chàng không có ai ngồi cùng thì cả “tá” con gái ở đâu súm tới vây lại. Nào là xin số điện thoại, hỏi tên, đứng mà cứ ưỡn ẹo. Mi nhìn thấy cảnh đó khó chịu nên cô nàng đứng phắt dậy. Qua nắm tay Long

-Đây là bạn trai tôi, làm ơn đừng có súm lại nữa, được chứ- Mi nói rồi cười tươi

-Tôi không tin, Nếu là bạn trai sao khong ngồi cùng mà ngồi riêng- một cô gái lên tiếng

-Ờ, đúng rồi ha……… chắc nó ngộ nhận đó………- cả đám con gái lại xì xầm. Mi lúng túng quá chưa biết nên nói gì thì Long lại lên tiếng

-Cô ấy nói đúng mà. Cô ấy là bạn gái của tôi, vậy nên cáo lỗi nhé….- Cả hai người nắm tay nhau tìm cái ghế khác ngồi. Vừa ngồi xuống thì cả hai vội buông ngay tay nhau ra, mặt đỏ lừ…..

Để lại hắn với đám con gái……………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.